Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 3 - Trâm Tinh Thanh Nhã Họa Trung Tiên

Người coi miếu nói: “Là một tú tài họ Tần, tới đây tìm người thân, ở không nổi khách điếm, ta liền cho y ở gian phòng này.”

Gian nhà rách nát này không che gió, cũng chẳng che mưa, ở bên trong cũng chẳng khá hơn ngủ ngoài đường chút nào, nhưng lão lại nói như thể đã cho người ta ân huệ lớn lao.

Tang Trọng đi tới cửa tây sương phòng, nói với tú tài bên trong: “Tần công tử, tối nay có mưa, không thể ở gian phòng này, nếu không chê, đến gian phòng của bần đạo nghỉ ngơi đi.”

Tần tú tài đưa lưng về phía hắn, ngồi ở trên một đống cỏ khô nhặt được, cầm một ngọn đèn đọc sách, nghe vậy quay đầu lại, khuôn mặt gầy gò, màu da ảm đạm không ánh sáng, nhưng đôi mắt lại cực kỳ có thần thái, nhìn Tang Trọng một chút, nhét sách vào trong tay áo, đứng lên phủi phủi quần áo.

Vóc dáng y không cao, chỉ đến ngực Tang Trọng, đầu đội khăn vuông, áo màu xanh trên người đầy vết vá, giặt đến trắng bệch, xem ra chưa đến hai mươi tuổi.

Y vái chào một cái thật sâu, cười nói: “Đa tạ đạo trưởng từ bi, bần sĩ từ chối thì bất kính.”

Tang Trọng gật đầu, người coi miếu thấy thế, trên mặt ngượng ngùng, cười nói: “Nếu như vậy, ta đi đun chút nước nóng cho hai vị.”

Tần tú tài luôn miệng nói cảm ơn, thu dọn đồ đạc, theo Tang Trọng vào đông sương phòng. Gian phòng này tuy đơn sơ, nhưng được quét dọn rất sạch sẽ, không có mùi khó ngửi, chỉ có mùi đàn hương nhàn nhạt.

Tang Trọng chỉ vào giường đất trải chiếu cỏ, nói: “Ngươi ngủ giường đi.”

Tần tú tài nhìn quanh bốn phía, cũng không có giường dư, nói: “Vậy đạo trưởng ngủ chỗ nào?”

Tang Trọng nói: “Bần đạo ngồi tĩnh tọa.”

“Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy? Bần sĩ vẫn nên trải rơm ra đất để ngủ thôi.” Tần tú tài liên tục từ chối, Tang Trọng không để ý tới y, nhấc vạt áo lên, đi đến một cái bồ đoàn đặt dưới đất rồi ngồi xếp bằng.

Tần tú tài không thể làm gì, ngồi ở giường đất bên cạnh nhìn hắn, nói: “Đạo trưởng, bần sĩ nghe người coi miếu nói ngươi họ Tang, là trưởng lão phái Thanh Đô?”

Tang Trọng nhắm mắt lại, ừ một tiếng.

Tần tú tài mỉm cười, dưới ánh nến vàng nhạt sóng mắt lưu động, có loại quyến rũ không nói nên lời, đáng tiếc Tang Trọng vẫn chưa nhìn thấy.

Tần tú tài nói: “Thất kính thất kính, tuy bần sĩ là người trong hồng trần, cũng biết phái Thanh Đô là nơi ở của thần tiên, đạo trưởng thân là trưởng lão, chắc hẳn tinh thông thiên kinh địa vĩ¹, thuật trường sinh.”

[1] thiên kinh địa vĩ: phiếm chỉ những chân lý đương nhiên trong trời đất.

Tang Trọng thản nhiên nói: “Đạo hạnh nhỏ bé, không đáng nhắc tới.”

Tần tú tài nói: “Đạo trưởng quá khiêm tốn rồi, xin hỏi năm nay niên canh bao nhiêu?”

Tang Trọng nói: “Bần đạo sinh năm Hàm Bình thứ ba, lúc đó hoàng đế họ Triệu.”

