Chén sứ cùng muỗng bị đặt trở lại bàn gỗ không nặng không nhẹ, phát ra một tiếng cụp trầm đục.
Đôi mắt xám trắng của Tống Tẫn Dao lạnh như băng, thần sắc sa sầm, thoạt nhìn như thể sắp tức giận.
Nhưng khi mở miệng, lại chỉ là giọng điệu bất đắc dĩ.
Tu sĩ không biểu lộ gì, trầm ngâm thở ra một hơi để áp xuống luồng nhiệt khí bị một câu của Hứa Thải Thải khơi lên, rồi hơi nhíu mày nói:
“Thải Thải, sư huynh đã dạy ngươi, có vài lời không thể tùy tiện nói ra.”
“…”
Hứa Thải Thải ngước đôi mắt đen nhánh trong veo nhìn hắn, hai má vẫn còn vương chút ửng hồng, vẻ mặt vô tội.
“Ta biết mà.” thiếu niên cũng nhăn mày, nhỏ giọng.
“Ngươi dạy ta là không được nói với người ngoài, nhưng nói với ngươi cũng không được à?”
Y thật lòng thấy rối chuyện này đó.
Hơn nữa giữa đạo lữ với nhau, dù có hơi ngại ngùng thì cũng phải nghiêm túc bàn bạc cùng nhau để tìm cách giải quyết chứ.
Hứa Thải Thải liếc mắt nhìn sư huynh, ánh mắt càng nhìn càng mang theo vài phần ghét bỏ.
Trước kia người khác nói Tống Tẫn Dao cố chấp cổ hủ, y còn bênh vực hắn, giờ xem ra... người ta cũng chẳng nói sai mấy.
“…”
Tống Tẫn Dao thấy ánh mắt sư đệ đặt trên mình, lông mày càng thêm rũ thấp.
Dứt khoát vung tay kéo người vào lòng, đặt thẳng lên đùi.
“Nếu không làm được thì nghĩ cách, không thì đừng làm.” bàn tay to lớn của tu sĩ đặt ở bên hông thiếu niên, siết chặt đầy uy lực.
“Không cần ngươi phải vì chuyện này mà thấy khó xử.”
Hứa Thải Thải đã quá quen với việc ngồi trên đùi sư huynh, vừa bị bế qua liền tự giác ôm lấy vai rộng của hắn, điều chỉnh tư thế cho thoải mái nhất.
Thiếu niên còn định há miệng nói thêm gì nữa, thì muỗng cháo đã bị đút đến sát miệng.
“Được rồi, nghiêm túc ăn cơm, đừng lại cắn phải lưỡi.”
…
Tết Khất Xảo vừa qua, hai người ăn sáng xong liền lập tức trở về Trường Thanh Tông.
Ngày tháng cứ thế trôi đi như thường lệ.
Tống Tẫn Dao mỗi ngày bận rộn xử lý công vụ, Hứa Thải Thải thì vì đại bỉ sắp tới mà càng tu luyện nghiêm khắc hơn, thời gian luyện mỗi ngày một dài hơn.
Cường độ huấn luyện tăng vọt, tất cả đệ tử đều cực kỳ nghiêm túc.
Tuy chưa biết kết quả đại bỉ ra sao, nhưng ít nhất nhìn hiện tại thì ai cũng có tiến bộ rõ rệt, đó đã là thành quả vô cùng quý giá rồi.
Đến cuối cùng, các trưởng lão còn đặc biệt sắp xếp cho bọn họ một lần thí luyện trong bí cảnh, để mọi người có thể thực chiến rèn luyện, vá chỗ thiếu sót.
Với Hứa Thải Thải và Tạ Vấn Ngọc thì chuyện bí cảnh đã quá quen thuộc.
Nhưng với Tạ Cảnh Tri thì đây lại là lần đầu tiên.
Ba người lập đội đi chung, Tạ Cảnh Tri căng thẳng suốt cả hành trình.
Sắc mặt hắn trắng bệch vì sợ hãi, tay nắm kiếm run rẩy không kiểm soát nổi.
Lần này bí cảnh là một khu rừng rậm rạp, bọn họ xâm nhập vào địa bàn của một con đằng yêu.
