[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 67

Phương Hủ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong động, liền cảm thấy trước mắt một màn tro bụi, bị ngăn trở không thể mở mắt. Thẳng đến khi tro bụi tán đi, mới có thể nhìn rõ một chút hoàn cảnh của chính mình.

Bị vừa rồi nổ mạnh, trong động rất nhiều địa phương đều bị sụp xuống, đường đi cũng khó đi hơn, bất quá Phương Hủ thân mình nhỏ nhắn, cũng có thể dễ dàng thông qua.

Đi được ước chừng nửa canh giờ, Phương Hủ mắt choáng váng, đường đi đằng trước bị một đống đá vụn đổ xuống che kín lối, thử đào vài cái, ngón tay liền bị đá cứa máu chảy đầm đìa, mà đường đi một chút cũng không thông.

Phương Hủ cau mày, muốn tìm công cụ để đào đá, xoay người không khỏi trợn mắt há hốc mồm, con đường phía sau, giống như đã không còn là con đường như lúc đi vào, đường trong sơn động …… có thể biến đổi??

Nghĩ đến đây, Phương Hủ có điểm hoảng loạn, dù sao vẫn chỉ là tiểu hài tử, căng thẳng còn có chút sợ hãi, chạy hai bước lại cảm thấy dưới chân không còn lực, không thể phản ứng tiếp, liền cảm thấy thân mình của chính mình nhanh chóng quỵ xuống. May mà địa động cũng không sâu, hơn nữa phía dưới là thủy đàm, Phương Hủ ngã vào trong nước cũng không có bị thương, thở hồng hộc trèo lên bờ, Phương Hủ lòng còn sợ hãi sờ sờ ngực, nghĩ phải chạy nhanh tìm được Chu Mộ, nơi này thật là khủng khiếp.

Bốn phía trống không, chỉ có than âm giọt nước không ngừng rơi xuống, làm cho trong động im lặng dọa người.

Phương Hủ nghỉ ngơi một hồi, liền đứng lên muốn tiếp tục tìm đường, đi hai bước lại cảm thấy tựa hồ có chút không đúng, vươn tay thử vận nội lực, không còn cảm giác đau nhói trước ngực nữa, nghĩ đến lúc trước gia gia từng nói qua, Phương Hủ dần hiểu được nguyên nhân, thủy đàm này…… Thánh tuyền?

Nhìn thấy con đường lớn phía trước, Phương Hủ phấn chấn tiếp tục hướng phía trước đi tới, vòng vo mấy vòng sau đó trừng lớn ánh mắt, phía trước có một người đang nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

“Này!” Phương Hủ tiến lên cố sức đem thân mình của người đó lật lại nhìn nhìn, vươn tay lau đi vết máu trên mặt người đó. Phương Hủ nghĩ nghĩ, kêu luận là tiểu thúc thúc.

Chu Mộ nhắm chặt ánh mắt, không có phản ứng.

Phương Hủ cắn răng dùng sức đem Chu Mộ cõng ở sau lưng, hướng phía thánh tuyền đi đến.

Ở trong thánh tuyền ngâm nửa canh giờ, lông mi của Chu Mộ rốt cục nhẹ nhàng run rẩy.

“Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc.” Phương Hủ ghé vào lỗ tai y kêu lên.

Chu Mộ nhíu mày, chậm rãi mở to mắt.

Phương Hủ nhẹ nhàng thở ra, giúp đỡ y dựa vào vách đá.

“……” Chu Mộ thử giật giật miệng, lại một chút thanh âm cũng không thể phát ra.

“Ta tên là Phương Hủ, ngươi kiên trì một chút nha, có rất nhiều người ở bên ngoài đang chờ ngươi đó, ca ca ngươi, bằng hữu của ngươi, còn có tướng công của ngươi.” Phương Hủ thực nghiêm túc:“Ngươi không thể có việc gì được.”

Chu Mộ suy yếu chớp chớp mắt.

Phương Hủ khụt khịt mũi:“Ngươi cố gắng lên, ta đi ra ngoài tìm đường, ngươi phải chờ ta trở về, có biết hay không?”

Chu Mộ hơi hơi gật gật đầu.

Phương Hủ đi được hai bước nhưng vẫn lo lắng, lại chạy về dúi vào trong tay Chu Mộ một cái tượng gỗ nhỏ:“Cái này là bảo bối của ta đó! Ta cho ngươi mượn, ngươi nếu muốn ngủ thì cứ nói chuyện với nó nha!”

Chu Mộ khóe miệng giương lên, hướng Phương Hủ nháy mắt.

Phương Hủ vươn ngón út cùng Chu Mộ ngoéo một cái, xoay người chạy đi tìm đường.

Chu Mộ ngồi dựa vào thành hồ, cảm thấy toàn thân mơ mơ hồ hồ. Có tảng đá để bám vào, bởi vậy cũng không sợ bị trượt chân chìm xuống hồ, chính là toàn thân thật sự rất đau, đau đòi mạng.

Đau cũng không sao, tối thiểu là vẫn còn sống.

