[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 12

Lâm Hạo Phong một đường lập tức đến huyện nha, quan huyện đã sớm nghe được tin tức, liền phái một đội nha dịch hầu ở đại sảnh, vừa thấy Lâm Hạo Phong đến liền tươi cười tiếp đón, Lâm Hạo Phong cũng lười cùng hắn dài dòng, tùy tiện ngồi trên ghế  gọi người đem đám nô lệ đưa lên nha đường,  đối chiếu với danh sách, quả nhiên đều là một ít bình dân dân chúng,  tội ác ngập trời cũng không chỉ có vài người, Lâm Hạo Phong lập tức hạ bút “xoẹt xoẹt” viết chiếu thư thả người.

“Đại nhân…… Này sợ là không ổn a.” Huyện lệnh trong lòng âm thầm kêu khổ:“Nếu cấp trên hỏi……”   

“Cấp trên hỏi ngươi thì nói là ta phóng xuất họ!” Lâm Hạo Phong không kiên nhẫn nhìn huyện lệnh:“Cái kia, ngươi có bạc hay không?”

“A?” Huyện lệnh bị hoảng sợ, chẳng lẽ muốn mình hối lộ sao? Nhưng làm thế có quá lộ liễu không nhỉ?.

“A cái gì mà a? Có hay không?” Lâm Hạo Phong trừng mắt.

Huyện lệnh liên tục gật đầu:“Có có.” Cuống quít phái sư gia đi cầm chút ngân phiếu đến, lén lút đưa cho Lâm Hạo Phong:“Đại nhân thỉnh xin vui lòng nhận cho.”

“Xin vui lòng nhận cho cái rắm a! Cho ta làm gì?” Lâm Hạo Phong giận dữ, đập bàn chỉ vào phía dưới:“Cho bọn họ!”

Huyện lệnh bị hắn làm cho sợ tới mức tay run rẩy,  nhanh chóng cầm ngân phiếu phân cho đám nô lệ.

“Về sau ta sẽ thường xuyên phái người đến.” Lâm Hạo Phong đứng lên vỗ vỗ quần áo:“Nếu để cho ta biết ngươi tham ô hay nhận hối lộ cái gì, tin hay không ta sẽ làm cho đầu của ngươi cùng mũ cánh chuồn cùng nhau bay đi?”

“Dạ dạ dạ.” Huyện lệnh liên tục gật đầu, Lâm Hạo Phong khinh bỉ nhìn hắn một cái vừa định đi, đột nhiên lại nghĩ tới một việc:“Đúng rồi, vì cái gì trong danh sách không có tên Gia Luật Thanh?”

Huyện lệnh tiếp nhận danh sách nhìn thoáng qua, khó xử lắc đầu:“Hạ quan cũng không biết, những người này là từ địa phương khác tới.”

Dưới có nô lệ nghe được hai người đối thoại, to gan mở miệng nói:“Hồi đại nhân, Gia Luật công tử ở trong danh sách kêu là Thích Tử Ninh.”

“ Đang êm đẹp vì cái gì cải danh thành Thích Tử Ninh? Ngươi làm sao mà biết được?” Lâm Hạo Phong nghi hoặc nhìn người kia.

“Hồi đại nhân, ta trước kia là phó dịch của công tử.” Người nọ nhỏ giọng đáp:“Công tử nói không thể vấy bẩn Gia Luật gia danh hào, nên thay đổi họ tên theo họ của mẫu thân công tử.”

Lâm Hạo Phong cười cười, cái kia Gia Luật Thanh còn thật có cốt khí nha.

“Đúng rồi, ta nhớ rõ trước kia lão cha của Gia Luật Thanh  cũng bị lưu đày …… Người đâu?”Lâm Hạo Phong lại hỏi.

“Hồi đại nhân,  trên đường đi đã chết.”

Lâm Hạo Phong sờ sờ cằm:“Như vậy a…… Các ngươi còn có ai biết chuyện liên quan đến Gia Luật Thanh? Nói ra nghe một chút.”

Nô lệ phía dưới nhìn nhìn huyện lệnh cùng nha dịch một bên, do dự mà không dám mở miệng.