Đằng yêu tu vi không thấp, thường ngày cuộn mình trên các thân cây lớn để ẩn nấp, chờ cơ hội tấn công.
Một khi chiến đấu bắt đầu, toàn bộ thân thể nó sẽ vươn ra bốn phương tám hướng.
Vô số dây đằng trong nháy mắt mọc dài ra đến mức to bằng cả người trưởng thành, giương oai rung lắc, chụp lấy mục tiêu, chắn cả trời đất, đồng thời vây chặt kẻ địch vào giữa.
Đằng yêu rất khó chơi.
Tu sĩ vừa bị vây chặt không thể thi triển chiêu thức, còn có thể bị dây đằng quấn lấy eo, cực kỳ khó mà thoát ra.
Hứa Thải Thải và Tạ Vấn Ngọc đã có kinh nghiệm, không hề hoảng loạn.
Chỉ là Tạ Cảnh Tri thì bị hoàn cảnh giết chóc bất ngờ và sát khí xung quanh dọa cho mặt trắng như tờ giấy, mũi kiếm trong tay run lẩy bẩy.
Ngay khi Tạ Vấn Ngọc chuẩn bị ra chiêu, quay đầu thấy tình hình liền nhíu mày.
“Mới thế này đã bị dọa thành như vậy? Đúng là vô dụng.” hắn dứt khoát bước lên chắn trước mặt Tạ Cảnh Tri, giọng nói thiếu kiên nhẫn.
“Ngay cả kiếm còn cầm không vững, lát nữa đánh nhau thì ngươi cứ trốn sau ta đi.”
Tạ Cảnh Tri vốn đã hoảng, nghe câu này lập tức đỏ mặt, cúi đầu nhìn đất đầy xấu hổ.
Hứa Thải Thải đang ngửa đầu tìm chỗ ẩn nấp của đằng yêu, nghe vậy liền quay đầu trừng Tạ Vấn Ngọc một cái.
“Ngươi quan tâm người ta thì cứ nói thẳng, làm gì nhất định phải bảo người ta vô dụng?”
“Ngươi nói vậy ai nghe mà không đau lòng.”
“…”
Tạ Vấn Ngọc bị mắng đến đơ mặt.
Dù gì hắn xưa giờ nói chuyện vẫn vậy.
Hắn cảm thấy Hứa Thải Thải thật không hiểu chuyện, nhưng vẫn quay đầu liếc nhìn Tạ Cảnh Tri.
Quả nhiên thấy người ta rầu rĩ không vui.
Nhìn kỹ còn thấy đối phương tránh ánh mắt mình, không dám đối diện.
Tạ Vấn Ngọc mặt mày càng thêm cứng đờ.
Sững lại vài giây, hắn liền vươn tay kéo Tạ Cảnh Tri lên đứng trước mặt.
“Tới, ngươi lên thử đánh đi.” Tạ Vấn Ngọc nói giọng vẫn chẳng đứng đắn, như thể không kiên nhẫn.
“Đánh không lại thì có đường huynh chống lưng.”
Lúc này mới coi như thuận tai.
Hứa Thải Thải ở bên cạnh nhìn thấy, hài lòng gật đầu.
Y mỉm cười liếc Tạ Cảnh Tri, thấy đối phương hốc mắt đỏ hoe không biết từ khi nào, nhưng ánh mắt thì rất kiên định.
Hứa Thải Thải trao đổi ánh nhìn với Tạ Vấn Ngọc, hai người ăn ý rút kiếm lao về phía trước, để lại Tạ Vấn Ngọc cản phía sau.
…
Mấy lần trước sau khi huấn luyện kết thúc, Tạ Vấn Ngọc luôn rời đi rất tiêu sái, chẳng bao giờ ở lại, cũng không để tâm đặc biệt gì tới Tạ Cảnh Tri.
Hắn vốn là thiên chi kiêu tử, từ nhỏ tới lớn chỉ có người khác tìm mọi cách lấy lòng.
Chưa từng có chuyện hắn vì người khác nhọc lòng, càng không nói đến việc để ý cảm xúc ai đó.
Đừng nói là đường đệ, ngay cả cha mẹ ruột tới cũng chưa chắc được đặc biệt.
