Núi Thanh Đô cây rừng trùng điệp xanh biếc, giữa rừng tùng có nai vàng ngậm hoa, con vượn hiến quả, ẩn hiện giữa những làn khói, ngàn hoa ngàn cây, cảnh vật yên tĩnh thanh nhã vô cùng.
Nhiếp Tiểu Loan ngự kiếm đi tới Thu Thủy Phong của Tang Trọng, thấy hắn ngồi trên ghế đá đọc sách, ánh mắt quét một vòng, tới gần nói: “Sư đệ, Đường cô nương không trở về với đệ à?”
Tang Trọng thản nhiên nói: “Nàng có việc, đi làm việc rồi.”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Người ta cứu đệ, sao đệ không đi giúp?”
Tang Trọng nói: “Việc của nàng, đệ không giúp được.”
Lời này có một chút giọng điệu giận dỗi, tự hắn không cảm thấy, lại không tránh được lỗ tai của Nhiếp Tiểu Loan, Nhiếp Tiểu Loan trừng mắt mấy cái, lộ ra vẻ mặt tò mò, nói: “Các ngươi cãi nhau?”
Tang Trọng liếc hắn ta, nói: “Sư huynh, nếu huynh không có chuyện gì khác, đệ đi luyện đan đây.”
Nhiếp Tiểu Loan vội vàng giữ chặt hắn, nghiêm mặt nói: “Chuông Thiên Tuyền trong thành Tương Dương bị trộm, chưởng môn sư huynh bảo chúng ta qua xem.”
Kinh động đến chưởng môn phái Thanh Đô, chuông Thiên Tuyền bị trộm này đương nhiên không phải vật phàm, lai lịch của nó phải từ hai mươi năm trước trở lên.
Lúc đó hoàng đế còn là dân tộc du mục đến từ phương bắc, không có đại kế của tổ tiên lập quốc, chỉ biết gõ xương bách tính, hút tủy lê dân, cả ngày sống mơ mơ màng màng.
Đúng lúc sao băng rơi xuống, thiên tai chồng chất, Hoàng Hà đổi dời, dân oán sôi trào, cuối cùng thiên hạ đại loạn.
Thế tục chiến hỏa phân tranh không ngừng, cô hồn oán quỷ khắp nơi, rất nhiều địa phương âm dương hỗn độn, đến nỗi ban ngày gặp quỷ, dịch bệnh hoành hành, dân chúng lầm than. Sau khi thiên tử của triều đại này ngồi vững vàng long ỷ, mời chư vị các chưởng giáo trưởng đạo môn nghĩ biện pháp, hóa giải âm sát chi khí các nơi.
Chưởng môn phái Thanh Đô Hoàng Bá Tông đã nói trong cung có một cái Bàn Cổ Văn Đỉnh, chính là bảo vật thời Xuân Thu, nếu thiên tử bỏ được cái đỉnh này, tập hợp lực lượng của mười hai vị trưởng lão đạo môn, luyện hóa thành bảy cái chuông, treo ở bảy nơi thì có thể trấn áp âm sát chi khí của cả nước.
Thiên tử không nói hai lời, đã đáp ứng.
Bảy cái chuông được làm xong, lấy tên Bắc Đẩu Thất Tinh, trong đó chuông Thiên Tuyền treo trên gác chuông thành Tương Dương, ngày đêm có quan binh trông coi. Hoàng Bá Tông cũng không lừa dối thiên tử, từ đó về sau âm sát chi khí bị trấn áp, trật tự dương gian khôi phục, hơn mười năm qua, dưới sự chăm lo việc nước của thiên tử, bách tính an cư lạc nghiệp, phồn vinh.
Nhưng dù sao trấn áp cũng không phải kế lâu dài, Hoàng Bá Tông vốn muốn vừa trấn áp, vừa hóa giải, bây giờ âm sát chi khí còn chưa hóa giải bao nhiêu, chuông đã bị trộm, đương nhiên sẽ có phiền toái, cho nên mới bảo Tang Trọng và Nhiếp Tiểu Loan đi một chuyến.
“Sư đệ, đệ nói đạo tặc trộm chuông Thiên Tuyền để làm gì?”
Là một cái chuông, chuông Thiên Tuyền ngoại trừ trấn áp âm sát chi khí, cũng không có tác dụng đặc biệt hơn.
Tang Trọng nói: “Lúc trước lấy Bàn Cổ Văn Đỉnh trong cung ra, vốn là thần vật thượng cổ, sau khi luyện hóa, thần lực vẫn còn. Có lẽ đạo tặc muốn dùng chuông Thiên Tuyền luyện chế pháp bảo gì đó.”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Huynh cũng từng nghĩ, nhưng trên chuông Thiên Tuyền có Đẩu Thần Ấn, người bình thường không thể luyện hóa, nếu không đã bị trộm từ lâu, chỉ sợ đạo tặc này lai lịch bất phàm.”
