Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 203

Edit: Thanh Vũ

Beta: Jung Jenny

Theo nguồn gốc mà nói, Tuyên Hoa gần như là một ý thức được ngưng tụ theo thời gian lâu dần mà thành hình, hắn cũng không phải một “người” chân chính, thêm nữa ý thức về nguồn gốc hắc ám quá mức mãnh liệt, căn bản không có cách nào quên đi trí nhớ của kiếp trước, vào luân hồi một lần nữa bắt đầu lại.

Hắn gần như là một ý thức tồn tại, không thuộc về vạn vật trong luân hồi.

Chỉ là ta vẫn cảm thấy, nếu Tuyên Hoa có thể xuất hiện tại thế gian, hắn cũng thuộc về vạn vật, mặc kệ như thế nào, biện pháp luôn có, vấn đề hiện giờ là chúng ta chưa tìm ra mà thôi.

Trong Thánh Môn có rất nhiều sách cổ, cũng có rất nhiều bích họa của tiền nhân lưu lại, ta cùng Bộ Phong Trần quyết định xem xét những bức bích họa này tìm kiếm dấu vết để lại.

Muốn phong ấn Tuyên Hoa vĩnh viễn cũng không phải một việc nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả suốt đời nhàn nhã), mặc kệ là Bộ Phong Trần hay người nào ở thế gian này cũng không thể vĩnh viễn duy trì pháp trận này, mà Tuyên Hoa kia bị phong ấn trong thời gian dài trong lòng cũng oán hận tích tụ càng lớn, ngày sau nếu một khi hắn thoát được chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Ta không phải anh hùng có cái gì nhiệm vụ cứu vớt thiên hạ, chỉ là theo Bộ Phong Trần nói mới biết được mặc kệ là Bộ Phong Trần, hay là ta, hoặc một người nào đó gặp loại tình huống này cũng không muốn đối mặt, huống chi tên kia còn công bố muốn mang linh hồn ta đem nướng.

Cho dù không suy nghĩ vì thiên hạ, ta cũng phải vì chính mình mà suy nghĩ, vì Bộ Phong Trần mà suy nghĩ.

Bộ Phong Trần có lẽ không giống phàm nhân bình thường, nhưng hắn cũng vẫn là một con người, không có khả năng sống mãi, càng không thể vô tận trả giá vì phong ấn.

“Tồn tại chính là hợp lý, Tuyên Hoa tuy rằng gần như là một ý thức, hắn lại có thể dựa vào tính chất đặc biệt đó mà biến hóa ra nhiều phân thân, giống như chúng ta ở chỗ lần trước, đã thấy Tuyên Hoa gần như chỉ cần một tia hồn phách lại có thể làm cho bản thân xuất hiện, ngoại trừ năng lượng yếu ớt, ngươi có thể nhìn ra hắn không phải người sao?” Vuốt ve bích họa cổ nhân lưu lại trên vách tường, ta vừa đi vừa nói.

Bên cạnh là ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa, hiện giờ chúng ta đang ở trong một sơn động trên Tuyết Phong của Cửu Trọng Môn.

Sách cổ cũng liếc qua một ít, chỉ là chúng ta rõ ràng cảm giác được thời gian cấp bách, sách không thể xem được nhiều, chỉ có thể phân ra một vài nhiệm vụ, làm phiền những người tu hành trên Tuyết Phong cùng giúp xem, cũng may trên Thánh Môn không thiếu người, mấy ngày nay Bộ Phong Trần đã phân phó Trí Giả đem sách phân phát xuống.

Ở phương diện quan hệ “ý thức”,”tinh thần”,”linh hồn”,”chuyển thế”, nhiều người cùng xem ắt hẳn sẽ có người từ trong sách phát hiện ra một ít điểm bất đồng gì đó.

Mà ta cùng với Bộ Phong Trần ba người, chuẩn bị theo các bức bích họa to nhỏ trong sơn động tìm kiếm.

Bộ Phong Trần đều đã ở Thánh Môn nhiều năm như vậy, trên Tuyết Phong có những sơn động nào, cái nào có bích họa, bích họa nào có liên quan đến vấn đề ma chủ Tuyên Hoa, hoặc là ý thức tồn tại gì đó bọn họ đều biết rất rõ, sau khi quyết định phải tìm kiếm phương pháp, Bộ Phong Trần liền mang ta đến xem một bích họa trong sơn động có vẻ hữu dụng.

