Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 60

Khi gian mật thất hoàn toàn hiện ra trước mặt Ảnh Thất thì hắn lập tức ngây ngẩn cả người vì trên vách tường treo đầy tranh, lúc trước hắn từng có nhiều suy đoán đối với gian phòng này, nhưng tuyệt đối không ngờ ở đây lại treo đầy tranh như thế.

Ảnh Thất cầm hỏa chiết đến gần, nhìn những bức tranh trên tường, nhân vật trong tranh đều là cùng một người, một nam tử cực kỳ anh tuấn, nam tử trong tranh có đôi mắt sáng ngời và rất giàu thần thái, vô cùng thu hút tầm mắt của người đối diện. Trong đó có một bức không biết vẽ bằng cái gì mà có cảm giác như người thực đang đứng trước mặt, nhìn những bức tranh này, Ảnh Thất có một loại hoảng hốt khó tả, hắn thấy người nam tử trong tranh có cảm giác vô cùng quen thuộc. Cảm giác quen thuộc này làm cho nhịp tim của hắn đột nhiên đập mạnh, thậm chí có một chút lãng quên tình hình nguy hiểm hiện tại mà cứ nhìn bức tranh một cách xuất thần, cũng may hắn kịp thời bừng tỉnh, không nên ở lâu tại nơi này, nhất định phải nhanh chóng biết rõ sự tình mới được.

Căn phòng âm u được bày trí rất đơn giản, ngoại trừ những bức tranh treo đầy trên bốn vách tường thì chỉ có một chiếc bàn và một cái thùng gỗ rất to. Trên bàn đặt bút mực và phẩm màu vẽ tranh, còn có một bức tranh chưa được vẽ xong, ngoại trừ như vậy thì không còn gì khác, Ảnh Thất lập tức bước đến trước cái thùng bằng gỗ, cái thùng đã bị khóa, ổ khóa rất vững chắc, nhưng thứ này cũng không làm khó được Ảnh Thất, sau khi tiêu phí một phen công phu để mở khóa thì hắn mới nhìn thấy thứ gì được đặt ở trong thùng, hóa ra đây là một thùng chất đầy thư.

……

Cùng lúc đó, trong thư phòng, Ân Duệ đang gọi vài vị trưởng lão đến để bàn sự vụ thì đột ngột ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc dần dần trở nên âm trầm khiến các trưởng lão trong phòng vô cùng kinh hãi, lặng lẽ suy nghĩ mới vừa rồi mình có nói sai cái gì hay không. Ngay khi bọn họ đang rối rắm thì chỉ nghe Giáo chủ lạnh lùng bỏ lại một câu, “Chuyện thương nghị hôm nay tạm thời bàn sau.”

Bọn họ kinh ngạc rồi đồng loạt ngẩng đầu thì đã thấy Giáo chủ đi xa.

……

Ảnh Thất cẩn thận nhìn chiếc thùng chất đầy thư, hắn phát hiện những lá thư này có một điểm kỳ lạ, chính là mỗi một lá thư đều có hai trang được dán vào nhau, Ảnh Thất cầm lấy một lá thư, lọt vào tầm mắt chính là bút tích quen thuộc của Giáo chủ, hắn nín thở nhìn xuống, chỉ cảm thấy nội dung trong đó vô cùng quỷ dị, Giáo chủ đem chính hành trình sinh hoạt của mình, còn có đại sự trong giáo, toàn bộ đều viết rõ ràng ở trong thư, cuối cùng còn có một đoạn giống như tán gẫu, nhưng Ảnh Thất chú ý nhất là trong thư Giáo chủ xưng hô một người khác là Duệ, Duệ? Chẳng phải Giáo chủ gọi là Ân Duệ hay sao, Ảnh Thất vội vàng lật sang trang mới, nhìn trang giấy ở mặt sau được dán cùng trang mới vừa rồi, nội dung trong thư cũng tương tự như trang trước, Giáo chủ viết rõ ràng những chuyện đã xảy ra vào ban ngày, duy nhất chỉ khác nhau ở một điểm chính là xưng hô trong trang này lại đổi thành Phàm. fynnz.wordpress.com

