[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 66

Chu Tử mang theo Chu Mộ ngày đêm không ngừng chạy trên đường, rốt cục ở tảng sáng năm ngày sau đến được Hàn Nha sơn.

Hàn Nha sơn ở Vân Mộng thành, mà Vân Mộng thành nổi tiếng về ủ rượu hương, rượu ngon đệ nhất ở đây tên gọi Chỉ Cách Nhân Thương.

Chưa ẩm Cách Nhân chưa phải uống rượu, hương thơm trong gió bay xa mười dặm.

“Chờ ta đi ra, cùng nhau uống rượu.” Chu Mộ bắt lấy bình rượu đưa cho Chu Tử, cười đến trong sáng mà lại sáng lạn, cực kỳ giống như mặt trời ngày mùa hè.

Chu Tử môi giật giật, lại cuối cùng cái gì cũng không nói, chính là không tự giác càng dùng sức nắm chặt tay Chu Mộ.

Trên đời không biết có bao nhiêu người muốn đi tìm long mạch, lời đồn nói rằng cửa vào ở trong vách núi đen sâu vạn trượng có, nói ở hồ sâu ngàn thước cũng có, cũng có giả thuyết, nói cửa vào long mạch có linh thú thủ hộ, lại không ai nghĩ đến, cửa vào long mạch chẳng qua chỉ là một cái động bình thường giữa hai khe núi, đẩy ra cách cửa bằng cỏ dại khô, một cánh cửa đá màu xanh liền xuất hiện ở trước mặt Chu Mộ.

“Là nơi này?” Chu Mộ có điểm nghi hoặc.

Chu Tử gật gật đầu.

Chu Mộ muốn tiến lên, lại bị Chu Tử một phen giữ chặt.

“Ca.” Chu Mộ an ủi vỗ vỗ Chu Tử:“Ngươi không cần lo lắng, nói không chừng không có gì.”

“Ngươi đi vào cẩn thận, ca ở bên ngoài chờ ngươi, ngươi nhất định phải bình an đi ra.” Chu Tử ôm chặt Chu Mộ:“Ngươi nếu là không được, ta liền cả đời canh giữ ở này.”

“Yên tâm đi.” Chu Mộ buông ra Chu Tử, giả bộ tỏ ra vẻ mặt thoải mái.

Đi đến cửa sơn động, Chu Mộ khắp nơi nhìn nhìn, chỉ thấy phía bên phải cửa có một tay cầm tinh xảo, thử giựt giựt, cửa lại không chút động đậy, thử vài lần, vẫn là một chút phản ứng đều không có, không khỏi nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ, quay đầu hướng Chu Tử theo sát ở phía sau chính mình nói:“Ca, ngươi cách ta xa một chút.”

Chu Tử nguyên bản nghĩ chính mình có thể hay không thừa dịp Chu Mộ mở cửa thì đi theo y cùng nhau đi vào, lúc này nghe y nói như vậy, sửng sốt.

“Nhanh lên.” Chu Mộ thúc giục nói.

Chu Tử trong lòng thở dài, không cam lòng lui ra phía sau vài chục bước.

Chu Mộ ngồi xổm xuống lại thử một lần, trong lòng cả kinh, tay cầm tựa hồ thoáng có chút buông lỏng. Như vậy xem ra, Chu Tử là thật không thể vào long mạch, cho nên, lời đồn đãi đều là thật sự?

Thiên hạ thương sinh mệnh, thật sự muốn dùng máu của người thủ hộ long mạch tới cứu sao?

Tay Chu Mộ có chút hơi hơi run run, tuy nói đã sớm quyết định, nhưng mà thật sự đến bước này, chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại Chu Tử cùng Hứa Tư Đình, trong lòng cũng vẫn là cảm thấy đau đớn.

Thấy Chu Mộ ngồi xổm nơi đó chậm chạp không hề cử động, Chu Tử có chút nôn nóng, kêu tên Chu Mộ.