Tần tú tài trợn to hai mắt, nói: “Nói như vậy, đạo trưởng hơn ba trăm tuổi rồi! Bần sĩ năm nay mười bảy, đạo trưởng còn lớn hơn tằng tằng tằng tổ phụ² của bần sĩ!” Chậc chậc thán phục, lại hỏi: “Đạo trưởng có mấy hài tử rồi?”

Tang Trọng nói: “Bần đạo chưa từng thành gia lập thất, làm sao có con nối dõi?”

Tần tú tài thở dài một tiếng, dáng vẻ dường như rất tiếc hận cho hắn, lại không ngừng hỏi hắn chuyện thời Tống.

Tang Trọng cảm giác bị y coi là đồ cổ, thật ra thì ở Tu Tiên giới, hơn ba trăm tuổi vẫn còn trẻ.

Phái Thanh Đô tổng cộng có năm vị trưởng lão, Tang Trọng nhỏ tuổi nhất, không thu nhận đệ tử. Các sư huynh đều thu nhận đệ tử, mỗi ngày lo lắng không xong, nhìn không quen hắn nhàn rỗi tự tại, liền thúc giục hắn thu đệ tử.

Tang Trọng nghĩ, đây đại khái là tâm lý thúc giục sinh con của người bình thường với người cùng thế hệ.

Tuy rằng động cơ của các sư huynh không thuần khiết, nhưng thu đệ tử dù sao cũng được kế thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác, đây là chuyện tốt làm lớn mạnh sư môn, Tang Trọng không thể thoái thác, lần này xuống núi dạo chơi, chính là để tìm kiếm người lương thiện.

Căn cốt của Tần tú tài này cũng không tệ, cũng không biết phẩm chất như thế nào. Tang Trọng dự định ở chung một thời gian, rồi tính toán tiếp.

Ban đêm quả nhiên trời đổ mưa, tiếng gió và tiếng mưa rơi, càng lúc càng mãnh liệt. A Tú khoác cái xác của Tần Bán Sơn, nằm trên giường đất cứng ngắc, giống như đặt mình trên biển.

Tang Trọng cũng không phải trượng phu của nàng, đối với nàng mà nói, hắn chỉ là một quân cờ rất hữu dụng. Tiếng thở của quân cờ thong thả nhẹ nhàng, A Tú mở mắt nhìn hình dáng của hắn trong bóng tối, giống như nhện nhìn chằm chằm con mồi, rối rít suy nghĩ nếu có thể biến thành tơ nhện, đã quấn hắn thành một cái kén.

Sáng sớm hôm sau, mưa đã tạnh, người của Đậu gia và hai tên sai dịch đến miếu Quan Thánh đón Tang Trọng đến Đậu gia.

Tang Trọng nói với Tần tú tài: “Tần công tử, trong nhà Đậu tướng công của huyện bên cạnh xảy ra chuyện lạ, mời bần đạo qua xem một chút. Nếu ngươi không bận thì đi cùng giúp đỡ, năm lượng quà tạ ơn, thế nào?”

Một người trần mắt thịt, tú tài yếu đuối thì có thể giúp hắn cái gì?

A Tú đang dùng một chén nước nóng ngâm lương khô làm điểm tâm ngạc nhiên nhìn hắn, nghĩ thầm hắn nhất định là thương hại nàng trong túi không có tiền, đưa tiền lại sợ nàng khó xử, liền nghĩ ra việc này làm cho trong lòng nàng dễ chịu hơn một chút.

Thật là một người cẩn thận lại thiện lương mà, trong lòng A Tú cảm động, chỉ mong sao được đi theo hắn, vội nói: “Được đạo trưởng coi trọng, vậy thì chúng ta đi thôi.”

Đổng thị được an trí trong một tiểu viện của Đậu gia, ăn ngon uống ngon, còn có hai nha hoàn hầu hạ, nhưng luôn nước mắt lưng tròng.

