Nhật Ký Yêu Đương Cùng Sư Huynh

Chương 31

Giấu đạo lữ lén xem vài thứ kia xong bị bắt quả tang tại trận, Hứa Thải Thải xưa nay thẳng thắn thành khẩn, lúc này cũng không nhịn được cảm thấy chột dạ.

Gương mặt vừa bớt đỏ của thiếu niên lại lập tức ửng hồng rực rỡ, bị sư huynh nắm cổ tay kéo thẳng đến mép giường.

Khi tu sĩ mặt không cảm xúc cúi đầu xem xét mọi thứ bày trên sập, Hứa Thải Thải liền tự giác dán lại gần, áp trán lên vai hắn, y như một con chuột hamster ngoan ngoãn.

“Mấy thứ này… cũng là Thải Thải tự mua sao?”

Giọng Tống Tẫn Dao không hề gợn sóng truyền đến.

Nghe vậy, Hứa Thải Thải liền hai tay ôm chặt lấy cánh tay sư huynh, ngẩng đầu lén lút nhìn sang.

Ý thức được hắn đang hỏi mấy cái bình lọ kia, cùng một số món có hình thù quái dị, Hứa Thải Thải lúng búng đáp:

“Ông chủ bảo là rất hợp với ta, mua ba tập tranh thì được tặng vài thứ này.”

Y lí nhí: “Ông ấy còn nói mấy thứ này rất hữu ích... còn tặng kèm cả hướng dẫn sử dụng nữa…”

Tống Tẫn Dao: “……”

Chỉ mới một ngày không ở bên, y đã học được cả đống thứ.

Tu sĩ nhất thời cảm xúc phức tạp vô cùng.

Sư đệ bằng lòng chủ động tìm hiểu những chuyện này, dù bên trong có bao nhiêu phần là vì tò mò, thì cũng đủ chứng minh: trong lòng y thật sự có hắn, cũng thật lòng muốn cùng hắn trải qua chuyện đó.

Nhận thức này khiến lòng Tống Tẫn Dao mềm nhũn đến phát đau.

Nhưng đồng thời hắn cũng cảm thấy mâu thuẫn đến khó chịu – cực kỳ không thích việc Hứa Thải Thải nhìn vào những thứ bậy bạ hỗn loạn này.

Dù nhân vật trong tranh đều là tưởng tượng, thì cũng không được.

Tâm cảnh quay cuồng, cuối cùng vẫn là rơi vào băn khoăn.

Lần trước ở mật thất, hắn nhất thời mất khống chế, lỡ để Hứa Thải Thải thấy một màn trong thức hải của mình, kết quả hù y bỏ chạy luôn cả Vi Minh Phong.

Hứa Thải Thải từ nhỏ tới lớn, cho dù giận hắn đến mấy, cũng chưa từng rời khỏi Vi Minh Phong nửa bước.

Vì vậy khi đó lại thật sự bị dọa đến phát điên.

Hắn sợ Hứa Thải Thải bị d*c v*ng đen tối trong lòng hắn dọa cho ghê tởm, từ đó chán ghét hắn, kiên quyết cắt đứt quan hệ sư huynh – sư đệ.

Mối bận tâm này vẫn kéo dài đến tận bây giờ.

Dù hai người đã là đạo lữ thân mật ân ái thì hắn vẫn như có một lớp sương mù vương trong lòng, không dám tùy tiện đề xuất chuyện song tu.

Tống Tẫn Dao đưa mắt nhìn đống tập tranh.

Hơn mười quyển, mỗi cuốn đều có dấu vết bị lật kỹ càng, không cần hỏi cũng biết: sư đệ đã xem hết rồi.

Mà nội dung bên trong, từng trang một, hầu hết đều táo bạo vượt xa những gì hắn từng để y thấy trong thức hải.

Tống Tẫn Dao sợ y bị dọa.

Hắn chỉ liếc sơ qua, rồi rất nhanh dời ánh mắt, quay lại nhìn Hứa Thải Thải.

Thiếu niên vẫn đang ôm lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn ngoan ngoãn, khuôn mặt vì xấu hổ mà ửng hồng, đáng yêu đến mức khiến người muốn nhéo một cái.

Tống Tẫn Dao giơ tay nhéo má y.

Ngón tay lạnh băng của tu sĩ có hiệu quả làm mát tuyệt vời, Hứa Thải Thải hơi hé miệng thở ra một hơi nhẹ nhõm, thỏa mãn.

“Thải Thải xem xong rồi, cảm thấy thế nào?”

Tống Tẫn Dao khẽ nhíu mày, giọng nói vẫn bình ổn.

Đôi mắt tro bạc khóa chặt thần sắc của y, chỉ cần một tia sợ hãi hoặc ghê tởm chợt lóe qua, hắn nhất định sẽ nhận ra.

Nhưng không có.

Hứa Thải Thải cũng khẽ cau mày khi nghe câu hỏi, song đôi mắt đen láy chỉ toàn là lúng túng và ngượng ngùng.

“Ta thấy… nếu định song tu, thì nên bắt đầu từ mấy tờ đầu trước đã.”

