Trong đình viện hoa cây đan cành, bóng râm rợp trời, bạch hạc thành đôi thành đôi nhảy múa dưới tàng cây tùng. Tiếng cười đùa của nữ hài tử, tiếng nước chảy từ trong ao hơi nóng mờ mịt bay ra, trêu chọc lòng người.
Hoắc Sa đi đến bên ngoài Nguyệt Động Môn, đứng lại, gấp lệnh truy nã trong tay thành một con hạc to bằng nắm tay, thổi một hơi, hạc giấy vung cánh, nhẹ nhàng xuyên qua màn lụa mỏng, bay đến trước mặt Chung Vãn Tình và A Tú.
A Tú bắt được hạc giấy, mở ra xem, kinh ngạc nói: “Tỷ trộm chuông Thiên Tuyền thành Tương Dương lúc nào thế? Còn bị người ta biết được?”
Chung Vãn Tình chăm chú nhìn lệnh truy nã trong tay nàng, lộ ra vẻ thưởng thức, nói: “Bức tranh này không tệ, tuy chỉ vẽ ra một phần mười mỹ mạo của tỷ, đã coi như khó có được.”
A Tú liếc mắt, hoài nghi nói: “Chẳng lẽ tỷ cố ý lộ mặt trộm chuông, chính vì bị truy nã, để cho mọi người khắp thiên hạ đều thấy được vẻ đẹp của tỷ chứ?”
Chung Vãn Tình cười nói: “Tỷ nhàm chán như vậy à?”
A Tú không lên tiếng, trên mặt lại viết tỷ có đó. Chung Vãn Tình chân trần bước lên bậc thềm bạch ngọc, ra khỏi ao, mái tóc dài ướt sũng tựa như rong biển, dán vào thân hình mảnh mai, đen trắng rõ ràng.
Nàng ấy khoác thêm trường bào trầm hương, giẫm guốc mộc đi ra, hỏi: “Lệnh truy nã này ở đâu ra?”
Hoắc Sa ngồi trên ghế đá, cầm chén rượu, đút cho một con bạch hạc, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên nói: “Mỗi một tửu lâu quán trà ở chợ Núi đều có, bây giờ chỉ sợ không ai không nhận ra khuôn mặt này của ngươi.”
Chung Vãn Tình ngồi xuống đối diện gã, vuốt mặt thở dài, nói: “Không biết lại có bao nhiêu nam tử vì ta mà thần hồn điên đảo, cơm nước cũng không màng.”
Hoắc Sa cười nhạo một tiếng, dường như không cho là đúng, nói: “Chuông Thiên Tuyền có phải ngươi trộm hay không?”
Chung Vãn Tình nói: “Vốn không phải, nếu bọn họ cho là ta trộm, ta đi trộm là được rồi.”
Gió nhẹ thổi mặt hồ lăn tăn, bên kia bờ giữa bóng tùng bóng trúc có một tòa lầu các, mái cong ngói xanh, cửa sổ lầu các cao lớn, trên cửa sổ mơ hồ lộ ra một bóng hình xinh đẹp. Hoắc Sa đưa mắt nhìn lên bóng hình xinh đẹp kia, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Chung Vãn Tình nhìn theo ánh mắt gã, cười nói: “Ngươi lại muốn tìm nàng ấy luận võ?”
Hoắc Sa lắc đầu, nói: “Ngươi có biết lai lịch của chuông Thiên Tuyền không?”
Chung Vãn Tình nói: “Lai lịch gì?”
Hoắc Sa nói: “Hơn hai mươi năm trước, sao băng chiếu sáng, chiến hỏa nổi lên bốn phía, thiên hạ đại loạn, người chết đột ngột quá nhiều, oán khí chồng chất không tiêu tan, rất nhiều nơi âm dương hỗn độn. Để thời cuộc ổn định, ngày nay vị hoàng đế này đã đưa một cái Bàn Cổ Văn Đỉnh cất giữ trong cung cho Hoàng Bá Tông, để ông cùng mười một vị trưởng lão luyện hóa thành bảy cái chuông, lấy Bắc Đẩu Thất Tinh làm tên, treo ở bảy nơi, trấn áp âm sát chi khí.”
Trong lúc nói chuyện, Chung Vãn Tình đã uống ba chén rượu, nói: “Nói như vậy, cái đồng hồ này rất đáng giá.”
Hoắc Sa nhíu mày, nói: “Ta muốn nói không phải cái này, Bàn Cổ Văn Đỉnh kia là thần vật thượng cổ, mặc dù đã luyện hóa nhưng thần lực vẫn còn!”
Chung Vãn Tình nâng chén cười nói: “Vậy thì càng đáng giá!”
Hoắc Sa nhìn nàng ấy, trên mặt hiện ra vẻ bất đắc dĩ, cụp mắt thở dài nói: “Vãn Tình, thế giới này đối với ngươi mà nói cũng rất nguy hiểm, ngươi phải cẩn thận.”