Lâm Hạo Phong quay đầu  phất tay:“Các ngươi, đi ra ngoài!”

“Dạ.” Huyện lệnh mang theo người không ngừng hướng ra bên ngoài chạy, tâm nói người này ánh mắt cũng thật dọa người.

“Nói đi.” Lâm Hạo Phong uống ngụm trà:“Biết cái gì nói cái đó.”

Người phía dưới vừa thấy chung quanh không có người, hơn nữa Gia Luật Thanh bình thường đối mọi người rất tốt, vì thế không có gì giấu diếm. Bắt đầu nói chuyện.

“Gia Luật công tử rất tốt, chúng ta mỗi ngày vốn cũng chỉ có chút cháo, y lại còn đem cháo của chính mình chia cho Từ gia gia.”

“Đúng vậy, y còn thường xuyên giúp những người yếu đuối làm việc, nhưng mà  cánh tay của y cũng không linh hoạt, thường xuyên giúp người khác làm xong rồi thì việc của mình lại không thể làm xong, thường xuyên bị đốc công đánh.”

“Đánh thì đánh, thế nhưng y là một hán tử, thà rằng bị đánh đến mình đầy thương tích cũng không cầu xin tha thứ.”

Mọi người phía sau tiếp trước khen ngợi Gia Luật Thanh, Lâm Hạo Phong càng nghe càng buồn bực, trước kia tại sao lại nghe đồn y âm ngoan độc lạt quỷ kế đa đoan a? Xem bọn họ còn có xu thế tiếp tục nói tiếp, Lâm Hạo Phong  phất tay:“Được rồi được rồi, các ngươi cũng  nhanh trở về đi, về sau hảo hảo sống tốt đi.”

“Đa tạ đại nhân!” Một đám nô lệ vô cùng vui vẻ rời đi, Lâm Hạo Phong giương mắt thì thấy một tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi đang do do dự dự nhìn  mình, tựa hồ là muốn nói ra suy nghĩ của mình.

“Có việc?” Lâm Hạo Phong đi xuống ngồi xổm xuống trước mặt nàng:“Bạc không đủ?”

“Không phải.” Tiểu cô nương lắc đầu, cắn cắn môi mở miệng nói:“Ngươi là bằng hữu của Tử Ninh ca ca  sao?”

“Ách…… Xem như đi.” Lâm Hạo Phong gật gật đầu:“Làm sao vậy?”

Tiểu cô nương đôi mắt đỏ lên, nước mắt tách tách rơi xuống:“Ngươi  không phải là rất lợi hại?”

“Đừng khóc a.” Lâm Hạo Phong sợ nhất chính là nhìn  tiểu cô nương khóc:“Có chuyện gì?”

“Trước kia chúng ta ở vùng mỏ phương bắc làm nô lệ, đốc công trông coi đều là người xấu.”

Tiểu cô nương khóc nói không nên lời nói:“Bọn họ có một buổi tối không lôi kéo ta đi, không ai dám giúp ta, gia gia muốn cứu ta cũng bị bọn họ đá văng, sau là Tử Ninh ca ca lao tới cùng bọn họ đánh nhau.”

“Ngươi đừng khóc a, cứu ngươi không phải chuyện tốt sao?” Lâm Hạo Phong  nhăn mặt:“Khóc cái gì?”

Tiểu cô nương khóc đến ánh mắt đỏ bừng:“Bọn họ bốn năm người cùng nhau đánh Tử Ninh ca ca một người, đến khi Tử Ninh ca ca ngất đi, liền đem huynh ấy mang đi …… Chờ huynh ấy trở về thì cả đi đường đều đi không được, gia gia nói những người đó là súc sinh, Tử Ninh ca ca là vì cứu ta mới có thể bị bọn họ hại …… Đại nhân ngươi lợi hại như vậy, ngươi giúp Tử Ninh ca ca báo thù được không? Ta nhớ rõ tất cả tên cùng diện mạo của người xấu, tất cả đều nhớ rõ.” ( mọi người có đoán đc tiểu Thanh bị gì trong đêm đó khơm ~~???)

