Bến đò Qua Châu, sông Biện chảy mãi, sông Tứ chảy mãi, núi non vùng Giang Nam cũng phảng phất nỗi buồn¹.
Dưới tán liễu rủ bên bờ, một con thuyền của dân đang cập bến, trong khoang thuyền rộng rãi có sáu người ngồi, chủ thuyền còn muốn đợi thêm hai người nữa mới đồng ý lái thuyền đi.
Trong sáu người này có hai hòa thượng một già một trẻ, một người bán hoa tóc mai hoa râm, một đôi phu phụ² trung niên mang theo một tiểu hài nhi năm sáu tuổi. Lúc đầu tiểu hài nhi kia rất ngoan, nhưng thấy hòa thượng thì không ngừng khóc nỉ non. Người bán hoa lấy một cành tường vi đỏ từ trong giỏ hoa ra dụ dỗ nó, nó cũng không để ý tới.
[2] phu phụ: vợ chồng
Phu phụ trung niên bị tiếng khóc của tiểu hài nhi làm cho phiền lòng, thúc giục chủ thuyền: “Mau lái thuyền đi, chúng ta còn phải lên đường nữa!”
Chủ thuyền nói: “Hai vị đưa thêm một trăm văn tiền, ta đây lái thuyền ngay!”
Nương tiểu hài tử bĩu môi, phụ thân tiểu hài tử trừng mắt nhìn người lái thuyền, đưa tay đánh lên lưng tiểu hài tử, tức giận nói: “Khóc cái gì mà khóc!”
Chủ thuyền biết bọn họ không nỡ bỏ ra một trăm văn tiền này, quen thói cười nhạo một tiếng. Người có nhiều tiền sẽ bao thuyền, người ngồi loại thuyền này thông thường sẽ không quá giàu có.
Lão hòa thượng nhắm mắt lại, vân vê một chuỗi tràng hạt. Tiểu hòa thượng ôm bao quần áo, nhìn tiểu hài tử mặt đầy nước mắt nước mũi kia đến xuất thần.
Người bán hoa nghiêng đầu nhìn ra xa mặt sông, thật ra gã không phải là người bán hoa, mà là đại tổng quản của Thiên Tuyền sơn trang Tạ Ngạn Hoa.
Thiên Tuyền sơn trang có nguồn gốc lâu đời, trong mấy trăm năm qua cao thủ xuất hiện lớp lớp, đã là thế gia hết sức quan trọng của Tu Tiên giới. Trang chủ đương nhiệm Mã Đạc là người rộng lượng thích làm việc thiện, chính khí lẫm liệt, giao hữu khắp thiên hạ.
Trước đó không lâu, Tạ Ngạn Hoa giúp Mã Đạc tìm được một bảo bối, Mã Đạc lòng như hoa nở rộ, hỏi gã muốn cái gì.
Tạ Ngạn Hoa nói: “Cái gì tiểu nhân cũng không muốn, chỉ muốn rời khỏi sơn trang, nghỉ ngơi hai tháng.”
Nhiều năm làm đại tổng quản như vậy, gã không thiếu tiền, cũng không thiếu nữ nhân, chỉ thiếu thời gian thuộc về mình.
Mã Đạc nhìn gã, thở dài một lúc lâu, nói: “Ta cho ngươi thêm một tháng, đi Giang Nam xem một chút, đúng dịp phong cảnh lúc này rất đẹp.”
Thiên Tuyền sơn trang có không ít kẻ thù địch, Tạ Ngạn Hoa lẻ loi bên ngoài, không muốn dẫn đến nhiều phiền toái nên cải trang thành người bán hoa. Thuyền chậm chạp không đi, gã cũng không vội, thậm chí gã còn cảm thấy ngồi đây lãng phí thời gian cũng là một loại hưởng thụ.
Sắc trời âm u, ít người qua sông, đợi một nén nhang, chủ thuyền mới nhìn thấy hai người đi tới.
Đây là một đôi nam nữ trẻ tuổi đứng ở đâu cũng rất dễ làm người khác chú ý, nam tử vừa cao vừa gầy, mặc trường bào gấm xanh nhạt, bên ngoài khoác áo choàng hoa màu lam hồ điệp, khuôn mặt tái nhợt như giấy, cũng không mất đi vẻ đẹp anh tuấn, có một vẻ đẹp yếu ớt.