Sáng sớm hôm đó, nàng ta ngồi trước gương để nha hoàn chải đầu, nhìn mình trong gương, vành mắt liền đỏ lên, nói: “Tiểu Đào, lão gia và phu nhân vẫn không chịu nhận ta sao?”

Tiểu Đào rũ mắt, mím môi không lên tiếng, nước mắt Đổng thị liền rơi lộp bộp trên mặt bàn.

Trước đây Tiểu Đào hầu hạ Đậu tiểu thư, Đổng thị vừa thấy nàng ấy, liền gọi ra tên, mà trước đây, Tiểu Đào chưa bao giờ tiếp xúc với Đổng thị.

Đến tột cùng Đổng thị có phải là Đậu tiểu thư hay không, Tiểu Đào ở bên cạnh quan sát nàng ta mấy ngày nay, phải nói ngôn hành cử chỉ rất giống, ngay cả món thích ăn cũng giống nhau, nhưng mượn thân thể người khác để hoàn hồn, chuyện này quá mức ly kỳ, ai cũng không thể dễ dàng tin được.

Thấy Đổng thị khóc đến lê hoa đái vũ³, Tiểu Đào liền nhớ tới tiểu thư thường xuyên rơi lệ, nhịn không được khuyên nhủ: “Cô nương chớ thương tâm, sự tình trọng đại, lão gia và phu nhân cẩn thận một chút cũng là việc nên làm. Nô tỳ nghe nói bọn họ mời một vị Tang đạo trưởng ở huyện bên cạnh đến đây, là trưởng lão của phái Thanh gì đó, rất có bản lãnh. Chỉ cần hắn nói cô nương phải, lão gia và phu nhân nhất định sẽ nhận người.”

Đổng thị sửng sốt, cầm lấy khăn lau mặt, nói: “Khi nào thì vị Tang đạo trưởng kia đến?”

Tiểu Đào nói: “Hôm qua phái người đi đón, nếu nhanh, hôm nay có thể tới đây.”

A Tú ở trên xe ngựa nghe Tang Trọng nói chuyện lạ của Đậu gia, trong lòng không lấy làm lạ, trên mặt lại kinh ngạc nói: “Lại có chuyện như vậy, Tang đạo trưởng, ngươi nói xem Đổng thị đúng là bị hồn phách của Đậu tiểu thư nhập vào người à?”

Tang Trọng nói: “Tai nghe là giả, mắt thấy cũng chưa chắc là thật.”

A Tú chớp chớp mắt, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy cái gì mới là thật đây?”

Tang Trọng nói: “Tự mình nghiệm chứng mới là thật.”

A Tú gật đầu, vẻ mặt học hỏi, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhếch môi.

Đậu gia đời đời làm quan, là gia đình giàu có số một số hai trong huyện, xuống xe ngựa, đã có người hầu ăn mặc lịch sự nghênh đón. Vào cửa chỉ thấy song viện và đình lầu, hành lang thông thoáng sáng sủa, cây trúc cây thông nối tiếp, oanh hót vừa hay.

Đậu lão gia chìm nổi chốn quan trường hơn hai mươi năm, vốn rất bình tĩnh, nhưng gần đây lại bị chuyện của Đổng thị làm cho tâm phiền ý loạn, lúc này đang chắp tay sau lưng, cau mày, đi qua đi lại trong sảnh.

Quản gia nói: “Lão gia, Tang đạo trưởng tới rồi.”

Đậu lão gia thấy một tiểu tử tướng mạo xấu xí đi theo sau một đạo sĩ tuấn tú phi phàm, tự nhiên liền coi người sau là tùy tùng, chắp tay chào Tang Trọng, cũng không hỏi tiểu tử phía sau hắn là ai.

Vẫn là Tang Trọng giới thiệu: “Vị này là bằng hữu của bần đạo, Tần Bán Sơn.”

Lúc này Đậu lão gia mới nhìn A Tú, nói: “Tần công tử, hân hạnh hân hạnh.”

