[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 11

Tinh Mạc thành là tòa thành trấn giữ biên giới Tây Bắc, ra khỏi cửa thành cũng giống như là ra khỏi Thiên Lang quốc,  phong cảnh chỉ là sa mạc mênh mông, đưa mắt nhìn chung quanh đâu cũng đều là cát vàng cùng ánh nắng chói chang, lâu lâu còn có thể nghe được thanh âm lục lạc reo lên đinh đang, vì như thế nên hàng năm đều có một lượng lớn văn nhân sĩ tử không ngại xa xôi ngàn dặm tiến đến nơi này, chỉ vì xem một cái Thương Mang đại mạc chìm đắm trong ánh nắng vàng rực rỡ nhưng nóng bỏng, chờ đợi cảm hứng dâng lên liền có thể viết ra một chút khí thế của vùng đại mạc hoang vu, quan viên địa phương thấy tình trạng này,  hàng năm đều tổ chức một lần thi hội, cũng có thể làm cho mình có  thêm chiến tích, Tây Bắc hoang vắng nên tự nhiên không thể so với Giang Nam giàu có và đông đúc, nhưng nhờ có Thương Mang biển cát quanh năm cũng là độc nhất vô nhị, thi hội hằng năm quy mô cũng càng lúc càng lớn.

Lúc này ở nơi cửa sổ của một tửu lâu lớn nhất thành, một Hắc y nhân đang một mình uống rượu, Tây Bắc Thiêu Dao có tiếng là rượu mạnh dễ say, người này lại như là uống nước bình thường mà một ly tiếp một ly, một chút cũng không hiện lên vẻ say rượu, để một vò rượu xuống, bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu hỏi tiểu nhị:“Các ngươi nơi này có rượu nào mạnh hơn không? Mang ra đây. Ta ra giá gấp đôi.”

Tiểu nhị ngượng ngùng cười, cuống quít chạy đi lấy rượu —–  người trước này này tuy nói chuyện là vẻ mặt đầy ý cười, nhưng lại làm cho người ta tự dưng  cảm thấy có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt hắn.

Rượu mới được đưa lên, Hắc y nhân vạch ra nắp vò rượu ngửi một chút, vừa lòng ném cho tiểu nhị một thỏi bạc:“Đi xuống đi.”

Tiểu nhị trừng lớn ánh mắt:“Khách quan, này nhiều lắm.”

Hắc y nhân bất mãn nhíu mày:“Cho ngươi, không nên nhiều lời vô nghĩa”

“Dạ dạ dạ……” Tiểu nhị thức thời vừa định đi, lại bị Hắc y nhân gọi lại:“Khoan.”

“Ách…… Khách quan còn có cái gì phân phó?” Tiểu nhị cười meo meo, nghĩ rằng hay là hắn hối hận lại muốn đem bạc lấy lại?.

“Phía dưới là xảy ra chuyện gì?” Hắc y nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một đội người quần áo tả tơi  đang ở  quan binh lấy roi quất tới tấp áp giải đi tới phía trước.

“Nga, những người này là bị lưu đày.” Tiểu nhị giải thích:“Thành đông xây dựng, ước chừng là nhân thủ không đủ, liền từ địa phương khác điều chút nô lệ đến để đẩy nhanh tốc độ, vì là đại sự, chậm trễ là không thể.”

Hắc y nhân nhíu mày, những người kia nhìn qua ngay cả đi bộ cũng đi không xong, còn bị người khác lấy roi quất tới tấp, cho dù là nô lệ, cũng không thể bị  ngược đãi như vậy đi?

Trong đám người còn có một lão nhân tóc trắng x9oá, đi hai bước liền thất tha thất thểu té lăn trên đất, một bên quan binh áp giải tiến tới đạp hai cái, thấy ông lão không đứng dậy, thì cho là cố ý quấy rối, vì thế vung roi mà quất xuống, Hắc y nhân mày căng thẳng, vừa muốn phi thân xuống, thì thấy một nô lệ tuổi còn trẻ khác lao tới, một phen đẩy ra quan binh kia, thân thủ đem lão nhân giúp đỡ đứng lên.