Gương mặt y dần bớt đỏ, dùng má mềm mềm dụi nhẹ vào lòng bàn tay sư huynh.

Y chu môi nhỏ giọng lầm bầm: “Phía sau mấy tư thế kia phức tạp quá, ta không thích.”

Câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến ánh mắt Tống Tẫn Dao lập tức trầm xuống.

Ngực hắn phập phồng, hô hấp rối loạn trong khoảnh khắc.

Lòng bàn tay đang đặt trên cổ y cũng dần nóng lên, không chịu rời đi, tỏa ra hơi ấm gần như thiêu đốt.

“Thật sự có thể chấp nhận được sao?”

Tống Tẫn Dao cúi đầu, ngón tay dài ch*m r** v**t v* sau cổ y, mu bàn tay nổi gân xanh vì kiềm chế.

Giọng hắn vẫn lãnh đạm như cũ: “Thải Thải không sợ à?”

“…… Ừm.”

Hứa Thải Thải bị hắn nhìn chằm chằm, chỉ thấy bối rối lạ lùng.

Sao sư huynh phải hỏi rõ ràng như thế, cứ như đang muốn khiến y đỏ mặt đến cháy luôn vậy!

Thiếu niên quay mặt sang hướng khác né ánh mắt, lí nhí nói tiếp: “Có thể thử một lần mà.”

Đám tranh kia dạy rất nhiều chi tiết cụ thể.

Ban đầu y cứ tưởng chuyện song tu với sư huynh sẽ khó khăn lắm, xem xong rồi lại cảm thấy cũng không đến mức không vượt qua được.

Nói xong câu đó, xung quanh rơi vào im lặng hoàn toàn.

Chuyển động nơi cổ càng chậm rãi, Hứa Thải Thải cảm thấy thân nhiệt đối phương càng lúc càng nóng, hơi thở linh lực cũng trở nên dữ dội, tựa hồ như muốn vươn nanh vuốt mà siết lấy y.

Dưới làn sóng mạnh mẽ đó, từng cơn tê dại từ sống lưng y chậm rãi bò lên.

Thế là một lúc sau, y vội vã giật tay sư huynh ra, lùi về sau một bước, xua tay lia lịa.

“Nhưng mà hôm nay không được, sư huynh!”

Y đối diện ánh mắt đáng sợ của hắn, nuốt nước bọt, nói khẽ: “Mai đi, ngày mai về lại Vi Minh Phong rồi thử.”

Bàn tay đang dang ra của Tống Tẫn Dao rơi vào khoảng không, hắn cũng không bước tới ôm tiếp, chỉ đứng đó im lặng.

Vài giây sau, cảm xúc nóng rực trong mắt bị hắn đè xuống, gương mặt trở lại bình tĩnh như băng.

“Được rồi.” Hắn rũ mi, khẽ đáp.

Hứa Thải Thải lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lớp nhiệt bao phủ quanh người cũng dần dần tan đi.

Y nhanh chóng khôi phục bộ dáng thường ngày, ánh mắt ngoan ngoãn nói:

“Vậy sư huynh, ngươi về trước đi nha, ngày mai gặp.”

Không phải nhất định đuổi hắn về.

Chỉ là sư huynh hiện giờ nhìn rất nguy hiểm, y cảm thấy nên tách ra một chút để cả hai bình tĩnh lại thì hơn.

Nhưng Tống Tẫn Dao lại không chiều theo tất cả mong muốn của y.

Hắn im lặng nhìn y một lát, xoay người bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn trên giường.

“Không về. Ở lại ngủ cùng ngươi.”

Động tác của hắn thuần thục đến mức khiến người hoa mắt.

Hứa Thải Thải còn chưa kịp nhìn rõ, mấy tập tranh, bình lọ, áo khoác cởi ra vì nóng — toàn bộ đều được thu dọn sạch sẽ.

Tu sĩ bấm mấy cái pháp quyết, chiếc giường gỗ cũ kỹ lập tức trở nên sáng sủa, nệm chăn cứng ngắc cũng được thay mới, vừa mềm mại vừa thơm tho.

Tuy kích thước giường không thay đổi, vẫn hơi chật, nhưng ít nhất nhìn qua cũng đủ khiến người ta muốn nằm xuống ngủ một giấc thật ngon.

Tống Tẫn Dao làm xong, quay lại nhìn y vẫy tay: “Xong rồi, lại đây ngủ.”

Hứa Thải Thải đành phải rụt rè bước qua, ngồi xuống mép giường tháo giày, nghiêm túc dặn dò:

“Nhưng mà đêm nay chúng ta không được làm gì hết đó!”

Xung quanh đều là đồng môn cùng đi ra ngoài chơi, y không muốn phát ra động tĩnh kỳ quặc nào để người ta nghe thấy rồi cười nhạo.

Mọi người đều tưởng y ở một mình, ai biết được có ai đột nhiên tới gõ cửa đâu.

Dù cửa có khóa, Hứa Thải Thải vẫn cảm thấy chột dạ.

Tống Tẫn Dao “ừm” một tiếng, vòng tay ôm lấy cánh tay y, nhẹ nhàng nhấc người y lên đặt lên giường, giúp y c** đ* ngoài, để lại áo lót, rồi mới thả xuống lần nữa.

