Nhất Tâm Chi Cách

Chương 11

Chu Duật Minh ở trong bệnh viện cầu nguyện một buổi tối. Cậu không tin thần phật, nhưng cậu nguyện cúi đầu phục tùng với tất cả chỉ mong có một hy vọng cứu vớt em gái mình. May mà trời cao rốt cục cũng quan tâm đến cậu: Hai cha con không quen biết nhau rốt cuộc cũng có bạch cầu thích hợp.

Giữa lúc cậu “hoan thiên hỉ địa” nói cho em gái biết, tính mạng của nó rốt cục có khả năng chuyển biến tốt thì Thư Vân Kỳ cũng nhận được một cú điện thoại. Đầu bên kia điện thoại là Triệu Thâm đang ngồi ở trên ghế xoay bút, nghiêm mặt cẩn thận xem những bức ảnh bày đầy một bàn. Những bức ảnh kia đều là hình ảnh của Thư Vân Kỳ và Chu Duật Minh, hai người bọn họ sống cùng nhau, dắt tay hẹn hò, đi trong mưa cùng che một cây dù, trên khán đài thi đấu cờ vây giữa những đoàn người tới lui tấp nập mà vẫn bí ẩn nhìn nhau cười.

Đó bất quá chỉ là hình thức sinh hoạt bình thường nhưng hắn thán phục, vì hắn chưa bao giờ được trải qua.

Triệu Thâm dùng bút máy gõ gõ vào những tấm hình, dần dần không phát ra tiếng động. Hắn hạ quyết tâm, hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Vân Kỳ, cậu không muốn cứu Chu Ảnh Lộ sao?”

“Chỉ cần cậu tới bên cạnh tôi, tôi sẽ để cho người ta đi cứu nó. Bằng không, thời gian của nó cũng không còn nhiều đâu?”

Đầu kia điện thoại nhất thời chỉ có nghe tiếng gió, tâm của Triệu Thâm cũng theo tiếng gió lên lên xuống xuống. Phút chốc trong điện thoại di động vang lên tiếng hít thở nặng nề, rốt cục hắn đã được toại nguyện mà nghe thấy Thư Vân Kỳ mở miệng, những câu nói kia giống như là cắn chặt hàm răng, từ đầu lưỡi bức ra từng chữ từng chữ: “Tôi thực sự nhìn lầm anh rồi. Mạng người quan trọng mà anh cũng có thể lấy ra làm điều kiện uy hiếp. Anh cũng không phải chưa từng thấy Lộ Lộ, cô bé nhỏ như vậy mà anh cũng nhẫn tâm?”

Trong nháy mắt Triệu Thâm cũng nhớ tới chuyện cũ. Khi đó hắn và những học sinh trung học bình thường không khác biệt gì, rập khuôn từng bước theo sát Thư Vân Kỳ vào cô nhi viện chơi đùa với bọn trẻ, che lại tình cảm, giấu đi nanh vuốt. Nhưng chuyện cũ đã qua rồi hắn không muốn ủy khuất mà đi cầu toàn, tiếp tục giả bộ làm một khuôn mặt tươi cười.

Hắn đem những hình ảnh phủ đầy bụi mù kia khóa lại, cất giấu thật sâu trong đầu, cười đến thận trọng, tuyệt không làm càn, chỉ để ý phải đem chuyện này coi như một cuộc đàm phán: “Tôi tình nguyện giúp cậu một tay là không muốn thấy cậu bỏ xuống tự tôn quỳ gối trước loại người như vậy, cậu không biết lúc ấy tôi đau lòng biết bao? Hiện tại tôi không phải lợi dụng bệnh tật của cô bé, tôi chỉ muốn thỉnh cầu cậu cho tôi một cơ hội. Cậu và Chu Duật Minh cùng nhau thì được cái gì? Tiền bạc mấy năm nay cậu có được, sớm đã bị nó và em của nó móc rỗng hết đi? Cậu cần có một người yêu cùng cậu sóng vai mà không phải một phế vật chỉ biết đòi hỏi.”

“Tôi chỉ hỏi anh một câu, anh có tư cách gì can thiệp cuộc sống của tôi?”

Đây là lần đầu tiên Triệu Thâm nhìn thấy Thư Vân Kỳ thất thố, hắn âm thầm đoán cảnh tượng đầu bên kia điện thoại như thế nào: Người hắn yêu mến nhiều năm qua gò má như ngọc bích giờ khắc này có tức giận đến ửng đỏ hay không? Có còn vẻ mặt hớn hở giống như trong hình mà nắm tay của một người khác hay không?