Nữ tử dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc la sam³ màu đỏ bạc, áo may ô vùng sông nước, buộc một cái khăn lụa Hồ Châu đỏ thẫm, eo nhỏ nhắn yêu kiều đến nỗi không chịu nổi một cái nắm chặt, phía dưới thắt váy lụa Đằng Hoàng, mép váy lộ ra hai cái hồng lăng. Nàng dựa sát vào người nam tử, tựa như một cành hải đường kiều diễm động lòng người.
[3] la sam: một trong các loại trang phục thời Hán, lấy chất liệu vải thưa làm áo.
Ánh mắt chủ thuyền rơi trên mặt nàng thì không rời đi được, gã ta đã từng thấy hoa khôi nương tử trong thành Dương Châu, so với mỹ nhân này, cũng ít đi vài phần màu sắc.
“Chủ thuyền, hai người chúng ta qua sông, bao nhiêu tiền?” Nam tử mở miệng hỏi, giọng nói khàn khàn, nói xong liền dùng khăn tay lụa trắng che miệng, ho khan.
Bàn tay ngọc thon dài của mỹ nhân vỗ nhẹ lưng hắn, chủ thuyền nghĩ thầm thì ra là một con ma bệnh, trên mặt cười nói: “Một trăm văn tiền.”
Mỹ nhân trả tiền, đỡ nam tử vào khoang thuyền, ngồi xuống bên cạnh Tạ Ngạn Hoa, mùi son phấn rõ ràng cùng mùi thuốc trên người bệnh công tử kia chui thẳng vào trong mũi Tạ Ngạn Hoa.
Thuyền cuối cùng cũng chuyển động, tiểu hài tử cũng không khóc, nhìn mỹ nhân tuyệt sắc kia cười rộ lên, nói: “Tỷ tỷ thật giống như tiên nữ trong tranh!”
Mọi người đều nở nụ cười, mỹ nhân cũng cười, lấy một cái hộp chạm trổ bằng bạc nho nhỏ từ trong tay áo mở ra, hai ngón tay như củ hành nhặt một viên mứt hoa quả, đút đến bên miệng tiểu hài tử, nói: “Đây là quả mơ nhà ta làm, ăn đi!”
Tiểu hài tử ngậm mứt hoa quả, cười càng vui vẻ, nói: “Thật ngọt, ăn rất ngon!”
Nương tiểu hài tử xấu hổ nhéo nó một cái, nói: “Chỉ biết ăn, cũng không biết cảm tạ!”
Mỹ nhận đưa cái hộp qua, nói: “Không đáng gì, đại ca đại tẩu cũng nếm thử đi!”
Tạ Ngạn Hoa đánh giá nàng và công tử bị bệnh kia, cảm thấy có chút cổ quái. Trực giác của gã luôn luôn rất chính xác, đã cứu gã rất nhiều lần.
Tạ Ngạn Hoa xua tay cười nói: “Lớn tuổi rồi, không ăn được cái này.”
Mỹ nhân cũng không miễn cưỡng, lấy ăn hai viên, thấy bệnh công tử nhìn mình, lúc này mới nhặt một viên đưa đến bên môi hắn.
Bệnh công tử há mồm ngậm, nhíu mày nói: “Lần này làm chua quá.”
Mỹ nhân bĩu môi, nói: “Là huynh ăn quá nhiều đồ ngọt, đầu lưỡi không linh hoạt nữa.”
Bệnh công tử thản nhiên cười, nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Mỹ nhân nhìn giỏ hoa bên chân Tạ Ngạn Hoa, nói: “Hoa này thật đẹp!” Mua một cành mộc hương cài bên tóc mai, lại mua một cành đường lê cho bệnh công tử.
Thuyền đi đến giữa sông, xóc nảy kịch liệt, phu phụ trung niên sợ tiểu hài tử ngã, kẹp nó ở giữa. Bệnh công tử lại ho không ngừng, trên khuôn mặt tái nhợt đỏ bừng, phụ nhân đối diện đã làm mẹ thấy vậy cũng thắt chặt trái tim.