Lâm Hạo Phong nghe vậy thần sắc đột ngột âm trmề, những người đó thật là mmột đám thối nát!

“Đại nhân……” Tiểu cô nương nhìn Lâm Hạo Phong thần sắc âm lãnh nên sợ hãi mở miệng:“Ta là không phải nói sai gì chứ?”

“Không có.” Lâm Hạo Phong hướng nàng cười cười:“Ngươi tên là gì? Gia gia ngươi đâu?”

Tiểu cô nương ngoan ngoãn đáp:“Ta gọi là A Tú, ông nội của ta chính là người mới vừa rồi ở trên đường cái té xỉu kia, Huyện lệnh tìm đại phu đang ở thay người chữa trị đó.”

“Ngươi đi trước cùng gia gia ngươi, đợi lát nữa ta phái người đưa hai ngươi đến nhà của ta, ngươi đem tên bọn trông coi kia viết cho ta, được không?” Lâm Hạo Phong sờ sờ đầu tiểu cô nương.

“Ân, cám ơn đại nhân.” Tiểu cô nương vui vẻ cười cười.

Lâm Hạo Phong xử lý xong chuyện, đứng lên nhanh chóng trở về, tiều tử Chu Mộ kia tính cách cà lơ phất phơ không đàng hoàng, không chừng lại nhân cơ hội chạy tới trêu chọc Gia Luật Thanh.

Nhưng mà khi Lâm Hạo Phong chạy về Chu phủ, mới phát hiện chính mình tựa hồ vẫn là chậm một bước……

“Trả lại cho ta!” Gia Luật Thanh ngồi ở trên giường hướng Chu Mộ trợn mắt.

Chu Mộ đứng ở ghế trên vung lên một khối ngọc bội trong tay hì hì cười:“Không trả! Ngươi hiện tại ở tại nhà của ta, khối ngọc bội này coi như là tiền thuê nhà!”

Lâm Hạo Phong bất đắc dĩ, đi lên một quyền đem Chu Mộ đánh ngã xuống khỏi ghế, chộp lấy ngọc bội:“ Y đã bệnh thành như vậy mà  ngươi còn khi dễ!!”

Chu Mộ không kịp phòng liền bị đánh bay, ngã trên mặt đất kêu oai oái:“Ngươi thật đúng là xuống tay không nể tình a! Cái kia vốn là không phải của y nha, ta là thay ngươi cướp về thì có gì không tốt?”

“Ân?” Lâm Hạo Phong nhíu mày, nhìn ngọc bội màu xanh trong tay ở trên có khắc một chữ “Dương” tinh xảo, cùng miếng ngọc bội ba năm trước đây mình không cẩn thận vứt bỏ  là một đôi, đúng là của Hạo Dương.

Chu Mộ nhe răng nhếch miệng từ dưới đất đứng lên hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài:“Thèm vào, lão tử không để ý ngươi, ngươi không cần ta, ta tự mình tìm dây thừng đi thắt cổ đây!”

Lâm Hạo Phong nghe vậy dở khóc dở cười, người này tính tình điên điên khùng khùng  như thế đã mười mấy năm mà cũng không sửa?

Gia Luật Thanh hướng Lâm Hạo Phong chìa tay:“ Trả lại cho ta.”

Lâm Hạo Phong nhíu mày, tay phải cầm ngọc bội dùng sức,  khi mở tay ra đã là một đống bột phấn, mở miệng lạnh lùng nói:“Ta không thể để ngươi lại làm phiền tới Hạo Dương.”

Gia Luật Thanh cũng không tức giận, chỉ  cười có chút thê lương:“Ta đã sớm hết hy vọng, khối ngọc bội này theo ta nhiều năm như vậy, cũng chỉ là để tưởng niệm mà thôi, ngươi cần gì phải khẩn trương.”

Lâm Hạo Phong thở dài, nói:“Ta biết xem người mình thích cùng người khác thành thân là tư vị gì, bất quá không chiếm được vẫn là sớm nên buông tay, đừng  tự tìm khó chịu.”

