Nhị Phân Chi Nhất Giáo Chủ

Chương 61

Ân Nam Hàn khoanh chân vận công, hăng hái vì đã thoát khỏi sự kiềm chế của cái tên bất hiếu kia (​http:​/​​/​fynnz.wordpress.com​/​2012​/​01​/​24​/​nh%E1%BB%8B-phan-chi-nh%E1%BA%A5t-giao-ch%E1%BB%A7-ch%C6%B0%C6%A1ng-61​/​” o “Powered by Text-Enhance​), nhưng mới vận công thì hắn liền phát hiện có điều gì đó bất thường, vì sao lại có một chút hỗn loạn, hơn nữa….lại không hề cảm thấy đau đớn nơi vết thương được thoa dược, Ân Nam Hàn cúi đầu, dùng tay nhấn lên vết thương ở xương bả vai, quả nhiên nơi được băng bó bắt đầu rướm máu nhưng cảm giác đau đớn cực kỳ bé nhỏ, sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm, hiểu được Bạch Phàm khi thoa dược đã động tay động chân, giờ khắc này Ân Nam Hàn có một chút không rõ cảm thụ của mình, trong lòng vừa sợ vừa giận, ngay cả ngươi cũng phản bội ta!

……

Bởi vì thời gian khẩn trương cho nên Bạch Phàm vội vàng chạy trở về, nhưng đến khi quay trở lại thân thể của mình thì hắn mới cảm giác có điều gì đó bất ổn. Bởi vì lúc ấy theo bản năng muốn bảo toàn Ân Nam Hàn, lại không muốn bại lộ chuyện mình đã sớm biết Ân Duệ nhốt Ân Nam Hàn cho nên hắn không đem chuyện mình chuyển Ân Nam Hàn đi chỗ khác nói cho Ân Duệ biết. Nhưng sau khi quay trở lại thân thể của mình, trải qua một lúc suy nghĩ cẩn thận thì hắn mới cảm thấy hành vi tối hôm qua của mình quá mức nông nổi, chuyện cháy rừng lớn như vậy thì không thể giấu được Ân Duệ, Ân Duệ chắc chắn đi vào mật thất để xem xét, nếu Ân Duệ nhìn thấy dây xích bị chặt đứt, lại không biết tung tích của Ân Nam Hàn thì nhất định sẽ cực kỳ khẩn trương, hơn nữa có rất nhiều người nhìn thấy hắn lẻ loi vọt vào cấm địa một mình, lại cõng ra một người, như vậy nhất định sẽ không giấu được Ân Duệ.

Mà quan trọng là nơi hắn giấu Ân Nam Hàn lại quá mức qua loa, nơi đó mặc dù hẻo lánh, không dễ có người phát hiện nhưng rốt cục không phong bế giống như cấm địa, tuy rằng Ân Nam Hàn bị nhốt hai năm, ngay cả đi lại cũng không có sức, vết thương lại bị chính hắn động tay động chân một chút, chắc là không thể tự mình bỏ trốn, nhưng nếu Ân Nam Hàn có cách gọi người đến thì chuyện này sẽ không ổn, hắn không nên qua loa như vậy, nếu lúc ấy nói ra hết thảy mọi chuyện cho Ân Duệ biết thì ít ra Ân Duệ có thể coi chừng Ân Nam Hàn, như vậy hiện tại hắn sẽ không cần phải lo lắng đề phòng như vậy. Cho dù hắn và Ân Duệ sẽ xảy ra mâu thuẫn nhưng vẫn có thể dễ dàng giải quyết, nhưng nếu người ngoài biết chuyện của Ân Nam Hàn thì khó có thể nói trước kết quả.

Toàn bộ buổi sáng Bạch Phàm đều cau có, sốt ruột mà đi tới đi lui ở trong phòng, đến giữa trưa, hắn nhận được một cú điện thoại, La Suất hẹn hắn ra ngoài dùng bữa, lúc này Bạch Phàm đã bị đủ mọi suy đoán làm cho ngạt thở, cho nên hắn nhanh chóng đồng ý, hắn quả thật cần phải ra ngoài hít thở không khí một chút.