Tang Trọng không khỏi nghĩ đến hai tên đạo tặc lai lịch bất phàm — A Tú và Chung Vãn Tình.
Sẽ không phải là các nàng trộm chuông Thiên Tuyền chứ, Tang Trọng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Thật ra trên đời này có ngàn vạn đạo tặc, lai lịch bất phàm cũng tuyệt đối không chỉ có A Tú và Chung Vãn Tình, nhưng vì sao hắn chỉ cảm thấy các nàng khả nghi nhất?
Vấn đề này, Tang Trọng từ chối suy nghĩ.
Đến thành Tương Dương, tiếp đãi bọn họ là một gã võ quan họ Trịnh, dáng người khôi ngô, mặt đầy râu quai nón, hơn ba mươi tuổi, thái độ rất khách khí.
Hành lễ xong, Tang Trọng nói: “Trịnh đại nhân, chúng ta muốn đi Chuông Cổ Lâu xem thử.”
Trịnh võ quan dẫn bọn họ lên Chuông Cổ Lâu, tòa Chuông Cổ Lâu này phi diêm đấu củng¹, trước Lâu xây đài, trên đài đặt đồng hồ mặt trời, đồng hồ cát và chuông cổ đặt ở trong phòng. Lúc này trên giá chuông không có một vật gì, ngoài cửa còn có sáu tên binh sĩ trông coi, một chi tiểu đội mười mấy người tuần tra bốn phía dưới Lâu.
[1] phi diêm đấu củng: một công trình kiến trúc độc đáo ở Trung Quốc, bốn góc kéo dài, mái hiên hếch lên, khi bay có hình dáng như một con chim đang sải cánh, nhẹ nhàng và sống động.
Tang Trọng hỏi: “Đêm chuông Thiên Tuyền mất trộm, là ai trực?”
Trịnh võ quan nói: “Huynh đệ trực ban đều trúng mê hương, cái gì cũng không biết, nhưng có một người nhìn thấy diện mạo đạo tặc.”
Nhiếp Tiểu Loan hỏi: “Người này không phải là quan binh trực ban?”
Trịnh võ quan lộ ra vẻ mặt tự hào, nói: “Là Nhị công tử phủ tôn gia chúng ta.”
Nhiếp Tiểu Loan không hiểu gã đang tự hào cái gì, nghi hoặc nhìn về phía Tang Trọng.
Tin tức của Tang Trọng linh thông hơn hắn ta, suy nghĩ một chút, cười nói: “Bần đạo đã sớm nghe nói Nhị công tử nhà Viên tri phủ tư chất hơn người, đã bái Cát trưởng lão Bồng Lai làm thầy, hai tháng nữa sẽ đi Bồng Lai tu luyện.”
Nhiếp Tiểu Loan cuối cùng cũng hiểu ra, Viên nhị công tử có thể bái trưởng lão Bồng Lai làm thầy, người bên cạnh xem ra đã nắm chắc mười phần thành tiên, đều kiêu ngạo theo. Thật tình không biết con đường tu tiên dài đằng đẵng, lúc này mới bắt đầu, có thể đi tới bước nào, còn chưa biết đâu.
Nhiều người ngay cả ngưỡng cửa cũng chưa sờ tới, đã dừng lại không tiến lên, những người này cũng là người nổi bật trong biển người mênh mông. Con đường tu tiên có bao nhiêu tàn khốc, chỉ có người từng trải mới biết được.
Tang Trọng khó hiểu hỏi: “Sao Viên nhị công tử lại nhìn thấy diện mạo đạo tặc?”
Trịnh võ quan nói: “Đêm đó vừa vặn là mười lăm, mười lăm mỗi tháng giờ Tý, nhị công tử đều tới đây tu luyện. Đêm đó y vừa đi tới dưới Lâu, liền thấy hai hắc y nhân bịt mặt mang theo chuông ngồi một chiếc thuyền bay đi. Hai người không phát hiện nhị công tử, còn vừa nói vừa cười, là giọng nữ tử, một người trong đó bị gió thổi rơi khăn mặt, nhị công tử thấy rất rõ ràng.”
Tang Trọng im lặng một lát, nói: “Có bức họa nào không?”
Trịnh võ quan gật đầu nói: “Có, là Nhị công tử chúng ta tự vẽ, để ở trong nha môn.”
Tang Trọng nói với Nhiếp Tiểu Loan: “Sư huynh, chúng ta đi nha môn xem một chút, thuận tiện bái kiến Viên tri phủ.”
