Giang Lăng thành hôm nay rất náo nhiệt, ngoài cửa Chu gia tân khách nối liền không dứt.
Chu gia trên giang hồ xem như có chút danh vọng, xét về kiếm thuật tuyệt đối xếp vào thứ hạng đầu.
Đại thọ sáu mươi tuổi của Chu lão gia phát thiệp mời rộng rãi khắp nơi, hôm nay người đến dự phần lớn đều là hào kiệt trong giang hồ, mà Vân Tiêu sơn trang trước nay có quan hệ rất tốt với Chu gia, đương nhiên cũng phải đến để chúc mừng.
Đàm Liệt mang theo ái thê Cận Lam, nghĩa tử Quý Trường Hiên, còn có nhị đệ ở bên ngoài lâu ngày vừa mới trở về Đàm Thời Quan cùng nhau đến chúc thọ.
Trường hợp này, Tiêu Cư Mạo đương nhiên không thể cùng đi theo, chỉ có thể ngậm ngùi ở chờ trong Vân Tiêu sơn trang cùng với Tiêu Phàm mắt lớn trừng mắt nhỏ cho đỡ nhàm chán.
Tiêu Phàm lúc còn ở kinh thành có học được chút võ công, đang ở trong sân chuyên tâm rèn luyện.
Tiêu Cư Mạo miễn cưỡng nằm sấp trên ghế nệm êm, khép hờ mắt bồi hắn.
Đàm Thời Quan đi rồi không biết khi nào mới trở về, trước đó Đàm Liệt có ý muốn Đàm Thời Quan gặp mặt tiểu thư Chu gia, nghe nói Chu Xảo Xảo kia tướng mạo xuất chúng, kiều diễm xinh đẹp, trước đây vẫn luôn ở Nam Hoa phái học võ nghệ, gần đây mới trở về, cũng chính vì muốn kịp chúc thọ cho Chu lão gia tử.
Chu lão gia tử cũng đang muốn mượn thọ yến hôm nay giới thiệu Chu Xảo Xảo cho đông đảo võ lâm hào kiệt biết.
Nữ nhi lớn rồi, đương nhiên phải tìm cơ hội kiếm mối hôn sự tốt gả ra ngoài, cho nên có ý để nàng xuất hiện trong thọ yến, tự mình chọn lựa, nếu gặp được ý trung nhân thì không còn gì tốt bằng.
Tiêu Cư Mạo nghĩ đến khuôn mặt của Đàm Thời Quan, lập tức cảm thấy có nguy cơ, hắn tự nhận bản thân mình có ánh mắt rất cao vậy mà còn để ý tới Đàm Thời Quan, huống chi người khác?
Tiêu Phàm luyện trong chốc lát, miệng đắng lưỡi khô, chạy tới uống ngụm trà thanh cổ họng, chợt nhìn thấy Tiêu Cư Mạo cuộn người nằm đỏ, mặt ủ mày chau.
Hắn có hơi đau lòng, bèn chạy đến trong gian phòng mình ôm Tuyết Cầu tới, "Miêu Miêu, Tuyết Cầu, các ngươi cùng chơi với nhau đi."
Hắn thực ra cũng có chút buồn, hôm qua cùng Trường Hiên ca Hoành Nghiệp ca chơi rất vui, Chu Hoành Nghiệp còn hào phóng mua rất nhiều thức ăn lẫn đồ chơi đưa cho hắn.
Lần đầu tiên được cùng bằng hữu đồng lứa chơi đùa cảm giác rất khó quên, chỉ có điều hôm nay hắn lại tiếp tục phải ở một mình.
Tiểu Tuyết Cầu bị Tiêu Phàm đặt ngay bên cạnh Tiêu Cư Mạo, há miệng nhỏ nhẹ kêu một tiếng, sau đó bắt đầu leo lên bụng Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo duỗi chân đẩy mèo nhỏ ra, bụng của Trẫm là nơi ngươi muốn giẫm liền giẫm?
Tiểu Tuyết Cầu bị đẩy không từ bỏ, lần nữa muốn leo lên người hắn, Tiêu Cư Mạo không kiên nhẫn đẩy nhiều lần, cuối cùng bất lực buông bỏ, Tuyết Cầu không bị cản trở thành công bò lên được trên người Tiêu Cư Mạo tự chơi một mình, còn Tiêu Cư Mạo vẫn tiếp tục khép hờ mắt, cả người ỉu xìu trông thấy.
