Thân thể Bạch Tiểu Thuần căn bản cũng không chịu sự khống chế, ở trong lực hút cùng lực bài xích, lại trực tiếp bị cuốn lên trên bầu trời. Hắn nhìn những oan hồn phân tán bốn phía đang cách mình càng lúc càng xa, trong lòng cũng không nhịn được trở nên căm phẫn.
- Tiểu khí linh, ta khinh bỉ ngươi!
Tiếng Bạch Tiểu Thuần gầm nhẹ, giận dữ so với trước lớn càng lớn hơn nữa, vang vọng ở bên trong thế giới này. Bởi vì không muốn rời đi, Bạch Tiểu Thuần cũng phát động quyền hạn của mình đối với quạt tàn, nỗ lực khiến cho mình mạnh mẽ ở tại chỗ này.
- Im lặng im lặng im lặng!!!
Khí linh đã bị tức giận tới mức không biết nên nói cái gì. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần cùng mình đối đầu, thậm chí đối kháng giữa hai bên rốt cuộc chậm rãi xuất hiện sự cân đối nào đó. Mà Bạch Tiểu Thuần ở trong sự cân đối này, thỉnh thoảng lại còn ném ra đan dược. Sau một tiếng nổ vang, vẫn còn có oan hồn bị hút vào trở thành hồn cầu.
Tất cả những điều này lập tức khiến cho tiểu khí linh phát điên đến cực hạn. Nó đơn giản không tiếc giá lớn, cho dù liều mạng mình vừa thức tỉnh sẽ một lần nữa phải ngủ say, cũng liều mạng điều khiển tất cả quyền hạn, trong nháy mắt lại trực tiếp truyền tống Bạch Tiểu Thuần ra khỏi mảnh thế giới này.
Cho đến khi thân ảnh Bạch Tiểu Thuần biến mất, khí linh nhất thời trở nên vô tình. Ngay cả thần niệm cũng yếu ớt đi. Chỉ là hiện tại, tuyệt vọng trong lòng nó còn vượt xa so với sự mệt mỏi này.
Hắn muốn thề tiếp theo nhất định phải giết chết Bạch Tiểu Thuần, nhưng lời thề như vậy từ trong miệng nó đã nói ra rất nhiều lần. Mỗi lần... Lại đều không thể làm gì được Bạch Tiểu Thuần. Cho nên tới bây giờ, chính nó cũng cảm thấy đây dường như đã là một chuyện không có khả năng đi hoàn thành.
- Hắn chẳng lẽ là khắc tinh của ta!
Tiểu khí linh bi thương thảm thiết, trong lòng khổ sở không có cách nào hình dung. Hơn nữa bởi vì tiêu hao quá độ, lúc này nó lại dần dần chìm vào trong giấc ngủ say.
Bên ngoài cửa ải, trên quạt tàn, bóng người Bạch Tiểu Thuần nổi lên. Trong lòng hắn căm giận, thần sắc còn có phần tức tối. Hắn lại nỗ lực đi vào. Nhưng hắn lại phát hiện giống như ở thế giới một tộc Hắc Đan trước đây, bất kỳ một cửa ải nào trên xương quạt, bất luận mình cố gắng như thế nào cũng không có cách nào xông vào trở ra. Hắn mặc dù không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
- Khí linh này thật sự quá hẹp hòi. Không phải chỉ là một chút hồn thôi sao. Quạt tàn này sau này đều là của ta. Ngay cả nó cũng là của ta. Bản thân ta cầm đồ của mình, ta còn không đau lòng, nó đau lòng cái gì?
Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Hắn cúi đầu sờ sờ túi đựng đồ, cảm nhận hồn bên trong được mình mang ra ngoài vẫn hoàn hảo, trong lòng của hắn lại sục sôi.
- Đã lâu không có nhiều hồn như vậy...
Bạch Tiểu Thuần có chút ngứa ngáy chân tay. Hắn đơn giản ở trên quảng trường của quạt tàn, lấy hồn ra, bắt đầu luyện lửa. Theo hỏa diễm cuồn cuộn, từng lửa nhiều màu bị Bạch Tiểu Thuần chế luyện ra. Mặc dù không vượt quá mười lăm màu, nhưng dưới mười lăm màu, bị Bạch Tiểu Thuần luyện chế được không ít.