“Trời đất, không muốn sống nữa sao?” Tiểu nhị mở to hai mắt:“Thôi xong rồi.” Nói còn chưa nói xong, liền thấy quan binh bị đẩy ngã kia đứng lên, xông lên lấy roi vung lên hướng người nọ rút xuống, người đi đường có lá gan to thì tiến tới khuyên một chút, lại bị quan binh kia quát lớn trở về.

“Vô liêm sỉ!” Hắc y nhân xem thấy ngứa mắt, cầm  kiếm trên bàn thả người nhảy ra khỏi tửu lâu, một chưởng đem  quan binh kia đánh văng ra.

Chung quanh quần chúng vây xem nguyên bản trong lòng đều là giận mà không dám nói gì, lúc này thấy một màn này, nhịn không được đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, chỉ thấy người này thân hình cực cao, trên người mặc hắc y tuy nói hình thức không có cầu kì, nhưng cũng có thể thấy chúng được may khéo léo tinh tế, ngũ quan cũng không tục tằng, thậm chí tinh tế nhìn qua còn có chút tinh xảo, ánh mắt lại sắc bén giống như chim ưng trên thảo nguyên, khiến lòng người sinh ra e ngại, trong tay là một bội kiếm màu xanh, nhìn sơ qua cũng thấy là cổ kiếm quý hiếm nha.

“Ngươi là người nào, lại dám đánh gia gia ta?” Bảy tám quan binh thẹn quá thành giận, tất cả đều xông lên cây xung quanh Hắc y nhân.

Hắc y nhân cười lạnh một tiếng, cũng không để ý đến, thật tự nhiên ngồi xổm xuống đem người nô lệ tẻ tuổi kia nâng dậy, lại phát hiện y đã bị đánh hôn mê bất tỉnh trên mặt thì toàn là máu, vì thế thân thủ ôm lấy y xoay người muốn rời đi.

“Nô lệ mà ngươi cũng dám bắt cóc? Các huynh đệ, lên!” Bảy tám quan binh rút đao kiếm như ong vỡ tổ xông lên, cũng không đến mười chiêu đã bị Hắc y nhân đánh đến thất linh bát lạc, lúc này một đội tuần tra nha dịch xa xa nghe thấy động tĩnh chạy tới, thấy huynh đệ nhà mình bị đánh tới mặt mũi bầm dập, cũng xông lên giúp đỡ.

Hắc y nhân cũng lười cùng bọn họ đánh nhau, tùy tay sờ soạng thắt lưng tìm thẻ bài, có tay nha dịch gần đó tinh tế nhìn thấy, chỉ thấy trên thắt lưng là thẻ bài màu hoàng kim chính giữa có khắc một kim long cửu trảo, phía dưới là một chữ “Phong” nho nhỏ. Nha dịch tuy rằng ở nơi này xa xôi hẻo lánh, nhưng cũng biết thẻ bài này là của hoàng gia chuyên dùng, tuy rằng không biết chữ “Phong” này đại biểu cho ai ( anh vợ của vua chứ ai nữa ^^), bất quá khẳng định là người này là không thể đắc tội được a, nghĩ vậy, vội vàng cười cười xua xua hai tay:“Đại nhân thứ lỗi, tiểu nhân có mắt như mù, đã mạo phạm.”

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, chỉ vào các nô lệ kia mở miệng:“Trước mang về huyện nha của các ngươi cho bọn họ ăn no bụng, lại tìm cho  lão nhân gia kia một đại phu,  ta sẽ đi gặp đại nhân của các ngươi, bọn họ nếu có mệnh hệ gì, các ngươi liền đưa đầu tới gặp ta!”