“Nếu như cậu không cần tôi nhúng tay, vậy lúc bắt đầu tôi sẽ không kêu người đi giúp đỡ xét nghiệm máu. Phải biết sống chết có số, nhẫn hay không nhẫn tâm là do cậu quyết định, không phải do tôi. Đó cũng không phải em gái của bạn trai tôi.” Hắn nói như vậy, thậm chí có vẻ rất thích thú, giống như cầm cây kéo cắt đi một bông hoa mân côi xinh đẹp, tâm lý đau đớn, nhưng là cảm giác kia thật đẹp.

Giọng điệu của Thư Vân Kỳ đang run lên, đập vào màng tai người lại như kim thạch triệt địa, một đi không trở rất kiên quyết: “Tôi không hiểu tại sao anh muốn làm như thế. Căn bản là anh không yêu tôi, anh không hiểu cái gì là tình yêu. Tình yêu của tôi tuyệt đối không thể bị coi như đồ vật để đổi chác.”

“… Vậy rất tốt” Triệu Thâm nghĩ, ngày đó bọn họ tuyệt giao với hắn rất dứt khoát, lẫm liệt không để lại chỗ trống, nhìn hắn lại như xem rác thải. Trừ cha ruột của hắn trong cõi đời này không có một người nào dám đối xử với hắn như vậy, không có người nào có thể dùng ngôn ngữ sắc bén như dao dễ dàng đâm hắn bị thương như vậy, hắn nói: “Vậy tôi chúc các người hạnh phúc mỹ mãn, hi vọng sau khi cậu ta biết cậu cự tuyệt một cơ hội lớn có thể cứu sống em gái, thì cũng sẽ “kiêm điệp tình thâm” giống như cậu vậy.”

Thư Vân Kỳ dứt khoát cúp điện thoại. Sau lần đó cho dù Triệu Thâm tiếp tục gọi cho anh bao nhiêu lần cũng không lay chuyển được. Hắn thay đổi số điện thoại di động khác để gọi nhưng Thư Vân Kỳ vừa nghe giọng hắn, chỉ bỏ lại một câu nói: “Trên thế giới nhiều người như vậy, sẽ có một người hảo tâm có thể cứu Lộ Lộ. Tôi không tin khắp trời đất này chỗ nào anh cũng vươn tay tới được.”

Sau giờ ngọ mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, ánh sáng đi qua lớp thủy tinh trong suốt mất đi nhiệt độ, khi chiếu vào căn phòng làm việc trở thành một mảnh sáng trắng. Triệu Thâm một mình ngồi ở trước bàn, hắn cật lực trấn tĩnh, mà trong đầu náo động không thôi. Những ký ức tốt đẹp bây giờ đều vỡ vụn thành ngàn vạn mảnh như thủy tinh sắc bén vung vãi ngang dọc tứ tung, hắn hồi tưởng lại sẽ giống như liều mạng để chân trần bước đi trên những mảnh thủy tinh ký ức.

Triệu Thâm lục lọi cầm lấy một tấm hình, trong hình là hai đứa con trai nửa đêm đứng trên cầu lớn hóng gió, nụ cười phảng phất có thể làm ấm áp đêm xuân cô quạnh, đứa cao hơn đem áo khoác khoác lên vai đứa có vóc dáng thấp hơn. Hắn nhìn chằm chằm trong phút chốc, lần đầu tiên phát hiện thì ra Chu Duật Minh lớn lên lại đẹp đến như vậy: Đôi mắt đen tuyền, da thịt trắng như tuyết trong đêm đen vô cùng chói mắt, thân hình mềm mại căng mịn, tỏa ra ánh sáng thanh xuân, mắt phượng cong lên, trong mắt không hề có dục vọng, đôi môi hơi cong làm người nhìn thấy chỉ có khát vọng muốn hôn. Có người nguyện ý vì cậu bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng, diễn cảnh si tình cũng không phải là chuyện lạ.

Hắn lạnh lùng cười cười, cầm bút gạch chéo vào gương mặt đẹp đẽ kia, viết nhanh như dao cắt, rất giống hắn ở trên thương trường ký tên của mình để kết thúc một công việc. Mà chữ này một khi đã ký, cho dù có bao nhiêu câu tâm đấu giác, ngươi tranh ta đoạt cứ như tro bụi lắng xuống, có người vui mừng, có người nuốt hận.