Địa điểm vẫn do La Suất chọn, bầu không khí rất tốt, thức ăn nhìn rất hấp dẫn, nhưng Bạch Phàm lại không có tâm tư hưởng thụ, hắn vẫn thất thần, ăn mà không có cảm giác mùi vị gì. Tâm tư bất an của Bạch Phàm nặng nề đến mức La Suất cũng nhận ra.

La Suất hỏi thăm vài lần, “Cậu sao vậy?” đều bị Bạch Phàm lắc đầu bảo rằng không có gì. Bạch Phàm cảm thấy thời gian hôm nay đặc biệt trôi rất chậm, cuối cùng cũng lê lết đến năm giờ chiều, hắn lập tức bảo La Suất đưa hắn trở về, La Suất thấy bộ dáng vội vàng của hắn còn tưởng là có chuyện gì quan trọng, vì vậy liền nhấn ga phóng về nhà của Bạch Phàm. fynnz.wordpress.com

Sau khi về đến nhà thì Bạch Phàm nhanh chóng leo lên giường, lăn qua lộn lại trên giường hai tiếng, rốt cục đến tám giờ tối, khi cơn buồn ngủ kéo đến, hắn lập tức thuận theo mà nhắm mắt lại.

Trong cơ thể Ân Duệ, Bạch Phàm trước tiên ngồi bật dậy, mở ra ngăn chứa bí mật, vội vàng đảo qua, quả nhiên một đống câu hỏi ùn ùn ập xuống đầu của hắn, “Phàm, tối hôm qua cấm địa bị cháy, vì sao ngươi phải vọt vào, người mà ngươi cứu ra là ai? Ngươi để hắn ở đâu?”

Bạch Phàm gấp thư lại, theo nội dung trong thư thì Ân Duệ vẫn chưa phát hiện địa điểm mà hắn giấu Ân Nam Hàn, nhưng không biết vì sao cảm giác bất an trong lòng của hắn lại càng lúc càng trầm trọng. Bạch Phàm khoác thêm y phục, đi đến hậu viện hẻo lánh, bên trong vẫn lặng im như cũ, thoạt nhìn vẫn không có gì biến hóa giống như lúc hắn đã rời đi, Bạch Phàm thở ra một hơi, trực tiếp trèo tường vào trong.

Nhưng vừa tiến vào thì vẻ mặt của Bạch Phàm lại trở nên cứng đờ, chỉ thấy cánh cửa gỗ vốn đã khóa chặt lại đang nằm chổng trơ dưới đất, cảnh tượng trong phòng rõ ràng đập vào mắt của hắn, bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có một bóng người.

Không thấy….bước chân của Bạch Phàm cứng ngắc, hắn đi từng bước một tiến vào bên trong, chiếc giường mà lúc đầu Ân Nam Hàn nằm lên đó chỉ còn vài giọt máu đỏ sẫm, ngoại trừ như vậy thì còn có hai đoạn dây xích bị máu nhuộm đỏ, Bạch Phàm nhận ra sợi dây xích đó, chính là hai sợi dây xuyên vào bả vai của Ân Nam Hàn, hai sợi dây đó vẫn còn bám trên da thịt, xem như rút thẳng trực tiếp từ bả vai xuống.

Bạch Phàm cảm thấy rùng mình, hắn ý thức được chính mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, một năm qua tiếp xúc đều là Ân Nam Hàn với bộ dáng suy nhược, làm cho hắn bất tri bất giác cũng quên mất đề phòng, nhưng tình cảnh trước mắt cũng rõ ràng nhắc nhở hắn rằng Ân Nam Hàn là người như thế nào, đối phương là một đại ma đầu đã sớm nổi danh trên giang hồ, là Giáo chủ Hắc Nguyệt thần giáo đã hơn mười năm, Ân Nam Hàn chưa bao giờ là người tốt, đối với mình tàn nhẫn, đối với người khác lại càng ác độc hơn, một Ân Nam Hàn như vậy mà thoát vây thì làm sao sẽ bỏ qua cho hắn và Ân Duệ đã cầm tù đối phương trong hai năm?

