Nhiếp Chính Vương Hít Mèo Mỗi Ngày

Chương 48


Tiêu Cư Mạo theo Đàm Thời Quan đi dạo gần nửa Giang Lăng thành, sau đó mới trở về Vân Tiêu sơn trang.
Đàm Liệt thấy chỉ có một người một mèo trở về, không khỏi thắc mắc: "Trường Hiên với Tiêu Phàm đâu?"
"Bọn chúng đi chơi với tiểu bằng hữu Chu gia." Đàm Thời Quan ngồi xuống, thuận tay rót cho Tiêu Cư Mạo cốc nước, lại nói tiếp: "Đại ca, ngươi có biết gì về Thái phủ ở thành Nam không?"
Đàm Liệt ngẩn người, hồ nghi nói: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?" Trong lúc nói, trong mắt hiện lên ý khinh bỉ thấy rõ.

Đàm Thời Quan lắc đầu, "Không có gì, hôm nay ở trên đường nhìn thấy người của Thái phủ, cho nên có hơi hiếu kì, ta nhớ lúc ta rời nhà, Giang Lăng thành vẫn chưa hề có Thái phủ này xuất hiện."
Đàm Liệt hừ lạnh một tiếng, "Chẳng qua là mấy thứ hạ lưu mà thôi, không có gì đáng nói."
Đàm Thời Quan nghe vậy cũng không hỏi nữa, lần này hắn bí mật đến điều tra Thái phủ, cũng không muốn để Vân Tiêu sơn trang bị kéo vào.
"Đại ca, ta về phòng trước."
Đàm Liệt phất phất tay, "Ngươi làm việc của ngươi đi, nếu có gì cần, cứ việc nói với đại ca, không cho phép xằng bậy khiến bản thân bị thương."
Đàm Thời Quan cười cười đáp ứng, sau đó ôm Tiêu Cư Mạo vào thư phòng, lấy bức họa trong tay áo ra ngoài trải lên mặt thư án.

Bên trên bức họa vẽ một con mèo quýt màu sắc lông rất xinh đẹp sinh động, chân trước đang chồm lên nhào về phía một con bướm đang bay, vừa ngây thơ vừa đáng yêu.

Tiêu Cư Mạo nghĩ thầm, Lâm Tĩnh thù vẽ hắn thành tranh cũng không hỏi qua ý của hắn, cũng may là vẽ không tệ.

"Thích không, ta mang theo nó hồi cung nhé?" Đàm Thời Quan thấy mèo bệ hạ nhìn chăm chú, không khỏi nói.

Tiêu Cư Mạo nghe vậy nhẹ gật đầu.
Lúc này Lưu Vệ ở bên ngoài cửa gõ một cái, sau khi được Đàm Thời Quan cho phép mới đẩy cửa bước vào, đi đến trước thư án nói: "Thiếu gia, thuộc hạ đã đi điều tra, Thái Lập bây giờ nghe nói gia tài bạc triệu, phú khả địch quốc, của cải vào túi của hắn đa số đều là do cướp giật chèn ép người ta mà có, ở Giang Lăng thành tiếng tăm cực tệ, mọi người xung quanh đây đều rất bất bình nhưng lại không dám nói gì."
"Tình hình Thái phủ bây giờ thế nào?"
"Thái Lập thê thiếp thành đàn, nhưng nghe nói năm nay đã qua bốn mươi rồi vẫn chưa có một mụn con nào, ngay cả con gái cũng không có, nhiều tiểu thiếp đều do hắn trắng trợn bắt đem vào trong phủ, hình như ngay cả chính thê cũng lai lịch không rõ."
Tiêu Cư Mạo: "..." Không có con cái, này rõ ràng là báo ứng còn gì?
"Ta bảo ngươi tra về vị Tịnh phu nhân kia thì sao?"
Lưu Vệ gật đầu, mặt lộ ý mừng, "Tịnh phu nhân này chính là tỷ tỷ ruột của Đới Vinh, Đới Nhu."
Đới Vinh lúc ở chùa Bạch Long lo lắng tỷ của mình sẽ bị dày vò đến chết, thực không ngờ Đới Nhu không những không chết, còn từ trong khốn cảnh đi lên, phỏng chừng ở Thái phủ địa vị không thấp.