Thậm chí, Tạ Vấn Ngọc từng cho rằng, người xuất thân Tạ thị như hắn thì Tạ Cảnh Tri cũng nên giống hắn – tự tin, kiêu hãnh, đầy khí phách.
Mãi đến lúc nãy, hắn mới nhận ra là Tạ Cảnh Tri hoàn toàn ngược lại.
Cẩn thận tỉ mỉ thì thôi, còn mẫn cảm yếu ớt đến thế.
Chỉ một câu nói thôi cũng suýt khiến người ta khóc.
Thế nên lần này ra khỏi bí cảnh, Hứa Thải Thải đã lon ton chạy về với sư huynh, Tạ Vấn Ngọc thì cau mày gọi Tạ Cảnh Tri lại.
Các đệ tử xung quanh đã tản đi dần.
Tạ Vấn Ngọc không biết là sợ mất mặt hay sao mà liếc quanh kiểm tra, chắc chắn không ai để ý đến họ.
Tự thấy hành động kín đáo lắm, nhưng bộ dáng lén lút lại càng gây nghi ngờ.
Làm Tạ Cảnh Tri đứng bên cạnh thấp thỏm không yên.
Tưởng hắn định nhân lúc không ai mắng mình một trận.
Ai ngờ Tạ Vấn Ngọc đột nhiên nghiêm túc, chỉnh lại sắc mặt, thẳng thắn mở lời.
“Con đằng yêu ban nãy, tu vi cao hơn ngươi, linh lực cũng hơn, ngươi đánh không lại là chuyện bình thường.
“Nên ta mới kêu ngươi lùi ra sau.
“Dù sao bị thương sẽ ảnh hưởng đến đại bỉ, đúng không?”
Lần đầu tiên không nói móc, không đâm chọc, lại còn thẳng thắn như vậy, với Tạ Vấn Ngọc mà nói đã là kỳ tích rồi.
Hắn hơi tránh ánh mắt, nhưng vẫn cố gắng giữ dáng vẻ huynh trưởng chững chạc, vỗ mạnh vai Tạ Cảnh Tri, khen rằng:
“Nhưng ngươi dám ra tay đánh, chứng tỏ không ngốc, không làm mất mặt Tạ gia.”
“Về sau cố gắng thêm nữa.”
Nói xong câu cuối cùng, Tạ Vấn Ngọc như trút được gánh nặng, quay đầu tính chuồn đi.
Tạ Cảnh Tri lại rạng rỡ như vừa trúng thưởng.
Hắn vội vàng chạy theo bước chân đường huynh, suýt nữa giẫm lên giày đối phương.
“Đường huynh.” Tạ Cảnh Tri giọng vừa vui vừa thử.
“Ngươi nói thật đó hả, không phải đang dỗ ta đấy chứ?”
Câu này làm Tạ Vấn Ngọc nhăn mày.
Hắn lập tức dừng bước, đen mặt nói:
“Ngươi có phải…”
Định mắng đối phương ngu, đến miệng rồi lại nuốt xuống.
Tạ Vấn Ngọc bực bội nói: “Ngươi nghĩ kỹ đi? Người như ta nếu không phải thật lòng thì còn lâu mới chịu khen ai.
“Ngươi là người đầu tiên được ta khen mấy câu như thế, vui thì cứ lén mà vui đi!”
Tạ Cảnh Tri rõ ràng là cảm động lắm.
Mắt sáng rực như sao, đứng đó vài giây rồi đột ngột rút kiếm quay đầu chạy mất.
Tạ Vấn Ngọc mơ hồ không hiểu gì, gào theo sau: “Ê? Ngươi chạy gì đấy!”
Tạ Cảnh Tri từ xa vọng lại đầy khí thế:
“Đường huynh, ta có thể luyện thêm hai canh giờ nữa!”
Tạ Vấn Ngọc: “…”
Hắn nhìn đường đệ lao vù đi về phía sau núi, suýt nữa vấp đá mấy lần, nhịn hồi lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được thở dài một tiếng.
“Aizz… đúng là ngốc nghếch thật.”
…
Trưa ngày đệ tử đại bỉ kết thúc, các đệ tử trẻ tuổi bị giữ trong tông mấy tháng rốt cuộc cũng được thả ra, ai nấy vui mừng nhảy nhót đòi xuống núi chơi.