Bạch Phàm đang muốn rời khỏi hậu viện thì lại đột nhiên dừng lại, bởi vì nơi đây yên tĩnh đến mức quỷ dị, Bạch Phàm đề cao cảnh giác, khóe mắt hơi thoáng nhìn thấy có một chút ánh sáng thì lập tức nghiêng mình tránh né, ngay lập tức một mũi tên cắm phập vào vách tường ở sau lưng, Bạch Phàm liền trốn vào một góc mà bên ngoài nhìn không thấy, hắn lặng lẽ nhìn lén ra ngoài thì không biết từ khi nào ở bên ngoài đã đứng một loạt xạ thủ cầm cung tên trong tay.

Bạch Phàm hít một hơi lạnh lẽo, hắn không ngờ Ân Nam Hàn ra tay nhanh như vậy, càng không ngờ Ân Nam Hàn lại lộ liễu như thế, dám động thủ ngay bên trong giáo.

Ân Nam Hàn làm Giáo chủ hơn mười năm, có một chút thế lực chôn giấu ở một nơi bí mật nào đó mà Ân Duệ không thể chạm đến cũng là điều hiển nhiên, Ân Duệ có thể ngồi ổn trên ngôi Giáo chủ là vì không ai biết tung tích của Ân Nam Hàn, nhưng hiện tại Ân Nam Hàn đã trở lại, Ân Duệ còn có thể tiếp tục ngồi trên vị trí kia hay sao?

Tiếng cung tên liên tiếp vang lên, mỗi khi hắn có động tĩnh thì nghênh đón hắn chính là một trận mưa tiễn, Bạch Phàm bị vây chặt ngay tại nơi này, hắn cảm thấy có một chút thúc thủ vô sách, đúng lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đao kiếm choảng nhau, là ám vệ, ánh mắt của Bạch Phàm lập tức bừng sáng, lợi dụng thời cơ ngắn ngủi mà đám ám vệ tạo ra, hắn cầm lấy chiếc chăn trên giường rồi dùng lực hất các mũi tên bắn đến để thoát khỏi vòng vây, đám ám vệ cũng không ham chiến, sau khi thấy Bạch Phàm an toàn rời khỏi thì bọn họ cũng vừa đánh vừa lui rồi lập tức đuổi theo.

“Truy đuổi.” Đám xạ thủ thấy mục tiêu chạy thoát thì vội vàng bám theo.

……

Cùng lúc đó ở trong mật thất treo đầy tranh của Bạch Phàm lại nghênh đón một vị khách nhân, Ngũ trưởng lão với dáng người cao gầy cùng vẻ mặt sùng kính đang khom lưng dẫn một người tiến vào, “Giáo chủ, đây là nơi mà hôm nay thiếu chủ đã đến.” Ngũ trưởng lão xưng Giáo chủ đương nhiên không phải là Ân Duệ, Giáo chủ duy nhất mà hắn thừa nhận đã trở lại, Ân Duệ đương nhiên trở thành thiếu chủ như lúc trước, thậm chí vị trí thiếu chủ này cũng chỉ là tạm thời, bởi vì Ân Nam Hàn đã hạ lệnh phải bắt cho bằng được Ân Duệ, tuy rằng Giáo chủ muốn bắt sống nhưng cũng không nhìn ra có bao nhiêu ý tứ coi trọng thiếu chủ.

Ân Nam Hàn nhìn căn phòng treo đầy tranh, hắn gật đầu rồi nói với Ngũ trưởng lão, “Ngươi đi ra ngoài đi.”

“Dạ.”

Sau khi Ngũ trưởng lão rời đi thì Ân Nam Hàn chậm rãi di chuyển trong gian mật thất này, hắn dừng chân một chút ở mỗi một bức tranh, tuy rằng hắn cảm thấy rất hứng thú đối với người trong tranh, rốt cục là ai đáng giá để cho nhi tử của hắn phải giấu ở nơi này, nhưng hắn không có cách nào biết thêm tin tức thông qua những bức tranh kia, Ân Nam Hàn lại đi đến phía trước thùng gỗ chất đầy thư, lật xem những lá thư được đặt bên trong. Nhìn hai trang giấy dán dính vào nhau, hắn nở nụ cười, hai hảo nhi tử của hắn thật sự là khắng khít, phối hợp ăn ý như vậy, thảo nào hắn không thể ly gián bằng cách dụ dỗ Ân Duệ ban đêm độc chiếm thân thể.

