Sau khi chứng mình bằng một hồi mây mưa, Cố Niệm Niệm buồn bã nhìn chính mình trong gương, yếu ớt nói: “Chiếm được thứ anh muốn rồi, có thể buông tha cho tôi rồi chứ.
”
Kỷ Thiên Hạo nắm tay, dùng ánh mắt phức tạp khó lý giải nhìn cô, sau đó bỗng nhiên lạnh lùng nói: “Muốn đánh bại một người đàn ông, chính là đoạt lấy người phụ nữ mà hắn để ý nhất!” Ánh mắt hắn gắt gao xuyên qua gương chìn chằm chằm cô, sự tức giận tràn ngập tựa như sóng to gió lớn.
Cố Niệm Niệm giật mình, theo bản năng quay đầu đi chỗ khác.
Tầm mắt của cô rơi bên ngoài cửa sổ, mang theo nồng đậm bi thương.
Cô không biết nên hiểu những lời nói này của Kỷ Thiên Hạo như thế nào, kẻ thù của hắn nếu là Kỷ Gia Phong, vậy hắn đã tìm nhầm người phụ nữ rồi, bởi vì cô không cho rằng một người phụ nữ mới kết hôn bị vứt bỏ, sẽ trở thành người mà chồng mình để ý nhất.
Nhưng cô không phản bác, giải thích với một người đàn ông như vậy, có lẽ không có bất cứ lý do gì có thể làm hắn dao động chuyện mà hắn đã nhận định.
Kỷ Thiên Hạo giống như nhìn ra được suy nghĩ của Cố Niệm Niệm, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà mị: “Quên chưa nói với cô, cô chỉ là một tấm chắn của Kỷ Gia Phong thôi.
Muốn làm người phụ nữ mà hắn để ý nhất, cô còn chưa đủ tư cách.
”.