Ngồi yên xong, Hứa Thải Thải lại ngẩng đầu: “Tốt nhất là đừng để người khác biết ngươi tới rồi.”

Tống Tẫn Dao đang gỡ trâm cài giúp y, tay khựng lại.

Tu sĩ nâng cằm y lên, rũ mi nghi hoặc: “Tại sao? Chúng ta là đạo lữ, cùng phòng là chuyện bình thường.”

“……”

Hứa Thải Thải chỉ vào cửa sổ: “Nhưng ngươi trèo cửa sổ vào mà!”

Thiếu niên khoa tay múa chân: “Khách đ**m này nhỏ như vậy, bọn họ đều đang ở dưới lầu uống rượu. Nếu không thấy ngươi đi cửa chính mà lại thấy ngươi trong phòng ta, chắc chắn sẽ đoán ra ngươi trèo cửa sổ!”

Đường đường đại sư huynh lợi hại nhất của Trường Thanh Tông, nửa đêm trèo cửa sổ vào phòng người ta, nói ra ai tin được!

Y không muốn bị cười, cũng không muốn người khác cười nhạo sư huynh mình.

Tống Tẫn Dao nhìn y một lát, vẫn khó hiểu.

Nhưng hắn không hỏi nữa, tiếp tục động tác, cẩn thận giúp y tháo tóc.

Hắn vốn chẳng quan tâm ánh mắt người ngoài, càng không thấy có gì sai khi trèo cửa sổ tìm sư đệ.

Người khác nghĩ gì, hắn không để tâm.

Bởi vì hiện tại, hắn đã ở bên sư đệ, vậy là đủ rồi.

Hứa Thải Thải giấc này ngủ vô cùng ngon lành, thơm ngọt như một viên bánh đậu đỏ.

Giường đơn trong khách đ**m vốn đã chật, hai người nằm ngủ càng thêm chen chúc, nhưng Hứa Thải Thải từ nhỏ ngủ là sẽ dính lấy người, chưa được bao lâu đã cả người bò lên người sư huynh, mà thân thể y cũng chẳng chiếm bao nhiêu chỗ.

Sáng sớm, mặt trời vừa ló dạng, Tống Tẫn Dao liền mở mắt.

Hắn trước tiên rũ mi, yên lặng nhìn sư đệ đang ngủ đến mức gò má hồng hồng mềm mềm, một lúc lâu sau mới cẩn thận nhấc chân y đặt sang bên cạnh, động tác cực nhẹ nhàng rời khỏi giường.

Lúc dịch người, giường gỗ cũ kỹ bên dưới phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, khiến khuôn mặt lạnh lùng của tu sĩ lập tức nhíu lại.

Tống Tẫn Dao ngồi ở mép giường trầm ngâm một lát, xác định Hứa Thải Thải không bị đánh thức mới xoay người mặc y phục chỉnh tề rồi ra khỏi phòng.

Khách đ**m này điều kiện không tốt, cơm nước tất nhiên cũng chẳng khá khẩm gì.

Sợ lát nữa Hứa Thải Thải tỉnh dậy sẽ đói bụng mà tìm chẳng được thứ gì ngon, Tống Tẫn Dao liền tính đi ra ngoài mua chút đồ ăn mang về.

Tu sĩ mặc một thân bạch y thanh lãnh, vừa ra khỏi hành lang lầu hai khách đ**m, liền thấy vài thân ảnh áo xanh quen thuộc cũng từ mấy phòng bên cạnh bước ra chính là các đồng môn đệ tử cùng Hứa Thải Thải ra ngoài du ngoạn lần này.

Vài tiểu sư đệ còn trẻ tuổi đang định lén chuồn ra ngoài chơi, kết quả vừa bước ra cửa đã thấy ngay Tống Tẫn Dao thì chẳng khác gì mấy học trò ham chơi bị thầy chủ nhiệm bắt gặp đang trốn học.

Bọn họ lập tức đứng thẳng người như cột trúc, từng đứa một mặt mày hoảng hốt, nhanh chóng khom lưng hành lễ:

“Tham… tham kiến đại sư huynh!”

Tống Tẫn Dao không để ý đến mấy lời lắp bắp kia, trước khi họ lên tiếng đã tiện tay đóng cửa phòng lại.

Kết giới theo tiếng cửa đóng mà lập tức hiện ra, cách âm hoàn toàn, rõ ràng là để phòng Hứa Thải Thải bị tiếng động làm tỉnh giấc.

Mấy đệ tử kia lúc này mới để ý rằng Tống Tẫn Dao là từ trong phòng Hứa Thải Thải bước ra.

Mấy người đồng loạt bừng tỉnh đại ngộ.

Có một người gan hơi lớn liền cười ngượng ngùng hỏi:

“Đại sư huynh, ngài sáng sớm như vậy đã đến đưa Thải Thải về tông môn rồi sao?”

Tống Tẫn Dao không thích nói nhiều, chỉ lãnh đạm “Ừm” một tiếng, gật đầu nhẹ rồi xoay người xuống lầu rời đi.