Nghe được thanh âm của Chu Tử, Chu Mộ hoàn hồn, nâng tay vội vàng lau nước mắt trên mặt, quay đầu hướng Chu Tử nở nụ cười.

Đã không còn bộ dạng nghịch ngơm ngày xưa, Chu Mộ cười trong sáng mà lại tuyệt vọng.

Nhìn thấy nước mắt trên mặt Chu Mộ, Chu Tử trong đầu trống rỗng, lòng tràn đầy đều là dự cảm điềm xấu, nâng chân muốn tiến tới, muốn chụp lấy Chu Mộ, nhưng đã chậm.

Cửa đá nhanh chóng mở ra, trong động như là có lực hấp dẫn thật lớn, trong nháy mắt, Chu Mộ liền biến mất ở trong tầm mắt Chu Tử, một tiếng nặng nề vang lên, cửa đá đã hồi phục nguyên trạng, chỉ có tro bụi bốn phía bay lên, nhắc nhở vừa rồi vừa phát sinh qua chuyện gì.

Chu Tử bị tro bụi làm cho hốc mắt đỏ bừng, ở tại chỗ đứng hồi lâu sau, chậm rãi ngồi cạnh một thân cây ở trước động khẩu.

Tiểu Mộ từ nhỏ đến lớn nghe lời mình nhất, biết chính mình ở chỗ này chờ, y nhất định sẽ trở ra.

Thời gian một chút một chút trôi đi, hai cái canh giờ sau, Chu Mộ vẫn chưa có đi ra, bất quá Chu Tử lại đợi được một nhóm người khác.

“Chu đại ca.” Hứa Tư Đình có chút giật mình:“Ngươi như thế nào ở trong này?…… Tiểu Mộ đâu?”

“Ở bên trong.” Chu Tử nói giọng khàn khàn.

“Ngươi biết đây là cửa vào long mạch?” Hứa Tư Đình nhíu mày:“Tiểu Mộ ở bên trong làm gì?”

Chu Tử trầm mặc, ánh mắt đau đớn, tâm càng đau gấp bội.

“Nói đi!” Hứa Tư Đình gầm nhẹ:“Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Gọi y đi ra!”

“Gọi y đi ra? Ngươi cho là y ở bên trong làm gì?” Chu Tử nhìn Hứa Tư Đình:“Hủy diệt long mạch?”

Hứa Tư Đình không muốn cùng Chu Tử nói thêm nữa, xoay người muốn bổ ra cái động khẩu, vận mười thành công lực, cửa động lại không chút sứt mẻ, Tây Đằng Lâm thấy thế đi lên hỗ trợ, lại vẫn là một chút tác dụng đều không có.

“Có thể bị bổ ra, ta đã sớm đi vào cứu Tiểu Mộ.” Chu Tử đứng lên:“Hiện tại trừ bỏ Tiểu Mộ, không có người nào có thể tiến vào. Y là đi vào cứu người.”

“Cứu người? Mộ Mộ biết làm sao đem thủy đạo mở ra?” Lãnh Tịch Chiếu kinh hỉ.

Chu Tử nghi hoặc:“Cái gì thủy đạo?”

Tây Đằng Lâm nhíu mày, đem nguyên nhân từ đầu đến đuôi cùng Chu Tử nói một chút.

“Ngươi nói y đi vào cứu người, rốt cuộc cứu người nào?” Hứa Tư Đình lòng nóng như lửa đốt.

“Cứu thiên hạ.” Chu Tử xuất ra quyển sách cổ ố vàng đưa cho Hứa Tư Đình.

“Lấy huyết vi tế?” Hứa Tư Đình xem xong cảm thấy trời đất như sụp đổ:“Có ý tứ gì?”

“Chính là ý tứ ngươi nghĩ đến.” Chu Tử cười khổ:“Người Chu gia, đây là mệnh, ta chạy thoát, lại đem trách nhiệm để lại cho Tiểu Mộ, là ta khốn nạn. Vốn là ta muốn dẫn y chạy thoát, nhưng mà y không chịu, nói nếu cứ tham sống sợ chết, thì sống còn không bằng chết.”