———-

Chu Duật Minh không thích qua lại với gã đàn ông kia chỉ chuyên tâm chăm sóc em gái mấy ngày, cho đến khi bệnh viện thông báo người tình nguyện lâm trận đổi ý, thì gã kia đã lên máy bay. Phảng phất như sấm sét giữa trời quang, lòng cậu như lửa đốt muốn đi tìm người kia trở về, Thư Vân Kỳ lại cản cậu.

“Chủ nhân của ông ta đã hạ lệnh, sao ông ấy còn dám trở về? Chúng ta dành thời gian đi tìm người khác đi.” Lúc nói lời này Thư Vân Kỳ không có nhìn cậu, cúi thấp đầu, sợi tóc rớt xuống che đôi mắt, biểu tình lạnh nhạt rất hiếm thấy.

Chu Duật Minh nổi lên nghi ngờ, liên tục truy hỏi anh đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Thư Vân Kỳ không quen nói dối, giằng co một lúc vẫn đem hết mọi chuyện nói cho cậu nghe. Chu Duật Minh nhất thời tay chân phát lạnh, giống như chìm hẳn vào trong nước, nặng nề không thể hô hấp, không thể di động, cuối cùng chỉ miễn cưỡng nói câu: “Thì ra anh ta thật sự không có lòng tốt.”

Cậu sớm phải biết anh em cậu không có số may mắn như vậy. Lúc trước cậu đã đắc tội với Triệu Thâm, bây giờ bị hắn âm thầm trả thù cũng không phải là không nghĩ đến. Chỉ thương em gái chịu liên lụy, mới vừa hy vọng lập tức đến tuyệt vọng, từ thiên đường rớt xuống địa ngục.

Cậu đã mua váy mới cho em gái còn để trong bao, đợi đến khi em gái hết bệnh, trở thành thiếu nữ xinh đẹp, khi mặc váy đi ra đường sẽ có nhiều người liếc nhìn, nhưng hiện nay hết thảy đều thành ảo ảnh trong mơ.

Chu Duật Minh lúng ta lúng túng mà nói với Thư Vân Kỳ: “Anh Vân Kỳ, chúng ta có thể đi cầu xin hắn được không?”

“Cầu hắn làm cái gì? Hắn máu lạnh như vậy, sao lại chịu nhượng bộ?”

“Có lẽ vẫn còn chỗ có thể thương lượng bàn bạc lại…”

Thư Vân Kỳ yên lặng nhìn cậu một lúc, ánh mắt kia cậu cảm thấy vô cùng xa lạ. Trong đầu của cậu đã là một đoàn hỗn loạn, còn anh Vân Kỳ mà từ trước đến giờ cậu luôn ỷ lại dùng ánh mắt này nhìn cậu càng làm cho cậu sợ hãi khó giải thích được.

“Thương lượng? Bàn bạc cái gì? Em muốn thương lượng với hắn xử trí anh như thế nào sao? Rốt cuộc em đem anh, đem tình cảm của chúng ta trở thành cái gì…” Thư Vân Kỳ trầm thấp mà nói, giọng nói vô cùng uể oải: “Nếu như hắn tìm em yêu cầu chuyện này, có phải em sẽ đáp ứng?”

Lời kia vừa thốt hai người đều ngẩn ra. Bọn họ cũng không phải kiểu tình nhân cả ngày như keo như sơn, xung quanh đều có rất nhiều người phản đối, những lời nói không cân nhắc sẽ làm những rạn nứt không nên có xuất hiện. Thư Vân Kỳ bình thường là người ôn hòa hiền lành, nhưng Chu Duật Minh biết nội tâm của anh có bao nhiêu kiên định, là một người vô cùng cố chấp.

Thư Vân Kỳ là người đã làm là không bao giờ hối hận, những gì Thư Vân Kỳ đã nói đều là thật tâm, khi đã ra quyết định sẽ không đổi ý. Chu Duật Minh đột nhiên nghĩ mà sợ, đến cùng cậu đã làm gì để Thư Vân Kỳ trong lúc vô tình lại tích lũy oán khí lớn như vậy?

Cậu theo bản năng kéo tay áo Thư Vân Kỳ. Thư Vân Kỳ lập tức tỉnh ngộ cũng rất náy náy. Nhưng khi bọn họ ôm ấp Chu Duật Minh vẫn cảm thấy chưa bao giờ lại lạnh như thế.