“Tuy rằng hắn có thể phân hóa thành nhiều phân thân, nhưng tóm tại, chân chính ý thức của hắn chỉ có một, chúng ta trước gặp được toàn là hóa thân của hắn mà thôi, mà những hóa thân này đều bị khống chế bởi bản tôn trong phong ấn.” Ngụy thánh cầm dạ minh châu chiếu sáng nói.

Hiện tại trong tình huống ở chung này hơi có chút kỳ quái, nhưng may mắn chúng ta tựa hồ rất nhanh liền thích ứng, người kia là “địch nhân” chung của mọi người, mặc kệ là ngụy thánh hay giả nhân giả nghĩa, hiện giờ ở chung cũng coi như hòa hợp.

Bất quá sau này thì sao?

Nếu là chúng ta thật sự nghĩ ra cách giải quyết Tuyên Hoa, giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh sẽ không có nỗi lo về sau, sẽ có thể buông bỏ việc đánh nhau?

Nhất định phải tự giết lẫn nhau sao?

Nhìn bích họa trên vách đá đã xem đi xem lại nhiều lần, giả nhân giả nghĩa hơi híp mắt nói: “Bích họa trong sơn động này ghi lại hình ảnh chiến đấu của ma chủ Tuyên Hoa cùng người năm đó, theo bích họa cho thấy rõ ràng ma chủ Tuyên Hoa không những khống chế được linh hồn yếu đuối của đối phương, còn có thể làm cho ý thức hắc ám vô cùng vô tận trong cơ thể đối phương hóa thành thực thể chiến đấu lại đối phương.” Chỉ theo miêu tả về trận chiến trên bích họa, ngón tay giả nhân giả nghĩa chuyển qua một điểm hắc ám nhất trên bích họa.

“Xem này, ở phía sau tất cả hóa thân có người vẽ một đám khói đen, mà đám khói đen này lợi hại hơn tất cả hóa thân cùng linh hồn phía trên, mảnh hắc ám sau lưng này đại biểu cho chính Tuyên Hoa, ý thức chi nguyên, lại nhìn nơi này” giả nhân giả nghĩa lại chỉ vào hóa thân Tuyên Hoa tự chiến đấu, nói “Mà hóa thân của hắn đều có thể tự chiến đấu, rõ ràng có thể thấy được hóa thân kỳ thật có một ít ý thức riêng, chỉ là hết thảy chịu chủ ý thức khống chế.”

Giả nhân giả nghĩa chỉ ra việc này ta cũng đã nhìn thấy, lại nói tiếp ta cảm thấy kỳ thật ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa cũng vẻ giống giống như vậy, đều tự có ý thức, nhưng không giống Tuyên Hoa ở chỗ Bộ Phong Trần không có một chủ ý thức có thể khống chế được hai ý thức.

“Mặc dù đã biết điểm này nhưng chúng ta vẫn chưa phát hiện ra chút tin tức nào liên quan đến việc làm cho Tuyên Hoa vào luân hồi.” ngụy thánh ở bên cạnh, nói.

“Thật sự không có sao?” Ta cười nhìn chằm chằm đám khói đen trên bích họa, nói.

Nguyên nhân vì giả nhân giả nghĩa mà ta từng mất đi trí nhớ trong một năm, cũng quên ngụy thánh, rồi sau đó mới quay ngược lại yêu giả nhân giả nghĩa vẫn luôn ở cạnh bên ta.

Mà khi ta đã khôi phục trí nhớ một năm kia, ta cũng không có lập tức vứt bỏ giả nhân giả nghĩa mà trở lại bên ngụy thánh, có một số việc đã từng xảy ra thì đúng là đã xảy ra, không thể xem như cái gì cũng chưa từng có, cũng không thể không ảnh hưởng.

Ta đây có phải là trong quãng thời gian bị mất đi ký ức, cũng tạo ra một “hóa thân” độc lập có được ý thức tự chủ, mà hiện giờ một người có đầy đủ trí nhớ lại là bản tôn ý thức đó?

Chúng ta thật sự không thể áp chế ý thức bản tôn mạnh mẽ của Tuyên Hoa mà đưa vào luân hồi, nhưng chúng ta có thể áp chế từng cái ý thức phân hóa của hắn đưa vào luân hồi?