Đây là sao, đây là thư của Giáo chủ và người khác hay sao, nhưng vì sao nội dung trong thư lại kỳ quái như vậy, Giáo chủ viết rõ tất cả những gì mình đã làm vào trong thư. Ảnh Thất luôn luôn có một loại cảm giác chính mình đã quên mất một cái gì đó, ngay khi đang nôn nóng vì không bắt được loại cảm giác đó thì trong đầu của hắn mạnh mẽ hiện lên một điều, bàn tay của hắn trở nên cứng đờ, không dám tin mà nhìn xuống hai trang giấy được dán cùng nhau, thân hình cứng ngắc một lúc lâu không thể nhúc nhích, bởi vì hai trang giấy này có cùng một bút tích.

Sau đó Ảnh Thất lại cầm lên một lá thư khác, phát hiện mỗi lá thư đều là như thế, hai trang giấy dán cùng với nhau, một người xưng đối phương là Phàm, người còn lại xưng đối phương là Duệ. Bọn họ đối thoại như đang liên lạc với nhau, thường xuyên là trang này trả lời nội dung của trang kia, một trang thuật về chuyện ban ngày, một trang kể về chuyện ban đêm, cộng lại thì vừa tròn một ngày. Nhưng hai người này nói chuyện với nhau lại dùng chung một bút tích, vì vậy thật sự tràn ngập cảm giác tự thuyết tự thoại một cách quỷ dị.

Chiếc thùng gỗ này cực kỳ khổng lồ, bên trong chất đầy các lá thư có hai trang giấy dán cùng nhau, ước chừng không dưới mấy ngàn lá, Ảnh Thất đương nhiên không có thời gian xem tất cả, bởi vậy hắn đành buông tay, nhưng bất ngờ lại nhìn thấy một lá thư có nhắc đến mình.

“Duệ, Ảnh Thất thật sự có năng lực, lại cứu ta một mạng, hôm nay ta đã thăng chức cho hắn làm cận vệ của ta, hại ngươi thiếu bớt một người ám vệ, ngươi sẽ không bận tâm chứ?” Ảnh Thất dừng lại, hắn còn nhớ rõ buổi tối đêm đó Giáo chủ mở miệng khen ngợi hắn, còn thăng chức cho hắn làm cận vệ, lúc ấy nhịp tim của hắn tựa như muốn nhảy khỏi ***g ngực, trước nay chưa từng có nhiệt tình như vậy, hắn tuyên thệ kể từ ngày đó hắn sẽ vĩnh viễn trung thành với người này….Ảnh Thất lật sang trang sau.

“Không sao, ta làm sao mà lại bận tâm, ngươi thích là tốt rồi.” Lời nói trong thư nhẹ nhàng như gió thổi mây bay, lại làm cho Ảnh Thất lập tức nhớ đến sáng hôm sau, ánh mắt lạnh lẽo khủng hoảng của Giáo chủ, còn có con giun bò loi nhoi dưới đất.

Ảnh Thất hít một hơi thật sâu, duy trì động tác kia, thật lâu cũng không động đậy, rất khó tưởng tượng cảm giác sau khi đọc xong lá thư này sẽ như thế nào, nhưng bàn tay của hắn lại theo bản năng mà tìm kiếm lá thư kế tiếp trong thùng gỗ, rốt cục hắn tìm được một lá thư có nhắc đến hắn, “Duệ, ta thật sự không quen khi không có Ảnh Thất, hiện tại đã lập xuân, chẳng phải đại phu bảo rằng thương thế của Ảnh Thất căn bản là đã khôi phục hay sao, ngươi để ta làm cho hắn trở về có được hay không?”

Ánh mắt của Ảnh Thất trở nên run rẩy, hắn lại lật sang trang sau, “Thương thế của Ảnh Thất khá nặng, cho dù có khôi phục thì cũng khó tránh khỏi bị nội thương, hiếm khi hắn có được thời gian nghỉ ngơi, ngươi cứ để cho hắn nghỉ ngơi nhiều thêm một chút nữa đi.” Ảnh Thất nhớ rõ vào thời điểm lập xuân, hắn nhiều lần thỉnh cầu được trở lại bên cạnh Giáo chủ nhưng hết lần này đến lần khác lại bị Giáo chủ không lạnh cũng không nhạt mà đuổi trở về.