Chung Vãn Tình liếc gã một cái, nói: “Ta biết, người đẹp như ta ở đâu cũng rất nguy hiểm.”
Tang Trọng không thu đồ đệ, bên người chỉ có một đồng tử trông cửa, tên là Vụ Hồ Nhi, đầu óc không linh hoạt lắm, ngày thường làm chút việc vặt, thường xuyên vứt bừa bãi, Tang Trọng cũng không trách móc nặng nề.
Ngày hôm đó sắc trời đã xế chiều, Tang Trọng trở về từ bên ngoài, thấy Vụ Hồ Nhi tựa vào dưới tàng cây ngủ, muốn nói lại thôi, vào nhà cầm quyển sách đọc.
Không bao lâu, Vụ Hồ Nhi bị lay tỉnh, dụi dụi mắt, thấy rõ là Tang Trọng đứng ở trước mặt, nói: “Ngũ trưởng lão, làm sao vậy?”
Tang Trọng mím môi, dường như có chút khó mở miệng, hỏi: “Gần đây có thư gửi đến không?”
Vụ Hồ Nhi suy nghĩ một lát, giơ tay vỗ trán, nói: “Buổi sáng có một phong thư, thơm lắm, hình như của một vị cô nương viết, thiếu chút nữa thì cháu quên mất.”
Ánh mắt Tang Trọng sáng lên, vẻ mặt cũng rất kiềm chế, thản nhiên nói: “Để ở đâu?”
Vụ Hồ Nhi đông tìm tây lật, một lúc lâu mới đưa thư cho hắn, cũng là thư của Liễu Mộng Mộng Tiên Nhạc Môn. Liễu Mộng Mộng là một nữ hài tử rất thơm rất đẹp, cơ duyên xảo hợp, quen biết Tang Trọng, sinh lòng yêu mến, lấy hết dũng khí viết phong thư này cho hắn.
Tang Trọng mất hết hứng thú, mở thư ra, nhìn hai hàng, liền ném xuống đi luyện đan.
Ngày hôm sau, Dịch Tuyển Chi tới tìm Tang Trọng, nói: “Ngũ sư thúc, con đã gặp cô nương trên lệnh truy nã ở Xuân Huy Lâu chợ Núi. Nàng ấy tên là Chung Vãn Tình, là một cao thủ dùng kiếm, con tận mắt thấy nàng ấy dùng một kiếm chặt đứt tay ba người, cực kỳ nhanh.”
Tang Trọng nói: “Ồ? Vì sao nàng ấy phải chặt tay ba người kia?”
Dịch Tuyển Chi nói: “Ba người kia cùng môn chủ Kim Ba Môn Chu Hâm là một nhóm, mới đầu Chung cô nương còn chưa tới, một vị cô nương họ Đường ở trong đại sảnh chờ nàng ấy. Chu Hâm uống nhiều rượu, thấy Đường cô nương xinh đẹp, liền đi qua mời nàng uống rượu. Đường cô nương thấy Chu Hâm chướng mắt, nói chuyện rất nóng nảy, chọc giận Chu Hâm nên gã động thủ ép nàng uống rượu.”
Tang Trọng biết Đường cô nương mà y nói chính là A Tú, nghe đến đó, không khỏi nhíu mày.
Dịch Tuyển Chi nói tiếp: “Đúng lúc này, Chung cô nương đến, giả vờ uống rượu với Chu Hâm, âm thầm hạ độc gã. Chu Hâm trúng độc, ngã trên mặt đất thổ huyết, đau đến lăn lộn. Ba người kia bảo Chung cô nương giao thuốc giải ra nên bị chặt đứt tay, cũng không quan tâm Chu Hâm sống hay chết đã chạy trốn. Con không nhìn nổi, khuyên can mãi, Chung cô nương mới giải độc cho Chu Hâm, để cho gã đi.”
Tang Trọng nói: “Loại quỷ háo sắc này, ngươi nói hộ cho gã làm gì? Giữ lại một mạng cho gã, không biết còn gây tai họa cho bao nhiêu cô nương.”
Dịch Tuyển Chi nói: “Ngũ sư thúc, con cho rằng Chu Hâm say rượu thất đức, Đường cô nương lại không sao, cho nên Chu Hâm không đáng tội chết.”
Tang Trọng lạnh lùng nói: “Say rượu thất đức thì có thể tha thứ, đây là đạo lý ai dạy ngươi? Đường cô nương không có việc gì, là bởi vì Chung cô nương võ công cao cường, kịp thời chạy đến, nếu không, chẳng phải Đường cô nương đã bị khi dễ rồi à? Chu Hâm ép Đường cô nương uống rượu, chẳng qua là nhìn nàng yếu đuối, nếu Đường cô nương là một nữ tử cao lớn uy mãnh, gã uống nhiều hơn nữa cũng không dám trêu chọc. Cho nên ta nói cho ngươi biết, đây không phải là say rượu thất đức, đây chính là ỷ mạnh hiếp yếu!”
