“Cạch’ một tiếng, Cố Niệm Niệm lập tức mở chiếc đèn trên đầu giường lên, ánh đèn mênh mông chiếu sáng khắp cả căn phòng, làm hiện lên dung nhan tuấn dật của người đàn ông.
Cố Niệm Niệm sợ hãi đến tái cả mặt, cô kéo chiếc áo đang rơi ruột của mình lên rồi siết thật chặt, sau đó cô nhanh chóng lùi về phía cuối giường---
“Kỷ Thiên Hạo, tên điên nhà anh! Anh…” Lời còn chưa dứt thì chiếc cổ mảnh khảnh của cô đã bị người đàn ông hung hăng bóp lấy, sự ngạt thở dữ dội đã cắt đứt lời cô!
Ánh mắt băng lãnh của Kỷ Thiên Hạo dừng lại trên đôi môi đỏ sưng tấy của cô, khuôn mặt tuấn tú càng trở nên u ám đáng sợ, từng chữ từng chữ mà anh thốt ra đều như vạn tiễn đang xuyên qua người Cố Niệm Niệm---
“Em dám để hắn đụng vào em!”
Khuôn mặt nhỏ của Cố Niệm Niệm càng lúc càng đỏ, dưới sự thô bạo của anh ta, nước mắt cô liền rơi lã chã!
“Tôi không có!”
“Tôi không tin! Tôi phải đích thân kiểm tra!” Kỷ Thiên Hạo nói xong liền đè Cố Niệm Niệm xuống….