Mãi cho đến lúc dùng cơm trưa, người hầu trong Vân Tiêu sơn trang dựa theo dặn dò của chủ nhân trước đó bày thức ăn ra bàn cho Tiêu Phàm, mang thêm hai phần thức ăn khác dành riêng cho Tiêu Cư Mạo lẫn Tuyết Cầu.
Tiêu Cư Mạo chỉ liếc nhìn một cái, không hứng thú muốn ăn nữa.
Ngược lại Tuyết Cầu vừa ngửi được mùi đã vui sướng từ trên lưng mèo bệ hạ leo xuống, đi đến bên cạnh bát thức ăn cúi đầu ăn ngon lành.
Tiêu Phàm nhìn Tiêu Cư Mạo, hắn vẫn luôn muốn đút cho Miêu Miêu ăn, chỉ là trước đây Nhị thúc không muốn để việc này cho ai làm, cho nên vẫn không có cơ hội.
Hôm nay đúng lúc Nhị thúc không ở đây, Miêu Miêu đương nhiên là phải do hắn đút ăn rồi!
Hắn vươn tay cẩn thận ôm Tiêu Cư Mạo đặt lên chân mình, Tiêu Cư Mạo bị đổi chỗ ngồi như thế cũng không nhúc nhích.
Tiêu Phàm múc một muỗng canh cá yêu thích của Tiêu Cư Mạo đưa tới bên miệng hắn, Tiêu Cư Mạo lúc này mới lười biếng há miệng, liếm liếm mấy cái, không có khẩu vị gì, nghiêng đầu tránh đi.
"Miêu Miêu, sao ngươi không ăn?"
Tiêu Cư Mạo lại nằm xuống, tất cả mọi người đều nói trẫm mập, cho nên trẫm đang muốn giảm cân.
Tiêu Phàm nhíu mày, nhìn Tuyết Cầu ở một bên ăn đến là vui vẻ, liền vuốt vuốt lông cho Tiêu Cư Mạo, "Miêu Miêu, nhịn ăn sẽ đói bụng đó, đói bụng sẽ rất khó chịu, hay là ngươi ăn thêm chút nha."
Tiêu Cư Mạo nghe ra được lo lắng của hắn, ngẩng đầu nhìn Tiêu Phàm một cái, há miệng ăn.
Đàm Thời Quan cũng không biết khi nào mới về, Tiêu Phàm muốn cho hắn ăn thì cứ ăn đi thôi.
Chẳng qua chưa được mấy ngụm đã nuốt không trôi nữa, từ trên đùi Tiêu Phàm nhảy xuống, lần nữa quay lại trên nệm mỏi mệt nằm xuống.
Bọn họ nói dùng cơm trưa ở Chu gia xong sau đó sẽ trở về, chi bằng cứ ngủ trước một giấc, nói không chừng lúc tỉnh lại đã có thể gặp được Đàm Thời Quan.
Mèo bệ hạ nghĩ tới chuyện tốt đẹp như thế, nhưng mà khổ nỗi ngủ hẳn hai canh giờ, đến khi tỉnh lại, vẫn chỉ thấy Tiêu Phàm ở cạnh đang luyện chữ, những người khác còn chưa thấy đâu.
Có điều không đúng.
Buổi sáng trước khi Đàm Thời Quan đi có nói với hắn dùng cơm xong sẽ lập tức quay về, không có khả năng lề mề đến tận bây giờ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?
Đang nghĩ ngợi, ngoài viện chợt nghe ồn ào, Tiêu Cư Mạo nhanh nhẹn nhảy xuống, chạy vội ra ngoài, Tiêu Phàm cũng ném bút chạy theo sau.
Còn chưa chạy đến nơi, liền nhìn thấy Quý Trường Hiên cả mặt lo lắng đang chạy về hướng này, trong miệng còn kêu lớn "Chu đại phu", Tiêu Cư Mạo giật thót, có người bị thương?
Hắn vội vàng chạy ra ngoài viện, đi tham dự đại thọ cũng có thể bị thương?
Đàm Thời Quan đỡ Đàm Liệt ngồi xuống ghế, liền nhìn thấy Tiêu Cư Mạo từ sau hậu viện cấp tốc xông tới, nhoáng cái tới trước mặt hắn, quan sát một lượt từ trên xuống dưới, thấy trên y phục Đàm Thời Quan có vết máu, trong mắt lập tức lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột.
"Ta không sao, là đại ca bị thương, một lát sẽ kể cho ngươi nghe."
