Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 204

Edit: Thanh Vũ

Beta: Jung Jenny

Là từ khi nào bắt đầu có ý thức?

Tuyên Hoa đã không thể nào nhớ rõ, từ khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy bốn phía, từ lần đầu tiên ý thức của hắn tồn tại, giống như đã qua thật lâu, thật lâu, thời điểm kia thế gian vẫn một mảnh hỗn độn, hoang vu mà tràn ngập sinh vật kỳ quái, về phần con người, lúc đó thoạt nhìn con người đều dã man, thô thiển.

Mà lúc đó, hắn mới chỉ có ý thức, còn chưa có được hình thái cùng thân thể thuộc về con người.

Khi mặt trời mọc rồi lặn, trăng tròn rồi lại khuyết, hắc ám dạo chơi qua thời gian-từng ngày-từng ngày trôi qua, tháng tiếp tháng, năm lại năm qua, không biết chính mình là ai, không biết mình vì sao tồn tại, không biết vì sao mà xuất hiện…

Đại khái cứ như vậy qua vài năm, cũng có thể là mấy trăm năm, hoặc lâu hơn một ngàn năm, cho đến khi hắn dần dần có ý thức rõ ràng, hắn mới phát hiện hắn luôn hướng về hắc ám, chán ghét ánh sáng, càng chán ghét bị ánh mặt trời chiếu đến, cái kia làm cho hắn không được thoải mái.

Hắn thích ngày mưa dầm, hắn thích đêm không trăng, hắn thích nhất vẫn là mây đen, giống như sóng ba đào ở biển rộng trên bầu trời bắt đầu khởi động, từng đạo tia chớp từ giữa mây đen giáng xuống, giọt mưa lạnh như băng từ trên trời rơi xuống, cái loại cảm giác rửa sạch mặt đất dơ bẩn làm cho hắn thực sự thích thú.

Hắn cứ như vậy mà tồn tại, chỉ biết bản thân mình từ trong bóng tối mà ra, có sức mạnh hủy diệt trời đất.

Xem như độc đáo nhỉ? Chỉ là có đôi khi hắn hóa thành mây đen lãng du trên không trung, thường xuyên thấy người phàm tụ thành một chỗ hoặc là chạy trốn cơn mưa, hoặc là hai người đang tránh dưới một chiếc ô bằng giấy dầu màu xanh bước nhanh, mà những tên được gọi là người kia luôn thích tụm năm tụm ba ở cùng một chỗ.

Mà hắn vẫn luôn chỉ có một mình, bên người cũng không có đồng loại.

Bạn bè là gì, người thân là gì, còn vợ lại là cái gì?

Dần dần, hắn đối với cái gọi là người phàm kia cảm thấy hứng thú, nhớ rõ thật lâu trước đây, những người phàm kia vẫn giống như dã thú ở trong sơn động, không biết từ khi nào lại dựng lên đủ loại phòng ốc đầy màu sắc, quần áo trên người cũng không chỉ có da lông của dã thú nữa.

Thậm chí có vài lần thế gian xảy ra tai kiếp, lũ người phàm kia vẫn có thể tiếp tục tồn tại.

[Ta là người sao? Ta cũng có thể biến thành một người sao?]

[Ngươi có thể biến thành người, khi ngươi cảm thấy ngươi là một con người thì ngươi chính là người]

Hắn nghĩ đến thế gian này không ai biết hắn tồn tại, lại có một ngày, một cái thoạt nhìn như một người có sức mạnh so với tất cả những người phàm trước đây hắn thấy đều lớn hơn, xuất hiện trước mặt hắn.

Nói cho hắn, hắn cũng có thể trở thành một người.

Mặc dù trên người người kia luôn có một loại hơi thở của ánh sáng cực kỳ đáng ghét, nhưng lúc đó hắn vẫn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi có người phát hiện được hắn tồn tại.

[Vậy còn ngươi, trước ngươi cũng giống ta hay sao? Ngươi làm sao trở thành người vậy?]

[Đúng, ta có thể dạy ngươi làm sao trở thành một người, muốn thành người, đầu tiên ngươi phải có một cái tên.]

[Tên? Ngươi cũng có tên sao?] Trong trí nhớ của hắn, người phàm thường dùng một chữ, hoặc hai ba chữ gì đó để xưng hô với người khác, đại khái cái này chính là tên đi?