Nàng là do bị phú quý mê hoặc, hay là còn nguyên nhân nào khác nữa?
"Đới Nhu này, đi tra cẩn thận lại một lần nữa đi."
"Vâng." Lưu Vệ lĩnh mệnh lui ra.

Sau khi ăn trưa xong, Tiêu Cư Mạo ngủ một giấc, lúc tỉnh lại nhìn thấy Đàm Thời Quan đang thay y phục, thế là nhảy đến trước mặt hắn, dò xét từ trên xuống dưới, mặc thành thế này là muốn đi đâu?
Đàm Thời Quan vươn tay vuốt vuốt lại mớ lông xù lên lúc hắn nằm ngủ, "Lưu Vệ đã nghe ngóng được chút tin tức, Đới Nhu thường đến Thiên Hương lâu nghe sách, chúng ta cũng không ngại đến đó giao lưu với nàng một chút."
Tiêu Cư Mạo gật gật đầu, muốn tra rõ tên Thái Lập kia, Đới Nhu có thể là điểm mấu chốt để đột phá, cũng không biết nàng còn nhớ đệ đệ đang lưu lạc bên ngoài của mình, còn nhớ được bản thân bị đám người này hại đến cửa nát nhà tan hay không.

Thiên Hương lâu xây bên cạnh Lâm Giang, là quán rượu khí phái nhất ở Giang Lăng thành, khách đến uống rượu ở đây không phú thì cũng quý.

Bên ngoài quán rượu trang hoàng rất đẹp, bên trong cũng tráng lệ không kém.

Nhìn khách nhân tới lui, Tiêu Cư Mạo có chút bất ngờ, này là mỗi ngày kiếm ngàn vàng.

Nghĩ đến quốc khố chỉ có chút tiền nhỏ, không khỏi cảm thấy hổ thẹn.

Hỏa kế trong quán đã sớm luyện thành một đôi tuệ nhãn, nhìn một phát liền biết rõ người này có tiền hay không.

Đàm Thời Quan vừa đi đến trước cửa, đã lập tức có người chạy đến niềm nở thăm hỏi, sau đó hỏa kế kia đưa tay ý mời Đàm Thời Quan đi lên lầu.

"Khách quan nếu cần gì cứ việc dặn dò."
Đàm Thời Quan vừa đi vừa nói: "Lầu ba, mang lên một ấm trà là được."
Lầu ba chuyên là nơi để nghe kể chuyện, trước khi bước vào đều phải bỏ ra năm lượng bạc, không bao gồm phí ăn uống.

Đàm Thời Quan trực tiếp đưa cho hỏa kế mười lượng bạc, hỏa kế lập tức mặt mày hớn hở, đưa hai người bọn họ lên lầu ba, sau đó mới quay xuống đi pha trà.

Lầu ba rộng rãi đầy đủ ánh sáng, bên trong đã có rất nhiều phu nhân ăn mặc xinh đẹp yên lặng ngồi nghe sách, cửa sổ hai bên mở rộng, gió mát từ ngoài sông thổi vào, xoay vòng trên mấy nén hương, hương thơm lan tỏa khắp nơi, vừa khoan thai vừa thanh tĩnh.

Trên mặt sông ngoài xa, chợt có thuyền hoa lững lờ trôi qua, mơ hồ nghe thấy tiếng đàn sáo vang lên, giọng hát thiếu nữ trong trẻo vang khắp cả dòng sông, nhìn thấy cô nương yêu kiều đang say mê uyển chuyển múa theo điệu nhạc trên mạn thuyền.

Tiêu Cư Mạo rũ mắt xuống, nếu đem đi so sánh, hắn lên được vị trí Hoàng thượng này thực sự quá cực khổ rồi.