Tiêu Cư Mạo lúc này mới yên lòng lại, không khỏi nhìn vết thương trên đùi Đàm Liệt, nhìn qua giống vết đao rạch trúng.
Đàm Liệt vốn dĩ tham dự thọ yến, cũng không phải đi đánh nhau, huống chi bản thân người này võ công cao cường, người nào có thể đả thương được hắn?
Tiêu Phàm vào phòng, nhìn thấy vết máu trên người bọn họ, không khỏi ngẩn người.
Cận Lam đứng ở một bên cầm chặt tay Đàm Liệt, vừa nhìn thấy Tiêu Phàm, lo hắn nhỏ tuổi bị dọa sợ, nhẹ giọng nói: "Tiểu Phàm, con về phòng trước đi."
Tiêu Phàm khẽ gật đầu, quay người lại trở về phòng.
Hắn dường như chuyện gì cũng không làm được, rất vô dụng.
Nhớ trước đây lúc mẹ nuôi bệnh nặng, hắn cũng không biết phải làm sao.
Bây giờ người thân bên cạnh hắn bị thương, hắn cũng không giúp gì được, vẫn luôn là một vật cản đường vướng víu.
Lúc Quý Trường Hiên dẫn theo Chu Thạc đến, không cẩn thận ở ngay khúc quanh đụng phải Tiêu Phàm, nhưng trong lòng mải nghĩ đến nghĩa phụ, cũng không kịp nói câu nào đã chạy đi mất.
Tiêu Phàm siết chặt tay trong tay áo, đến khi nào hắn mới có thể giúp đỡ cho những người xung quanh đây?
Tiêu Phàm trở về gian phòng mình, nhìn thư tịch trên bàn cùng với nét chữ xiêu vẹo xấu không dám nhìn thẳng, trong lòng âm thầm quyết định, nhất định phải chăm chỉ đọc sách, chăm chỉ luyện võ, sau này trở thành một người có ích.
Mặt khác Chu Thạc giúp Đàm Liệt băng bó vết thương xong, dặn dò thêm một số điều cần lưu ý, mới hỏi: "Mấy người không phải đến Chu gia dự thọ yến à? Sao lại cả người máu me trở về đây?"
Đàm Liệt cả mặt tràn đầy tức giận, vỗ mạnh xuống bàn mắng, "Hỗn trướng!"
Chu Thạc nhìn thấy Đàm Liệt đang tức giận, vì vậy đổi hướng nhìn sang Đàm Thời Quan.
"Thái Lập hôm nay không mời mà tới, cũng mang theo một phần thọ lễ, nói đó là sính lễ muốn hỏi cưới Chu Xảo Xảo vào phủ." Cận Lam cũng thực sự rất tức giận.
Tiêu Cư Mạo: "..." Tên này quả thực rất bỉ ổi.
Từ trong ra ngoài không chỗ nào sạch sẽ.
"Chu lão gia tử đương nhiên tức giận không kiềm chế được, Thái Lập miệng nói đưa sính lễ muốn rước người, nhưng chưa cho phép đã động thủ muốn cướp người, cho nên bọn ta cùng với đám người hắn mang tới xảy ra xung đột."
Chu Thạc cau mày, "Theo lý thuyết mà nói, người có thể đả thương được trang chủ đâu có mấy ai, đây là làm sao?"
Đàm Thời Quan cẩn thận nhớ lại cảnh tượng lúc đó, mở miệng nói: "Người hắn mang tới rất kì lạ, dường như không sợ đao kiếm."
"Tử sĩ?"
"Cũng không giống lắm," Đàm Liệt lắc đầu, ánh mắt trầm xuống, "Có mấy người bộ dạng trông rất ôn hòa, có thể là người của môn phái nào đó, nhưng nhất thời không nhớ rõ."
"Vậy bây giờ ở Chu gia như thế nào?" Chu Thạc hỏi đúng vấn đề Tiêu Cư Mạo đang thắc mắc.
"Hôm nay đến chúc thọ phần lớn là môn phái có quan hệ tốt với Chu phủ, mọi người đồng loạt chống cự, Thái Lập thấy không đấu lại, nên dẫn người rời đi." Cận Lam tuy kể lại rất nhẹ nhàng, nhưng lúc đó nhất định vô cùng hung hiểm.