Cho dù sau đó Tuyên Hoa nhớ ra hết thảy, biết chính hắn kỳ thật là một ý thức hắc ám, là ma chủ, nhưng một khi hắn đã trở thành một người có lẽ còn có cha mẹ, có người thân, bạn bè, hơn nữa là có người yêu, thì hắn sẽ còn giống như hiện giờ điên tới điên lui sao?

Ta nghĩ, hẳn là không.

Vấn đề hiện giờ chỉ còn lại là chúng ta làm thế nào có được sức mạnh to lớn, đem hóa thân của Tuyên Hoa đưa vào luân hồi, lại làm thế nào phong ấn chủ thể ý thức của Tuyên Hoa trước một trăm năm.

Hơn nữa, hóa thân của Tuyên Hoa cũng không nhất định có thể tìm được, tên kia sống quá lâu rồi, hoàn toàn chính là một tên giảo hoạt, trơn tuột không thể nắm bắt.

………….

………….

Cửu Trọng Môn, Lệ Tích hồ tĩnh lặng, rừng trúc bốn phía lay động tạo âm thanh dễ nghe, mấy cánh hoa đào không biết ở đâu bay đến nhẹ nhàng dừng trên mặt hồ.

“Hai người chúng ta mấy trăm năm cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, không ngờ ngươi vừa tới nơi này lại đột phá tìm ra biện pháp.”

Phía sau vang lên tiếng nói của Bộ Phong Trần, theo cảm giác của ta, người này hẳn là ngụy thánh.

Nam nhân đi tới lan can bằng trúc đối mặt hồ Lệ Tích mà đứng, mái tóc trắng bạc trong gió lạnh nhẹ nhàng phất động lẳng lặng, giống như hòa hợp thành một thể với bốn phía.

“Trước đây ta ở trong hồ Lệ Tích bơi lội, ngươi còn không phải hiểu lầm rằng ta nhảy xuống hồ tự sát, còn nhảy xuống tìm ta.” Tránh dưới mái hiên râm mát, ta ngồi trên ghế uống ngụm trà, ở trên xích đu bằng trúc đung đưa qua lại, một cuộc sống yên lặng như vậy, cho dù chỉ trong chốc lát cũng đáng để người ta dùng cả đời để nhớ đến.

Cả đời này của ta chưa bao giờ thanh thản giống như lúc này, buông xuống hết thảy gánh nặng.

Khi người ta đã biết tất cả, thản nhiên đối mặt hết thảy áp lực cũng không còn tồn tại, những phức tạp trong suy nghĩ trước đây cũng chỉ là nhất thời.

“Khi đó không nhớ rõ ngươi, thế nhưng ta nghĩ tình cảm trong lòng ta đối với người tên Sầu Thiên Ca chưa bao giờ quên.” Tựa hồ nhẹ giọng cười, tiếng cười của nam nhân nhẹ nhàng theo gió bay đến bên tai ta.

“Phong Trần, ngươi sẽ hận ta cho dù khôi phục trí nhớ cũng không lựa chọn ngươi trước chứ?” Nhìn bóng dáng nam nhân màu trắng thẳng tắp, ta nhẹ giọng nói.

“Lúc ngươi không lập tức hạ quyết định, ta cùng với hắn, chưa từng ở trong lòng do dự sao? Đây cũng không phải vấn đề ngươi lựa chọn ai, mà là ba người chúng ta không cùng đối mặt cùng một tương lai, mặc kệ ngươi sau này cùng với ai ở cùng một chỗ, thời gian từng có với nhau cũng không bởi vậy mà biến mất.” Ngụy thánh Bộ Phong Trần chậm rãi xoay người lại, ánh sáng phản chiếu làm cho phía sau hắn như tản ra một vầng ánh sáng nhu hòa, lúc này đây ta rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt cùng biểu tình của hắn dưới ánh sáng phản chiếu.

Bộ Phong Trần ôn nhu nói: “Thuận theo tự nhiên đi.”

Ta không khỏi cúi đầu mỉm cười, đúng vậy, thuận theo tự nhiên đi, để xem vận mệnh cuối cùng sẽ đưa chúng ta đến đâu, cái nào mới là kết cục, quang cảnh cuối cùng sẽ là thế nào.

“Thiên Ca.” Ngụy thánh đột nhiên gọi tên ta.