Phân chia chủ khách ngồi vào chỗ của mình, người hầu bưng trà lên, Đậu lão gia vừa uống trà, vừa tinh tế đánh giá Tang Trọng, đúng là “thu thủy doanh doanh ngọc tuyệt trần, trâm tinh nhàn nhã họa trung tiên”⁴. Thanh xuân vĩnh trú khiến người ta ao ước, ném quả doanh xa vì cái gì.

[4] dịch nghĩa: đôi mắt mùa thu trong suốt như ngọc tuyệt trần, ngôi sao cài tóc thanh tao như thần tiên trong tranh.

Nhớ năm đó chọn con rể, Đậu lão gia đã xem hết những thanh niên tài tuấn trong phạm vi mấy trăm dặm, bàn về diện mạo, cũng không bằng vị Ngũ trưởng lão phái Thanh Đô này.

Phái Thanh Đô, môn phái lớn nổi danh số một của Tu Tiên giới, Đậu lão gia biết, đại thần trong triều, dòng dõi vương thất, hiếm khi không biết. Trong bọn họ, có một số người còn có quan hệ họ hàng với phái Thanh Đô, nói đến Vệ Quốc Công Dịch Khải và sư điệt⁵ Dịch Tuyển Chi của Tang Trọng cùng dòng họ, bàn về bối phận, Vệ Quốc Công còn phải gọi Dịch Tuyển Chi một tiếng đại lão gia.

[5] sư điệt: đệ tử của sư huynh hoặc sư đệ.

Nhưng thoạt nhìn Dịch Tuyển Chi còn trẻ hơn Vệ Quốc Công rất nhiều, gặp mặt, cũng rất xấu hổ, may mà bọn họ không cần gặp nhau.

Đối với sư thúc⁶ của đại lão gia của Vệ Quốc Công, Đậu lão gia cung kính nói: “Tang đạo trưởng, Đổng thị tự xưng là tiểu nữ hoàn hồn, ngài thấy thế nào?”

[6] sư thúc: em trai hoặc sư đệ của sư phụ.

Nhìn bằng mắt. Ở trong lòng A Tú tiếp một câu, mím môi nhịn cười.

Tang Trọng liếc nàng một cái, lấy một lá bùa từ trong tay áo ra, nói: “Dán lá bùa này ở trong phòng Đổng thị, hai ngày sau sẽ thấy kết quả.”

Đậu lão gia cẩn thận nhận lấy lá bùa, có chút lo lắng nói: “Nếu hồn phách của tiểu nữ quả thật bám vào người nàng ta, lá bùa này sẽ không làm hại nàng ta chứ?”

Tang Trọng bảo ông ta yên tâm, ông ta liền giao cho người hầu làm theo như lời nói, đi vào trong phòng Đổng thị dán lên, chính mình bồi Tang Trọng và Tần Bán Sơn dùng bữa ăn chay.

Tang Trọng nói: “Nhà cửa quý phủ hoa mỹ, cảnh sắc dễ chịu, bần đạo muốn nhìn nhiều một chút, không biết có tiện không?”

Đậu lão gia thụ sủng nhược kinh⁷, luôn miệng nói: “Tiện, tiện, hiếm khi đạo trưởng thưởng thức, ta dẫn ngươi đi xem Vân Thủy Ổ, cảnh sắc nơi đó đẹp nhất.”

[7] thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.

Tang Trọng nói: “Không cần phiền toái như vậy, bần đạo và Bán Sơn đi dạo một chút là được.”

Đậu lão gia cũng không miễn cưỡng, nói: “Vậy hai vị cứ tùy ý.”

A Tú lững thững đi theo Tang Trọng trên một con đường mòn lát đá ngũ sắc, hai bên hoa cỏ tươi tốt, ánh nắng xuyên thấu qua cành lá, lốm đốm rơi trên mặt đất.

A Tú tò mò hỏi: “Tang đạo trưởng, ngươi cho Đậu lão gia bùa gì?”