Lần trước tổ chức đại bỉ, Hứa Thải Thải mới mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ, tu vi cũng chỉ vừa khởi sắc, nên chưa được tham gia chính thức.
Lần này là lần đầu tiên y dự thi, kết quả lại vượt xa kỳ vọng.
Các trưởng lão, kể cả chưởng môn đều không tiếc lời khen ngợi, Hứa Thải Thải đối với biểu hiện của bản thân cũng vô cùng hài lòng.
Tạ Cảnh Tri thành tích cũng không tệ, xếp hạng cao, nhận được nhiều lời khen và cổ vũ từ các trưởng lão.
Việc đầu tiên sau khi kết thúc tỷ thí, là viết thư về nhà báo tin vui.
Chỉ là nội dung thì do dự mãi không viết xong.
Viết khiêm tốn thì sợ cha mẹ không biết mình làm tốt, sẽ không hài lòng.
Viết khoe khoang quá thì lại sợ cha mẹ mắng là không biết khiêm nhường.
Cuối cùng vẫn là Tạ Vấn Ngọc thấy ngứa mắt, giật bút viết thay cho mấy lời khen trơn tru mạch lạc, tiện thể còn sao y nguyên mấy lời trưởng lão khen lên thư.
Lúc này, lá thư ấy mới xem như có sức thuyết phục và đáng tin.
Tạ Cảnh Tri cẩn thận truyền tin ra ngoài, cười đến xấu hổ mà cảm tạ Tạ Vấn Ngọc.
Bên phía Hứa Thải Thải, sau khi lần lượt chào hỏi xong với các bạn thân, y mới một đường chạy về Vi Minh Phong.
Tống Tẫn Dao sau khi xem xong quá trình tỉ thí của Hứa Thải Thải, liền không thể không đi xử lý chuyện khác. Đến giờ mới xong việc, hắn đứng đợi trước kết giới.
Hứa Thải Thải từ xa trông thấy thân ảnh bạch y của sư huynh, ánh mắt rõ ràng sáng bừng lên, vui vẻ chạy tới, nhào vào lòng hắn.
Y ngẩng đầu cọ nhẹ, Tống Tẫn Dao lập tức hiểu ý, liền giơ tay đón y lên, vững vàng bế trong tay, xoay người bước vào kết giới.
Bên ngoài đã không còn ai thấy được cảnh này, Hứa Thải Thải hai chân kẹp lấy hông Tống Tẫn Dao, nâng mặt lên hôn hắn.
Khuôn mặt thiếu niên trốn chạy đỏ bừng, cả người nóng hừng hực, lúc này chính là từng chút từng chút cẩn thận m*t môi hắn.
Như một chú chim nhỏ nghịch ngợm.
“Sư huynh, ta là đệ tử trẻ tuổi nhất trong tông có thể dễ dàng tiến vào top mười đó nha!” Y vừa nói vừa vô thức dùng chân cọ nhẹ sau lưng Tống Tẫn Dao.
“Ta có phải rất lợi hại không? Có phải còn giỏi hơn huynh không?”
Tống Tẫn Dao nhịn mấy hơi, ánh mắt càng lúc càng tối.
Cuối cùng, hắn một tay đỡ y, tay kia giữ lấy sau đầu thiếu niên, không nói lời nào mà hôn lên.
Đến khi buông môi ra, đôi môi đỏ mọng đã ướt một mảng, Hứa Thải Thải rõ ràng ngoan hơn nhiều.
Gương mặt thiếu niên đỏ bừng, không còn nhốn nháo nữa, chỉ ôm lấy vai hắn th* d*c nhẹ.
“Rất lợi hại.” Tống Tẫn Dao vẫn vòng tay ôm lấy sau đầu y, đôi mắt xám trắng chăm chú nhìn vào đôi môi kia, khẽ chạm vào như vẫn còn chưa đủ.
“Lợi hại hơn cả sư huynh nhiều.”
Hứa Thải Thải khẽ đắc ý bật cười.
Hai người ở cạnh kết giới nán lại một lúc lâu, sau đó mới từ từ trở về đình viện.
“Khi đó ta muốn xin một phần thưởng.”