Chờ đến khi thân ảnh bạch y kia khuất hẳn khỏi cửa khách đ**m, mấy đệ tử trẻ tuổi mới thở phào nhẹ nhõm, người nào người nấy đều giơ tay vỗ ngực.

Sau đó, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía cửa phòng Hứa Thải Thải, ánh mắt đầy đồng cảm.

Quả nhiên, người nghiêm khắc như đại sư huynh mà làm đạo lữ thì chỉ có thể càng nghiêm khắc hơn nữa.

Hứa Thải Thải vất vả lắm mới được ra ngoài chơi một chuyến, vậy mà sáng sớm đại sư huynh đã chạy tới bắt về tông môn tiếp tục tu luyện…

Bọn họ thật sự không dám tưởng tượng ngày thường Hứa Thải Thải sống thế nào.

……

Còn Hứa Thải Thải thì hoàn toàn không biết bên ngoài người ta đang nghĩ gì.

Ban đêm, trong phòng của Vi Minh Phong.

Mấy viên dạ minh châu nhỏ bé tỏa ra ánh sáng ấm áp xung quanh giường, soi sáng một khoảng không gian hẹp, còn lại toàn bộ căn phòng đều chìm trong bóng tối.

Màn giường vẫn chưa được buông xuống — là Hứa Thải Thải không cho buông.

Y vẫn còn kéo kéo tay áo sư huynh, ngay ngắn ngồi xếp bằng trên giường.

Giữa hai người, Hứa Thải Thải mang theo cái bọc nhỏ mà hôm qua y đã dùng, một lần nữa lục lọi rồi trải hết đồ ra trên chăn.

Y lấy ra một quyển tranh hướng dẫn đơn giản nhất, mở ra trang đầu tiên, đưa cho sư huynh xem.

“Sư huynh tốt của ta, chúng ta cùng nhau học một chút đi, cứ theo thứ tự từng bước trong này mà làm nha.”

Không biết có phải do vừa mới ngâm linh tuyền xong hay không, gương mặt thiếu niên trắng nõn lộ ra chút ửng hồng, mái tóc đen mềm xõa rối trên vai lại càng làm tôn lên khí chất mềm mại.

Đôi mắt đen nhánh khi nhìn thẳng vào người đối diện sáng rực đến kinh người, nhưng đầu ngón tay chỉ vào tập tranh lại khẽ run rẩy, giống như đang cố ép bản thân bình tĩnh lại.

Tống Tẫn Dao rũ mắt nhìn y, khẽ giơ tay cầm lấy tập tranh trong tay Hứa Thải Thải.

“Không cần mấy thứ này.”

Hắn nói, rồi đem tất cả những món đồ che ở giữa hai người đẩy sang một bên, cúi người ôm lấy cổ Hứa Thải Thải, kéo y về phía mình.

Bóng đổ bao phủ lấy y, tu sĩ lạnh lùng chạm nhẹ lên phần cổ sau của thiếu niên, nơi đó đã hơi đổ mồ hôi.

Ngay sau đó, Hứa Thải Thải liền khẽ giật mình, sống lưng căng thẳng, cố né tránh nụ hôn của hắn.

Y luống cuống, vội vã túm lấy một món đồ từ trong đống bị đẩy sang bên kia, tiếp tục dùng giọng khẩn trương hỏi:

“Thật sự… thật sự không cần sao? Vậy… cái này thì sao? Trên sách có nói cái này giúp ta dễ thích nghi hơn…”

Tống Tẫn Dao quỳ một gối bên cạnh người y, thân hình cao lớn rắn chắc gần như hoàn toàn bao trùm lấy y, không chừa lại một khe hở.

Hắn ôm lấy vòng eo thiếu niên, liếc xuống nhìn món đồ y đang cầm, ánh mắt lập tức tối hẳn.

Không nói thêm một lời, hắn trực tiếp cầm lấy cả cái bọc nhỏ lẫn Hứa Thải Thải, vung tay ném tất cả ra khỏi giường.

“Cái đó cũng không cần.”

Tống Tẫn Dao bóp cằm y, khẽ chạm môi mình lên môi y, giọng nói nhàn nhạt:

“Không thứ gì được phép chạm vào ngươi ngoài ta.”

Hứa Thải Thải liên tục bị từ chối, không khỏi lộ ra chút ấm ức. Nhưng nhiều hơn cả là cảm giác hoảng hốt và bất an trong lòng.

Y dựa vào đầu giường, một tay chống lên để giữ thăng bằng, tay còn lại không tự chủ mà đặt lên ngực sư huynh.

Khi Tống Tẫn Dao nhẹ nhàng hôn môi y, đôi mắt đen nhánh kia lại vô thức né tránh ánh nhìn của đối phương.

Hắn thấy được từng chút khẩn trương và sợ hãi nơi Hứa Thải Thải, thần sắc trở nên nghiêm túc, im lặng trong chốc lát, không biết nên an ủi y thế nào.

“Thải Thải à, sợ cũng không sao cả.”

Hắn nhẹ nhàng xoa gáy thiếu niên, giọng nói cố gắng dịu đi đến mức tối đa.