Sau khi có tên hẳn có thể trở thành một người đi?

[Vô Dạ, đây là tên ta.] Nam nhân mặc một thân áo trắng nói với hắn như vậy.

[Còn ta?] hắn hỏi.

[Vậy gọi… Tuyên Hoa đi.] Nam nhân kia cho hắn một cái tên.

Tuyên Hoa, mặc dù không biết có ý nghĩa gì không, hắn cũng rất thích, sống nhiều năm như vậy hắn chỉ là một cái ý thức không tên tồn tại trong bóng tối, hắn gọi Tuyên Hoa, từ nay về sau sẽ trở thành một người.

Vô Dạ nói với hắn, ngoại trừ có một cái tên, hắn muốn giống người phàm phải có được cơ thể thật sự, còn phải có được hình thái của con người, chỉ là hắn không có máu cũng không có thịt.

Vô Dạ nói, việc này cũng sẽ không gây trở ngại hắn trở thành người.

[Trong lòng ngươi, ngươi sẽ có dáng vẻ thế nào?] Vô Dạ hỏi hắn.

[Trong lòng ta, ta thế nào? Ta không biết…] Khi hắn cẩn thận hồi tưởng, trong đầu hiện lên một mảnh hắc ám mà thôi, hắn chính là hắc ám, hắc ám chính là hắn, cho tới bây giờ đều không có hình dáng của một con người thực sự.

Hắn có thể hóa thành mây đen, cũng có thể hóa thành gió lạnh, còn có thể ở trong bóng tối trải rộng hơi thở của hắn bao phủ một vùng, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng hóa thành hình dáng con người.

Hắn có chút lo lắng, có chút phiền não.

[Không cần phải gấp gáp, từ từ sẽ được, làm cho tâm tình ổn định lại…] Mỗi khi hắn nghe được thanh âm của Vô Dạ, nội tâm cuồng loạn bực bội của hắn dần dần bình tĩnh lại.

Mặc kệ là lúc nào, mặc kệ tâm tình hắn biến hóa có bao nhiêu nhanh chóng, nam nhân Vô Dạ kia vẫn kiên nhẫn làm cho hắn bình ổn trở lại.

Mà mỗi một lần hắn đều mạc danh kỳ diệu khi nhìn thấy nam nhân áo trắng kia, nghe được cái kia thanh âm, đều sẽ cố gắng áp chế đi bực bội cùng áp lực trong lòng.

Hắn nghĩ đến Vô Dạ là cùng hắn tồn tại, nếu Vô Dạ có thể biến thành người, như vậy hắn cũng có thể, sớm muộn gì có một ngày hắn cũng sẽ biến ra bộ dáng của con người, mặc vào quần áo của con người, cùng Vô Dạ đi trên đường.

Quần áo che đi thân thể của người phàm, rất được.

Những thứ đồ trang trí trên người phàm cũng rất được.

Hắn thích nhất vẫn là loại tơ lụa màu đen, giống như đường cong ôn nhu trong gió, xúc cảm mềm mại giống như mây den, nhẹ nhàng giống như tồn tại của hắn.

Hắn có chút thích loại quần áo màu tuyết trắng giống như cánh ve mềm nhẹ trắng trong, giống như quần áo trên người Vô Dạ, thoạt nhìn… rất ôn nhu.

Hắn muốn tìm hiểu Vô Dạ, muốn biết nam nhân kia trong lòng nghĩ gì…

Lặng lẽ bằng năng lực của hắn, hắn lặng lẽ tiến vào sâu thẳm bên trong linh hồn cùng trí nhớ của Vô Dạ, ở nơi đó hắn thấy được rất nhiều, rất nhiều, một mảnh mênh mông trong biển trí nhớ cuồn cuộn, ngoài ý muốn hắn thấy được gương mặt thường xuyên xuất hiện bên trong chỗ sâu thẳm trong trí nhớ Vô Dạ.

Lúc ở cùng một chỗ với người kia, trên mặt Vô Dạ luôn hiện ra tươi cười mà hắn chưa từng nhìn thấy, thoải mái sang sảng phát ra từ trong lòng.

Lúc cùng người kia ở cùng một chỗ, Vô Dạ nói so với khi ở cùng hắn còn nhiều hơn.