Ngoài động, bóng đêm đã buông xuống, bầu trời màu đen đầy sao, bao hàm nhiều bí mật thế nhân không biết.

Lãnh Tịch Chiếu ngồi xổm trước mặt Hứa Tư Đình túm túm tay áo của hắn:“Tư Đình ngươi ăn một chút gì được không?”

Hứa Tư Đình lắc đầu, trên mặt không có biểu tình.

Tây Đằng Lâm nhìn Chu Tử đồng dạng mặt xám như tro tàn, cũng là thở dài, đã bốn canh giờ trôi qua mà cửa động một chút động tĩnh đều không có, trong lòng cũng có chút lo âu.

“Đây là long mạch, nếu không thì để Hoàng Thượng đến xem thử xem?” Lãnh Tịch Chiếu không tuyệt vọng:“Hắn là long thiên tử đích thực mà!”

Tây Đằng Lâm sờ sờ đầu của y, đem y kéo vào trong lòng — Thịnh Kinh cách nơi này vài trăm dặm lộ, cho dù Hoàng Thượng thật sự có thể đi vào trong, người trong động cũng tuyệt đối chờ không được.

Lãnh Tịch Chiếu nhăn cái mũi oán hận nhìn chằm chằm cửa động.

Tây Đằng Lâm bất đắc dĩ, vươn tay ấn ấn mi tâm của y, còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng nổ.

Hứa Tư Đình cùng Chu Tử cơ hồ là nhảy lên cùng lúc, tiếp được hai bóng người trong động bay ra.

“Tiểu Hủ.” Chu Tử ôm con trai ngã vào trong lòng mình, trong đầu có chút trống rỗng.

Phương Hủ từ trong lòng Chu Tử tránh ra, lôi kéo hắn chạy tới xem Chu Mộ.

Hứa Tư Đình vẻ mặt hoảng hốt nhìn người trong lòng đầy người toàn là máu, hơi hơi có chút phát run.

Lãnh Tịch Chiếu vọt tới trước mặt Chu Mộ vươn tay thử mạch tượng của Chu Mộ, hướng miệng y bỏ vào mấy viên thuốc, sốt ruột hướng Hứa Tư Đình nói:“Nhanh lên, đưa y xuống núi!”

Hứa Tư Đình nghe vậy nhất thời thanh tỉnh, ôm Chu Mộ phi xuống núi lao đi.

Tây Đằng Lâm ôm ngang Lãnh Tịch Chiếu đuổi theo hai người họ.

Phương Hủ nhìn nhìn theo Tây Đằng Lâm bay đi, phỏng chừng chính mình là theo không kịp, vì thế hướng Chu Tử đứng ở phía sau mình vươn tay, căm giận nói:“Ôm!!!”

Chu Tử giống như tiếp thánh chỉ, ôm Phương Hủ lập tức hướng phía núi bay đi.

Phương Hủ khụt khịt mũi — khinh công không tồi, hôm sau nhất định phải học, hôm nay tìm Chu Mộ thiếu chút nữa mệt chết.

Đến một khách điếm dưới núi, Lãnh Tịch Chiếu vội vàng viết đơn thuốc giao cho Tây Đằng Lâm, còn mình thì cầm thuốc bột cầm máu cẩn thận bôi cho Chu Mộ trị thương.

Chu Mộ bởi vì bị trọng thương, lại ngâm mình ở thánh tuyền, bởi vậy toàn thân đều không có một chút độ ấm, môi lại không có huyết sắc, trên người những vết thương lớn nhỏ bị đá cứa, ngay cả Lãnh Tịch Chiếu nhìn qua đều có chút tim đập nhanh.

Hứa Tư Đình nắm cổ tay Chu Mộ, sợ mạch đập mỏng manh kia sẽ đột nhiên đình chỉ.

“Ta mang hắn đi ngâm thánh tuyền nha.” Phương Hủ có chút nghi hoặc:“Không phải nói người Chu gia ngâm mình ở thánh tuyền sẽ không có việc gì sao?”

“Nội lực hiện tại của Mộ Mộ rất bình ổn.” Lãnh Tịch Chiếu một bên thoa dược một bên nói:“Đại khái chính là nhờ ngâm trong thánh tuyền. Y hôn mê là vì chịu ngoại thương rất nghiêm trọng, còn mất máu quá nhiều.”

“Vậy Tiểu Mộ hiện tại rốt cuộc thế nào?” Chu Tử lo lắng nói.

“Rất tốt, bất quá đại khái phải thật lâu mới có thể phục hồi như cũ.” Lãnh Tịch Chiếu thay Chu Mộ đắp chăn:“Về phần này, phải đợi sau khi y tỉnh lại mới biết tiếp.”

Hứa Tư Đình gật gật đầu, nắm tay Chu Mộ không buông.

“Ta trước đi ra ngoài nhìn xem dược mua đến đâu rồi.” Lãnh Tịch Chiếu ra cửa phòng.

Phương Hủ nhìn Chu Tử liếc mắt một cái, cũng xoay người đi ra ngoài.

“Tiểu Hủ!” Chu Tử đuổi theo.

“Sao?” Phương Hủ xoay người.