Hứa Thải Thải dụi mặt vào vai sư huynh, má mềm áp vào bả vai hắn cong cong đầy nũng nịu.
Giọng nói lãnh đạm vang lên bên tai y.
“Được, muốn gì?”
Câu trả lời không chút do dự, dường như Hứa Thải Thải có muốn cả mặt trăng hay mặt trời, hắn cũng sẽ nghĩ cách lấy được cho y.
“Để ăn mừng đại bỉ kết thúc, mọi người đang bàn chuyện xuống núi đi chơi.”
Hứa Thải Thải vắt hai chân qua eo Tống Tẫn Dao, đong đưa nhẹ nhàng như đang nũng nịu.
“Ta cũng muốn đi.”
Lời vừa nói ra, rõ ràng cảm nhận được tay đang ôm chặt lấy hông y siết lại.
Lực đạo đó khiến sống lưng Hứa Thải Thải cứng đờ, lập tức ngồi dậy.
Tống Tẫn Dao tuy chưa dừng bước, nhưng đã thả lỏng một chút, bàn tay còn lại đặt sau lưng thiếu niên, nhẹ nhàng vỗ trấn an.
Vẫn là giọng nói lạnh lùng ấy: “Được, có thể đi.”
Hắn chỉ hỏi: “Khi nào trở về?”
Hứa Thải Thải không còn nằm trên vai nữa, mà chống lên vai hắn để nhìn rõ biểu cảm của sư huynh.
Thiếu niên nghe vậy liền hơi chột dạ, nhỏ giọng thử thăm dò: “Ưm... bọn ta tính ở lại dưới chân núi một đêm, sáng mai trở về.”
Tống Tẫn Dao dừng bước.
Hắn đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn thẳng Hứa Thải Thải.
Đôi mắt xám trắng lạnh lẽo, cảm xúc dường như dâng trào dưới lớp mặt băng.
“Sư huynh...” Hứa Thải Thải vội vàng tỏ vẻ đáng thương, giọng càng mềm lại.
“Không được sao?”
Y dụi mặt vào người Tống Tẫn Dao, cố gắng làm dịu lòng hắn.
“Mọi người đều được đi hết, trưởng lão học viện cũng đồng ý mà.”
“Nếu huynh không cho ta đi thì ta đêm nay chắc chắn sẽ buồn đến không ngủ nổi đâu.”
Từ “buồn” kia rõ ràng làm rung động Tống Tẫn Dao.
Hắn từng hứa sẽ không để sư đệ buồn nữa.
Vì vậy sau một hồi im lặng, lâu đến nỗi Hứa Thải Thải nghĩ lần này hết hy vọng rồi, tu sĩ trước mặt rốt cuộc cũng mở miệng, giọng vẫn lạnh lùng nhưng không còn từ chối.
“Có thể đi.”
Ánh mắt Hứa Thải Thải sáng bừng.
“Phải chú ý an toàn, theo sát mọi người, đừng chạy lung tung.”
“Thật tốt quá!” Hứa Thải Thải lập tức vui mừng, ôm chặt lấy cổ sư huynh, hưng phấn dụi mặt vào lòng hắn.
“Sư huynh, huynh thật sự là người tốt nhất trên đời!”
Tống Tẫn Dao: “…”
Hắn thật sự không hiểu được vì sao thiếu niên này rõ ràng sắp rời khỏi hắn, đi cùng người khác chơi, vậy mà lại vui vẻ đến mức không nỡ rời đi cũng không có.
Hắn siết chặt cánh tay đang ôm y, ấn y lại vào lòng mình thật chặt.
Tống Tẫn Dao giọng không vui, gần như nghiến răng mà nói: “Rời khỏi ta liền vui đến vậy sao?”
Hứa Thải Thải được đáp ứng, tâm trạng đang rất tốt.
Lúc này liền phối hợp hết sức, ghé vào vai đối phương, mềm mại ngọt ngào nũng nịu:
“Ai nói, ta thích nhất vẫn là sư huynh mà!”
…
Ba mươi phút sau, Hứa Thải Thải thu dọn xong, tự mình mang theo túi trữ vật rời khỏi Vi Minh Phong.
Đám đồ đạc trong đó đều là Tống Tẫn Dao chuẩn bị sẵn cho y.