Bọn họ vì tìm người cùng nhóm máu bận rộn sứt đầu mẻ trán, không dễ dàng tìm được mấy người nhưng đều không phù hợp. Trong lúc này thì một cuộc thi đấu cờ vây trọng yếu diễn ra, Thư Vân Kỳ không thể không đi, nếu như lấy được tiền thưởng có thể cứu được bọn họ. Lúc chia tay Thư Vân Kỳ ôm đầu, hôn mái tóc trước trán của cậu, cười khổ mà nói: “Thực sự là phu thê nghèo hèn bách sự bi thương. Cẩn thận chờ anh trở về.”

Mấy ngày nay cậu thấy Thư Vân Kỳ luôn ủ rũ, so với mười mấy năm trước tính gộp lại còn nhiều hơn. Chu Duật Minh trong lòng cũng chua xót, nghẹn ngào nói với anh: “Mọi chuyện đều sẽ tốt hơn thôi.”

Buổi tối ngày hôm ấy một mình cậu trông coi ở ngoài phòng bệnh, bác sĩ với khuôn mặt đầy u sầu tới tìm cậu nói chuyện. Gió thổi qua hành lang, rót đầy áo của cậu, cậu không biết nên đi nơi nào tránh rét.

Phòng bệnh truyền ra ngoài tiếng khóc không biết của con cái nhà nào. Chu Duật Minh do dự mãi, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Triệu Thâm.

Trong giọng nói của cậu tràn đầy uể oải, nói năng lộn xộn, mới đầu Triệu Thâm không nhận ra cậu, nhưng sau khi chính tai nghe những lời cầu khẩn bi thương trong lòng Triệu Thâm cũng không có vui vẻ. Hắn ghét nhất là những con thú cưng đáng thương mềm yếu. Bắt đầu từ cái đêm hắn xách Chu Duật Minh từ trong quán rượu trở về, Chu Duật Minh ở trong lòng hắn giống một con thú cưng như thế, nhưng cậu lại không làm hắn chán ghét. Có lẽ là bởi vì hắn còn nhớ, đó là thú cưng tự tay hắn kiếm về nhà.

Lúc nhỏ trưởng bối đối với hắn quản thúc cực nghiêm, không cho phép hắn dùng đôi tay quý giá đi đụng vào lông của những thú cưng không sạch sẽ. Lúc hắn lớn hơn một chút cũng không có kiên trì để chăm sóc một thú cưng. Mãi đến khi tâm huyết dâng trào giúp Chu Duật Minh vài lần mới cảm nhận lạc thú được người khác ỷ lại. Chỉ là sau đó con chó con lưu lạc lại biến thành tiểu bạch nhãn lang, cướp đi bảo bối hắn yêu mến nhất, từ đó cậu mới ở trong lòng hắn trở thành đáng ghét.

Bây giờ nghe thấy cậu từng chữ từng câu như khóc như tố làm cho hắn nhớ lại một chút hồi ức, trong lòng không nói ra được tư vị. Triệu Thâm dựa ở trên ghế sa lon, tay cầm một ly rượu đỏ, tinh tế thưởng thức một chút, lúc này mới ngậm cười trả lời: “Minh Minh, bây giờ mọi người đều là người trưởng thành rồi, cũng không cần giấu giấu diếm diếm. Tôi là người làm ăn, dựa vào cái gì muốn tôi hạ thấp mặt mũi mà kêu thủ hạ giúp các người việc này? Chớ cùng tôi nói chuyện gì tình cảm, từ lúc các người cự tuyệt bỏ tôi ở ngoài cửa, chúng ta không còn tình cảm gì nữa hả?”

Móng tay Chu Duật Minh gắt gao bấm vào trong thịt, máu đỏ tươi dọc theo làn da tái nhợt từng giọt rơi xuống đất như những hạt châu bị đứt. Cậu nở nụ cười bi thảm, hạ thấp giọng nói vào điện thoại di động: “Lúc trước là em không biết trời cao đất rộng mạo phạm ngài, có cái gì không đúng em sẽ thay đổi, em sẽ bồi tội, nhưng em gái em vô tội, van cầu ngài đừng giận chó đánh mèo…”

Giận chó đánh mèo. Triệu Thâm cân nhắc suy nghĩ tỉ mỉ cái từ này, cảm thấy thực sự là tinh diệu, hắn nắm quyền sinh quyền sát trong tay, dường như không gì không làm được, có thể dễ dàng đem Chu Duật Minh ép thành bột mịn. Từ xưa đến nay dù có hận có ghét ai hắn cũng không cậy thế bắt nạt người khác, hôm nay rốt cục hắn muốn phá lệ. Mẹ nói đúng, không dùng thủ đoạn lôi đình, vĩnh viễn không giành được vật mình muốn.