“Hm?” Ta nghe tiếng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy một cái bóng bao trùm, theo bản năng nhắm hai mắt lại lập tức một mảnh mềm mại nhẹ nhàng dừng trên môi ta, giống như chuồn chuồn lướt nước chớp mắt mà qua.

“Để ta ôm ngươi một cái.” Bộ Phong Trần nhẹ giọng thì thào nói.

Không có gì để do dự, ta đứng lên hai tay ôm lấy nam nhân, chỉ có trên cánh tay cùng trong lồng ngực, cảm thụ được hơi thở cùng độ ấm đến từ ngụy thánh Bộ Phong Trần, ta mới có thể thật sự xác nhận nam nhân này kỳ thật còn sống.

“Khi đó… Rất đau sao?” Tay của ta nhẹ nhàng đặt phía sau lưng Bộ Phong Trần, mặc dù hiện giờ vết thương đã lành lặn, nhưng nơi đó thật sự từng bị ta dùng Tuyết Nhận đâm vào.

Ta không có cách nào suy nghĩ, nếu ta bị giả nhân giả nghĩa hoặc ngụy thánh đâm một đao vào sau lưng sẽ là cái tình huống gì, mặc dù từ lúc khôi phục trí nhớ tới nay, ngụy thánh chưa từng nhắc đến một chút gì về chuyện hắn bị thương, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn còn nặng nề trong tâm lý ta.

Trong tâm ta, thủy chung đều có cảm giác áy náy với ngụy thánh.

Ngày đó sau khi khôi phục trí nhớ, ta kỳ thật cũng không thoải mái tự nhiên như mặt ngoài, đối với việc giả nhân giả nghĩa làm ta cũng không cảm thấy oán hận hay tức giận, mà đối với ngụy thánh, tâm lý của ta đối với hắn có vài phần tội lỗi, tất cả hết thảy đều trở nên bất đắc dĩ.

“Đã không đau nữa.” Thì thào nói xong, ngụy thánh cũng ôm lấy ta, thờ dài “Có thể một lần nữa ôm ngươi, cảm giác này thật sự quá tốt…”

Chúng ta cũng không nói gì nữa, hết thảy lời nói hiện giờ dưới tình huống này đều có vẻ không có tác dụng, chỉ cần nhẹ nhàng ôm lấy nhau, nhẹ nhàng cảm thụ đối phương tồn tại.

Một ánh nhìn đột nhiên từ bên cạnh hướng qua, ta ngẩng đầu hướng về tầm mắt kia nhìn lại, nơi đó chính là một mảnh rừng trúc, không có ai ở đấy, chỉ có mấy cây trúc lắc lư trái phải mà thôi.

Giả nhân giả nghĩa mới vừa ở đó?

“Thiên Ca.” Ngụy thánh lại gọi tên ta.

“Làm sao vậy?”

“Cùng hắn ở cùng một chỗ đi.” Ngụy thánh đột nhiên nói như vậy, ta nhất thời khó có thể phản ứng.

………..

………..

Mấy ngày nay, hai Bộ Phong Trần đều ở lại cùng ta trong nhà trúc bên hồ Lệ Tích, nơi này cũng có đủ phòng để chứa cả ba chúng ta, ban đêm ngẫu nhiên cũng cảm thấy không quá quen, đại khái đã quen bên người có cái tên Bộ Phong Trần nằm cạnh cho ta dựa vào.

Hiện giờ mặc dù có hai Bộ Phong Trần, nhưng ta cuối cùng không thể ở cùng một người mà xem nhẹ người còn lại? Vì thế chỉ có thể một mình trên giường, ngẫu nhiên tỉnh lại từ trong mộng, bàn tay sờ soạng bên cạnh đều chỉ thấy khoảng không mà thôi.

Hôm nay giả nhân giả nghĩa đi lên Tuyết Phong, nói là Trí Giả có tin tức mới, lúc hắn trở về mới nhìn thấy ta cùng ngụy thánh ôm nhau đi?

Khi hắn đến đây lại rời đi, qua khoảng một canh giờ sau hắn mới quay lại.

Vừa mới là hắn cố ý rời đi để ta cùng ngụy thánh có thời gian ở chung thật tốt sao? Bộ Phong Trần cường thế bá đạo như giả nhân giả nghĩa, thế nhưng lại làm ra loại chuyện ‘thành toàn người khác, uất ức chính mình’ như này?