Hứa Tư Đình nắm chặt quyển sách cổ bị ố vàng, trong lòng loạn thành một đoàn, cuộc đời lần đầu tiên có cảm giác tay chân tay luống cuống như vậy.

“Tiểu Mộ chỉ là đi vào mở ra thủy đạo mà thôi, không có việc gì.” Thấy vẻ mặt Hứa Tư Đình không đúng, Lãnh Tịch Chiếu tiến lên an ủi.

“Sư phụ để ta vào xem đi.” Vẫn trầm mặc ở một bên Phương Hủ tiến lên nói.

“Ngươi?” Chu Tử lúc này mới chú ý tới Phương Hủ:“Sao ngươi lại tới đây, cha ngươi đâu?”

Cha ta hiện tại đang bày ra vẻ mặt ngu ngốc nhìn ta. Phương Hủ ở trong lòng yên lặng nói.

“Hắn …”

“Sư phụ ngươi để cho ta thử xem sao.” Phương Hủ đánh gãy Hứa Tư Đình trong lời nói.

Hứa Tư Đình còn chưa kịp nói chuyện, chợt nghe phía trong động truyền đến một tràng thanh âm gầm rú thật lớn, khiến cho mặt đất xung quanh đều hơi hơi rung động.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người sửng sờ ở tại chỗ, thanh âm vừa rồi …… Là nổ mạnh?

Nổ mạnh sinh ra xung lượng thật lớn mà lại mãnh liệt, mặc dù Chu Mộ đã cố gắng tránh ở xa xa, vẫn là bị chấn ngực phát đau, giãy dụa muốn đứng lên, yết hầu lại truyền đến một trận tinh ngọt.

Xa xa có tiếng nước ẩn ẩn truyền đến, Chu Mộ giãy dụa đi đến phía trước đi một đoạn đường, mới vừa rồi thấy một đập chứa nước, mặt bằng dốc xuống, cũng rốt cục cảm thấy trong lòng nhất khinh, phán đoán của mình xem ra đã đúng.

Mới vừa rồi khi chính mình đi vào long mạch, mới phát hiện này bất quá chỉ là một sơn động bình thường, duy nhất không bình thường, đó là trong động có Dạ minh châu chiếu sáng.

Theo con đường duy nhất đi đến phía trước, đi được khoảng hai ba canh giờ, xoay người không khỏi sửng sốt — con đường vừa nãy không còn? Chỉ có thể tiến lên phía trước, lại kinh ngạc, chỉ thấy phía trước là một cái thung lũng thiên nhiên thật sâu, bên trong nước xanh ngọc bích dập dờn bồng bềnh phản chiếu ánh sáng, nhiều vô biên vô hạn. Liên tưởng đến sông Bạch Hà tự dưng khô cạn, Chu Mộ mơ hồ có chút hiểu được chính mình nên làm gì.

Lại cẩn thận tìm một chút, mơ hồ ngửi thấy mùi vị của Lưu huỳnh, lại nhìn thấy, một cây dẫn tuyến chính khảm thạch bích ở bên trong, bốn phía có bôi sáp tránh cho bị ẩm.

Đơn giản phỏng chừng một chút chỗ vị trí thuốc nổ, Chu Mộ có chút lạnh cả người, chiếu theo tình hình này, chính mình căn bản là không có khả năng chạy quá xa, tìm nửa ngày mới tìm được một cái địa phương miễn cưỡng có thể trốn vào, Chu Mộ căn bản chính là ôm ý nghĩ hẳn phải chết mà châm ngòi dẫn tuyến.

Cho tới bây giờ sẽ không sợ chết, mà là luyến tiếc, luyến tiếc Chu Tử, càng luyến tiếc Hứa Tư Đình.

Chính mình cũng chưa chính miệng nói với hắn tiếng yêu.