Ân Nam Hàn đọc vài lá thư thì liền dừng tay, hắn không có thời gian để đọc những lá thư ghi chép những sự việc vụn vặt hằng ngày, hảo nhi tử của hắn giấu kín nơi này thì nhất định trong đây còn có một vài thứ rất có ý nghĩa.

Ân Nam Hàn nghiên cứu thiên nhân, cơ quan sổ thuật chỉ là chuyện vặt đối với hắn, một khi hắn đã kiên nhẫn tìm kiếm thì cơ hồ mật thất này không còn cái gì gọi là bí mật. Khi gõ đến một bức tranh thì trên mặt của Ân Nam Hàn xuất hiện ý cười sâu xa, “Có.”

Hắn nhấc lên bức tranh kia, mở ra ngăn chứa bí mật giấu đằng sau bức tranh, quả nhiên trong đó còn có một bức tranh khác, Ân Nam Hàn cầm lấy bức tranh được cất giấu một cách bí ẩn, trong miệng khẽ nói, “Để cho ta xem hảo nhi tử của ta rốt cục che giấu bí mật gì.”

Vẻ mặt lạnh lùng của Ân Nam Hàn lộ ra thần sắc thản nhiên và tùy tiện, nhưng khi hoàn toàn mở ra bức tranh được cuộn tròn, hình ảnh hương diễm bất chợt xuất hiện trước mắt thì hắn cũng nhịn không được mà dại ra trong khoảnh khắc.

Cả đời này của Ân Nam Hàn chưa từng có cái gì chưa thấy qua, nhưng giờ khắc này tinh thần của hắn cũng bắt đầu bị công phá. Trong tay của hắn là một bức xuân cung đồ, hắn rất khẳng định đây là xuân cung đồ, cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cho dù bức tranh trong tay vẽ hai nam tử thì cũng không có gì kỳ lạ. Chân chính làm cho Ân Nam Hàn chấn động chính là khuôn mặt của hai nam tử trong tranh, một người là nam tử trong tất cả các bức tranh được treo đầy ở gian mật thất này, người còn lại chính là hảo nhi tử của hắn. (xuân cung đồ = tranh vẽ hai nam tử hoan ái)

Sau khi ngắm nhìn một lúc thì Ân Nam Hàn mới cuộn lại bức tranh hương diễm rồi cười khẽ, mặc dù có một chút bất ngờ nhưng cũng không phải không hề có thu hoạch, hóa ra hảo nhi tử của hắn lại thích nam nhân, không biết là nhi tử nào của hắn thích người nam nhân ở trong bức tranh này?

“Bẩm Giáo chủ, chúng ta đã bao vây thiếu chủ ở Lặc Mã Nhai.” Bên ngoài có người báo cáo.

Hử? Ân Nam Hàn lộ ra vẻ mặt như cười như không, hắn cầm lấy cuộn tranh trong tay, không ngờ vật vừa mới phát hiện lại có thể sử dụng nhanh như thế, “Đi, chúng ta đi xem.”

Lặc Mã Nhai.

Bạch Phàm cùng vài ám vệ còn sót lại bị ép đến vách núi, phía trước là một loạt xạ thủ, phía sau là vực thẳm sâu vạn trượng, tiến thoái lưỡng nan, cũng may đám người này không tiếp tục đến gần nên Bạch Phàm có thời gian thở dốc một chút. Trong khoảng thời gian tạm nghỉ, Bạch Phàm biết đám người kia đang đợi Ân Nam Hàn đến đây.

Gió đêm ở nơi này cực kỳ hung mãnh, tiếng gió gào thét, y phục của mọi người đều bị thổi phất phơ, song phương giằng co khẩn trương, không ai phát hiện trong đó có một ám vệ từ khi đi đến nơi này thì bắt đầu có một chút cảm xúc bất thường.

Ảnh Lục nhìn vách núi quen thuộc, bất tri bất giác mà cắn chặt khớp hàm, nơi này, chính là nơi này, hắn làm sao có thể quên những gì đã xảy ra ngay tại đây, làm sao lại quên Ảnh Thất đã chết như thế nào.