Lúc người kia cùng Vô Dạ ở cùng một chỗ, dưới tàng cây hoa đào đánh đàn, khi thì phía sau cửa sổ thư phòng vẽ tranh, khi ở trên sông lớn ngâm thơ đối câu…

Cái gì mới là hình dạng con người mà hắn muốn? Sau khi nhìn thấy những hình ảnh đó trong trí nhớ của Vô Dạ, hắn đã biết hắn muốn trở thành dáng vẻ gì rồi.

Hắn cũng muốn cùng Vô Dạ ở cùng một chỗ chuyện trò vui vẻ, hắn cũng muốn cùng vẽ tranh, dùng hai tay cảm thụ dây đàn cùng lưỡi dao lạnh lẽo, cảm thụ cái gọi là ngâm thơ đối câu.

Hắn biến thành dáng vẻ người xuất hiện ở chỗ sâu trong trí nhớ của Vô Dạ.

[Không dễ nhìn sao?] Khi Vô Dạ nhìn thấy, người nọ lại một bộ dáng trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn nửa ngày cũng không nói nên lời.

Dung nhan này cũng không phải đặc biệt làm cho người ta kinh diễm, hơi chút bình thường nhưng mà hắn cũng không để ý cái này, cái gì là xấu, cái gì là đẹp cũng không phải do người bên ngoài phán xét, mặc dù người phàm tựa hồ rất thích xem mặt mà bắt hình dong, mà không phải xem tâm hồn.

So với việc thích dung mạo của Vô Dạ hoàn mỹ không tì vết, hắn càng thích linh hồn thuần túy mà thanh khiết của Vô Dạ hơn.

[Không… không phải, rất dễ nhìn, ánh mắt của ngươi… rất đẹp, bất quá Tuyên Hoa sau này đừng tùy tiện tiến vào trí nhớ của ta, như vậy thực sự rất không lễ phép] Sau khi kinh ngạc qua đi, Vô Dạ ảm đạm cười, nói như vậy.

[Ta muốn hiểu rõ ngươi.]

[Chúng ta có rất nhiều thời gian để cho ngươi tìm hiểu ta] Vô Dạ ôn nhu cười.

——–

——–

Dần dần, ta nghe Tuyên Hoa kể cho ta một ít chuyện về hắn cùng Vô Dạ, những đoạn trí nhớ ngắn vụn vặt.

Ta vốn tưởng rằng khi ta tỉnh lại đại khái sẽ bị bắt quay trên lửa, hoặc bị Tuyên Hoa hung hăng đánh đập, chỉ là nam nhân này đột nhiên mạc danh kỳ diệu nói ra một chút về hắn.

Người tên Vô Dạ kia đối với Tuyên Hoa nhất định là rất quan trọng?

“Sau đó thì sau, Vô Dạ đâu rồi?” Đang nói, Tuyên Hoa đột nhiên ngừng lại, ta hỏi.

Đã không còn gì để sợ hãi, nếu đã bị Tuyên Hoa đưa đến một nơi hoàn toàn không biết đến, ta cũng sẽ không cần phải cẩn trọng đến mức cái gì cũng không dám hỏi, cái gì cũng không dám làm, huống chi nghe một chút chuyện về vị thần hắc ám này cũng rất thú vị, ta rất hứng thú với chuyện của hắn cùng Vô Dạ sau đó xảy ra cái gì.

Hơn nữa, đây có lẽ cũng trở thành một câu nói phá bỏ cửa miệng Tuyên Hoa.

“Đã chết.” Đạm mạc, Tuyên Hoa mở lòng bàn tay ra, bên trong là một hạt châu tỏa ra ánh sáng mỏng manh màu vàng, nam tử không chút biểu tình nói “Hắn ngay ở đây, chỉ có lại một viên nguyên hồn châu, năm đó hắn không tiếc hồn phi phách tán luyện chế pháp trận chỉ muốn phong ấn ta, kết quả… Cũng chỉ còn lại một viên nguyên hồn châu, tuy ta có sức mạnh có thể thao túng linh hồn nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng lưu lại một phần hồn phách mỏng manh của hắn, tồn tại trong viên nguyên hồn châu này.”

Ta nhất thời khó có thể hiểu được lời nói của Tuyên Hoa, hắn đây là có ý gì?

Vô Dạ kia chính là người năm đó phong ấn Tuyên Hoa, đó không phải nói Vô Dạ chính là vị thiên thần lấy kim long làm vật cưỡi.