Nếu có cơ hội, thật sự rất muốn chính miệng nói với hắn, đời này, chuyện vui vẻ chính là được yêu hắn.

Tảng đá vôi trắng dưới thân bị máu tươi từng chút nhuộm đỏ, Chu Mộ đã không còn hữu lực khí đi xem xét chính mình đến tột cùng là làm sao bị thương, cảnh vật trước mắt dần dần mất đi sắc thái, chỉ cảm thấy dần tối đen giống như có một mảnh vải mềm nhẹ bay phất phơ, đem chính mình chậm rãi vây quanh.

Ngoài sơn động, Hứa Tư Đình đứng ở tại chỗ, hoàn hồn lại sau đó hướng động khẩu chạy đến, nhưng dưới chân lại một chút khí lực đều không có.

Phương Hủ thoáng nhìn tay cầm bằng sắt trên cửa động, cắn răng tiến lên nắm lấy nó.

Lãnh Tịch Chiếu ngày thường khi khai dược chính là giúp Phương Hủ bình phục nội lực, nhưng không có hoàn toàn che lại, hơn nữa Phương Hủ lúc này đang sốt ruột, không tự giác liền dùng toàn lực, cửa động nhoáng lên một cái, Phương Hủ cơ hồ là phi thẳng vào trong động.

“Nó……?” Chu Tử trợn mắt há hốc mồm.

“Nó là con ngươi.” Lãnh Tịch Chiếu nói.

“……” Chu Tử trừng lớn ánh mắt.

“Nó là con của Mộ Dung Túy, năm đó bị Sở gia bắt đi.” Tây Đằng Lâm đem sự tình đại khái nói cho Chu Tử, lại nói:“Tất cả đều là đại ca ta nói.”

Con của chính mình? Chu Tử cảm thấy tâm của chính mình tựa hồ là trong nháy mắt bị vét sạch.

Tây Đằng Lâm vỗ vỗ bờ vai của hắn:“Không có việc gì.”

Chu Tử trong lòng bất giác lạnh lẽo, vì cái gì. Ông trời luôn đùa giỡn với chính mình như vậy.

Quyết định hèn nhát khi còn trẻ làm hại đệ đệ sinh tử không rõ, bây giờ còn trơ mắt nhìn con của chính mình lại một mình mạo hiểm.

Ngực một trận đau đớn, miệng tràn đầy mùi máu tươi.

Tây Đằng Lâm thở dài, giúp đỡ hắn ngồi xuống đất.

Hứa Tư Đình đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trước cửa sơn động, chỉ cảm thấy chung quanh hết thảy đều mơ hồ, duy nhất rõ ràng, là dung nhan thanh tú của Chu Mộ.

Hoa mỹ thiếu niên xa hoa lãng phí kiêu ngạo tự mãn trong trí nhớ kia, trong lòng nguyên lai vẫn còn có gánh nặng khó chịu như vậy.

Cuối cùng hiểu được y vì cái gì luôn từ trong mộng bừng tỉnh, tỉnh lại rồi sẽ sống chết nắm chặt tay của mình không buông, cũng hiểu được y trong ánh mắt vì cái gì thường thường sẽ có nét bi thương không hiểu.

“Tư Đình, chúng ta cả đời cùng một chỗ đi?”

Khi y nói những lời này, trong lòng có bao nhiêu khổ sở.

Hứa Tư Đình vươn tay nhẹ nhàng đặt lên cửa đá lạnh như băng, cảm thấy ngực như là bị ai đó tàn nhẫn xé rách.

Ngươi đã nói muốn theo ta cả đời.

Mặc kệ ngươi không tuân thủ hứa hẹn, ta vẫn luôn nhớ rõ lời ngươi đã nói.

Ngươi thích những nơi ồn ào đông đúc, ta đi cùng ngươi; Ngươi nếu là rời đi trước, ta tất nhiên sẽ đi tìm ngươi.

Ngươi ở nơi nào, ta sẽ ở đó cùng ngươi.
Bình Luận (0)
Comment