“…… Hôm nay, cám ơn con.” Chu Tử ngồi xổm trước mặt Phương Hủ.

Phương Hủ khụt khịt mũi.

“Con……” Chu Tử không biết chính mình kế tiếp nên nói cái gì.

“Ta mệt mỏi, đi về ngủ đây.” Phương Hủ quay đầu trở về phòng.

“Tiểu Hủ.” Chu Tử vươn tay giữ chặt Phương Hủ:“Thực xin lỗi.”

Phương Hủ sửng sốt.

Chu Tử nhìn đứa con nho nhỏ của chính mình, trong lòng tràn đầy áy náy:“Mấy năm nay, con chịu rất nhiều khổ, đúng hay không?”

Cũng không có gì là khổ, chỉ là bị người ta lấy roi đánh đập buộc luyện công, bị bọn họ cho uống độc dược, thường thường phun máu thôi. Phương Hủ rất muốn nói như vậy, làm cho hắn cảm thấy trách nhiệm làm cha, càng áy náy một chút, nhưng mà cuối cùng vẫn là không thể nói.

“Cha về sau sẽ bù đắp thật tốt cho ngươi.” Chu Tử ôm Phương Hủ đứng lên:“Ta biết con hiện tại chán ghét ta, nhưng mà cho ta một cơ hội, cho ta bù lại một chút, được không?”

“Ngươi thật sự muốn bù lại sao?” Phương Hủ nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói.

“Ừ.” Chu Tử gật đầu.

“Ta đây nói cái gì ngươi đều phải đáp ứng.” Phương Hủ tiếp tục nói.

“Được.” Chu Tử không có một chút do dự:“Con muốn cái gì?”

“Ta muốn đi Tây Xuyên tìm phụ thân!” Phương Hủ chắc như đinh đóng cột:“Lập tức phải đi!”

“A?” Chu Tử sửng sốt.

“Nói chuyện không giữ lời!” Phương Hủ vươn tay đẩy hắn:“Ta không cần ngươi làm cha!”

“Được được ta đáp ứng con.” Chu Tử ôm chặt Phương Hủ:“Chờ Tiểu Mộ khỏe hơn ta liền mang con đi Tây Xuyên tìm A Ly.”

“Ta không cần ngươi dẫn ta đi!” Phương Hủ buồn bực:“Ngươi cho ta bạc, ta chính mình đi!”

“Con mới có chín tuổi, đi như thế nào!” Chu Tử không đồng ý.

“Chín tuổi đã đủ lớn rồi! Ta sáu tuổi đã bị người ta ném vào trong đàn chó hoang để luyện công!!” Phương Hủ kích động quên lo lắng.

Chu Tử nghe vậy sửng sốt, trong lòng như là bị người hung hăng chém một đao.

“Này!” Phương Hủ thấy ánh mắt Chu Tử không đúng, vì thế kéo tóc hắn:“Cái kia…… Kỳ thật cũng không có gì.”

Chu Tử ôm con, hận không thể đem người của Vô Hoan Cung thiên đao vạn quả.

“Ta bị ngươi ôm tắt thở rồi a a!” Phương Hủ bất mãn ở trong lòng Chu Tử giãy dụa.

Chu Tử hoàn hồn, mang theo nó vào một gian khách phòng:“Cha mang ngươi tắm rửa, trước đem quần áo ướt thay đổi.”

Tiểu nhị rất nhanh đưa tới nước tắm, Phương Hủ vươn tay thử nước, le lưỡi — thật đã.

Chu Tử nhìn hành động trẻ con của Phương Hủ, trong lòng rối loạn, như là vui sướng hoặc như là thỏa mãn.

“Ta muốn tắm rửa.” Phương Hủ giương mắt nhìn Chu Tử.

“Ừ.” Chu Tử nhìn Phương Hủ luyến tiếc dời tầm mắt:“Tắm đi.”

“……” Phương Hủ cắn răng:“Ta tắm rửa không thích có người khác nhìn!”

Chu Tử rất muốn nói ta không phải người khác, bất quá nhìn xem ánh mắt Phương Hủ tùy thời đều có thể tức giận, vẫn là đứng lên đi ra ngoài:“Được rồi, ngươi tắm xong rồi kêu ta.”

Phương Hủ hướng về phía bóng dáng hắn mắt trợn trắng, cởi quần áo nhảy vào dục dũng, hạnh phúc híp mắt — thật thoải mái nha…

Tây Đằng Lâm mua dược xong muốn đi vào phòng tìm Lãnh Tịch Chiếu, đi ngang qua một gian khách phòng thì nghi hoặc:“Chu huynh ngươi ghé vào cửa sổ là đang nhìn cái gì?”

Chu Tử bị hoảng sợ, xoay người sờ sờ cằm:“Không có gì…… Ta đi ra ngoài một chuyến!!”

Tây Đằng Lâm ở ngoài phòng mạc danh kỳ diệu, Phương Hủ ở trong phòng nghiến răng nghiến lợi — ỷ vào chính mình võ công cao liền nhìn lén người khác! Chán ghét muốn chết!
Bình Luận (0)
Comment