Vận mệnh cẩu huyết thật đúng là thời nào cũng có, hắn vốn tưởng rằng thiên thần đại diện cho ánh sáng cùng với ma chủ đại diện cho bóng tối không thể cùng tồn tại, phải đánh tới đánh lui, chuyện phong ấn như vậy cũng là đương nhiên, không ngờ đen trắng trong lúc đó cùng từng tồn tại, đồng thời làm cho giữa Vô Dạ cùng Tuyên Hoa cũng có miền đất màu xám gọi là quan hệ “bằng hữu”.

Không, ta phải nói rằng thần cùng thần trong lúc đó cũng sẽ tồn tại mảnh đất màu xám kia.

“Hắn không tiếc hồn phi phách tán cũng muốn phong ấn ngươi, vì sao… ngươi còn cố sức bảo tồn hồn phách của hắn vậy?” Vừa hòi, ta vừa nghĩ thầm mấy vị thần này quả nhiên không thể so với người thường, trong lòng nghĩ cái gì hoàn toàn ta không thể lý giải, nếu Vô Dạ kia chính là thiên thần, vì cái gì hắn lại muốn trêu chọc Tuyên Hoa?

Rất nhanh, Tuyên Hoa liền cho ta đáp án.

“Để cho hắn chết đi như vậy không phải thật sự đáng tiếc sao? Ta xem hắn là bạn, hắn lại phản bội ta, phong ấn ta lại.” Ảm đạm cười, Tuyên Hoa nhẹ nhàng vươn tay, trong lòng bàn tay hắn, tàn hồn của thiên thần lơ lửng giữa không trung chiếu sáng một mảnh trời đất nho nhỏ.

“Ngươi nói xem… Ta nên dùng phương pháp nào để trả thù hắn đây? Là đưa linh hồn của hắn đặt trên ngọn lửa chầm chậm nướng một vạn năm hay mười vạn năm đây? Là bởi vì ta giết sư đệ của hắn nên hắn mới đối với ta như vậy, là sư đệ hắn động thủ trước, ý đồ khiêu chiến ta đều chắn chắn phải trả giá đắt.” Thì thào nói xong, Tuyên Hoa một mình ngồi xếp bằng trên mặt đất, theo lời nói của hắn, ta rất tin tưởng, ta sẽ không ngốc đến mức có ý đồ đi khiêu chiến hắn.

Theo bản chất mà suy ra, Tuyên Hoa không có nhân tính như ta quen thuộc, ta không thể đoán được chính xác trạng thái tâm lý của hắn.

“Dùng phương pháp nào à?” Ta không khỏi cười thành tiếng, Tuyên Hoa này chỉ biết tra tấn linh hồn của một người sao? Chỉ biết dùng lửa để nướng hay sao?

Nghe ta cười, nam nhân quay đầu nhìn ta, khó hiểu hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

“Ngươi không phải là người duy nhất có thể khống chế linh hồn của người khác, ảnh hưởng cảm xúc của người khác sao? Chẳng lẽ ngươi còn không biết làm thế nào khiến cho một người cảm thấy khó chịu, thống khổ nhất, sống không bằng chết nhất sao?” Ta cười nói, vừa nhớ lại chuyện Tuyên Hoa vừa mới kể, hắn từng nói Vô Dạ là một thân áo trắng?

Ta nhớ rõ ta từng hỏi Bộ Phong Trần vì cái gì lúc trước Tuyên Hoa lại cứu bọn họ, đáp án là Tuyên Hoa từng nói bọn họ làm cho hắn nhớ tới một người quen cũ.

Người quen cũ kia, nói vậy chính là Vô Dạ một thân áo trắng, cũng có khí chất thoát tục, khuôn mặt cũng tuấn mỹ vô cùng.

Tuyên Hoa nhẹ nhàng giương mi, đạm mạc nhìn ta, ta không khỏi lạnh sống lưng, không thể không nói, nam nhân hắc ám này trong ánh mắt có mị lực độc đáo, nếu phải miêu tả cụ thể, giống như cảm giác tử vong mà mọi người luôn e ngại nhưng lại tò mò muốn biết tử vong là cảm giác thế nào.

Cùng lúc e ngại lại không nhịn được bị hấp dẫn.