Bệnh công tử vừa ho, vừa ôm eo mỹ nhân, cũng không biết là sợ nàng ngã, hay là sợ mình ngã.
Chợt nghe thấy chủ thuyền kêu lên một tiếng, bốn năm tên đại hán cả người ướt đẫm cầm đao xông tới, hung tợn nói: “Giao những thứ đáng giá ra đây, nếu không chém đầu các ngươi!”
Thủy phỉ⁴ vùng Giang Hoài hung hăng ngang ngược, hôm nay thuyền ít, gặp phải bọn chúng cũng không kỳ quái. Đương nhiên Tạ Ngạn Hoa không sợ bọn chúng, nếu động thủ thật, thủy phỉ như vậy, nhiều hơn nữa cũng không làm gì được gã. Nhưng gã không muốn bại lộ thân phận, vì vậy làm bộ rất hoảng sợ, run run rẩy rẩy lấy mười lượng bạc từ trong bọc quần áo ra, cầu xin: “Tiền đều ở đây, các ngươi đừng giết ta!”
[4] thủy phỉ: Thủy phỉ và hải phỉ là cách gọi phổ biến trong văn bản của triều Nguyễn để chỉ cướp biển Trung Quốc nói chung.
Tiểu hài tử sợ tới mức khóc lớn, phu phụ trung niên che miệng nó, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Hai hòa thượng cũng lấy bạc từ trong bọc quần áo ra, mỹ nhân nhìn bệnh công tử, vẻ mặt không tình nguyện lấy một thỏi kim nguyên bảo ra.
Mấy tên thủy phỉ cũng không nhìn vật vàng vàng trăng trắng kia, chỉ lo nhìn nàng, giống như mấy con chó đói nhìn thấy thịt thơm ngào ngạt, trong mắt là vẻ thèm nhỏ dãi.
Mỹ nhân thấy vậy cúi đầu, một thủy phỉ cười dâm đãng nói: “Tiểu nương tử có dung mạo tươi đẹp như hoa như trăng, theo chúng ta trở về làm áp trại phu nhân như thế nào?” Vừa nói vừa đưa tay ra muốn nắm lấy cằm của nàng, nhưng bị một cây quạt gỗ tử đàn chặn lại.
Bệnh công tử một tay cầm quạt xếp, một tay nâng cái hộp, nói: “Mấy vị hảo hán bỏ qua cho phu nhân nhà ta một lần, hộp ngọc trai này đều tặng cho các ngươi, được không?”
Thủy phỉ cầm lấy hộp, mở ra xem, đều là những viên châu tốt cực to cực trắng, cười nói: “Ai cò kè mặc cả với ngươi, tiền bạc châu báu và mỹ nhân đều là của chúng ta! Tiểu tử ngươi đừng có dài dòng nữa, một đao là kết liễu ngươi luôn!”
Bệnh công tử thở dài một tiếng, quạt xếp trong tay đánh ra nhanh như chớp, điểm vào huyệt đạo của hai tên thủy phỉ gần nhất, vươn tay đoạt lấy đao của một tên bên cạnh, gác lên cổ tên kia, đồng thời đá vào ngực tên thứ năm một cước.
Hắn làm động tác này chỉ trong nháy mắt, tốc độ cực nhanh khiến Tạ Ngạn Hoa chấn động, những người khác căn bản không thấy rõ, trợn mắt há hốc mồm, không biết hắn chế phục năm tên thủy phỉ như thế nào.
Thủy phỉ bị đá trúng kia bay ngược ra khỏi khoang thuyền, bùm một tiếng rơi xuống sông, miệng phun máu đỏ tươi.
Bốn tên khác cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát ra, tên bị đao kề cổ run giọng nói: “Chúng tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, xúc phạm đại hiệp và tôn phu nhân, tội đáng muôn chết, mong đại hiệp nể tình chúng tiểu nhân lần đầu phạm tội, thả chúng tiểu nhân một lần.”