Tang Trọng nói: “Không phải bùa gì, ta vẽ bậy.”

“Hả?” A Tú mở to mắt, cho rằng hắn đang nói đùa.

Dù sao cũng là trưởng lão của môn phái lớn nổi danh, nhất cử nhất động đều phải làm người gương mẫu, sao có thể giống người giang hồ đi lừa gạt người ta?

Tang Trọng cong khóe môi, lộ ra một nụ cười giảo hoạt, nói: “Nếu ngươi là Đổng thị, giả làm Đậu tiểu thư, lúc này biết ta đến, ngươi sẽ làm gì?”

“Đương nhiên là chạy rồi!” A Tú không cần nghĩ ngợi, nói xong liền lo lắng, nói: “Ngươi đang thăm dò Đổng thị? Nếu nàng ta không phải giả trang, lấy tu vi của đạo trưởng, vừa nhìn đã biết, cần gì phải thăm dò nàng ta?”

“Nếu nàng ta giả trang, một phụ nhân nghèo khổ hát rong hiểu Đậu tiểu thư trong đại viện như vậy, ngươi không cảm thấy rất kỳ quái à? Thay vì ép hỏi nguyên nhân, chi bằng để cho nàng ta tự mình nói ra.”

Bởi vì có tâm tư thu đồ đệ, Tang Trọng lại nói thêm một câu: “Đối xử cứng rắn với nữ nhân, thường thường sẽ phản tác dụng.”

A Tú nhìn hắn, cười nói: “Không ngờ đạo trưởng ngươi còn hiểu những thứ này. Bần sĩ có một vị bằng hữu, có nói một câu cũng không khác nhiều lắm, đạo trưởng có muốn nghe hay không?”

Tang Trọng nói: “Nguyện nghe tường tận.”

A Tú nói: “Nàng ấy nói, đối xử cứng rắn với nam nhân, thường thường có thể được như ý nguyện.”

Người có thể có loại kinh nghiệm này, chắc hẳn bản lĩnh cao cường, hoặc là tay nắm quyền hành, đã chế phục rất nhiều nam nhân. Người này nếu cũng là nam nhân, không thể nghi ngờ là tướng soái tài ba, bá chủ một phương, nếu là nữ nhân, vậy thì càng lợi hại hơn.

Tang Trọng nói: “Vị bằng hữu này của ngươi không đơn giản.”

A Tú cười nói: “Nàng ấy quả thật không đơn giản, đạo trưởng ngươi cũng không đơn giản.”

Tang Trọng nói: “Ta chẳng qua là sống lâu một chút, những việc trải qua nhiều hơn một chút mà thôi.” Nói xong đi tới ngã rẽ, đường mòn bên phải thông tới một cổng tròn, trên cửa đề hai chữ Cầm Phong, bên trong là một tiểu viện độc lập.

Tang Trọng không đi vào, đứng ở ngoài cửa, quan sát bên trong có ba gian nhà bằng, cửa ở giữa mở ra, mấy gã sai vặt đang ra ra vào vào vận chuyển đồ đạc. Góc tường phía nam có một cây mận, cành lá rậm rạp, phát triển rất khả quan.

Tang Trọng gọi một gã sai vặt, hỏi: “Viện này có người ở không?”

Gã sai vặt lắc đầu nói: “Không có người ở, chỉ để chút đồ lặt vặt.”

Tang Trọng bảo gã đi làm việc, đưa tay đè vai A Tú lại, nghiêm túc nói: “Tần công tử, phong thủy của tòa nhà này không tốt lắm, giúp người thì giúp đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên, thỉnh cầu ngươi sau giờ Dậu đến đây một chuyến, chặt cây mận trong sân.”

Chặt cây ai mà không biết chứ? Rõ ràng hắn đang cho nàng cơ hội kiếm năm lượng bạc kia. Trong lòng A Tú nghĩ như vậy, cũng không hỏi hắn vì sao không cho người khác đến, sảng khoái đáp ứng.

Bình Luận (0)
Comment