Có chăn đệm sạch sẽ, y phục tắm rửa, còn có đủ loại vật dụng sinh hoạt có thể dùng đến.
Vì quá nhiều nên chính Hứa Thải Thải cũng chẳng nhớ rõ hết. Y chỉ biết, hễ có gì cần dùng, cứ lục túi trữ vật là thế nào cũng tìm ra được.
Hơn nữa chỉ ngủ một đêm thôi, y cảm thấy mình căn bản không cần dùng tới nhiều thứ đến vậy.
Là do sư huynh y thật sự quá chu đáo rồi.
Nhưng Hứa Thải Thải cũng hiểu, lần này y được cùng mọi người ra ngoài qua đêm, đã là kết quả do Tống Tẫn Dao nhượng bộ đến giới hạn rồi.
Cho nên với mấy việc nhỏ này, y tất nhiên sẽ ngoan ngoãn phối hợp, bảo mang gì thì y mang nấy, tuyệt đối không khiến đối phương không vui.
Tống Tẫn Dao đưa y đến bên ngoài đại trận của tông môn.
Hắn đứng đó, nhìn Hứa Thải Thải cùng các đồng môn tập hợp, hưng phấn chào hỏi lẫn nhau, sau lại vẫy tay tạm biệt hắn, cuối cùng ngự kiếm rời đi.
Thân hình tu sĩ cao gầy đứng yên tại chỗ.
Rõ ràng ai cũng mặc giống nhau một kiểu đệ tử phục màu xanh đậm, nhưng hắn vẫn luôn có thể chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra ai là sư đệ mình.
Cho đến khi bóng người tươi sáng kia đón gió xuyên qua tầng mây, hoàn toàn biến mất giữa dãy núi, Tống Tẫn Dao mới thu lại ánh mắt không biểu tình, xoay người trở về tông môn.
…
Một nhóm đệ tử trẻ tuổi náo nhiệt rộn ràng xuống tới chân núi, Hứa Thải Thải trong đó cũng có phần kích động hơn ngày thường.
Một là vì bị bầu không khí vui vẻ phấn khích của mọi người ảnh hưởng.
Hai là... y xuống núi nhất quyết phải bỏ lại sư huynh, vì y còn có một chuyện vô cùng quan trọng cần làm.
Nơi bọn họ xuống núi lần này chơi, hoàn toàn ngược hướng với thành trì mà lần trước Hứa Thải Thải cùng Tống Tẫn Dao đón Tết Khất Xảo.
Tòa thành này nằm ở phía tây Trường Thanh Tông, diện tích rất rộng, mà lại gần Hợp Hoan Cung.
Thành này có hẳn một khu chợ lớn, chủ yếu do Hợp Hoan Cung điều hành buôn bán.
Nghe nói khu chợ đó từ sáng tới khuya đều rất náo nhiệt, làm ăn cực kỳ phát đạt.
Không ít đệ tử Trường Thanh Tông cũng từng lén lút đi dạo.
Hứa Thải Thải trước kia cũng từng tò mò, nhưng sư huynh y lại chưa bao giờ đưa y tới đó chơi.
Về sau y lớn hơn chút, biết nơi đó chuyên bán mấy món chỉ song tu mới dùng đến, thế là cũng không còn ầm ĩ đòi đi nữa.
Nhưng lần này, y định tự mình đi thử một chuyến.
Từ sau lễ Khất Xảo tới giờ, y và sư huynh đã làm không ít chuyện... thoải mái.
Tuy rằng phần lớn đều là Tống Tẫn Dao hầu hạ y.
Giữa hai người ngày càng thân mật, nhưng Tống Tẫn Dao vẫn cứ không nhắc tới chuyện song tu.
Sư huynh y không nói, thì Hứa Thải Thải – người chuyên quản tiến độ đành phải là người nhọc lòng.
Dù sao thì... chuyện này cứ trốn tránh mãi cũng không phải cách.
…
Cả nhóm đệ tử trẻ tuổi chơi từ ban ngày tới tận đêm, sau khi trời tối thì tìm một khách đ**m gần đó nghỉ chân.
Điều kiện khách đ**m tất nhiên không bằng mấy nơi Hứa Thải Thải từng trọ trước đây.