Gia Luật Thanh sửng sốt, nhắm mắt lại không muốn mở miệng, Lâm Hạo Phong nhớ tới lời kể của đám nô lệ, trong lòng cũng có chút kính nể tính cách của người này, cũng  không thèm để ý y có hay không để ý  mình, kêu hạ nhân bưng một chén canh ngân nhĩ tiến vào:“Ăn một chút gì đi, đại phu nói ngươi trước ăn cháo vài ngày, không thể ăn cơm liền được, bằng không sẽ chịu không nổi.”

“Tại sao đối ta tốt như vậy?” Gia Luật Thanh giương mắt nhìn Lâm Hạo Phong.

Lâm Hạo Phong nhọn mi:“Ngươi  không xấu,  trước kia giao chiến ba lần bốn lượt buông tha Hạo Dương, hiện tại bị tiểu nhân khi dễ còn có thể nhớ rõ giúp đỡ người khác, ta đã có năng lực giúp ngươi, tại sao lại không giúp?”

Gia Luật Thanh  đẩy ra tay Lâm Hạo Phong cầm thìa ghé vào  bên miệng mình, quay đầu thản nhiên mở miệng:“Ta không phải người tốt  gì đó,  trước kia buông tha Lâm Hạo Dương là vì ta đối với y có tình ý, nếu là sớm biết có ngày hôm nay, ta sợ là cũng sẽ không buông tha y, ta không cần ngươi thương hại ta.”

Lâm Hạo Phong cầm chén nhét vào trong tay Gia Luật Thanh cười:“Ta không thương hại ngươi, lúc trước ngươi buông tha Hạo Dương một mạng, hôm nay ta thay đệ đệ ta trả lại ngươi thôi. Đúng rồi, đám nô lệ kia ta đã thả đi,  người hầu kia của ngươi nhìn qua khá thông minh, muốn hay không đem hắn  đến hầu hạ ngươi?”

Gia Luật Thanh lắc đầu:“Không cần, ta không cần người hầu hạ, để cho hắn  tự do đi thôi.”

Lâm Hạo Phong thấy y ngồi ở trên giường mi mắt buông xuống, thật sự không có cách nào đem y Mạc Bắc lang  trong truyền thuyết liên hệ cùng nhau, nhịn không được liền nhìn nhiều một chút.

“Ngươi nhìn ta làm gì chứ?” Gia Luật Thanh nhíu mày.  

“Ách……” Lâm Hạo Phong nói lảng sang chuyện khác:“Ngươi dưỡng thương tốt rồi có tính toán gì không?”

Gia Luật Thanh trên khóe miệng hiện lên một tia cười khổ:“Ta có thể  tính cái gì, đã sớm là một phế nhân , nếu không phải do phụ vương trước kia cho  ta ý chí kiên cường sống sót, ta sợ là cũng  không thể kiên trì  đến hiện tại.”

Lâm Hạo Phong nhìn vẻ mặt  y tuyệt vọng,  tưởng tượng đến những gian khổ của y, hắn có chút động lòng, vì thế một cỗ nhiệt huyết xông lên ót liền thốt ra một câu:“Không phải là cánh tay thôi sao, yên tâm, ta có thể tìm người thay ngươi xem!”

“Thật sự?” Dụ hoặc quá lớn, Gia Luật Thanh  kìm lòng không đậu toát ra vui sướng.

Lâm Hạo Phong bị ánh mắt của y nhìn đến trong lòng mạc danh kỳ diệu cũng rất thư sướng:“Đương nhiên, ta có một đệ đệ y thuật rất cao, người chết y đều có thể làm cho sống lại, bất quá thịnh kinh vương thành ngươi vẫn là đừng đi…… Ta đã phái người dò la tung tích tiểu ngốc tử, tiểu tử kia hiện đang ở Tây Bắc du ngoạn!”

Gia Luật Thanh nghe vậy mấp máy môi, do dự một chút  vẫn là nhỏ giọng nói câu cám ơn.

Lâm Hạo Phong cười cười:“Đúng rồi, Chu Mộ kia tính tình kì quặc, thích nơi nơi khi dễ người, ngươi đừng để ý.”

Gia Luật Thanh lắc đầu nắm chặt cái bát:“Không có việc gì.”