Trong sảnh chính nam nữ phân chia thành hai bên khác nhau, ở giữa chắn một bức bình phong, người kể chuyện hễ nói đến điểm nào đặc sắc, liền nghe thấy một bên bình phong của quý phụ nhân kia kinh hô lên một tiếng, Đàm Thời Quan tùy ý tìm một cái ghế trống bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, Tiêu Cư Mạo cuộn người lại nằm trên đùi hắn.

Một lát sau, người kể chuyện xuống dưới nghỉ ngơi, trong sảnh chính liền vang lên tiếng bàn luận xôn xao, một đám khách nam phần lớn đều bàn về chuyện kể lúc nãy, còn nhóm khách nữ thì thì bàn tán về chuyện trong nhà mình.

Tiêu Cư Mạo duỗi móng vuốt, đầu tiên chỉ chỉ mình, sau lại chỉ chỉ tấm bình phong đối diện, mở to mắt nhìn Đàm Thời Quan..
Đàm Thời Quan nghiêm túc lắc đầu.
Tiêu Cư Mạo gấp gần chết, nếu như hắn có thể đi theo Đới Nhu đến Thái phủ, nói không chừng có thể tìm ra được bí mật gì đó, dù sao cũng chẳng có ai lại đi phòng vệ một con mèo.

Đàm Thời Quan hiểu rõ ý của hắn, nhưng mà hắn vẫn cảm thấy chuyện này rất nguy hiểm.

Thái Lập xưa nay làm không biết bao chuyện thương thiên hại lí, vẫn có thể sống tiêu dao khoái hoạt đến nay, thế lực trong tay hắn nhất định không thể khinh thường, ngoại trừ không qua nổi phủ Thái quốc công ở kinh thành, trên giang hồ nhất định cũng có không ít vây cánh.

Không thiếu có kẻ nghi thần nghi quỷ, có khi ngay cả mèo cũng sẽ không bỏ qua.
Tiêu Cư Mạo vỗ vỗ tay của hắn, trợn mắt nhìn, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ qua, sớm hiểu rõ được chuyện của Thái Lập, sớm ngày an tâm.

Đàm Thời Quan túm lấy móng của hắn, không cho đi.
Tiêu Cư Mạo nhìn thẳng hắn, ngươi nếu không làm gì, vậy đến Thiên Hương lâu làm chi? Đến để nghe kể chuyện hả?
Đàm Thời Quan bảo hắn cứ an tâm đợi thêm một lúc.

Đang trong lúc tiên sinh kể chuyện nghỉ ngơi, đám tiểu nhị sẽ châm nước thêm cho khách, cũng sẽ đưa lên vài món ăn ngon miệng.

Đàm Thời Quan cầm một khối điểm tâm đưa đến trước miệng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo quay đầu không thèm để ý hắn.
Bình phong đối diện, thị nữ trong Thiên Hương lâu thay phu nhân thiên kim tiểu thư dâng trà lên, Đới Nhu dựa cửa sổ mà ngồi, gương mặt tinh xảo nhìn về hướng mặt sông, rơi vào trên một chiếc thuyền hoa náo nhiệt, bờ môi đỏ thắm khẽ mím lại.

"Phu nhân, trà của người." Thanh âm trong trẻo khẽ vang lên bên tai khiến nàng bừng tỉnh, Đới Nhu quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt, "Để xuống đó đi."
Thị nữ bộ dạng phục tùng đem bát trà đặt lên bàn, sau đó thoáng xê dịch dưới đáy tách trà, ngay vị trí tách trà cùng với đĩa đặt bên dưới rõ ràng có một tấm giấy nhỏ.

Nàng sau đó đặt tách trà về lại vị trí cũ, cúi đầu lui xuống.

Đới Nhu sắc mặt không hề thay đổi, vươn tay nâng trà lên khoan thai uống một ngụm, lúc đặt tách trà xuống bàn lần nữa, trong lòng bàn tay của nàng đã xuất hiện một tờ giấy, phía trên chỉ có hai chữ —— Đới Vinh.
Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, cả người run lên nhè nhẹ, Đới Nhu nhanh chóng giấu tờ giấy lại bên trong tay áo, sau đó phất tay làm vỡ tách trà, nhíu mày tức giận nói: "Ai pha trà, sao lại nóng như vậy!"
Thiên Hương lâu phục vụ tuyệt đối tận tình, vừa nghe thấy khách nhân không vui, lập tức có quản sự đi tới, một mặt tươi cười niềm nở, "Phu nhân, có chuyện gì không hài lòng?" Nhìn thấy mảnh vỡ của tách trà trên đất cũng không gấp gáp.