Một là vì khách đ**m này chỉ là cả nhóm chơi mệt rồi tiện đường tìm đại một nơi nghỉ tạm.
Còn khi Tống Tẫn Dao trước kia đưa Hứa Thải Thải ra ngoài chơi, nếu có khả năng phải ngủ lại bên ngoài, hắn luôn tra hết mọi khách đ**m nổi tiếng trong thành, cuối cùng chọn nơi thoải mái nhất để Hứa Thải Thải nghỉ ngơi.
Hai là, lần này đi chơi toàn là đệ tử trẻ tuổi sống nhờ vào linh thạch phát định kỳ của tông môn, ai cũng không dư dả.
Cho dù có linh thạch nhiều, cũng thà dùng để ăn chơi nhậu nhẹt còn hơn là tốn vào chỗ nghỉ.
Dù gì với tu sĩ mà nói, chỉ một đêm thôi, ngủ hay không cũng chẳng sao.
Đêm càng khuya, đám đệ tử người thì còn lang thang bên ngoài, người thì ngồi lầu một khách đ**m uống rượu.
Chỉ có Hứa Thải Thải đã sớm về phòng.
Tuy rằng được Tống Tẫn Dao chăm tới mức tinh tế nuông chiều, nhưng chỉ cần không có hắn ở cạnh thì Hứa Thải Thải lại chẳng hề kiêu căng.
Y không có yêu cầu cao về môi trường xung quanh, chỉ cần y thấy thoải mái vui vẻ trong lòng, thì ở đâu y cũng sống tốt.
Trong căn phòng đơn ánh nến lờ mờ, thiếu niên ngồi xếp bằng trên chiếc giường gỗ hẹp, nghiêm túc xem xét mấy món y mua ban ngày.
Lâu nay, tuy Trường Thanh Tông và Hợp Hoan Cung không có nhiều giao thiệp, nhưng vì ở khá gần nhau nên vẫn giữ quan hệ hòa nhã, khách khí.
Bởi vậy, đệ tử Trường Thanh Tông ghé thăm, thì mấy ông chủ trong chợ đều rất nhiệt tình chào đón.
Hứa Thải Thải bị vây quanh giới thiệu tới tấp, bất tri bất giác đã mua đầy một bọc nhỏ.
Ngoài mấy chai chai lọ lọ ra, thứ chiếm nhiều chỗ nhất chính là cả chồng tập tranh.
Y tùy tiện rút một quyển ra, ôm tâm trạng tò mò xen lẫn thấp thỏm mở ra xem.
Mới vừa nhìn đến trang đầu, đã bị mấy hình ảnh màu sắc sống động, động tác táo bạo trong tranh làm giật nảy mình, vội hoảng hốt quay mặt đi chỗ khác.
Tai thiếu niên lập tức đỏ bừng.
Chờ điều chỉnh lại chút tâm lý, y mới chầm chậm quay đầu nhìn lại.
Tập tranh cứ thế lật từng trang một, Hứa Thải Thải không biết từ khi nào đã từ ngồi nghiêm chỉnh thành nằm bò trên giường.
Một tay y che lấy khuôn mặt nóng rực, tay còn lại vẫn chậm rãi lật từng quyển tranh xuống xem.
Gương mặt thiếu niên đỏ bừng như thoa son phấn.
Nhiệt độ trên mặt sao cũng không giảm nổi, mỗi lần vừa xem được một tờ, hơi liên tưởng đến sư huynh mình một chút, y lại lập tức đỏ mặt lên lần nữa.
Vì thế Hứa Thải Thải dứt khoát mặc kệ, cứ để mặt đỏ đi, dù sao trong phòng cũng chỉ có mình y.
Huống hồ, mấy động tác vẽ trong tranh càng lúc càng kỳ quái, khiến y nhớ tới cảnh tượng mà sư huynh từng truyền vào thức hải, bỗng nhiên lại cảm thấy... có thể chấp nhận được.
Ban đầu, y còn bị dọa hồn bay phách lạc vì một màn kia.
Nhưng giờ nhìn lại, so với mấy tư thế trong tranh, thì cái đó đã xem như bảo thủ lắm rồi…
Hơn nữa, bộ tập tranh này là phiên bản dạy người ta cách song tu, nên mỗi hình vẽ đều kèm theo lời chú thích.