“Sầu Thiên Ca, ta đọc qua trí nhớ của ngươi cũng thấy được mặt thống khổ sâu trong nội tâm của ngươi, đồng thời yêu hai Bộ Phong Trần làm cho ngươi khó chịu, khó có thể lựa chọn như vậy sao?” Tuyên Hoa nhìn về phương xa hắc ám, nhìn đến xuất thần “Nếu là cả hai cùng yêu, lựa chọn một không phải được rồi sao.”

Tuyên Hoa này, thật đúng là kém rất nhiều so với một chữ “người”.

“Con người có tình cảm, mà chuyện tình cảm này nọ cho tới nay không thể dùng lý trí để lý giải, càng không thể dễ dàng ra quyết định lựa chọn…” Nhẹ nhàng thở dài, ta cười khổ nói “Vậy ngươi cũng thấy được làm một người thống khổ nhất không phải là chết, mà là tình cảm, một người khi rơi vào thống khổ trong tình cảm mới thật sự là sống không bằng chết.”

“Tình cảm ư, chính là cái gọi là yêu và hận sao? Nói cho ta biết cái gì là yêu, cái gì là hận, ngươi vì cái gì yêu Bộ Phong Trần, Bộ Phong Trần lại vì sao mà yêu ngươi!” Ánh mắt đột nhiên sáng ngời, Tuyên Hoa quay đầu lập tức nhìn thẳng ta.

…………..

…………..

“Không xong rồi.”

“Chúng ta đã tới chậm một bước.”

Ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa nhìn nhau, trong mắt rõ ràng thấy được lo lắng hiện trên mặt đối phương.

Trong phòng Sầu Thiên Ca, cửa sổ mở, nam nhân nằm trên giường giống như đang ngủ hô hấp bình thường, Sầu Thiên Ca vẫn như cũ ở trong phòng nhưng linh hồn của hắn đã không ở nơi này.

“Chúng ta phải tìm được Tuyên Hoa, nếu hắn không thả linh hồn của Sầu Thiên Ca ra thì cả đời này Sầu Thiên Ca cũng không thể tỉnh lại.” Nhìn nam nhân đang ngủ say trên giường, sắc mặt giả nhân giả nghĩa hơi biến lạnh.

“Chỉ hy vọng Sầu Thiên Ca có thể tạm thời ổn định được Tuyên Hoa, ta nghĩ… Với thông minh tài trí của Sầu Thiên Ca, hắn nhất định có thể bình an vô sự.” Xem như tự mình an ủi sao? Ngụy thánh cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, xem như an ủi giả nhân giả nghĩ cũng như an ủi chính hắn “Còn nhớ lúc trước chúng ta cùng Tuyên Hoa ở cùng nhau, Tuyên Hoa thường xuyên hỏi chúng ta một vấn đề không?”

Nghĩ ngợi một lúc, giả nhân giả nghĩa cau mày nói: “Cái gì mà tình cảm, cái gì là yêu, cái gì là hận, hận một người hận đến mức nào mới có thể không tiếc hồn phi phách tán để phong ấn một người.”

Đây là vấn đề mà khi đó Tuyên Hoa thường xuyên hỏi bọn hắn.

Chỉ tiếc năm đó Bộ Phong Trần cũng giống như Tuyên Hoa, căn bản không hiểu cái gì là yêu, hận lại có chút hiểu biết, ngụy thánh cùng giả nhân giả nghĩa ngay từ đầu đã chán ghét sự tồn tại của đối phương, nhưng cũng không đạt đến mức hận, lý giải yêu và hận, bọn họ cũng giống Tuyên Hoa, kỳ thật đều không hiểu được.

Tình cảm, tóm lại là đã trải qua rồi, có thể nghiệm khắc cốt ghi tâm mới có thể hiểu được.

“Ừ, lúc đó ngươi và ta cũng không hiểu cái gì là yêu và hận, chỉ nghĩ đến thiên thần Vô Dạ phong ấn Tuyên Hoa là bởi vì Tuyên Hoa giết chết một vị sư đệ của Vô Dạ, mà nay nghĩ đến, cho dù là Vô Dạ hận Tuyên Hoa cũng không cần phải làm cho chính mình hồn phi phách tán…” Khi đã trải qua đủ loại gút mắc cùng bất đắc dĩ trong tình cảm, ngụy thánh cuối cùng hiểu được Vô Dạ vì sao lại phải phong ấn Tuyên Hoa.