"Trà quá nóng." Đới Nhu cả người lạnh lùng, mi tâm ẩn ẩn vẻ tức giận kìm nén.
"Xin phu nhân bớt giận, tiểu nhân lập tức thay cho phu nhân tách trà khác, tiên sinh kể chuyện sắp bắt đầu rồi, phu nhân tuyệt đối đừng bỏ qua đoạn đặc sắc phía trước nha."
Đới Nhu nghe xong, đột nhiên đứng dậy, "Không có hứng thú, ngươi gọi thị nữ kia đến đây."
Quản sự vội vàng dẫn nàng ra khỏi phòng, tiến vào một nhã gian không người khác, cũng nhanh chóng gọi thị nữ dâng trà ban nãy lên, để cho nàng nhận tội với Đới Nhu.
Rất nhanh, thị nữ kia bị dẫn vào, vừa vào đã lập tức bổ nhào đến bên chân Đới Nhu, dập đầu nhận sai, trên mặt nước mắt chảy dài.

Quản sự cũng ở bên cạnh nói đỡ cho nàng vài câu, còn khẳng định toàn bộ chi phí của Đới Nhu lần này đều miễn.
"Bổn phu nhân thiếu mấy lượng bạc đấy sao?" Đới Nhu trừng hắn một chút, "Thôi, ta cũng không phải kẻ không nói đạo lí, nếu như là không cố ý, vậy dễ tính rồi, ta sẽ không làm khó cô ta."
Quản sự lập tức cho thị nữ lui xuống.

Đới Nhu nhìn thấy quản sự còn khó xử đứng ở đó, thuận miệng nói: "Bổn phu nhân ban nãy bị kinh sợ, muốn ở đây nghỉ ngơi một lát, ngươi lui xuống trước đi."
Quản sự khom người xuống hành lễ một cái, còn quan tâm đóng cửa lại.

Đới Nhu ngồi trong phòng chốc lát, liền khẽ dời chân phải, chỉ thấy dưới đế giày cũng là một tờ giấy, trên đó viết "Tiệm Vải Cẩm Tú."
Lần nữa giấu mảnh giấy vào trong tay áo, nàng đứng dậy ra khỏi Thiên Hương lâu.

Người hầu bên ngoài nhìn thấy nàng lập tức tiến lên, "Phu nhân, bây giờ hồi phủ sao?"
Đới Nhu mặt không biểu tình, "Gần đây thời tiết chuyển lạnh, bổn phu nhân muốn đi đến tiệm vải nhìn xem một chút, may mấy bộ y phục."
Người hầu theo sát phía sau nàng.

Đới Nhu trong lòng dù có sóng to gió lớn đến mức nào, cước bộ vẫn chậm rãi như thường ngày, nhàn nhã tự nhiên.

Không bao lâu, Tiệm vải Cẩm Tú đã ở trước mặt, nàng vốn là khách quen của nơi này, chưởng quỹ của tiệm vải nhận ra nàng, lập tức tươi cười đón người vào trong.
"Tịnh phu nhân, mời vào trong tiệm cho ấm người, tiệm vải chúng ta hôm qua mới lấy về mấy mẫu vải mới, tất cả đều ở bên trong, người muốn vào xem chút không?"
Đới Nhu "Ừ" một tiếng, quay sang nói với đám người theo hầu: "Bổn phu nhân vào trong xem một lát, các ngươi ở bên ngoài đợi đi."
Người hầu sớm đã tập thành quen, liền an tâm đứng bên ngoài đợi.

Đới Nhu theo chưỡng quỹ vào buồng trong, bên trong đúng thực có không ít tơ lụa thượng phẩm, nàng cầm tơ lụa trên tay, trong lòng lại không có tâm trạng để ý đến nó.