Từ các điểm cần lưu ý, đến cách tìm kiếm kh*** c*m, đều viết rất cụ thể rõ ràng, chẳng hề che giấu.
Hứa Thải Thải là người thích học hỏi, nhưng lần này mới đọc được vài dòng văn tự đã không chịu nổi.
Mới xem hai hàng, y liền phải úp mặt vào gối, cố gắng vượt qua cảm giác xấu hổ trong lòng.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng có tiếng động cực khẽ.
Một luồng gió lạnh thổi vào phòng, Hứa Thải Thải hoảng hốt, còn tưởng có người xấu đánh lén, vội xoay người bật dậy khỏi giường.
Nhìn rõ người tới, thiếu niên lập tức trừng to mắt.
Tống Tẫn Dao một thân áo trắng tinh tươm, dáng người cao thẳng, đang xoay người đóng lại khung cửa sổ cũ kỹ bị y đụng phải.
“Sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”
Hứa Thải Thải hoảng đến lắp bắp, giơ tay chỉ vào cửa sổ: “Còn, còn là nhảy cửa sổ vào?”
Tống Tẫn Dao đóng kỹ cửa sổ rồi xoay người lại, thần sắc vẫn lạnh nhạt như thường.
Tựa như hoàn toàn không cảm thấy việc hơn nửa đêm chui cửa sổ vào phòng người ta có gì là mất mặt.
Hắn bước lên vài bước, vòng tay ôm eo kéo Hứa Thải Thải vào ngực, sức ôm căng đến mức suýt làm y đau.
Tu sĩ siết chặt người vào lòng, vùi đầu vào cổ ấm áp của thiếu niên, hít sâu một hơi.
Rõ ràng Hứa Thải Thải chỉ mới ra ngoài nửa ngày.
Hắn lại ôm y như thể đã xa cách rất lâu.
“Chỉ bảo ta đừng quản ngươi, đâu có bảo không được đi theo.”
Hắn khẽ hôn mấy cái lên cổ y rồi mới ngẩng đầu lên.
Vẫn giữ y trong lòng, ánh mắt đảo qua phòng, lướt sơ một vòng rồi nhíu mày lại.
“Phòng này tồi quá.” Tu sĩ ánh mắt lạnh băng, trầm giọng nói: “Thải Thải, về lại chỗ cũ ngủ đi? Hoặc ta dẫn ngươi đổi khách đ**m khác.”
“…”
Hứa Thải Thải bất đắc dĩ đè tay hắn lại:
“Vậy sao được, tụi ta đã hẹn trước rồi, ta mà đi mất, lỡ người ta không tìm thấy thì sao?”
“Với lại ta thấy chỗ này cũng được mà, chỉ có một đêm thôi. Sư huynh, ngươi đừng giận.”
Y vừa nói, đôi mắt lại không tự chủ liếc về phía giường, sau đó ngược lại đẩy đẩy Tống Tẫn Dao.
“Hay là ngươi về trước đi, dù sao mai ta cũng về rồi.”
Tống Tẫn Dao lập tức càng khó chịu hơn.
Tu sĩ mặt lạnh hẳn lại.
Cả ngày không gặp, sư đệ thấy hắn mà không dính người thì thôi, giờ còn định đuổi hắn về?
Lúc này Tống Tẫn Dao mới nhận ra, má Hứa Thải Thải đỏ không phải vì mừng khi gặp hắn.
Vì luôn chú ý đến y nên hắn cũng dễ dàng để ý thấy động tác nhỏ lúc nãy.
Tu sĩ nhẹ nhàng nhướng mắt, ánh nhìn rơi lên giường không xa.
Ban nãy mải kiểm tra chỗ ở thế nào, hắn chưa để ý kỹ trên giường có những gì.
Giờ mới phát hiện mấy trang giấy vẽ rải đầy một nửa giường.
Nhìn rõ những hình vẽ kia là gì, ánh mắt Tống Tẫn Dao lập tức trầm xuống.
Lặng im trong chốc lát, tu sĩ mới lạnh giọng hỏi: “Thải Thải, ngươi vừa rồi... tự mình xem cái gì đó?”