Xưa nay Chu Duật Minh không nghiêm túc suy nghĩ Triệu Thâm sẽ đối xử với mình như thế nào. Lúc quen biết Triệu Thâm, năm đó cậu còn trong thời kỳ thiếu niên phản nghịch vừa mới trưởng thành, tùy hứng, tính còn trẻ con, làm việc không có chừng mực, mà hắn cũng không đáng sợ như bây giờ. Nhưng con người thì luôn luôn thay đổi, huống chi Triệu Thâm vốn cùng với cậu không là người cùng một thế giới.
Biệt thự của Triệu Thâm ở thành phố này vừa mới xây xong, phong cách đơn giản nhưng sang trọng sáng sủa. Nhưng khi Chu Duật Minh vừa đi vào lại cảm giác hơi lạnh thông suốt thổi vào bên trong làm cả người lạnh lẽo. Cậu có chút sợ sệt, nghĩ dù sao Triệu Thâm cũng gọi cậu đến thì không thể lãng phí cơ hội này, cậu cười khổ mạnh mẽ đi vào.
Có người đạp vào đầu gối của cậu một cước, trong khoảnh khắc cậu liền bị chế trụ. Hai người đàn ông cao to kéo cậu vào phòng để trước mặt Triệu Thâm. Triệu Thâm ngồi ở trên cao nhìn kỹ cậu, xem cậu bị đè ở phía dưới như một kiện hàng hóa. Ánh mắt của hắn lạnh lẽo như đôi mắt rắn trắng trợn mà nhìn khuôn mặt của Chu Duật Minh, lướt qua hàm dưới thon gầy tinh xảo, vòng quanh đôi xương quai xanh tinh tế, chui thẳng vào bên trong quần áo của cậu.
Hắn xoi mói mà quan sát một lúc, rất hứng thú chú ý đến đôi mắt bàng hoàng yếu đuối của Chu Duật Minh, cười tủm tỉm nói: “Quả nhiên em vẫn như vậy vô cùng đáng thương và tương đối đáng yêu.”
Triệu Thâm giống như một nhà ảo thuật biến ra một cái caravat màu xám bạc, đi tới tự mình trói hai cổ tay của cậu. Lúc da thịt tiếp xúc với mảnh vải lụa cảm giác đầu tiên ấm áp, mát lạnh trơn mềm kích thích thần kinh Chu Duật Minh, nhưng rốt cục cậu cũng ngửi ra nguy hiểm, hai mắt nóng đến đỏ bừng: “Anh, anh làm gì…”
Đáp lại chỉ là một tiếng cười lạnh, Triệu Thâm vỗ vỗ mặt của cậu nói: “Đều đến nước này còn hỏi anh làm gì? Đừng giả bộ tinh khiết, năm đó em dựa vào thuốc kích thích câu được Thư Vân Kỳ lúc đó dâm đãng đến mức rất nào, bây giờ lại bày làm ra một bộ dáng thanh cao cho ai xem? Nhưng anh thích nghe em rên rỉ, thật là dễ nghe. Sau đó em ra sức một chút, anh sẽ cho em biết anh với anh ta, ai cho em cảm giác tốt hơn.”
Triệu Thâm vẫy tay một cái, hai người kia liền khiêng Chu Duật Minh lên đem vào phòng ngủ. Chu Duật Minh dùng hết sức lực mà giằng co, đổi lấy quyền cước đấm đá không chút lưu tình. Có một người đánh vào đỉnh đầu làm trước mắt cậu đều biến thành màu đen, làm cậu muốn buồn nôn, trước khi bất tỉnh cậu vẫn không hiểu, chuyện này vì sao lại trở nên hoang đường như vậy? Triệu Thâm có phải là người điên hay không? Chờ khi cậu thoáng thanh tỉnh cậu mới phát hiện mình đã thốt lên nói câu nói này, trong lòng đẫm máu run rẩy muốn khóc.
Triệu Thâm không cho là cậu ngang bướng, lúc cười trong đôi mắt độc ác hiện lên sự lập loè vui thích. Hắn nói, tôi trước kia là người điên, các người tội gì phải chọc tôi. Hắn trói Chu Duật Minh ở trên giường, cúi người cắn một cái vào lỗ tai của cậu, rồi nhỏ giọng nói: “Người của anh đã giúp em gái của em làm tốt thủ tục chuyển viện, hộ lý của bệnh sẽ chăm sóc nó chu đáo. Còn về sau, thì phải nhìn biểu hiện của người làm anh như em.”