“Tối hôm nay đến chổ tôi nhận lỗi. Nếu em có thể vì em gái của mình quỳ xuống một lần, chắc cũng sẽ không để ý quỳ lần thứ hai.”

——-

Chu Duật Minh chậm chạp ở trước giường bệnh thay em nhét góc chăn đến mấy lần, chần chừ không dám rời đi, buồn bực mất tập trung đều viết hết lên mặt. Chu Ảnh Lộ lẳng lặng mà nhìn cậu chăm chú, cô bé gầy gò nên đôi mắt trở nên đặc biệt to. Qua một hồi Chu Duật Minh mới phát hiện em gái nhìn mình rất khác bình thường.

“Làm sao vậy, Lộ Lộ?”

Cô bé trầm mặc một hồi, hỏi cậu: “Cái người đồng ý hiến tủy cho em tại sao đổi ý? Có phải người đó có quan hệ gì với anh không?”

Hô hấp của Chu Duật Minh ngừng lại, cậu không biết em gái từ đâu nghe được tiếng gió, biết được nhiều hay ít. Cậu chỉ có thể dùng hết khả năng mình có mà hàm hồ cho qua chuyện. Em gái nghe, không có vạch trần cậu hoang mang, chỉ nói một câu, anh thật phiền toái.

Chu Duật Minh cảm thấy lòng mình bị dao cứa cứ tới tới lui lui mà cắt. Cậu biết từ khi bị đuổi ra khỏi cô nhi viện em gái vẫn đối với mình có oán khí, cũng không ngờ kéo dài đến hôm nay, mắt thấy cậu vì nó bôn ba vất vả nhưng thành kiến của nó vẫn sâu như trước. Cậu khàn cổ họng nói: “Rồi sẽ tìm được người khác có nhóm máu thích hợp với em.”

Chu Ảnh Lộ bỗng nhiên nở nụ cười, cô bé nhẹ nhàng dùng lời nói uyển chuyển như ma sát vào lòng người: “Đợi đến sau khi em chết tìm tới sao? Phải biết em không phải là anh, không có may mắn được người giúp đỡ.”

Chu Duật Minh bỗng nhiên ngẩng đầu, mặt không có một chút máu. Khi còn bé cậu và cha mẹ cùng xảy ra tai nạn xe cộ, ở bên cạnh thi thể của bọn họ đợi một đêm mà vẫn bình yên vô sự. Những người thân thích ở quê nói cậu là sao chổi, cũng có người nói cậu mệnh lớn, đại nạn không chết sẽ có phúc lớn, nhưng người người đều kiêng kỵ không chịu thu dưỡng cậu. Mà cậu cũng không muốn xa em gái vì vậy mang theo em gái đến cô nhi viện. Nhưng cậu xưa nay không nghĩ tới, trong lòng em gái cũng cất giấu hạt giống giận chó đánh mèo.

Tại sao người nhà cậu chết, cố tình cậu lại còn sống? Tại sao cố tình chỉ có cậu có thể có được hạnh phúc? Cậu cũng trả lời không được. Nhiều năm như vậy may mắn của cậu giống như là trộm của người khác, chỉ như một viên kẹo giấu ở trong lòng bàn tay, mãi đến khi nó chảy nước cũng không nỡ ăn.

Có lẽ là sắc mặt của cậu quá mức hù người, cuối cùng Chu Ảnh Lộ vẫn rụt trở lại nhìn chằm chằm trần nhà, giống như lúc bình thường cô chiến tranh lạnh với anh mình. Thời khắc cuối cùng đã tới, nếu cậu không đi sẽ không kịp đến chỗ Triệu Thâm hẹn. Vì vậy Chu Duật Minh bước ra ngoài đóng cửa lại. Chu Ảnh Lộ lặng lẽ chảy nước mắt, cô lấy tay che mặt của mình, cắn chặt môi.
Bình Luận (0)
Comment