Ảnh Lục nắm vũ khí càng lúc càng chặt, hô hấp cũng dần dần nặng nề, một gã ám vệ đứng bên cạnh nhận ra sự dị thường của Ảnh Lục thì liền vội vàng thấp giọng nhắc nhở một câu, “Tiểu Lục.” Lúc này Ảnh Lục mới miễn cưỡng áp chế cảm xúc quá mức kịch liệt của mình.

……

Ân Nam Hàn khoan thai tiến đến, thương thế của hắn chưa lành, không nên đi đứng quá lâu, cho nên hắn ngồi trên một cái kiệu do bốn người nâng, tuy rằng Ân Nam Hàn đã gầy yếu hơn so với lúc trước rất nhiều nhưng khí thế vẫn chưa hề giảm sút, tóc tai được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, mặc trên người một thân huyền bào càng tôn lên vẻ cao quý, đôi mắt thâm trầm như nước, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, đây mới chân chính là Ân Nam Hàn.

Nhìn thấy Ân Nam Hàn xuất hiện, trong mắt của đám xạ thủ đang ngăn cản Bạch Phàm đều xuất hiện cảm xúc kích động, bọn họ luôn luôn biết rằng Giáo chủ sớm muộn sẽ trở về, tuy rằng hai năm qua vô cùng vất vả nhưng rốt cục vẫn chờ được ngày Giáo chủ trở về.

Ân Nam Hàn nhìn Bạch Phàm bị ép đến vách núi, trong đôi mắt thâm trầm tựa hồ xuất hiện một loại cảm xúc có tên là sung sướng, hắn dùng giọng điệu khàn khàn quen thuộc của mình, “Hảo nhi tử của ta, phụ thân thật sự rất thích đại lễ mà tối hôm qua ngươi đã dâng cho ta.”

“….” Bạch Phàm nắm chặt kiếm trong tay, không nói được một lời nào.

Ân Nam Hàn không bận tâm đối với thái độ của Bạch Phàm, hắn lấy ra một cuộn tranh từ trong ngực rồi nói, “Ha ha, hôm nay phụ thân vừa vặn tìm được một thứ rất thú vị ở trong giáo, muốn cho ngươi xem, không biết ngươi có thích lễ vật này của phụ thân hay không.” Ân Nam Hàn vừa cầm cuộn tranh vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bạch Phàm, lại phát hiện Bạch Phàm hoàn toàn trấn tĩnh, không hề lộ ra thần sắc thất thường đối với cuộn tranh trong tay của hắn. Chẳng lẽ hắn đã đoán sai? Cuộn tranh này không phải vật có thể uy hiếp nhi tử của hắn?

Bạch Phàm không biết Ân Nam Hàn rốt cục muốn làm gì, Ân Duệ là nhi tử duy nhất của Ân Nam Hàn, nếu bị bắt trở về thì tuy rằng sẽ không bị chém chết ngay tức khắc, nhưng cũng chưa chắc có đường sinh cơ, cho dù Ân Nam Hàn có thể tha mạng cho bọn họ nhưng tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ dễ dàng, nghĩ đến việc hắn và Ân Duệ bị cầm tù vì đã đắc tội hai năm qua với Ân Nam Hàn thì Bạch Phàm lại nhịn không được mà cảm thấy rùng mình.

Ân Nam Hàn lại chú ý đến thần sắc run rẩy rất nhỏ của Bạch Phàm, hàng lông mày cau lại, thầm nghĩ, không hổ là nhi tử của hắn, thiếu chút nữa đã bị lừa gạt, sau khi xác định cuộn tranh trong tay có lực ảnh hưởng rất lớn đối với Bạch Phàm thì Ân Nam Hàn liền lộ ra một nụ cười ác ý, “Hảo nhi tử của ta, phụ thân đưa cho ngươi lễ vật, ngươi phải nhìn cho kỹ nha.” Ân Nam Hàn vừa dứt lời thì liền đưa tay về phía Bạch Phàm, chậm rãi mở ra cuộn tranh.

Về phía Bạch Phàm, khi cuộn tranh dần dần mở ra thì thân thể của hắn lại chậm rãi cứng ngắc.
Bình Luận (0)
Comment