Hắn xé quần áo Chu Duật Minh ra, từ từ cởi bỏ từng mảng vải, thân hình trắng nõn của Chu Duật Minh từ từ lộ ra, vòng eo tinh tế dẻo dai hình thành một đường cong mê hoặc, hắn muốn dùng thân thể của này đi an ủi lấp kín tội ác của mình.
Triệu Thâm rất tự tin với bản lĩnh của mình cũng triệt để không kềm được, hắn làm việc này chỉ xuất phát từ ác ý muốn làm nhục người khác, lúc đầu hắn cũng chỉ là có hứng thú, nhưng bây giờ hứng thú chuyển hóa thành dục vọng tự nhiên bộc phát. Hắn vội vã không nhịn nổi cởi bỏ quần lót của mình lộ ra tính khí hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, dùng vật khổng lồ đó đi thảo phạt cặp mông mềm mại đẫy đà của người dưới thân.
Bị người khác dùng dương v*t khủng bố muốn xâm nhập vào cơ thể mình, trong khoảnh khắc thần kinh Chu Duật Minh cũng đứt đoạn. Cậu không có biện pháp gì chỉ biết gào khóc mắng kẻ cường gian, một bên tuyệt vọng lăn lộn xóc nảy, như con cá giãy dụa bên trong tấm lưới lớn muốn thoát ra ngoài. Nhưng mọi nỗ lực của cậu đều uổng công vô ích, vừa vặn làm da thịt trắng như tuyết trở thành màu hồng tươi đẹp, như cá nằm trên thớt xoay chuyển, trốn không được mà càng quấn càng chặt người đè mình ở trên.
“Em thật giống như là kỹ nữ rất dâm đãng… Em làm như thế để câu dẫn anh ta sao? Lúc anh ta làm em thì em xoay như thế này sao?” Triệu Thâm vừa dùng hai tay quấn lấy khối thân thể vặn vẹo ưu mỹ, một bên tàn bạo mà đề ra nghi vấn. Hắn hiện tại đang làm tình với tình nhân của người hắn luôn mong muốn mà không thể có được. Hắn muốn đem cái của mình đi vào nơi động huyệt tiêu hồn mà cái người cao cao tại thượng như đám mây hồng kia cũng từng đi vào, loại tưởng tượng cấm kỵ vào thời khắc này tất nhiên cho hắn một khoái cảm rất lớn.
Nghe nhắc đến “Anh ta”, từ trong cổ họng của Chu Duật Minh như bùng nổ phát ra một tiếng khóc lớn, liều mạng mà lao về phía trước, Triệu Thâm đâu dễ để thịt tới miệng mà bay đi, không nói lời nào kéo hai cái chân thon dài của cậu về phía sau, côn th*t khát khao đã lâu rốt cục được toại nguyện đi vào bên trong hang động nóng bỏng mà mềm mại kia.
Chu Duật Minh hét lên một tiếng, nước mắt chảy xuống đầy mặt. Cậu luống cuống giống một đứa bé không dám phát ra tiếng, không dám động đậy, ngu xuẩn xiết chặt nhục đạo, đem cái vật mình căm hận xoắn đến chặt chẽ, một chút huyết quản nhô lên đều cảm thụ được rõ ràng. Triệu Thâm sảng khoái mà thở hổn hển vài tiếng, động tác ra vào càng kịch liệt, Chu Duật Minh bị hắn đỉnh đến con ngươi tê liệt, thở hổn hển đứt quãng, ngũ tạng lục phủ đều bị đè ép, cảm giác vật kia giống như một tòa đại pháo đi vào cái mông của cậu.
Toà đại pháo này không chỉ uy vũ khủng bố, lực sát thương kinh người, kiêm thêm kéo dài và dùng bền. Triệu Thâm giằng co cậu một lần không đủ, nghỉ ngơi xong lập tức hứng thú dạt dào lại tới làm lần thứ hai. Sức lực toàn thân Chu Duật Minh đều bị rút khô, âm u đầy tử khí mà nằm nhoài một chỗ, bị mạnh mẽ đẩy đến chỗ mẫn cảm mới vô ý thức kêu một tiếng. Triệu Thâm không hài lòng mà vỗ mặt của cậu nói: “Em còn dám không phối hợp? Chê kỹ thuật của anh chưa đủ tốt? Khi anh đùa giỡn…, em phải phối hợp tốt một chút, là anh làm em sảng khoái hay là anh ta làm em sảng khoái hả?”