Ảnh Thất giống như bị bỏ bùa, hắn tiếp tục tìm kiếm một lá thư ở trong thùng, cho đến khi hắn nhìn thấy nội dung trong thư, trang giấy này là hắn lục được ở phía dưới thùng, hơi bị ố vàng, có lẽ đã được viết từ khá lâu, “Duệ, vì sao hôm nay ngươi lại không ăn cơm, ngươi phải nhớ kỹ chúng ta dùng chung một thân thể, thân thể của ngươi chính là thân thể của ta, ngươi phải ăn ngon ngủ ngon, dưỡng hảo thân thể thì chúng ta mới có khí lực học giỏi võ nghệ, mới có khả năng cùng nhau đánh bại Ân Nam Hàn.”

“Ân, ta nhớ kỹ, hôm nay vì luyện võ quá mệt nên mới quên. Phàm, tin tưởng ta, sau này ta sẽ đánh bại Ân Nam Hàn, chúng ta cùng nhau ngồi trên ngôi Giáo chủ, cùng chung khôn cùng quyền thế, ta là ban ngày, ngươi là ban đêm, ta sẽ làm cho tất cả những ai đã từng khi dễ ngươi sẽ chết không được tử tế.”

Lời nói trong thư có một chút trẻ con, nhưng phảng phất như một tiếng sấm nổ đùng bên tai của Ảnh Thất, hóa ra đây là chân tướng, hóa ra chân tướng là thế này, dùng chung một thân thể, Giáo chủ ban ngày, Giáo chủ ban đêm…..Hóa ra là như vậy….

Nhưng chưa kịp chờ Ảnh Thất thoát khỏi nỗi khiếp sợ thì bất ngờ có một tiếng chấn động rất nhỏ được truyền đến, Ảnh Thất cả kinh, nhưng từ nơi này đi ra ngoài chỉ có một con đường duy nhất, chính là cái ngõ nhỏ kia, trong tình hình cấp bách, Ảnh Thất nhẹ nhàng đóng thùng gỗ lại, thổi tắt hỏa chiết, trốn ở sau lưng một bức tranh cao bằng thân người.

Tiếng bước chân từ xa đến gần, mỗi một bước như dẫm nát trái tim của Ảnh Thất, cho đến khi nhìn thấy một góc màu đen của y bào xuất hiện trong tầm mắt thì đồng tử của Ảnh Thất nhanh chóng co rút, cực lực ngừng thở để ẩn nấp chính mình.

Ánh mắt sắc bén của Ân Duệ quét quanh gian phòng tối tăm một vòng, hắn có thể nhớ rõ mọi ngóc ngách trong phòng, chỉ cần liếc mắt một cái hắn liền nhìn thấy chiếc thùng gỗ có dấu hiệu bị cạy mở, ánh mắt lập tức trầm xuống, hắn quát to một cách phẫn nộ, “Đi ra.”

Ảnh Thất nhìn thấy Ân Duệ càng lúc càng gần, e sợ không thể trốn được bao lâu, vì vậy quyết định tiên hạ thủ vi cường, hắn thừa dịp Ân Duệ đang tìm kiếm ở một hướng khác thì mạnh mẽ lao ra, đồng thời tung ra một đống ám khí, sau đó che mặt mà phòng ra ngoài.

Ân Duệ nhẹ nhàng tránh né ám khí, nhưng ám khí lại ghim toàn bộ vào bức tranh treo trên tường, Ân Duệ thấy bức tranh mà mình âu yếm bị hủy thì càng thêm tức giận, “Chạy đi đâu.”