Lâm Hạo Phong biết y lúc này trong lòng khẳng định không thoải mái, ngày xưa cao cao tại thượng là Mạc Bắc vương tử nay chật vật đến tận đây, dù là đổi thành ai cũng đều chịu không nổi, lúc này thấy y không muốn nhiều lời  cũng không ép buộc y, đứng dậy ra cửa để lại y một người ở trong phòng, nghĩ như vậy có lẽ có thể làm cho y tự tại một ít.

Nhìn bóng dáng Lâm Hạo Phong đi ra ngoài cửa, Gia Luật Thanh nhịn không được nhọn mi, người này nhưng thật ra rất nhiệt tình, cùng Lâm Hạo Dương tính tình rất không giống nhau, đã không còn nhớ rõ đã bao lâu không có người khác quan tâm đến mình,  cúi đầu nhìn canh ngân nhĩ trong tay, trong lòng có điểm ấm áp ……

Lâm Hạo Phong ra phòng, tùy tay kêu đến một  hạ nhân:“Chu Mộ đâu?”

“Nhị thiếu gia mới vừa rồi đã đi ra ngoài.”

Lâm Hạo Dương nhíu mày:“Không phải nói là theo  ta uống rượu, lại chạy đi đâu, không tuân thủ lòi hứa!”

Chu Mộ đánh cái hắt xì, tiếp tục chắp tay sau lưng ở trên đường cái đi bộ, đi được hai bước thì cảm thấy bụng thầm thì kêu, vì thế kích động vọt tới tiều quán góc đường:“Lý thúc, cho ta hai bát mì thịt bò!”

“Là Chu thiếu gia a.” Lý đại thúc có chút khó xử:“ Mì thịt bò  vừa mới bán hết rồi.”

“A?” Chu Mộ nghe vậy cảm thấy có chút  uể oải, mì thịt bò ờ đây là Tinh Mạc thành nhất tuyệt,  bột mì loại tốt nhất hơn nữa còn có thịt bò mềm mềm, hơn nữa còn có hương liệu gia truyền đặc hữu ” tương trấp “, sợi mì làm ra vàng óng ánh dai dai mềm mềm, thịt bò tươi mới mọng nước, bên trên còn ướp hương liệu đậm đà, khi đói bụng mà ăn hai bát mì thịt bò cùng một chén canh suông, dù là ” mãn hán toàn tịch ” cũng so ra kém, Chu Mộ người này có tật xấu, đã nhận thức cái gì thì sẽ không đổi, cho nên lúc này hắn hé ra khuôn mặt đen thui đứng ở trước tiểu quán, tâm tình thật không tốt……

“Chu thiếu gia, nếu không ta lại vì ngươi làm hai phần.” Đại thúc thấy thế vội vàng mở miệng:“Không  lâu đâu, một chút là xong rồi, ta đây trở về lấy chút thịt bò lại đây!” Trong thành ai nấy đều biết  Chu phủ là Tinh Mạc thành thủ phủ, nghe nói còn cùng giang hồ bang phái có  quan hệ, Chu gia nhị thiếu gia lại là có tiếng khó đối phó, tính tình  thật ra không xấu, chỉ là tật xấu ùn ùn, ai cũng không dám đụng tới.

“Ờ~.” Chu Mộ bụng quang quác quang quác reo lên, cũng không có tâm tình náo loạn, ngồi ở một bên  băng ghế ngoan ngoãn chờ mì thịt bò, đột nhiên trong lỗ mũi liền phiêu đến một mùi hương, vì thế không tự chủ được liền quay đầu nhìn xem, chỉ thấy cách cái bàn bên một người tuổi còn trẻ  đang  ăn cơm, xem hành lý như là cái người bên ngoài thành, trước mặt là thật nhiều bát mì thịt bò bày ra, bụng đói kêu vang, Chu Mộ xem ra đó là cảnh tượng thập phần đặc biệt dụ hoặc nha, thấy người nọ ăn cũng không ngẩng đầu lên, Chu gia nhị thiếu gia tròng mắt vừa chuyển, meo meo cười chậm rãi đi qua……
Bình Luận (0)
Comment