Nhưng loại giọng điệu trầm lặng, nghiêm túc này lại càng khiến người khó mà bình tĩnh.

Quả nhiên, Hứa Thải Thải không hề vui lên chút nào.

Y giơ chân đá nhẹ vào người hắn một cái, không phục cau mày: “Ngươi không được nói ta sợ nha!”

“Lần đầu tiên làm chuyện như vậy, ai mà chẳng hồi hộp chứ?”

Lời này tuy như đang cãi lại, nhưng lại ngoài ý muốn khiến bản thân y bình tĩnh hơn.

Thiếu niên rốt cuộc gan lớn hơn một chút, vòng tay qua cổ sư huynh, kéo nhẹ vạt áo hắn:

“Sư huynh, ngươi sẽ không làm ta thấy khó chịu… đúng không?”

Tống Tẫn Dao cúi đầu thấp hơn, vừa vặn để y kéo được. Tóc đen dài rũ xuống, vài sợi rơi lên mu bàn tay Hứa Thải Thải, ngưa ngứa.

“Sẽ không. Chúng ta đã nói rồi, tất cả đều do ngươi quyết định.”

Tống Tẫn Dao dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào mặt y, khẽ giọng dỗ dành:

“Thải Thải, sư huynh sẽ không làm chuyện khiến ngươi khó chịu đâu.”

Vừa dứt lời, hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể trong lòng bắt đầu dần thả lỏng, đôi tay đang siết chặt cổ hắn cũng nới ra, đổi lại thành ôm lấy bằng hai tay thật nhẹ.

Tống Tẫn Dao lần nữa cúi xuống hôn y, lần này thiếu niên không còn trốn tránh nữa, mà chủ động ôm lấy hắn.

Màn giường đã được buông xuống, quanh người lập tức trở nên tối tăm hơn rất nhiều, nhưng không khí lại càng thêm nóng bức, nặng nề và dính chặt.

Thật ra chính Hứa Thải Thải cũng không rõ vì sao đến lúc này lại đột nhiên khẩn trương như vậy.

Rõ ràng y đã chuẩn bị kỹ lưỡng: xem tranh hướng dẫn, tự mình âm thầm tưởng tượng đủ kiểu, xác định bản thân không có gì không thể chấp nhận được.

Thậm chí tưởng tượng nhiều quá, y còn có phần càng thêm tò mò.

Khi ở bên cạnh sư huynh, Hứa Thải Thải đã sớm xem chuyện song tu là điều hết sức bình thường giữa đạo lữ, cho nên đến thẹn thùng cũng không còn nghiêm trọng nữa.

Nhưng đến lúc thật sự đối mặt, y lại cảm thấy mình có lẽ đã tìm ra nguyên nhân khiến bản thân khẩn trương như vậy.

Y luôn nghĩ rằng, làm chuyện này với Tống Tẫn Dao, nhất định sẽ bị hắn đối xử… rất hung dữ.

Có lẽ do lần trước trong phòng tối nhìn thấy cảnh tượng đó, tạo cho y ấn tượng quá sâu sắc.

Huống hồ mỗi lần hai người hôn môi hay làm chuyện thân mật, sư huynh của y đều mang theo cảm giác đầy khống chế và xâm lược, khiến y có ảo giác rằng đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể mất kiểm soát, còn bản thân thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị… nuốt chửng.

Cho nên Hứa Thải Thải theo bản năng cho rằng, Tống Tẫn Dao khi làm loại chuyện này sẽ chỉ càng thêm… kinh khủng.

Nhưng điều y không ngờ là đúng vào lúc ấy, Tống Tẫn Dao lại dịu dàng đến không thể tin nổi.

Nhiệt độ từ giường dần dâng cao, giữa hai người hỗn loạn hơi thở nặng nề.

Hứa Thải Thải nằm ngửa trên chăn, phối hợp nâng một chân lên, nhìn thấy sư huynh không biết từ đâu lấy ra một bình nhỏ lạ hoắc, bên trong cũng là một loại mỡ.

Y chớp chớp đôi mắt long lanh, nghiêng đầu hỏi: “Sư huynh, cái ngươi dùng là gì thế? Sao lại không dùng của ta?”

Tống Tẫn Dao khựng tay, cúi đầu hôn nhẹ lên đầu gối y, giọng trầm khàn trả lời:

“Đồ của ngươi là hàng tặng kèm, ta không yên tâm dùng.”

Sáng nay hắn không chỉ đi mua đồ ăn vặt cho Hứa Thải Thải, mà còn ghé qua Hợp Hoan Cung một chuyến.

Mấy thứ bán ngoài chợ đều là sản phẩm phổ thông, còn thứ hắn dùng bây giờ  là Hợp Hoan Cung đặc chế, vốn không lưu thông ra ngoài, cực kỳ cao cấp.

“Ồ…” Biết đồ của mình bị chê nên Hứa Thải Thải bất mãn hừ một tiếng.

Nhưng rất nhanh, y đã không còn rảnh để suy nghĩ gì nữa.