“Lòng tham không đáy không bao giờ là đủ, rắn mà lại muốn nuốt voi, phiêu bạt giang hồ cũng phải hiểu rõ thấy tốt là…” Lời còn chưa dứt, bệnh công tử lại ho dữ dội, lưỡi đao kề vào cổ thủy phỉ run rẩy, cắt da thịt, cũng cắt đứt can đảm của tên đó.
Một cỗ mùi nước tiểu tràn ngập trong không khí, mỹ nhân che miệng mũi, trong mắt ghét bỏ nói: “Để cho bọn chúng mau cút đi, không lại làm ta chết ngạt.”
Bệnh công tử dời đao ra, giải huyệt đạo của hai thủy phỉ, nói: “Còn không mau cút!”
Bốn tên thủy phỉ vội vàng nhảy xuống sông, sóng vừa lật một cái đã không thấy bóng dáng, đi còn nhanh hơn cả đến.
Bệnh công tử bỏ đao xuống, ngồi tại chỗ thở dốc. Lúc này mọi người mới phục hồi tinh thần, lòng tràn đầy cảm kích nhặt tiền tài của mình về, nhiều lần nói cảm ơn với hắn.
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực, khom người nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của thí chủ? Trở về bần tăng thay thí chủ lập bài vị Trường Sinh, dâng hương cúng bái, bày tỏ lòng biết ơn.”
Bệnh công tử cười nói: “Ta họ Chung, chính là cái chuông⁵ trong chùa các ngươi, tên chỉ có một chữ Vãn, Vãn trong sớm tối. Chung mỗ không phải người tốt, sư phụ có rảnh đọc tâm kinh thay Chung mỗ vài lần đi.”
[5] họ Chung và cái chuông đồng âm.
Lời này vừa nói ra, có lẽ cũng là một nhân sĩ giang hồ mũi đao liếm máu, người khác cũng không tiện hỏi kỹ lai lịch của hắn và mỹ nhân kia.
Ngược lại Tạ Ngạn Hoa lại có lòng muốn làm quen, nhưng sợ rước lấy phiền toái, lúc do dự chưa quyết định, thuyền cập bờ. Gã cuối cùng cũng không nói gì, xách giỏ hoa theo, cáo từ mà đi.
Chung Vãn Tình kéo A Tú đến chỗ yên tĩnh, vội vã hỏi: “Thành công chưa?”
A Tú lấy một miếng ngọc phù ra, đắc ý nói: “Di hoa tiếp mộc⁶ của muội cũng không phải luyện không công!”
[6] di hoa tiếp mộc: ngầm dùng thủ đoạn đánh tráo người hoặc vật để lừa người khác.
Chung Vãn Tình nhận lấy ngọc phù, nhìn đi nhìn lại, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, mặt mày toả sáng, đâu còn vẻ bệnh trạng, hầu kết cũng không còn, nếu như thay một thân nữ trang, nghiễm nhiên là một giai nhân đẹp như tranh vẽ.
Nàng ấy nói: “Tạ Ngạn Hoa này cũng thật cẩn thận, vẫn là thủ đoạn của chúng ta hay. Cái này gọi là trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất⁷!”
[7] trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất: một người thông minh, tài trí cũng khó tránh khỏi sai sót.
A Tú nói: “Nếu không phải đám thủy phỉ kia làm gã phân tâm, chưa chắc có thể thuận lợi.”
Chung Vãn Tình nói: “Tỷ biết gã không dễ dàng trúng chiêu, cho nên mới dẫn đám thủy phỉ kia tới. Ngọc phù giả chống đỡ không được bao lâu, tỷ phải chạy đến Thiên Tuyền sơn trang lấy kinh thư. Được rồi, tâm can nhi, muội cũng đi xem tính tình vị Tang trưởng lão kia đến tột cùng là như thế nào đi.” Cười đưa tay nhéo cằm A Tú, một bộ dáng đăng đồ lãng tử⁸.
[8] đăng đồ lãng tử: ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.
A Tú đẩy tay nàng ấy ra, liếc mắt một cái, nói: “Không đứng đắn gì hết, tỷ cẩn thận một chút!” Một câu chưa dứt, hóa gió mà đi.
Tạ Ngạn Hoa đang đi trên đường bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sờ sờ ngọc phù bên hông, vẫn còn, là mình đa nghi rồi.