Ảnh Thất từ nhỏ được bồi dưỡng là ám vệ, công phu đương nhiên không kém, nhất là bản lĩnh khinh công, có thể xếp vào hàng đệ nhất cao thủ trong giang hồ, nhưng cho dù hắn mạnh thì cũng không mạnh bằng chủ tử Ân Duệ của mình, nhất là hơn một năm nay Ân Duệ vẫn hấp thu nội lực của Ân Nam Hàn, tiến bộ vực bậc, nội lực thâm hậu hơn không biết bao nhiêu lần.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Ân Duệ rút ra trường kiếm bên hông, hung hăng đâm đến, mũi kiếm sắc bén làm cho Ảnh Thất dâng lên một cảm giác rất nguy hiểm, hắn bất đắc dĩ chỉ có thể xoay người nghênh chiến, hai người điện quang hỏa thạch qua lại mấy chiêu, bởi vì Ảnh Thất đã buông xuống bàn tay che mặt cho nên bộ dáng lập tức lộ ra trước mặt Ân Duệ, cho dù trên mặt vẫn còn che một miếng vải đen nhưng trình độ che lấp này chỉ có thể lừa người xa lạ, Ân Duệ nheo mắt trong khoảnh khắc thì liền cất lên giọng nói vô cùng âm hàn, “Là ngươi, Ảnh Thất.”

Ảnh Thất không đáp lại mà chỉ cắn răng đối phó với thế công sắc bén của Ân Duệ, nhưng trong lòng của hắn lại cảm thấy đau khổ, sau khi bị phát hiện, muốn trở lại bên cạnh Giáo chủ thì chắc chắn là chuyện không thể….Hóa ra Giáo chủ cũng không phải hỉ nộ vô thường, cũng không phải không để hắn ở trong lòng, tất cả ôn nhu đều thật sự tồn tại, chỉ là người dành cho hắn ôn nhu là một Giáo chủ khác….Trong khi giao chiến kỵ nhất là phân tâm, Ảnh Thất chỉ mất tư tưởng trong khoảnh khắc thì Ân Duệ đã hung hăng cho hắn một kiếm. Ảnh Thất cũng dần dần phát hiện một chút bất thường thông qua thủ đoạn tàn nhẫn của Ân Duệ, bộ dáng của Giáo chủ hình như không phải muốn bắt hắn quay về thẩm vấn mà muốn trực tiếp hạ tử thủ.

Khi Ân Duệ đâm thêm một kiếm nữa thì Ảnh Thất vừa lúc tránh được, hắn rốt cục xác nhận suy đoán của mình, mới vừa rồi Giáo chủ đâm đến ngực của hắn, hơn nữa hoàn toàn không có ý nương tay, hai người một truy một trốn, dần dần tiến đến bên vực thẳm, Ảnh Thất không còn đường lui, phía sau là vực thẳm sâu vạn trượng, trước mặt là Ân Duệ với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Nhìn Ân Duệ đến gần, Ảnh Thất xoay chuyển tâm tư, cắn răng quỳ xuống rồi nói, “Giáo chủ, thuộc hạ tự nguyện thỉnh tội, cam chịu hết thảy trừng phạt đối với tất cả sai lầm hôm nay.”

“Trừng phạt.” Ân Duệ cười lạnh, “Ngươi có thể bị phạt ngay tại đây.” Không còn lời nào để diễn tả sự phẫn nộ trong lòng của Ân Duệ ngay lúc này, hết thảy những ai biết được sự tồn tại của Phàm đều phải chết. Ân Duệ cúi đầu nhìn người đang quỳ gối trước mặt, nâng kiếm đâm xuống, khuôn mặt tuấn mỹ chỉ còn vẻ lạnh lùng cứng rắn, nhưng hắn không ngờ Ảnh Thất vốn vẫn đang ngoan ngoãn cúi đầu lại hất mạnh một nắm cát từ dưới đất lên.

Ân Duệ không kịp đề phòng, lập tức phất tay áo ngăn cản, đến khi đảo mắt nhìn lại thì đã phát hiện Ảnh Thất đang nhảy xuống vực thẳm, Ân Duệ nhanh chóng tiến đến bên vách đá, chỉ thấy Ảnh Thất đang dùng một phen chủy thủ cắm vào vách đá mà cố gắng chống đỡ, hắn cười lạnh một tiếng, đá mấy hòn đá vụn xuống dưới làm cho tình cảnh của Ảnh Thất càng thêm gian nan.