Mặc dù là trưởng lão nhưng từ trước đến nay Tang Trọng luôn thoải mái, không thích ra vẻ, răn dạy vãn bối như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Dịch Tuyển Chi không kém hắn bao nhiêu, ngoài miệng gọi Ngũ sư thúc, thật ra coi hắn như sư huynh, nghe vậy rất kinh ngạc, dù sao cũng không dám chống đối, cúi đầu xuống, cung cung kính kính nói: “Sư thúc nói rất đúng, đệ tử ghi nhớ trong lòng.”
Tang Trọng nhấp hai ngụm trà, sắc mặt hòa hoãn, nói: “Ngươi đi điều tra một chút, đêm mười lăm phu phụ Chu Hâm, tỷ tỷ gã Bạch Lộ tiên tử và tỷ phu Hạt Lang Quân làm cái gì.”
Trong lòng Dịch Tuyển Chi tò mò, điều tra cái này làm gì? Nếu là bình thường, y đã hỏi, lúc này mới vừa bị Tang Trọng giáo huấn, không dám nhiều lời, trả lời một tiếng rồi đi.
Nhắc tới cũng lạ, vốn Tang Trọng không lo lắng cho A Tú, nàng là một tai họa nhỏ, bên người lại có cao thủ như Chung Vãn Tình, không bắt nạt người khác đã rất tốt, sao có thể chịu thiệt thòi bởi người khác?
Nhưng nghe nói Chu Hâm từng bất lịch sự với A Tú, rõ ràng là Chu Hâm chịu thiệt thòi, Tang Trọng lại lo lắng thay A Tú, lo lắng nàng lại gặp phải loại vô lại như Chu Hâm, lo lắng Chung Vãn Tình không thể bảo vệ nàng chu toàn.
Hắn bây giờ vội vàng muốn gặp nàng, xác nhận nàng bình an vô sự, đáng hận chính là, hắn ở ngoài sáng, nàng ở trong tối, nàng muốn tìm hắn rất dễ dàng nhưng hắn muốn tìm nàng lại vô cùng khó khăn.
Loại cảm giác này thật sự ngột ngạt, bỗng nhiên Tang Trọng hiểu được sau khi ly biệt, vì sao mình lại không muốn nghĩ đến nàng.
Ngày hôm sau, Dịch Tuyển Chi trở về nói cho Tang Trọng, buổi tối mười lăm, nương tử Chu Hâm và tỷ tỷ gã Bạch Lộ tiên tử ở Kim Ba Môn uống rượu, Chu Hâm và tỷ phu gã Hạt Lang Quân đã mất tích hơn bốn tháng.
Tang Trọng trầm ngâm một lát, nói: “Chu Hâm bị Chung Vãn Tình hạ độc ở Xuân Huy Lâu, phải chăng là hơn bốn tháng trước?”
Dịch Tuyển Chi nói: “Không sai, đệ tử cũng đang suy nghĩ, Chu Hâm và Hạt Lang Quân mất tích có thể liên quan đến Chung cô nương hay không ?”
Nếu Chu Hâm và Hạt Lang Quân mất tích, thật sự là chuyện tốt do Chung Vãn Tình làm, sau khi Bạch Lộ tiên tử và nương tử Chu Hâm phát hiện, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Buổi tối mười lăm, các nàng để cho người ta giả trang chính mình, ở lại Kim Ba Môn uống rượu, còn bản thân thì giả trang Chung Vãn Tình đi thành Tương Dương trộm chuông Thiên Tuyền, cố ý để Viên Hàm nhìn thấy, giá họa cho Chung Vãn Tình, cũng rất có thể.
Đương nhiên, điệu bộ của Chung Vãn Tình như vậy, kẻ thù chắc hẳn không ít, là người khác giá họa cho nàng ấy cũng chưa biết chừng.
Nhưng muốn giá họa Chung Vãn Tình, giết người không phải trực tiếp hiệu quả hơn trộm chuông Thiên Tuyền à?
Có lẽ đạo tặc vốn muốn trộm chuông Thiên Tuyền, vừa lúc có thù với Chung Vãn Tình, liền thuận tiện giá họa cho nàng ấy.
Tang Trọng nghĩ tới đây, lại không còn đầu mối.
Qua hai ngày, có đệ tử ngoại môn truyền đến tin tức, một nữ tử bị nghi ngờ là Chung Vãn Tình thường ẩn hiện ở núi Lạn Kha.
Tang Trọng và Nhiếp Tiểu Loan đi tới núi Lạn Kha, đệ tử ngoại môn truyền tin nghênh đón, hành lễ nói: “Hai vị trưởng lão, trên núi này có một đền Quan m, tối hôm qua chúng ta nhìn thấy nữ tử kia đi vào, bây giờ còn chưa đi ra.”
Tang Trọng và Nhiếp Tiểu Loan theo gã đi đến giữa sườn núi, quả nhiên nhìn thấy một tòa đền Quan m tọa bắc triều nam, cao đến đỉnh núi, mái ngói không hoàn chỉnh, mặt tường loang lổ, dưới ánh mặt trời tản ra khí tức tang thương.