Một bàn tay lớn đỡ lấy lưng y, cảm giác ướt lạnh vừa mịn màng vừa xa lạ kia khiến toàn thân Hứa Thải Thải cứng đờ, lại nhờ tiếng dỗ dịu của sư huynh mà từ từ thả lỏng.

Y không ngờ được rằng có một ngày, sự dịu dàng quá mức của Tống Tẫn Dao cũng sẽ trở thành… rắc rối.

Ngày thường lạnh nhạt kiệm lời như vậy, thế mà vào lúc này, gần như mỗi một động tác đều sẽ ghé sát tai y hỏi nhỏ: có đau không, có chịu được không.

Rất lâu sau, bình mỡ kia cuối cùng mới bị đặt qua một bên.

Nhưng chuyện đối với Hứa Thải Thải mà nói, mới chỉ vừa bắt đầu.

Y vẫn nằm đó, Tống Tẫn Dao chống một tay, cúi người áp sát xuống.

Tu sĩ thân hình cao lớn, gần như hoàn toàn bao phủ lấy y.

Hứa Thải Thải mắt mơ màng ướt nước, chỉ có thể nhìn thấy sư huynh bờ vai rắn chắc và lồng ngực căng tràn sức mạnh, mồ hôi không ngừng chảy theo những khe cơ rõ rệt.

Đã nhịn đến mức này, vậy mà động tác của hắn vẫn vô cùng chậm rãi.

Chỉ cần y hơi nhíu mày một cái, Tống Tẫn Dao sẽ lập tức dừng lại.

Vừa vén tóc cho y, vừa dùng môi hôn nhẹ lên ấn đường, giọng khàn mà trầm hỏi y có phải không thoải mái.

Kéo dài như thế, đến cuối cùng người không chịu nổi lại là Hứa Thải Thải.

Bởi vì y nhíu mày không phải vì khó chịu.

Chính sự chậm rãi này mới là thứ thật sự… tra tấn người ta.

Vì thế, đến lúc bị hỏi thêm lần nữa, thiếu niên dứt khoát nhấc chân quấn lấy eo đối phương, dùng lực kéo sát lại gần.

Đáng tiếc, trên người người kia đã đẫm mồ hôi, trơn ướt một mảng, y căn bản không kéo được hắn chút nào, chỉ khiến đối phương càng th* d*c nặng hơn.

Nhưng ý tứ thì đã rất rõ ràng rồi.

Nhìn sư huynh đôi mắt đỏ ửng đã sắp không khống chế nổi, Hứa Thải Thải túm lấy vai hắn, giọng sốt ruột nói:

“Đừng có cứ cọ tới cọ lui như thế, sư huynh, ngươi phiền chết đi được!”

Câu này giống như viên đá cuối cùng đập nát mặt hồ băng, khiến mọi lý trí còn sót lại trong mắt tu sĩ hoàn toàn tan vỡ.

Dục niệm bị đè nén không cách nào kiềm chế, lập tức bùng lên như sóng lớn.

Trong lúc màn giường rung lên, Hứa Thải Thải sớm đã không còn nắm được vai hắn, chỉ có thể đổi sang ôm lấy cổ đối phương, miễn cưỡng giữ cho mình khỏi đụng trúng thành giường.

Sau hai lần, Tống Tẫn Dao mới dừng lại.

Thiếu niên phía dưới khóc đến thảm thương, giọng đã khàn khàn không thành tiếng.

Hắn sợ nếu còn tiếp tục, y sẽ mất cả giọng thật.

Cho nên lần đầu tiên, đành phải dừng đúng lúc.

Màn giường bị hắn xốc lên hai bên, Tống Tẫn Dao xoay người xuống giường, sau đó lại cúi người ôm lấy Hứa Thải Thải.

Chỉ tách nhau trong chớp mắt, hắn đã như kẻ khát nước lâu ngày, lập tức dán môi lên gò má đỏ hây của sư đệ, tham lam đặt xuống từng nụ hôn lưu luyến.

Ôm đủ rồi, hắn mới giúp y mặc vào một lớp y phục, cánh tay vòng ra sau lưng, nhẹ nhàng bế người lên.

Còn Hứa Thải Thải thì vẫn đắm chìm trong chuyện vừa rồi, hoàn toàn chưa kịp hoàn hồn.

Cảm giác choáng váng trước mắt vẫn chưa tan hết, loại k*ch th*ch khiến người ta tê cả da đầu như còn cháy âm ỉ trong cơ thể.

Y đã không phân rõ mọi chuyện đã kết thúc chưa.

Chỉ là lúc bị người kia ôm lấy, y bỗng nhớ đến một tư thế đứng trong quyển tranh kia.

Thiếu niên lúc này mới giật mình tỉnh táo, mở mắt ra ôm chặt sư huynh hỏi:

“Làm gì vậy?”

Giọng nói mềm đến đáng thương.

Tống Tẫn Dao ôm y lên trên, cúi đầu hôn vào yết hầu y một cái:

“Dẫn ngươi đi tắm.”

Lúc kết thúc lần đầu, thiếu niên ấm ức than phiền người đầy mồ hôi, trên giường chỗ nào cũng dính dính nhầy nhụa, thật là khó chịu.