“Ta vào được chứ?” Đúng trước cửa phòng giả nhân giả nghĩa, ta nhìn nam nhân vừa mới trở lại.

“Ừ.” Giả nhân giả nghĩa đẩy mở cửa sổ phòng, hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói “Vừa mới từ chỗ Trí Giả biết được biện pháp làm cho hóa thân của Tuyên Hoa tiến vào luân hồi, nghe hắn nói biện pháp là mấy vị bằng hữu trong Nhất Trọng Môn mà ngươi quen biết nghĩ ra được.”

“Là biện pháp gì?” Ta ngồi trong phòng giả nhân giả nghĩa, nhìn Bộ Phong Trần vẫn đưa lưng về phía ta mà nhìn ra cửa sổ, nghĩ thầm nam nhân này có phải sẽ không tính nhìn ta?

“Cần mấy thứ, trong đó một ít Thánh Môn có, còn vài thứ cần phải đến thế gian tìm.” Giả nhân giả nghĩa vẫn đưa lưng về phía ta, nói.

“Thế gian?”

“Nếu ta nhớ không lầm, mấy vật đó hẳn là ở Cửu đại trưởng lão.” Giả nhân giả nghĩa nói.

“Là vật gì?” Ta lại hỏi, rất muốn nhìn xem nam nhân này định tiếp tục dùng tư thế này nói chuyện với ta bao lâu.

“Giống như là vật có thể phong ấn linh hồn cùng sức mạnh hóa thân của Tuyên Hoa, cho dù là hóa thân sức mạnh, hắn đối với người nhân gian vẫn rất đáng sợ, chỉ có hoàn toàn phong ấn trí nhớ Tuyên Hoa tạm thời cùng sức mạnh của hắn, mới làm cho hắn chân chính tiến vào luân hồi được.” Giả nhân giả nghĩa vẫn như cũ duy trì tư thế quay lưng về phía ta trả lời câu hỏi của ta.

“Biện pháp này được không?” Ta nhấc chân, khóe miệng hơi giương lên, giả nhân giả nghĩa hai tay chấp sau lưng, ngón tay nghéo vào nhau mặc kệ thế nào đều thấy có vẻ mất tự nhiên.

“Không thành vấn đề.” Giả nhân giả nghĩa trả lời vấn đề của ta một cách khẳng định.

Kế tiếp ta không nói nữa, cũng không rời đi, chỉ ngồi vậy nhìn bóng dáng của hắn.

Ta không nói, hắn cũng không tiếp tục nói, hai người liền trầm mặc như vậy, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua.

Có lẽ chỉ mới một lúc, có lẽ đã qua thật lâu, giống như một ngàn năm vậy, giả nhân giả nghĩa rốt cuộc cũng mở miệng.

“Sầu Thiên Ca, ngươi ngồi ở đây làm gì?” Hắn cư nhiên cho tới bây giờ mới hỏi ta vấn đề này.

Ta muốn nói gì? Nói ngụy thánh Bộ Phong Trần không cần ta, bảo ta đến đây tìm ngươi, để ta cùng ngươi ở cùng một chỗ sao?

“Ta ngồi ở đây không được sao?” Ta nhẹ giọng hỏi.

“Không thể.” Khó có được giả nhân giả nghĩa nói ra lời phản đối ta.

“Vì cái gì?” Ta hỏi, trong lòng không nhịn được nở nụ cười.

“Ba năm này ta với ngươi như vậy cũng đủ rồi, Sầu Thiên Ca, ngươi không cần ở nơi này băn khoăn cảm thụ của ta, Bộ Phong Trần ta thoạt nhìn là người sẽ khổ sở vì tình cả đời sao? Lúc này, ta đã nhìn thấu rồi.” Bộ Phong Trần kiên quyết nói.

Ta nhíu mày, nghĩ thầm, không lẽ giả nhân giả nghĩa cũng muốn nói lời giống với ngụy thánh kia?

“Vậy ý của ngươi là?” Ta hỏi.

“Nơi này không phải nơi ngươi nên ở, đi tìm hắn đi, hắn mới là người ngươi yêu ngay từ đầu.” Cuối cùng, giả nhân giả nghĩa vẫn nói lời y như đúc ngụy thánh.

Bọn họ hai người thật đúng là… làm cho ta không biết nên làm thế nào.

“Cùng hắn… cùng một chỗ đi.”