Tiêu Cư Mạo mở to mắt, ngửa đầu nhìn Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan cúi người ôm hắn vào trong ngực, vuốt thuận lông cho mèo bệ hạ, nói với Đàm Liệt cùng Cận Lam, "Đại ca, đại tẩu, hai người nghỉ ngơi sớm, ta về phòng trước."
Hai người gật đầu, ngữ điệu Đàm Liệt trầm xuống: "Thời Quan, ngươi cũng cẩn thận chút, Thái Lập có thể ở Giang Lăng thành hoành hành ngang ngược nhiều năm như vậy, thậm chí bản thân bọn ta cũng bất lực thay, ngươi chớ xem thường hắn."
Đàm Thời Quan "Ừ" một tiếng, "Đệ hiểu." Sau đó quay sang nói với Chu Thạc, "Ngươi cũng theo ta đến phòng, có vài việc muốn hỏi ngươi."
Chu Thạc theo hắn đi vào viện, sau khi ngồi xuống chợt nghe Đàm Thời Quan nói: "Ngươi còn nhớ trận chiến với Địch quốc bốn năm trước ở Đồng Sơn Quan?"
Chu Thạc sững sờ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Ý ngươi là, mấy võ lâm cao thủ kì quái hôm nay giống với đám binh lính nổi điên trong trận chiến với Địch quốc bốn năm trước?"
Ngón tay Đàm Thời Quan theo tiết tấu chậm rãi gõ xuống bàn, "Không sai, nhưng so với đám binh lính kia thì không điên bằng, cũng còn chút lý trí."
Tiêu Cư Mạo nghi hoặc, Đồng Sơn Quan có chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn không biết? Bốn năm trước hắn đã lên ngôi rồi kia mà.
Chu Thạc cau mày, "Hôm nay những người kia có ai bị thương không? Ta muốn tận mắt nhìn vết thương."
"Có, còn bắt được một tên, nhưng mà chuyện này để ngày mai hẵng đi." Đàm thời Quan nắm đệm thịt của Tiêu Cư Mạo xoa xoa, "E rằng, việc này có liên quan đến Địch quốc."
Địch quốc, Tiêu Cư Mạo cụp mắt trầm tư, trước đó lúc hắn hôn mê có nghe nói Địch quốc ở biên cảnh đang rục rịch muốn hành động, sau khi hắn tỉnh lại không lâu, biên cảnh đột nhiên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Dạo trước Vu Hành ở kinh thành muốn gặp một người, còn phải nhờ An Vương làm trung gian dẫn ra gặp mặt, âm mưu muốn dâng Tang Nhu công chúa lên làm lễ vật, khiến Tang Nhu không thể không ra tay với Vu Hành.
Như vậy nói ra, Vu Hành thân là hoàng tử nước Ô Phượng, ở Tiêu quốc có thể muốn gặp ai được? Và hắn có được ích lợi gì trong chuyện này, nói trắng ra, là đối phương sẽ cho hắn những lợi ích gì?
Liên hệ đến chuyện Thái Lập ham mê nữ sắc, Thái Quốc Công phủ ở kinh thành địa vị cao, hắn đột nhiên có một suy đoán, người Vu Hành muốn gặp ngày đó có liên quan tới Thái phủ? Bây giờ thêm chuyện Đàm Thời Quan phát hiện Thái Lập với Địch quốc có dính líu với nhau.
Tóm lại, Vu Hành, An Vương, Thái Quốc Công phủ, Thái Lập, Địch quốc, giữa những người này nhất định có một sợi dây liên kết đặc biệt.
Thực lực hiện nay của nước Ô Phượng căn bản không đáng chú ý, tựa như việc Tang Nhu ngỏ ý muốn hợp tác với Đàm Thời Quan để được lợi ích và được che chở, Vu Hành phỏng chừng cũng muốn thông qua quan hệ giữa Thái Lập và Địch quốc từ trước để đạt được quyền lực và tiền tài ở nước Ô Phượng? Hắn đương nhiên không thể nào trực tiếp liên minh với Địch quốc, chỉ có thể gián tiếp làm điều đó.
Nhưng, Vu Hành làm thế nào để biết được chuyện Thái Lập với Địch quốc có liên hệ?
Chuyện phát sinh càng ngày càng khó bề phân biệt, Tiêu Cư Mạo nhất thời rối loạn, chờ hắn từ trong mớ bòng bong thoát ra ngoài, mở to mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Đàm Thời Quan xuất hiện ở trước mặt.
"Chu Thạc đi rồi, ngươi vừa rồi đang suy nghĩ gì thế?"