Lúc này, một con mèo quýt tròn ủm từ đâu xuất hiện trước mặt nàng, trong miệng còn ngậm một phong thư, ngửa đầu nhìn nàng.
Đới Nhu trong lòng khẽ động, vội khom lưng lấy phong thư, sau đó mở ra xem, vừa nhìn xong nước mắt liền tuôn trào không dứt, trên mặt vừa là vui mừng vừa là bi thương.

Tiêu Cư Mạo nhìn thấy, trong lòng cũng không chịu nổi, nếu không phải mình làm Hoàng thượng không tốt, Thái Lập cũng không dám không kiêng kỵ như vậy, Đới gia cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tang thương này.

Hắn đưa cho Đới Nhu là bút tích chính tay Đới Vinh viết, đương nhiên nàng có thể nhận ra được, tiểu đệ mấy năm nay biệt vô âm tín, Đới Nhu vốn cho rằng hắn đã xảy ra chuyện không may, không ngờ nhờ trời cao chiếu cố, tiểu đệ của nàng vẫn còn sống, đồng thời còn sai người lén đưa thư báo bình an cho nàng, trong lúc nhất thời Đới Nhu vừa vui mừng vừa đau lòng khôn xiết.

Chưởng quỹ bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Phu nhân, người có ưng ý tấm vải nào không?"
Đới Nhu lấy lại tinh thần, lập tức dùng khăn lau nước mắt, trả lời: "Chưởng quỹ, ta muốn nhìn lại thêm mấy lần nữa, vải của ngươi màu sắc quá đa dạng, ta vẫn chưa chọn được tấm nào ưng ý." Nói xong cười nhẹ một tiếng.
Tiêu Cư Mạo thở dài, Đới Vinh trước đó nói sau khi Đới Nhu bị Thái Lập cưỡng ép bắt về còn có ý định muốn tự sát, bây giờ lại luyện thành khả năng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, chỉ sợ mấy năm nay đã dùng rất nhiều tâm tư mới có thể yên ổn còn được chút tính người ở Thái phủ hỗn loạn kia.

Chưởng quỹ đốt một cây nến, Đới Nhu nhìn thấy liền hiểu rõ, lấy hai tờ giấy nhỏ trong tay áo lẫn phong thư kia để trên ngọn lửa đốt sạch.
Đám người hầu ở bên ngoài kia mặt ngoài là phục tùng nàng, theo hầu cận bên cạnh nàng, nhưng thực tế chẳng qua là một đám chó săn được Thái Lập phái đến theo dõi nhất cử nhất động của nàng, mặc dù nàng bây giờ ở trong phủ xem như có chút địa vị.

Nhưng chuyện xấu Thái Lập làm mấy năm nay quá nhiều, hắn sinh bệnh đa nghi, đương nhiên không dám tin bất kì ai.

Mấy thiếp thất kia không nghe lời đương nhiên chỉ có thể bị nhốt ở trong phủ không cho ra ngoài, còn nàng có thể tự do đi lại cũng nhờ mấy năm nay hao tâm tổn sức trên rất nhiều phương diện nên mới có được thôi.
"Chưởng quỹ, ngươi lấy cho ta hai mẫu vải này đi, sai người đưa đến Thái phủ." Đới Nhu nói xong nhìn về phía Tiêu Cư Mạo, nhỏ giọng hỏi chưởng quỹ, "Đây là mèo của ngươi sao?"
Chưởng quỹ cười cười, không từ chối cũng không khẳng định.