“Dạ dạ dạ. Tiểu nhân đã biết.” Nha dịch gật đầu lia lịa, sợ lại trêu chọc đến  sát thần trước mắt này.  

Đuổi đi nha dịch, cúi đầu liền nhìn thấy bộ dạng nô lệ trẻ tuổi kia hơi thở mong manh, Hắc y nhân mặt nhăn nhíu hỏi người chung quanh:“Nơi nào có y quán?”

“Nhà của ta có!” Từ trong đám người đi ra một người tuổi còn trẻ cười ha ha:“Lâm huynh quả nhiên là hiệp khách nghĩa tâm.”

Lâm Hạo Phong nhìn người trẻ tuổi cợt nhả trước mắt cảm thấy có chút vô lực:“Ta không nói giỡn, người này sắp không được rồi.”

Người trẻ tuổi kia túm lấy Lâm Hạo Phong lôi đi:“ Ta không nói giỡn, nhà của ta thực sự có đại phu.”

Quần chúng vây xem  khe khẽ nói nhỏ:“Là bằng hữu của Chu gia nhị công tử  a, trách không được nha.”

Nha dịch kia còn chưa đi xa, nghe vậy nhất thời mặt đau khổ, ai ai cũng đều biết Chu phủ không dễ chọc vào, huống chi Hắc y nhân kia còn là người hoàng gia, phiền toái lớn rồi……

Lâm Hạo Phong một đường đi theo Chu gia nhị thiếu gia Chu Mộ về tới phủ, kêu đại phu xem thương thế cho nô lệ kia, chính mình thì ngồi ở tiền thính chậm rãi uống trà.

“Lâm huynh.” Chu Mộ cười hì hì tiến lên:“Ngươi không cần lo lắng, lão Dương trị thương rất chuyện nghiệp, người kia sẽ không có việc gì, nhớ trước đây ca ta  đem ta đánh đến nửa chết nửa sống lão Dương đều có thể đem ta cứu sống.”

“Ta mới không lo lắng cho hắn.” Lâm Hạo Phong liếc hắn mắt một cái:“Ta là suy nghĩ đệ đệ ta thay hoàng đế bán mạng cũng không dễ dàng, thiên hạ này quan lại ỷ thế hiếp người sao lại nhiều như vậy?”

Chu Mộ nhọn mi:“Thiên hạ thế cục hiện tại đang rất tốt, thiên hạ to lớn,  mọi chuyện sao có thể theo như ý người chứ, ngươi nên thấy đủ đi,  ngươi mấy năm nay hành hiệp trượng nghĩa, coi như là thay Hoàng Thượng cùng Hạo Dương làm chút sự tình rồi.”

Hai người đang nói chuyện, thò thấy đại phu từ trong phòng đi ra.

“Dương thúc.” Chu Mộ đứng lên đón:“Hắn thế nào?”

Đại phu gật gật đầu:“Thiếu gia yên tâm, hắn không có gì, chính là làm việc nặng lâu ngày nên quá mệt mỏi, hơn nữa ăn uống không tốt, hôm nay lại bị đánh tàn nhẫn, chịu không nổi mới ngất xỉu đi, bất quá hắn thân thể vốn khoẻ mạnh, qua hai ba canh giờ có thể tỉnh lại.”

“Không có việc gì là tốt rồi.” Lâm Hạo Phong cũng tự bội phục mình mới vừa rồi xả thân cứu người, lúc này nghe nói người kia không có việc gì cũng an tâm, đẩy cửa vào phòng đi đến bên giường nhìn nhìn, sửng sốt:“Như thế nào lại là hắn?”

“Ai a?” Chu Mộ tiến đến trước mặt người trên giường đánh giá một chút, người nọ máu cùng bùn dơ trên mặt được rửa sạch, thật ra bộ dạng không tồi, đường nét không mềm mại như là người Giang Nam, chính là cái mũi thật cao, có điểm giống dị tộc.

“Là Gia Luật Thanh.” Lâm Hạo Phong nhíu mày.