Chu Duật Minh nói không ra lời, nước mắt chảy xuống xương quai hàm, tóc tai rối tung rối mù.
Sau khi xong việc, Triệu Thâm rửa mặt thay đổi hoàn toàn, áo mũ chỉnh tề trở thành thiếu niên tuấn ngạn. Hắn cầm một cái điện thoại di động lại đây, mỉm cười dụ dỗ cậu: “Em xem những hình này có đẹp hay không? Chúng ta đem những hình này gửi cho anh Vân Kỳ của em có được hay không?”
Màn hình điện tử lạnh lẽo đưa đến trước mắt Chu Duật Minh, ánh sáng đi vào trong mắt cậu, con ngươi của cậu từ từ thu nhỏ lại. Đó là đoạn video mà cậu và Triệu Thâm mới vừa ở trên giường làm tình, đặc tả gương mặt cậu khi cao trào và lúc bị côn th*t xen vào hậu huyệt.
Triệu Thâm nắm tay trái của cậu để vào nút gửi đi, hời hợt nói: “Em tự mình làm đi. Nói cho anh ta biết, giao dịch chúng ta đã hoàn thành.”
Chu Duật Minh nức nở muốn rút tay trở về, ngón tay cuộn thành một đoàn, Triệu Thâm dùng khí lực rất mạnh gỡ tay cậu ra, nói một tiếng: “Nhìn kỹ” rồi đem màn hình đến gần đầu ngón tay của cậu. Trên màn hình dường như có điện tia lửa chợt lóe, Chu Duật Minh cảm thấy mình phảng phất như bị sét đánh giữa trời bão táp.
Đích một tiếng, gửi đi thành công.
Khoảng cách ngàn dặm đối với những người yêu nhau mà nói là sông núi cách xa không thể san bằng, đối với sóng điện mà nói chỉ là chớp mắt liền đến. Lúc nhận được cái tin nhắn kia Thư Vân Kỳ đang ngồi ở phòng do bên chủ sự chuẩn bị cho anh nghỉ ngơi, đối diện với anh là em trai nghỉ hè chạy tới thăm anh tên là Thư Vân Họa, hiện tại em trai là người duy nhất trong Thư gia vẫn đối xử thân mật với anh như trước.
Thư Vân Kỳ dựa đầu vào chỗ tựa lưng mặt mày trầm ngâm, vẻ mệt mỏi hiển lộ hết, rốt cuộc duy trì không được sự nhất quán ôn hòa khéo léo trước mặt người khác. Anh mới vừa gặp được ân sư Tào Giai Phương, một vị đức cao vọng trọng trong giới cờ, cũng là bạn thân của ông nội anh. Anh vui mừng đi đến thăm hỏi, lại bị thầy dùng lời lẽ nghiêm nghị tàn khốc mà mắng một trận, cơ hồ có thể nói là bị trục xuất sư môn.
Từ nhỏ thầy đã dạy anh học đánh cờ, dạy chính là kỳ đạo, học chính là truyền thống, hành chính là bắt nguồn từ quy tắc xưa cũ. Anh từng là môn sinh đắc ý nhất, được chỉ giáo cặn kẽ. Bây giờ ân sư lại nói, ta dạy nhiều đệ tử như vậy, chưa từng dạy dỗ “ly kinh bạn đạo”, bất hiếu không kính như súc sinh. Con vì một tên lưu manh mười mấy tuổi đã trà trộn đầu đường —— một đứa con trai —— mà bỏ nhà trốn đi, vong ân phụ nghĩa, không để ý đến tình thân. Ngày hôm nay còn có mặt mũi nào đứng ở chỗ này? Ông của con bệnh nặng quấn thân, con có trở về thăm ông dù chỉ một ngày hay không?