"Phu nhân, người nhìn kĩ lại xem mấy mảnh vải này có hư hỏng gì không, nếu có thì lại đổi tấm khác?" Chưởng quỹ đến gần nàng hơn, "Phu nhân có muốn gặp lại đệ đệ ruột của mình không?"
Đới Nhu trong lòng nghĩ đương nhiên rồi, nhưng nàng không rõ người hỏi có ý gì, thuận miệng nói: "Các người là ai? Cần ta làm gì?"
"Chẳng qua muốn hỏi xem phu nhân có chấp nhận buông bỏ giàu sang phú quý của hiện tại hay không thôi."
Đới Nhu mặt mày nghiêm nghị, "Có gì không nỡ?" Nàng nghe đến đây liền hiểu được phần nào, đoán đại khái được một chút, mà nếu thật như nàng suy nghĩ, chẳng lẽ thời cơ báo thù cho gia đình của nàng sắp đến rồi sao?
"Rất tốt, phu nhân nếu như có thể tìm được bằng chứng kết tội hắn, tự khắc sẽ có cơ hội đoàn tụ với người nhà."
Đới Nhu nhíu mày, "Hắn xưa nay rất cẩn thận, sẽ không giữ lại bằng chứng có giá trị nào bên người, cho dù có giữ lại đi nữa cũng sẽ có người thay hắn xử lí toàn bộ."
"Vậy, bên trong hậu viện của Thái phủ, những nữ tử giống như phu nhân đây không nhiều sao?" Người hắn hỏi là những nữ tử phải cực kì căm thù Thái Lập, bởi vì có nhiều nữ nhân ham vinh hoa phú quý mà quên mất nỗi khuất nhục phải chịu trước đó.
Đới Nhu nắm chặt khăn tay, cắn răng nói, "Rất nhiều." Mỗi lần nhìn thấy có thêm nữ tử nào được đưa vào Thái Phủ, nàng đều hận không thể lập tức một đao giết chết hắn ta.

"Vậy phu nhân sao không tận dụng cơ hội trên những nữ tử này?"
Đới Nhu sững sờ, "Có ý gì?"
"Nếu như có đủ người đồng lòng lên án hắn, sẽ khiến người trong thiên hạ cũng phẫn nộ theo, Thái Lập sẽ nhận đủ mọi lời thóa mạ từ dân chúng, phu nhân cùng những nữ tử kia tự khắc có thể thoát khỏi bể khổ."
"Ta hiểu rồi." Đới Nhu sửa sang lại dung mạo, tiếp theo nụ cười xinh đẹp liền hiện ra, "Đã xem kĩ rồi, cứ lấy hai mẫu này đi."
"Được, phu nhân đi thong thả, lát nữa ta sẽ sai người đưa đến Thái phủ." Chưởng quỹ cười nói đưa nàng ra khỏi tiệm.
Trong phòng, Tiêu Cư Mạo ung dung bước ra phía sau rèm, nhìn thấy Đàm Thời Quan đang nhập tâm suy tư điều gì đó, liền nhảy lên chân của hắn, Trẫm tới rồi, ngươi còn ngơ ngẩn gì đó?
Đàm Thời Quan ôm lấy hắn, "Mấy nữ tử trong hậu viện có thể làm được việc này rất ít, nhưng xem như cũng không hẳn là không xài được, chỉ cần ở bên ngoài thu hút sự chú ý của Thái Lập, ngăn cản hành động của bọn chúng, chúng ta sẽ có cơ hội lấy được càng nhiều bằng chứng."
Tiêu Cư Mạo gật gật đầu, những nữ tử vô tội kia liệu có bị liên lụy hay không?
"Một khi khiến Hoàng thượng chú ý tới, Thái phủ sẽ không dám có hành động thiếu uy nghĩ, ta sẽ phái người ẩn nấp bên đó cẩn thận bảo vệ cho các nàng, huống chi, vùng Giang Nam này cũng không phải chỉ có thế lực của Thái gia, vẫn còn rất nhiều người trung quân ái quốc ở đây."
Tiêu Cư Mạo nghe vậy chợt nhớ tới trú quân đang đóng ở Giang Nam hiện nay, tướng quân cai quản hình như là thủ hạ trước đây của Đàm Thời Quan.
Hóa ra, tất cả mọi thứ đều đã nằm trong lòng bàn tay của Đàm Thời Quan, chỉ còn chờ Thái phủ tới ngày tàn.
Mèo bệ hạ ngửa đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, duỗi chân vỗ mấy cái lên hai bên trái phải mặt của hắn, quả nhiên không hổ là Định quốc công của Trẫm..

Bình Luận (0)
Comment