“A?” Chu Mộ trừng mắt:“Hắn chính là cái người mà một năm trước mưu toan khởi binh mưu phản, kết quả bị Hoàng Thượng ngự giá thân chinh đả bại – Gia Luật Thanh? Năm đó dẫn đầu quân Tây Bắc – Mạc Bắc lang? Chậc, tạo phản quả nhiên không có kết cục tốt!”

“Cho nên hiện tại ngươi nên nói cho ca ngươi vẫn bảo trì trung lập là tốt đi.” Lâm Hạo Phong buồn cười nhìn hắn, quay đầu nhìn Gia Luật Thanh trên giường lại có chút khó xử:“Cái này làm sao bây giờ?”

Chu Mộ hì hì cười:“Ngươi cứu hắn a. Hắn nhưng là phản tặc!”

Lâm Hạo Phong lườm Chu Mộ một cái:“Đã như vậy còn có thể phản tặc sao, đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng phiền đến hắn.”

Chu Mộ vỗ vỗ mông đi ra ngoài, trong lòng căm giận, đây chính là nhà của ta a!= =

Lâm Hạo Phong ngồi ở bên giường nhìn Gia Luật Thanh, trong lòng cũng không phải là chán ghét người này, trước kia nếu không phải y thủ hạ lưu tình, Hạo Dương sợ là đã sớm mất mạng, hơn nữa y năm đó coi như là một kiêu hùng, khởi binh mưu phản đại khái là do bị dã tâm của cha y lôi cuốn, về phương diện khác phỏng chừng cũng là bởi vì  y thật sự yêu Hạo Dương say đắm, mới có thể chết sống xem Hoa Thiên Lang không vừa mắt. Hôm nay thấy y thà rằng chính mình bị đánh cũng muốn cứu người, vậy hẳn là không xấu, mới vừa rồi đại phu đã kêu hạ nhân thay y lau khô  thân mình cùng thay quần áo, cổ áo rộng mở  ẩn ẩn lộ ra thân mình gầy yếu, Lâm Hạo Phong nhíu mày thân thủ xốc lên vạt áo của y nhìn nhìn, chỉ thấy trên người y đều là vết thương, vết roi đánh, vết bỏng của thép nóng, nhìn ra được hơn một năm nay y ăn không ít khổ. ( đau lòng quá đi~~~ TT>TT tiểu Thanh thật đáng thương ;( )

Hai canh giờ sau, trên giường, Gia Luật Thanh mi mắt nhẹ nhàng giật giật, tỉnh lại, trợn mắt nhìn đỉnh giường, cảm giác được sợi bông mềm mại dưới thân, cảm thấy giống như nằm mơ, đã bao nhiêu lâu không thể thoải mái nằm ở trên một cái giường mềm mại như vầy rồi?

“Ngươi tỉnh rồi?” Lâm Hạo Phong tiến đến trước mặt y mở miệng hỏi.

Gia Luật Thanh sửng sốt, trước mắt người này mặt cùng người đã chôn sâu trong trí nhớ kia rất tương tự, cảm giác lại là hoàn toàn bất đồng.

“Ta gọi là Lâm Hạo Phong.” Thấy hắn vẻ mặt mờ mịt, Lâm Hạo Phong đơn giản  trả lời:“Ta là ca ca của Hạo Dương.”

Gia Luật Thanh nhíu mày, thanh âm có chút suy yếu:“Là y gọi ngươi tới cứu ta?”

Lâm Hạo Phong vô lực nhìn y:“Nghĩ đến tốt như thế, ta là đúng dịp đi ngang qua bắt gặp ngươi cứu người trượng nghĩa thôi, ai ngờ đánh bậy đánh bạ đem ngươi mang về.”

Gia Luật Thanh lộ vẻ sầu thảm cười cười:“ Đa tạ, không có gì thì ta nên trở về rồi.”