Nhiếp Tiểu Loan gật gật đầu, vừa xuống Lâu, vừa truyền âm bí mật: “Vừa vặn là mười lăm, vừa vặn là giờ Tý, vừa vặn một người trong đó bị gió thổi rơi khăn mặt, sư đệ, đệ không cảm thấy việc này quá mức trùng hợp à?”
Tang Trọng liếc hắn ta một cái, nói: “Sư huynh, có đôi khi huynh rất nhạy bén.”
Nhiếp Tiểu Loan không vui nói: “Đệ nói lời này là có ý gì, sư huynh ta luôn luôn thông minh tuyệt đỉnh!”
Tang Trọng nói: “Bây giờ có chim trĩ và thỏ cùng lồng, trên có ba mươi lăm đầu, dưới có chín mươi bốn chân, hỏi trĩ thỏ mỗi loại bao nhiêu?”
Thiên phú của Nhiếp Tiểu Loan đều ở trên kiếm pháp, số học rối tinh rối mù, cho tới bây giờ vấn đề trĩ thỏ cùng lồng cũng không thể làm rõ, nghe vậy nắm tay nói: “Sư đệ, nói lời này có gì thú vị à?”
Tang Trọng mỉm cười nói: “Cao thủ kiếm thuật danh chấn thiên hạ, lại không biết số học như trẻ con, chẳng lẽ điều này không buồn cười hả?”
Nhiếp Tiểu Loan lạnh lùng nói: “Không buồn cười!”
Trịnh võ quan thấy bọn họ mắt đi mày lại, dường như đang nói chuyện, nhưng một chữ cũng không nghe thấy, cực kỳ tò mò.
Ngồi kiệu tới phủ nha, một gã nam tử trung niên đầu đội mũ ô sa, thân mặc quan bào, râu dài bồng bềnh nghênh đón, đi theo phía sau là một thiếu niên áo trắng, thiên đình bão mãn², ánh mắt trong trẻo, sinh ra có chút tuấn tú.
[2] thiên đình bão mãn: trán cằm đầy đặn, là người có phúc tướng.
Tang Trọng và Nhiếp Tiểu Loan biết là Viên tri phủ và nhị công tử Viên Hàm, hàn huyên một hồi, ngồi xuống đại sảnh.
Viên tri phủ sai người lấy trục cuốn tranh ra, đưa cho bọn họ, nói: “Hai vị trưởng lão, đây là tranh đạo tặc mà khuyển tử vẽ.”
Nhiếp Tiểu Loan mở trục cuốn tranh ra, Tang Trọng nhìn trong tay hắn ta, nữ tử trên tranh lông mày như lá liễu, mặt đẹp như hoa sen, môi anh đào sống động, sóng mắt lưu chuyển, nghiễm nhiên là một tuyệt đại giai nhân.
Tang Trọng giật mình một lát, nghe Nhiếp Tiểu Loan truyền âm bí mật nói: “Sư đệ, huynh đã gặp cô nương này rồi.”
Trùng hợp, Tang Trọng cũng đã gặp rồi, cô nương này chính là Chung Vãn Tình, chẳng lẽ thật sự là nàng ấy và A Tú trộm chuông Thiên Tuyền đi?
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tang Trọng lại lộ vẻ ngoài ý muốn, nói: “Vậy sao? Đã gặp ở đâu?”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Quán Đồng Tranh, nàng ấy và Hoắc Sa chính là giáo chủ Cúc Nguyệt giáo một quyền đánh gãy xương sườn Lang Tiếu Hổ, dường như có quan hệ không tệ.”
Nói như thế, A Tú và Cúc Nguyệt giáo cũng có quan hệ không nhỏ.
Tang Trọng gật đầu, không khỏi cảm thấy may mắn Viên Hàm không nhìn thấy A Tú. Tuy A Tú ra đi không từ biệt, ba tháng qua hoàn toàn không có tin tức, nhưng Tang Trọng vẫn hy vọng nàng vẫn khỏe mạnh.
Giương mắt nhìn về phía Viên tri phủ, dường như tối hôm qua Viên tri phủ ngủ không ngon, đang híp mắt, lấy tay che miệng ngáp, Viên Hàm bên cạnh ông ta lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tang Trọng.
Thấy Tang Trọng nhìn qua, Viên Hàm vội vàng cúi đầu xuống.
Tang Trọng mỉm cười nói: “Nhị công tử vẽ không tầm thường, đạo tặc này vẽ rất sống động, giúp đỡ rất nhiều. Trở về chúng ta sẽ dựa vào bức họa này phát lệnh truy nã, tin rằng rất nhanh sẽ có tin tức.”