Ân Duệ thấy Ảnh Thất giãy dụa ngẩng đầu lên, trong mắt có ý tứ khẩn cầu hiếm thấy, nhưng trong lòng của Ân Duệ không hề dao động, hắn nâng thanh kiếm trong tay lên.

Ảnh Thất nhìn thấy hành động của Ân Duệ, giống như ý thức được điều gì đó, đồng tử co rút một chút. Hình ảnh của Ân Duệ phóng đại vô hạn trong mắt của Ảnh Thất, hắn nhìn thấy gương mặt quen thuộc nhưng không hề có một chút thương hại đang giơ cao thanh kiếm, mũi kiếm được dùng sức đâm xuống, khi thanh kiếm mang theo tiếng gió hướng về phía Ảnh Thất thì hắn quyết đoán buông tay ra, hơn nữa còn mượn lực xê dịch vị trí một chút, nhưng cho dù là như vậy thì trường kiếm vẫn đâm vào lưng hắn, cùng hắn rơi xuống vực sâu, chìm nghỉm trong mây.

Vách núi này cực cao, khi nhìn xuống chỉ có thể thấy được sương mù, thật sự không thấy rõ Ảnh Thất rốt cục có chết hay không, Ân Duệ cau mày, hạ lệnh cho đám ám vệ tiến xuống tìm kiếm.

Đã quen thói độc đoán nên Ân Duệ không nhìn thấy khi Ảnh Thất nhảy xuống vực thẳm thì có một ám vệ suýt tý nữa đã kiềm chế không được mà định xông ra ngoài, cũng may bị những người khác kéo lại.

Ân Duệ vốn luôn đa nghi và cẩn thận cho nên hắn không lập tức rời đi mà lại đứng ở vách núi nhìn đám ám vệ tìm kiếm, cho đến khi sắc trời tối sầm mà đám ám vệ vẫn không thu hoạch được bất cứ thứ gì, phía dưới vực thẳm là một khu rừng có khí đốt, bất cứ ai tiến vào rừng, cho dù là người hay vật đều bị trúng độc dẫn đến vô lực, dễ dàng bị lạc ở bên trong, ban đêm sắp tiến đến, Ân Duệ không thể không rời đi, đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy tung tích của Ảnh Thất, ắt hẳn là đã chết, vực thẳm sâu như thế, nếu rơi xuống thì sẽ bị thương không nhẹ, phía dưới là rừng khí đốt, Ảnh Thất chắc chắn không có khả năng sống sót.

Ân Duệ nhìn thoáng qua vực thẳm một lần cuối rồi xoay người rời đi.

Vào ban đêm, Bạch Phàm đọc thư của Ân Duệ thì biết được Ảnh Thất đã bị phái đến một nơi để làm nhiệm vụ bí mật, đi nằm vùng cho kẻ địch, chậm thì vài năm, lâu thì hơn mười năm cũng sẽ không trở về.

Bạch Phàm rất giận, giận Ân Duệ không hề nói một tiếng đã đem trợ thủ đắc lực của mình phái ra ngoài. Có nhiều người thì không phái, vì sao nhất định phải chọn Ảnh Thất. Không có Ảnh Thất thì hắn phải tìm người hợp ý như vậy ở đâu đây.

Vì chuyện này mà Bạch Phàm và Ân Duệ diễn ra một trận khắc khẩu kịch liệt trong thư, đồng thời cũng phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người, theo một trình độ nào đó mà nói thì Ân Duệ lại cảm thấy vui sướng đối với cục diện này, cuối cùng Phàm không còn viết những lá thư chỉ có ít ỏi vài chữ cho hắn, trong thư rốt cục lại tràn ngập nội dung, cho dù lần này nội dung đều là mắng hắn, nhưng vẫn tốt hơn so với một mảng lớn giấy trắng.