Dù sao mười lăm màu trở lên, độ khó cùng lúc tăng lên. Về phương diện khác, số lượng hồn tiêu hao cũng càng thêm dồi dào. Mặc dù lần này Bạch Tiểu Thuần thu hoạch xa xỉ, nhưng Bạch Tiểu Thuần đánh giá một chút, vẫn không có cách nào chống đỡ để mình chế luyện ra lửa ngoài hai mươi hai màu.
- Còn kém một ít, mới có thể chế luyện ra lửa hai mươi hai màu.
Bạch Tiểu Thuần nhìn một chút ấn ký của Bạch Hạo trên mu bàn tay của mình. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn hạ quyết tâm, chờ sau khi mình trở thành chủ nhân của quạt tàn này, nhất định đi bên trong cửa ải này, lấy hết hồn ở bên trong ra.
Nửa tháng sau, khi Bạch Tiểu Thuần đã lấy hồn thu hoạch lần này luyện gần hết, bên trong túi trữ vật của hắn, số lượng lửa nhiều màu bổ sung không ít. Lúc này hắn cảm thấy mỹ mãn.
Nhìn xương quạt một chút, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc hẳn nên trở về một chuyến trước. Sau khi nghỉ ngơi, sẽ trở lại tiếp tục.
Nghĩ tới đây, thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái dần dần mơ hồ, cuối cùng biến mất. Thời điểm xuất hiện, hắn đã trở lại trong mật thất bên trong đại sứ quán Tà Hoàng Thành.
- Thắng lợi trở về!
Bạch Tiểu Thuần hăng hái đi ra khỏi mật thất, cho gọi hai Bán Thần dưới quyền này tới, lắng nghe những chuyện xảy ra trong mấy ngày hắn bế quan. Sau đó, hắn lại cho bọn họ rời đi. Hắn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, khôi phục tu vi.
Trong chớp mắt, lại bảy ngày qua đi. Khi bất luận là tu vi hay tinh lực của Bạch Tiểu Thuần, đều đạt tới đỉnh phong no đủ, hắn đang chuẩn bị tiếp tục đi tới quạt tàn xông qua ải.
Nhưng vào lúc này... Một đạo thánh chỉ, từ trong Tà Hoàng Cung, đột nhiên truyền ra, lao thẳng đến đại sứ quán. Thánh chỉ tới gần, không chờ có người đi đón, lại tự mình tản ra, hóa thành âm thanh tràn ngập uy nghiêm, vang vọng toàn bộ đại sứ quán.
- Triệu Bạch Tiểu Thuần đại sứ Thánh Hoàng Triều, ngay lập tức vào cung yết kiến!
Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu. Thoáng một cái hắn xuất hiện ở giữa không trung của đại sứ quán. Ở bên tai hắn quanh quẩn âm thanh thánh chỉ trước đó. Lúc này những tu sĩ khác ở bên trong đại sứ quán, đều kinh ngạc không hiểu. Tất cả đều đi ra nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần cũng có chút do dự. Hắn suy nghĩ chẳng lẽ là do chuyện trước đó đánh với Thông Thiên Đạo Nhân một trận, Tà Hoàng muốn tới gõ một hồi?
- Sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ...
Bạch Tiểu Thuần cẩn thận suy nghĩ một chút, lại cảm thấy chuyện này có khả năng không lớn. Dù sao thân phận của mình cũng là đại sứ Thánh Hoàng Triều. Trừ phi là thật sự phạm vào chuyện gì lớn, nếu không chỉ cùng Thông Thiên Đạo Nhân đánh một trận ngắn, căn bản cũng không đủ để bị định tội.
Nếu hắn không phải là Thiên Tôn, có thể sẽ khác. Nhưng đều là thân phận Thiên Tôn, chút tự tin này Bạch Tiểu Thuần vẫn phải có.
- Không đi là không được. Cũng được, lại đi xem rốt cuộc là thế nào!
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút không yên. Sau khi trầm ngâm một hồi, hắn hít một hơi thật sâu, thoáng một cái lao thẳng đến hoàng cung trên đầu rồng.
Chỉ có điều sau khi bay ra khỏi đại sứ quán, trong lòng Bạch Tiểu Thuần ngược lại bình tĩnh một chút. Hắn chú ý thấy, không phải chỉ có một mình mình nhận được thánh chỉ. Trên thực tế ở bên trong Tà Hoàng Thành này, lại có hơn mười người đều nhận được thánh chỉ. Lúc này từng người bay ra, lao thẳng đến hoàng cung.