Viên tri phủ vội nghiêm mặt nói: “Đã như vậy, làm phiền hai vị trưởng lão rồi. Chuông Thiên Tuyền vốn là bảo vật trấn áp âm sát chi khí, bây giờ bị trộm, không biết có thể mang đến tai họa cho nhân dân trăm họ hay không?”
Tang Trọng nói: “Đại nhân yên tâm, bần đạo có bốn lá bùa ở đây, ngươi cho người dán trên bốn cửa thành ở đông tây nam bắc, trong vòng ba tháng sẽ không có dị thường.”
Viên tri phủ nhận lấy bùa, liên tục nói lời cảm ơn, mời bọn họ dời bước tới phòng khách dùng cơm.
Ăn cơm xong, Tang Trọng và Nhiếp Tiểu Loan cáo từ, Viên tri phủ tiễn bọn họ ra cửa, Viên Hàm nói: “Cha, hài nhi coi như là người trong môn đạo, hôm nay may mắn gặp được hai vị trưởng lão, muốn tiễn bọn họ.”
Viên tri phủ vuốt cằm nói: “Theo lý thì nên như thế.” Liền gọi người đi theo y.
Viên Hàm đi ở bên cạnh Tang Trọng, thấp giọng nói: “Hai vị trưởng lão, hai vị có biết vị cô nương mà vãn bối nhìn thấy không?”
Tang Trọng biết y đã nhìn ra manh mối, không cho y một lời giải thích, trong lòng y sẽ có nghi ngờ, nếu nói gì đó với Cát trưởng lão Bồng Lai thì không tốt, liền nói: “Bần đạo chưa từng gặp qua, nhưng Nhiếp trưởng lão từng có duyên gặp mặt vị cô nương kia một lần.”
Viên Hàm nói: “Xin hỏi Nhiếp trưởng lão đã gặp vị cô nương kia ở đâu?”
Nhiếp Tiểu Loan liếc mắt nhìn y, cười nói: “Có phải ngươi thích vị cô nương kia không?”
Viên Hàm thoáng chốc đỏ mặt, cúi đầu phủ nhận: “Trưởng lão nói đùa, làm sao mà vãn bối lại thích một tên đạo tặc?”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Nét vẽ sẽ không gạt người, ta khuyên ngươi sớm thu hồi tâm tư này, ta đã gặp vị cô nương kia ở chợ Núi, tình lang bên người nàng ấy là một cao thủ tuyệt đỉnh, cho dù ngươi tu luyện một ngàn năm, cũng chưa chắc đã là đối thủ của gã.”
Viên Hàm không lên tiếng, đêm đó thoáng nhìn thấy mà đã kinh hoảng, mấy ngày nay y đều ngày nhớ đêm mong, vẽ một bức rồi lại một bức, luôn cảm thấy ngay cả một phần mười vẻ đẹp của nàng ấy cũng không vẽ ra. Mặc dù nghe Nhiếp Tiểu Loan nói xong, dù sao cũng là thiếu niên, đâu có dễ dàng nhận thua như vậy.
Nhiếp Tiểu Loan và Tang Trọng leo lên xe hạc, nói: “Sư đệ, đệ nói đúng là vị cô nương kia trộm chuông Thiên Tuyền?”
Tang Trọng nói: “Phần lớn là nàng ấy đã đắc tội với người nào đó, muốn giá họa cho nàng ấy.”
Nhiếp Tiểu Loan gật đầu, nói: “Quả thật như thế, lệnh truy nã mà phát ra, vị cô nương kia sẽ không nhận oan như vậy.”
Lấy bức họa ra, Nhiếp Tiểu Loan lại nhìn chăm chú, chậc chậc nói: “Thật sự là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, không trách tiểu thí hài Viên Hàm kia động lòng. Sư đệ, tướng mạo nữ nhân của ta đẹp hay nàng ấy đẹp?”
Tang Trọng nói: “Đương nhiên nàng ấy đẹp.”
Nhiếp Tiểu Loan nháy mắt mấy cái, nói: “Vậy nàng ấy và Đường cô nương ai đẹp hơn?”
Đại đa số nam nhân đã gặp Chung Vãn Tình và A Tú, đều sẽ cảm thấy Chung Vãn Tình đẹp hơn, nhưng trong mắt Tang Trọng, Chung Vãn Tình đẹp mơ hồ, không có nhiệt độ, không giống A Tú, đôi mắt đa tình của nàng, đôi môi đỏ thắm, thân thể ngọc ngà lả lướt hấp dẫn, hắn đều nhớ rõ ràng, vẻ đẹp của nàng sống động nóng bỏng, ướt át quyến rũ.
Tâm tư này đương nhiên không cách nào nói, Tang Trọng quay đầu đi không lên tiếng, Nhiếp Tiểu Loan trong lòng hiểu rõ, cười ha ha.