Về phần khắc khẩu, Ân Duệ cũng không lo lắng, chuyện nằm vùng phải tuyệt đối giữ bí mật, cho nên trong vài năm kế tiếp giáo chúng của Hắc Nguyệt thần giáo sẽ không có ai nhắc đến Ảnh Thất, Ảnh Thất xem như tạm thời biến mất, cho dù hiện tại Phàm rất bất mãn đối với việc Ảnh Thất phải rời đi, nhưng vài năm sau, tình cảm sẽ phai nhạt, hắn tùy tiện sắp xếp cho Ảnh Thất ở một nơi nào đó, e rằng Phàm cũng sẽ không quá truy cứu.

Tình hình đúng như Ân Duệ đã suy đoán, mặc kệ Bạch Phàm tức giận thế nào thì Ân Duệ đều dùng khả năng nhẫn nại mà trước nay chưa từng có để chịu đựng, dần dần với thái độ nhẫn nhục của Ân Duệ thì Bạch Phàm cũng hết giận, có đôi khi còn cảm thấy mình hơi thái quá, cho nên giọng điệu cũng nhẹ nhàng trở lại. Ân Duệ rèn sắt khi còn nóng, quan hệ của hai người có dấu hiệu khôi phục, thời kỳ chiến tranh lạnh rốt cục vượt qua một cách an toàn.

Từ lúc Bạch Phàm phát hiện ra Ân Nam Hàn đã được một quãng thời gian khá lâu, Bạch Phàm cũng biết dù sao không thể giận Ân Duệ cả đời, hơn nữa hai tháng trôi qua hắn vẫn chưa nghiêm khắc khiển trách Ân Duệ, càng không thả Ân Nam Hàn ra, đến mức ánh mắt của Ân Nam Hàn nhìn hắn cũng giống như đang nhìn Ân Duệ, kỳ thật hắn xem như đã phạm tội đồng lõa với Ân Duệ, tuy rằng chuyện này là bất đắc dĩ nhưng Bạch Phàm chỉ có thể chấp nhận, điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là để cho Ân Nam Hàn bớt khổ một chút.

……

Trong gian nhà gỗ của đám ám vệ, vài người cùng lúc lôi kéo một gã ám vệ với đôi mắt đỏ ngầu đang muốn xông ra ngoài, “Ngươi bình tĩnh một chút, Ảnh Lục, bình tĩnh một chút.”

“Bình tĩnh? Bình tĩnh cái gì? Ngươi không thấy hay sao, Ảnh Thất đã chết, bị Giáo chủ giết chết, Ảnh Thất đã phạm phải lỗi gì, vì sao Giáo chủ muốn giết chết hắn, ngươi nói đi!!” Ảnh Lục phẫn nộ phát tiết bất mãn của mình.

Mấy gã ám vệ ở bên cạnh vô cùng lo lắng, đã sớm biết mấy ngày nay Ảnh Lục rất dễ xúc động, vậy mà bọn họ còn để hắn uống rượu, vừa uống rượu xong thì cái gì cũng nói được, ngay cả những lời đại nghịch bất đạo cũng thốt ra, có người khuyên bảo, “Ảnh Lục, ngươi đừng xúc động, chúng ta đều biết ngươi và Ảnh Thất có quan hệ rất tốt, chúng ta cũng rất đau lòng đối với cái chết của Ảnh Thất, nhưng đó là Giáo chủ, người làm cho Ảnh Thất chết chính là Giáo chủ, mạng của chúng ta đều thuộc về Giáo chủ, sớm hay muộn cũng phải giao ra cho Giáo chủ, ngươi cứ coi như Ảnh Thất….ra đi sớm một bước.” Kỳ thật tận mắt nhìn thấy cái chết của Ảnh Thất thì trong lòng của bọn họ làm sao có thể cảm thấy dễ chịu, huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cùng nhau rèn luyện, vậy mà phải chết như vậy ở trước mặt bọn họ, còn bọn họ ngay cả tiến lên để ngăn cản cũng không thể.

“A, ha ha, mạng của chúng ta đều thuộc về Giáo chủ, điểm này ta đương nhiên biết, vì an nguy của Giáo chủ, cho dù phải trả bằng bất cứ giá nào thì ta cũng không tiếc, nhưng hôm nay Giáo chủ gặp phải nguy hiểm hay sao? Ảnh Thất phạm phải sai lầm gì mà không thể tha thứ? Không có….hoàn toàn không có, Giáo chủ như vậy…..ha ha…..thật sự làm cho ta rét lạnh.”