Thư Vân Kỳ không biết ông nội bị bệnh, người nhà họ Thư đều có tính cách giống nhau như đúc là thanh cao cố chấp, không có ai đến nói cho anh biết, không có ai trông mong anh trở lại. Anh á khẩu không trả lời được, bị ân sư không dung tình đuổi ra khỏi cửa.
Ân sư để cho anh câu nói sau cùng là: Tâm tư của con đã không thể chơi cờ được nữa, tâm đều rối loạn, cố đánh xong một ván cờ làm cái gì?
Tâm của anh như mặt nước hồ thu nửa đêm mưa rào qua đi, phía trên có nước bẩn nặng nề, phía dưới có nước bùn lôi kéo. Ngồi ở trước bàn cờ anh không thể yên lặng tập trung được, phập phồng thấp thỏm, giống như mấy trăm quân cờ kia đều dồn dập rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh đứt quãng, trong lòng anh nhạc luật cũng càng vang càng lớn. Đối thủ thường bị thế cờ Liên Hoa Lạc của anh làm cho kinh sợ, nhưng hôm nay anh không thể xuất ra được chương pháp gì. Anh thua, thua không lời nào để nói.
Trong cõi u minh anh có dự cảm, có cái gì đáng sợ nhất muốn phát sinh.
Ân sư đi rồi mà Thư Vân Họa vẫn còn đang lải nhải với anh: “Lão gia tử lúc này bị bệnh, ngược lại không còn tức giận anh như trước nữa, dù sao vẫn rất nhớ anh. Anh trở về liếc mắt nhìn cũng được mà, anh …nhưng anh đừng dẫn theo Chu Duật Minh…”
Lúc này Thư Vân Kỳ đã mở tin nhắn, chớp mắt một cái liền thấy một thân thể trắng bệch, cánh tay đè lên cái gối, hoạt sắc sinh hương. Anh cảm thấy như đánh lén một đòn, trước mắt toàn là máu, nhìn cái gì cũng đều là màu hồng, trên màn hình thân thể trêu ghẹo người kia cũng biến thành màu đỏ tươi, tất cả đều trở thành xa lạ. Anh phí hết nửa ngày mới tin thân thể kia chính là người yêu của mình, là cậu ấy cùng một người đàn ông khác sảng khoái giao hợp, chứng cứ rõ ràng.
Còn có những dòng chữ kèm theo: Cậu từ chối điều kiện của tôi nhưng người yêu cậu lại chấp nhận. Tôi đã sắp xếp xong xuôi để em gái của cậu ta được giải phẫu, cậu không cần bận tâm. Thất tình cố nhiên làm người thống khổ, mà sớm thấy rõ bộ mặt thật của người bên gối cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Cũng đừng quá khó chịu.
PS: Kỹ thuật của em ấy rất dở, nội việc học hỏi cũng phải cố gắng ra sức. Tôi vẫn không hiểu, đến cùng cậu coi trọng em ấy vì cái gì?
Kí tên: Triệu Thâm.
Thư Vân Kỳ quăng điện thoại di động đi, trên tay anh còn lưu lại xúc cảm trắng xóa, phảng phất như đụng phải vật gì buồn nôn. Quả thật là buồn nôn, bây giờ cho dù là hô hấp cũng tác động đến dạ dày cuồn cuộn, chỉ sợ há miệng một cái sẽ phun ra. Cảm giác khiết phích trong anh chưa từng tràn lan như vậy, thế giới vây quanh anh toàn bộ đều bẩn thỉu, tùy thời có thể tiêm độc tố vào nơi xung yếu của anh.
Thư Vân Họa thấy vẻ mặt của anh cũng bị doạ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, giống như ban ngày gặp ma. Hắn cười khan giúp Thư Vân Kỳ nhặt điện thoại di động, liếc mắt một cái liền nói: “Xem coi cái gì doạ anh như thế, chính là.. AV… Ồ… Ồ?! Đây là… Đây là…”
Trời âm u sắp mưa, trong phòng đầy hơi ẩm, một tấc một tấc cắn gặm da thịt. Thư Vân Kỳ chống đỡ tay vịn đứng lên, cắn răng nói một câu” Đưa cho anh “. Sau đó lập tức lấy điện thoại di động, lảo đảo mà đi ra cửa. Anh không biết mình muốn đi đâu, nhưng đột nhiên anh không cách nào chịu được một nơi chật chội như vậy.