“Trở về?” Lâm Hạo Phong thấy y giãy dụa muốn xuống giường, liền tiến lên một phen ấn trở lại trên giường:“Hảo hảo nằm đi, đại nam nhân ngay cả đi cũng đi không xong còn muốn làm gì a, đừng trở về!”

“Ta phạm  là tội  mưu phản, ngươi cũng dám cứu?” Gia Luật Thanh thanh âm khàn khàn dọa người.

Lâm Hạo Phong lấy chén nước cho y, tâm nói  ngươi như bây giờ còn muốn mưu phản? Thấy y uống nước bộ dáng có chút vội vàng, Lâm Hạo Phong nhíu mày thay y rót thêm một ly:“Chậm một chút a, gấp cái gì.”

Gia Luật Thanh uống nước xong cảm thấy có chút choáng váng đầu, lúc này vừa lúc có hạ nhân bưng lên cháo gà đã nấu tốt, hương thơm mê người toả ra bốn phía, màu trắng của gạo hão hạng  vừa mới nấu cùng với màu xanh biếc hành lá thái nhỏ bên trên, mùi thơm toả ra thật khiến cho người thèm nhỏ dãi ba thước nha.

“Ăn cơm đi, đại phu nói ngươi không có việc gì, chỉ là ăn không đủ nên thiếu sức.” Lâm Hạo Phong đem Gia Luật Thanh nâng dậy cho y tựa vào đầu giường, cầm bát cháo đưa cho y:“Nào.”

Gia Luật Thanh do dự một chút, vẫn là thân thủ cầm lấy bát, tay phải cầm thìa múc cháo đưa đến miệng, nhưng lại không thể làm thuận lợi.

“Cánh tay ngươi làm sao vậy?” Lâm Hạo Phong nhìn ra chỗ không đúng, thân thủ nhéo nhéo bờ vai của y:“Sao lại thế này?”

Gia Luật Thanh đem thìa để trở lại trong bát, vẻ mặt không sao cả:“Bị hoa Thiên Lang niết đứt.” (TT>TT)

Lâm Hạo Phong nhìn ra đáy mắt y hiện lên một tia đau xót, đột nhiên cảm thấy y thật đáng thương, năm đó Mạc Bắc lang  của Tây Bắc đại mạc làm cho người ta vừa nghe tên thôi đã sợ mất mật, nay lại rơi xuống hoàn cảnh như vậy, y còn có thể kiên trì sống sót thật là kì tích.

“Ngươi làm gì vậy?” Gia Luật Thanh trừng mắt nhìn Lâm Hạo Phong.

“Uy ngươi ăn cơm a! Nhanh ăn xong! Ta còn có việc!” Lâm Hạo Phong trừng mắt lại y, đem thìa hướng miệng y:“Mau há miệng!”

Gia Luật Thanh mắt trợn trắng, Lâm Hạo Dương là người vừa khiêm tốn vừa ôn nhuận như ngọc như thế tại sao lại có một ca ca như thổ phỉ vậy chứ?

Uy y ăn xong một chén cháo, Lâm Hạo Phong bỏ lại bát cháo liền đi ra ngoài:“Ngươi tiếp tục ngủ đi, ta đi ra ngoài bàn việc.”

“Này!” Gia Luật Thanh gọi lại Lâm Hạo Phong.  

Lâm Hạo Phong nghi hoặc quay đầu:“Chưa ăn ăn no sao?”

Gia Luật Thanh do dự một chút, vẫn là mở miệng:“Ngươi……Đã cứu được ta, vậy có thể đem những người còn lại đều cứu luôn được không? Bọn họ đều là là bị người khác hãm hại , trừ bỏ ta tội ác tày trời, bọn họ đều là người tốt.”

Lâm Hạo Phong kinh ngạc,  mình quả nhiên không nhìn lầm, ai nói người này lãnh huyết vô tình, thật sự là người vô cùng thiện lương, vì thế gật gật đầu:“Được, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Bình Luận (0)
Comment