Bầu không khí bất chợt yên lặng, lời nói lúc này của Ảnh Lục tuy rằng trái ngược với những gì bọn họ được giáo huấn nhưng cũng đã nói ra một chút tiếng lòng của bọn họ.

…….

Cũng trong lúc này, dưới ánh trăng thanh u, bên dưới một sơn cốc.

Một người toàn thân đen nhẻm nằm trên đất giật giật một cách gian nan, cho dù động tác của hắn rất chậm nhưng hắn vẫn có thể cử động, hắn, vẫn còn sống…..

……

……

Trong nháy mắt nửa năm lại trôi qua, lật tờ lịch, Bạch Phàm phát hiện ngày mai chính là trung thu, nghĩ đến trung thu hằng năm Ân Duệ đều kỳ quái, Bạch Phàm nhịn không được mà nhắc nhở Ân Duệ một chút, “Duệ à, ngày mai là tết trung thu rồi đó.”

“Ừ, ta biết.” Sau khi Ân Duệ hồi âm thì không nhanh không chậm mà cầm lấy chiếc bánh trung thu lớn trên bàn rồi cắn một miếng, cho đến khi ăn xong một nửa thì mới vừa lòng đặt lại nửa cái bánh lên đĩa.

Ban đêm

Bạch Phàm nhìn thấy trên bàn chỉ có duy nhất một cái đĩa, nhịn không được mà ứa gân xanh, viết ngay vào trong thư, “Ngươi lại chừa cho ta chỉ có nửa cái bánh.” Có trời mới biết cứ đến tết trung thu hằng năm thì hắn chỉ có thể ăn được nửa cái bánh trung thu bị cắn dở.

Đương nhiên lời chất vấn của Bạch Phàm không đạt được kết quả như mong muốn, ngược lại còn bị đối phương hồi âm với một câu vô cùng đáng thương, “Phàm, ngươi ghét bỏ miếng bánh trung thu bị ta cắn hay sao?”

Đối với loại chất vấn này thì hắn còn có thể trả lời như thế nào đây, “Ngươi nghĩ nhiều quá, ta làm sao lại chán ghét ngươi cơ chứ.” Đúng vậy, hắn không chê bai, nói đúng ra tuy rằng miếng bánh trung thu có để lại nước miếng của Ân Duệ, nhưng buổi tối hắn ăn bánh trung thu cũng là đang ở trong thân thể của Ân Duệ, cho nên  nói chính xác là Ân Duệ đang ăn một nửa cái bánh đã cắn dở vào ban ngày mà thôi, hắn chỉ cảm thấy khó hiểu chính là Hắc Nguyệt thần giáo chẳng lẽ cùng bần đến thế hay sao, ngay cả một cái bánh trung thu mà cũng phải chia ra để hai người cùng ăn, như vậy thật sự dễ dàng làm cho hắn nhớ đến lần đầu tiên khi mới đến thế giới này, cùng Ân Duệ trải qua những ngày tháng thê thảm khi phải chia nhau một cái bánh bao mà ăn.

Nghĩ đến ngày tháng thê thảm đó, khó tránh khỏi lại nghĩ đến Ân Nam Hàn, Bạch Phàm thở dài một hơi, phái người mang đến một mâm bánh trung thu rồi gói vào trong khăn.

Nhanh như vậy đã đến trung thu, nói như vậy….Ân Nam Hàn đã bị nhốt ở nơi đó gần hai năm.

Kỳ thật một người đang sống sờ sờ mà bị nhốt ở trong một nơi không nhìn thấy trời đất, thật sự rất vô nhân đạo, nhưng Ân Nam Hàn không phải cẩu, khi buồn chán thì có thể dắt ra ngoài tản bộ hóng mát, nếu Bạch Phàm dám thả Ân Nam Hàn bị xích đầy người ra ngoài thì e rằng người kế tiếp bị nhốt vào lại chính là hắn.
Bình Luận (0)
Comment