“Bởi vì bất tri bất giác đã yêu Tuyên Hoa, trong thâm tâm lại biết được hắn gián tiếp hại chết sư đệ, mâu thuẫn giữa cảm giác phản bội cùng tình cảm với sư đệ lại không thể khắc chế bản thân yêu Tuyên Hoa, Vô Dạ lựa chọn đem Tuyên Hoa phong ấn, đồng thời tự đánh tan hồn phách của chính mình, coi đây là giải thoát, chờ đợi một người kế tiếp có thể làm cho Tuyên Hoa chân chính trở thành người xuất hiện…” Giả nhân giả nghĩa than nhẹ một tiếng, cũng giống như ngụy thánh, hắn đã hiểu được năm đó Vô Dạ đã quyết định dứt khoát thế nào.

Bởi vì chức trách của một thiên thần, Vô Dạ ngay từ đầu có lẽ là cố ý tiếp cận Tuyên Hoa, những thiên thần trước Vô Dạ đều chỉ muốn tiêu diệt Tuyên Hoa, chỉ là bọn hắn vẫn không có nghĩ ra phương pháp, tới thế hệ của Vô Dạ, nam nhân lại đột nhiên làm cho Tuyên Hoa có ý tưởng cổ quái là muốn biến thành người.

Tóm lại, nguyên nhân mà thiên thần cùng Tuyên Hoa phải tranh đấu đơn giản là bởi vì Tuyên Hoa bình thường im lặng thì tốt, chỉ là một khi lửa giận bùng nổ sẽ khiến cho thế gian bị hủy diệt.

Bóng tối, không chỉ là mặt đối lập của ánh sáng mà còn lại đại biểu sự đối lập giữa cái chết và sự sống.

Khi cả thế giới đều trở nên dơ bẩn, bóng tối bao trùm thế gian, phá hủy hết thảy, làm cho thế giới bắt đầu lại từ đầu giống như một lần luân hồi.

Mà ánh sáng lại đại biểu cho sinh mệnh cùng hy vọng, sau khi bóng tối phá hủy thế giới sẽ trùng kiến lại thế giới này.

Chỉ là ai cũng không thể ngờ, bóng tối lại tự có ý thức… Một khi ý thức dao động, thậm chí có thể sẽ hủy diệt thế giới bất ngờ, đây là lo lắng của thiên thần, thiên chức của bọn họ là duy trì sinh mệnh, mà có được ý thức bóng tối cũng rất có thể sẽ đột nhiên hủy diệt cả thế giới.

Lúc đó Tuyên Hoa căn bản không hiểu cái gì là tình cảm.

Mà Vô Dạ lúc đó lại sớm có được tình cảm thanh mai trúc mã với sư đệ.

Chỉ là khi đó sư đệ của Vô Dạ rất xúc động, thế nhưng chủ động đi tìm Tuyên Hoa gây phiền toái, kết quả gút mắc tình cảm ngoài ý muốn tạo thành cái chết cho sư đệ của Vô Dạ, ngoài ý muốn làm cho Tuyên Hoa tức giận, ngoài ý muốn làm cho Vô Dạ phải đưa ra một sự lựa chọn tuyệt vọng nhất.

“Mặc kệ thế nào, tâm tình Tuyên Hoa vẫn có chút không ổn, chúng ta phải mau chóng tìm được Thiên Ca.” Than khẽ, giả nhân giả nghĩa lo lắng nói.

“Phía dưới Tuyến Phong.. Là nơi cấm kỵ của phong ấn, ở nơi đó chúng ta nhất định có thể tìm được Tuyên Hoa.” Giả nhân giả nghĩa nhìn về phía Tuyến Phong.

Tuyên Hoa tuy rằng không hiểu yêu hận của con người, lại không thể nghi ngờ thông minh hơn so với bất cứ ai, cố ý bắt đi linh hồn của Sầu Thiên Ca chính là cố ý dẫn bọn họ mở phong ấn.

“Năm đó chúng ta đem Tuyên Hoa vây vào phong ấn, Tuyên Hoa sẽ không bỏ qua như vậy, ta nghĩ… Lúc này chúng ta đi vào, cuối cùng đi ra có thể cũng chỉ còn lại một người, mặc kệ là ngươi hay ta, đều phải thay thế lẫn nhau sống thật tốt, cùng với Sầu Thiên Ca.”

Hai người đều nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Bình Luận (0)
Comment