Cuối cùng, giả nhân giả nghĩa vẫn nhìn ngoài cửa sổ không hề quay lại nhìn ta.

Cuối cùng, hắn vẫn nói lời giống ngụy thánh y như đúc.

“Được rồi, ta đã biết.” Nhẹ thở dài, ta đứng lên rời khỏi phòng giả nhân giả nghĩa, ta không biết có phải mãi cho đến khi ta rời khỏi phòng của hắn, đóng cửa lại, nam nhân trong phòng vẫn nhìn ra hồ Lệ Tích bên ngoài cửa sổ không…

Lúc này, trời đã tối.

Trên mặt hồ Lệ Tích dường như lòe lòe sáng, hai tay chống trên lan can, ta nhìn mặt hồ yên tĩnh không khỏi cười khổ một chút.

Ta nghĩ hẳn là không nên phiền não nên chọn người nào, hai vị này thế nhưng lại trước sau đều đá ta ra, hiện tại ta mới là người bị bỏ rơi.

Bởi vì sợ ta cảm thấy khó xử, cho nên mới cố ý nói ra lời từ chối để ta ở cùng người kia? Biện pháp này thật ra rất tốt, chỉ là cả hai đều từ chối ta, hiện giờ ta cũng không có quyền chọn ai.

Nhưng mà để cho ta cùng ‘hắn’ ở cùng một chỗ, có phải hiện giờ ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa đều có thể bao dung đối phương rồi không, sau này cũng không cần quyết sinh tử nữa?

“Ai, Sầu Thiên Ca ta cũng có một ngày bị từ chối.” Lắc đầu, ta nhìn hai bên cửa phòng trái phải, cười khổ xoay người về phòng mình.

Hiện giờ loại tình huống này cũng không tệ.

Đóng lại cửa phòng, ta nằm trở về giường mình, trợn mắt nhìn nóc nhà, không biết ngày mai phải cùng trở về thế gian với hai Bộ Phong Trần như thế nào, có thể tốt hơn không.

Từng đợt gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, có chút lạnh lẽo đến thấu xương, ta không nhớ rõ ta khi nào thì mở cửa sổ, cũng không nhớ rõ gió đêm ở Thánh Môn từ khi nào trở nên lạnh lẽo thấu xương đến thế.

Ta nghiêng đầu nhìn qua, thấy được một người theo như trong dự kiến, lại xem như ngoài ý muốn…

Nhưng mà mở lớn mắt nhìn lại lập tức rơi vào trong bóng tối.

Sao có thể quên, Thánh Môn thật là nơi an toàn nhưng lại chính là nơi phong ấn Tuyên Hoa, tính ra cũng là một ‘cửa’ của Tuyên Hoa.

Mà tên này có thể lừa được ngụy thánh dĩ nhiên cũng có thể che giấu hơi thở.

Trong nháy mắt khi mất đi ý thức, ta chỉ nghĩ trong lòng, sớm biết vậy ta đã ở lại phòng của Bộ Phong Trần, cho dù không cùng giường cũng có thể ở cùng một phòng!

Ta cũng không muốn linh hồn bị nướng trên lửa, cái loại tư vị này hẳn là rất khổ sở.

Giống như vừa ngủ dậy, khi ta tỉnh lại phát hiện mình không còn ở trong phòng trước đó, bốn phía một mảnh hắc ám, mà ngay khi ta mở mắt không bao lâu, cách đó không xa sáng lên một ánh sáng vàng ảm đạm.

“Trí nhớ của ngươi… rất thú vị.” Thong thả mà trầm thấp, hơi có phần khàn khàn, một người tóc đen, quần áo màu đen, làn da lại trắng đến mức gần như trong suốt ngồi bên cạnh ngọn đèn, hắn ở cạnh ta lại không cảm giác thấy hơi thở tựa như không khí vậy, tùy thời có thể biến mất, tùy thời lại sẽ xuất hiện.

Đây chính là Tuyên Hoa?

Bộ dáng của hắn so với trong tưởng tượng của ta bình thường hơn, không phải loại nam nhân vừa nhìn liền lập tức cảm thấy kinh diễm gì đó.

“Sầu Thiên Ca.” Hắn nhìn phía ta, thản nhiên liếc mắt.

Ánh mắt kia lại làm kẻ khác kinh hồn lạc phách.
Bình Luận (0)
Comment