Chỉ là những lời đó đều là y vô thức nói ra, đến bản thân cũng không nhớ rõ.

Nước linh tuyền không chỉ bồi bổ kinh mạch, mà còn giúp khôi phục nguyên khí.

Hứa Thải Thải bị bỏ vào ngâm một lúc, cuối cùng mới hoàn toàn tỉnh táo.

Chỉ là lúc ấy bị sư huynh giữ nằm trên vai, hai chân còn hơi mở ra, Hứa Thải Thải thà rằng bản thân ngất xỉu luôn cho xong.

Tận dụng dòng suối tràn ngập linh khí, Tống Tẫn Dao kiểm tra cho y vô cùng tỉ mỉ.

Gương mặt Hứa Thải Thải đỏ ửng, không biết là bị hơi nước hun nóng hay vì xấu hổ.

Tóm lại y cảm thấy mình sắp không thở nổi.

Y không hài lòng đá chân trong nước, dỗi dằn thúc giục bằng giọng mềm oặt:

“Sư huynh, xong chưa vậy…”

Bọt nước bắn lên cả người Tống Tẫn Dao, dính cả lên mặt hắn, nhưng vị tu sĩ ấy vẫn bình tĩnh, sắc mặt không một gợn sóng.

Chỉ chậm rãi rút tay về, ôn nhu ôm y vào lòng lần nữa, nhẹ nhàng dỗ dành bằng một nụ hôn.

Tắm rửa xong, lại thi pháp hong khô tóc, rồi khoác thêm y phục, Tống Tẫn Dao mới bế y về lại đình viện.

Bên trong phòng, giường và sàn vẫn hỗn độn y như lúc hai người rời đi.

Không chỉ ướt át bừa bộn, trong không khí còn lảng vảng mùi khi đó, khiến Hứa Thải Thải không còn mặt mũi nhìn, dứt khoát chui đầu vào vai sư huynh.

Tu sĩ liền một tay ôm y, tay còn lại kết pháp quyết, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ.

Chỉ chốc lát sau, Hứa Thải Thải đã bị đặt lại vào trong chăn, sạch sẽ mềm mại như mới.

Tống Tẫn Dao cuối cùng mở cửa sổ để gió vào, rồi xoay người ngồi xuống mép giường.

Sư đệ dường như tâm trạng rất tốt, nằm nghiêng bên mép giường, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn.

Tống Tẫn Dao liền nắm sau cổ thiếu niên, nâng mặt y lên, rồi cúi đầu xuống.

Hai người trao nhau một nụ hôn dây dưa mà ấm áp.

“Cảm thấy sao rồi?”  Sau khi kết thúc, Tống Tẫn Dao ngồi dậy, hỏi bằng giọng trầm mang theo chút nghiêm túc.

“Có chỗ nào không ổn chứ?”

Hứa Thải Thải nghe vậy thì quấn chặt lấy chăn mềm.

Thiếu niên xoay người trong chăn vài cái, vui vẻ đáp: “Không có đâu, ta thấy rất tốt ấy.”

Sống lưng căng cứng của Tống Tẫn Dao rõ ràng thả lỏng xuống, khẽ cong người.

Rồi lại nghe Hứa Thải Thải nói:

“Sư huynh, ta muốn ăn hồ lô ngào đường~”

Ban ngày trước khi về tông môn, y đã nói muốn ăn, còn dặn Tống Tẫn Dao mua cho hai xâu.

Ai ngờ vừa mới về tới liền bị bắt vào lớp học kiếm pháp, hồ lô ngào đường để sang một bên quên mất không ăn, cuối cùng bị chảy mất tiêu.

“Được.” Tống Tẫn Dao v**t v* mặt y, nghe vậy thì lập tức đứng dậy.

Trước khi ra khỏi cửa, hắn không quên lấy vài quyển thoại bản đặt cạnh Hứa Thải Thải, sợ y buồn chán lúc chờ.

Bên ngoài trời đã đen như mực, giờ Tý cũng sắp trôi qua rồi.

Một đạo linh lực màu bạc xẹt qua bầu trời đêm, kết giới của Trường Thanh Tông khẽ dao động, rồi nhanh chóng yên ổn trở lại.

Chỉ mất mấy nhịp hô hấp, Tống Tẫn Dao đã đến trước tiệm hồ lô ban sáng.

Giờ này thì tiệm tất nhiên đã đóng cửa nghỉ ngơi.

Tống Tẫn Dao bèn vòng ra hậu viện, còn gõ cửa lịch sự theo đúng lễ tiết.

Chó con nhà tiểu thương bị đánh thức trước, sủa “gâu gâu” liên hồi.

Một gian phòng thấp bé sáng đèn lên. Bên trong truyền ra tiếng sột soạt hoảng hốt, rồi cửa viện cũng được mở.

Bán hồ lô ngào đường là một đôi vợ chồng già, trước kia từng bị trộm ghé nhà.

Khi mở cửa, ông cụ còn cầm theo một cái cuốc.

Nhưng khi thấy người ngoài cửa là tiên nhân áo trắng như tuyết, hai ông bà lập tức buông cảnh giác, chỉ còn kinh ngạc và nghi hoặc.

Cả đời sống dưới sự bảo vệ của Trường Thanh Tông, từng tận mắt thấy Tống Tẫn Dao trảm yêu trừ ma, che chở dân thường, cho nên không chỉ nhận ra hắn ngay, thái độ còn vô cùng cung kính.

Tống Tẫn Dao mặt lạnh như băng, đưa ra một túi linh thạch cực phẩm, nói rõ ý đồ.

Biết được tiên nhân nửa đêm tìm tới chỉ vì một xâu hồ lô ngào đường, hai ông bà càng thêm sửng sốt.

Dù là làm mới từ đầu, một xâu hồ lô cũng nhanh chóng hoàn thành.

Tống Tẫn Dao nhận đồ, gật đầu cảm tạ.

Hai ông bà quýnh quáng từ chối túi linh thạch hắn đưa, bảo hắn mang đi.

Từng viên linh thạch trong túi đều sáng lấp lánh, chỉ một viên đã đủ mở mười tiệm như thế trong thành.

Kho báu lớn đến thế khiến hai ông bà quê mùa hoảng hốt vô cùng.

Còn chưa kịp từ chối thêm lần nữa, ánh sáng bạc đã lóe lên, Tống Tẫn Dao sớm đã biến mất.

---

Vi Minh Phong, đình viện.

Tống Tẫn Dao trở lại nội thất thì thấy Hứa Thải Thải đã đè mặt vào thoại bản, suýt ngủ quên.

Nghe thấy tiếng động, thiếu niên nhìn thấy xâu hồ lô ngào đường trên tay hắn, mắt lập tức sáng rực:

“Sư huynh, ngươi về rồi!”

Y vội đẩy thoại bản sang một bên, ngồi xếp bằng ngay ngắn.

Tống Tẫn Dao ngồi xuống mép giường, đưa hồ lô ngào đường qua.

Hứa Thải Thải cắn một viên, do quá mới nên lớp đường giòn tan, không dính tí nào.

“Ngon quá!”

Y khen không ngừng, nhưng ăn có hai viên đã không muốn ăn nữa.

Tống Tẫn Dao nhận lấy, tìm chỗ đặt cẩn thận trong phòng.

Hắn còn dùng linh lực che chở, phòng ngừa lần này lại chảy như xâu ban sáng.

Hứa Thải Thải ngồi trên giường, nhìn bóng lưng sư huynh vì y mà cẩn thận đến từng chút một với một xâu hồ lô, không nhịn được lên tiếng:

“Sư huynh, ngươi đối với ta thật tốt quá đi.”

Đúng lúc Tống Tẫn Dao vừa an trí xong hồ lô ngào đường, hắn quay lại, liền nghe thiếu niên hỏi:

“Sư huynh, nếu ta không làm đạo lữ với ngươi nữa thì ngươi vẫn sẽ đối tốt với ta như vậy chứ?”

Câu này khiến Tống Tẫn Dao cau mày, sắc mặt trầm xuống.

Hắn nắm lấy cằm trắng nõn của Hứa Thải Thải, cúi người hôn lên môi y chỗ còn vương vụn đường.

Ngọt đến phát ngấy.

Tống Tẫn Dao không thích vị này, nhưng hắn vẫn nghiện nụ hôn đó.

Bởi vậy, lại càng nếm ra vị ngọt nhiều hơn.

“Thải Thải.”  tu sĩ khẽ gọi sau khi thân mật, hơi thở nóng hổi phả lên cổ thiếu niên.

“Ta đối tốt với ngươi, là vì ngươi là Thải Thải, chứ không phải vì ngươi là sư đệ hay đạo lữ.”

Hắn không hiểu sao chỉ một xâu hồ lô ngào đường lại khiến sư đệ hỏi như thế.

Nghĩ kỹ lại, hẳn là bản thân vẫn còn làm chưa đủ tốt.

Nghĩ đến đây, Tống Tẫn Dao trong lòng dâng lên cảm xúc không tên.

Tựa như đau lòng, cũng như thấy mình có lỗi.

Hắn ngồi xuống, ôm chặt lấy thân hình mềm mại trước mặt, chôn mặt vào cổ thiếu niên ấm áp.

“Thải Thải à, là ngươi đối với ta rất tốt.”

Giọng tu sĩ như thường ngày vẫn trầm tĩnh kiên nghị, nhưng hơi thở nóng rực phả lên cổ y, lại cho thấy tình cảm nồng đậm nhường nào.

“Là ta còn làm chưa đủ tốt.”

Hứa Thải Thải bị mũi sư huynh chọc đến ngứa, không nhịn được cười né tránh.

Dù né, cũng không thoát được.

Vì thế dứt khoát cũng giơ tay ôm chặt lấy sư huynh.

Y mới không thèm so đo ai đối với ai tốt hơn.

Chỉ biết rằng, về sau hai người vẫn còn rất nhiều thời gian ở bên nhau, và y tin là y cùng sư huynh nhất định sẽ mãi vui vẻ như thế.

HOÀN CHÍNH VĂN!!

Bình Luận (0)
Comment