Tiêu Cư Mạo duỗi chân ra, nhẹ nhàng vẽ mấy đường trong lòng bàn tay Đàm Thời Quan, viết ba chữ.
"Ngươi muốn hỏi chuyện ở Đồng Sơn Quan?" Đàm Thời Quan thấy hắn gật đầu, mới nói: "Bọn ta hôm đó ở Đồng Sơn Quan có xảy ra một trận chiến với Địch quốc, đột nhiên phát hiện bên trong quân đội phe ta có một đám người đột nhiên phát điên, vung đao chém lung tung, nhất thời lòng quân hoảng loạn, Địch quốc thừa cớ tấn công, bọn ta lúc ấy đều ra sức chống trả hi vọng giữ vững được cửa khẩu." Nam nhân nói xong uống một ngụm nước.
Tiêu Cư Mạo chờ câu tiếp theo của hắn.
"Sau khi trói chặt mấy binh lính kia lại, Chu Thạc kiểm tra tình trạng của bọn họ, cuối cùng phát hiện ra đám người này ăn nhầm một loại cỏ, cỏ này có tác dụng làm mê loạn tâm trí người khác, nếu sử dụng nhiều có thể nghiện.
Mà trùng hợp loại cỏ này rất phổ biến ở Địch quốc."
Tiêu Cư Mạo gật gật đầu, chuyện lớn như thế này sao lúc ấy ngươi không đề cập đến với trẫm? Hắn liếc Đàm Thời Quan một cái, duỗi chân muốn đánh người.
Đàm Thời Quan cười cười, "Lúc ấy cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng cho nên không báo lên."
"Những người Thái Lập mang đến đại thọ hôm nay rất giống với mấy binh sĩ phát cuồng khi đó, nhưng dường như vẫn còn tỉnh táo hơn chút.
Nhưng mà cái này cũng chỉ là suy đoán của ta, chuyện đến cùng như nào vẫn còn phải đợi điều tra thêm." Đàm Thời Quan đứng dậy, "Ngày mai ta sẽ dẫn theo Chu Thạc đến đó xem thử, bây giờ trước tiên lấp đầy cái bụng đã."
Hắn vừa dứt lời, bụng Tiêu Cư Mạo liền không khách khí kêu ọt một tiếng.
Mèo bệ hạ ngượng ngùng cúi thấp đầu, vỗ vỗ bụng không có chút tiết tháo nào của mình, Đàm Thời Quan thấy thế nhíu mày, "Ngươi chưa ăn trưa sao?" Đến giờ này rồi, Tiêu Cư Mạo xưa nay chưa bao giờ bị đói đến nỗi bụng kêu thành tiếng như vậy, Đàm Thời Quan đối với việc mình chăm sóc mèo bệ hạ nhớ rất rõ.
Tiêu Cư Mạo ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của nam nhân, cúi đầu không nói.
"Thôi, do ta không tốt, bỏ lại ngươi ở trong phủ, nếu đã đói bụng rồi thì ta gọi bọn họ lập tức mang thức ăn lên, chúng ta cùng ăn."
Sáng sớm hôm sau, Đàm Thời Quan ôm theo Tiêu Cư Mạo cùng với Chu Thạc đến Chu phủ.
Chu gia hôm qua cũng có vài người bị thương, tiệc đại thọ vui vẻ như thế bị Thái Lập náo loạn cả lên, Chu lão gia tử tức giận ngất luôn, gia quyến của Chu lão hiện bây giờ vẫn còn lo lắng túc trực bên giường để chăm sóc.
"Xảo Xảo." Chu Thường Sinh vươn tay gọi Chu Xảo Xảo, Chu Xảo Xảo hốc mắt đỏ bừng, ngồi ở mép giường, nắm chặt tay của hắn, "Cha."
Chu Xảo Xảo là con gái nhỏ nhất của Chu Thường Sinh, cũng là nữ nhân duy nhất trong số mấy người con, so với mấy đứa còn lại, Chu Thường sinh vẫn thương nhất là Chu Xảo Xảo.
"Con không sao chứ?"
"Cha, hôm qua nhóm của Thiên ca vẫn luôn bảo vệ con ở phía sau, con không sao.
Nhưng cha đó, người đừng quá tức giận, có hại cho thân thể thì biết làm sao." Chu Xảo Xảo nói xong, nước mắt liền rơi xuống, lăn dài trên má.
"Được được, cha không giận, con cũng đừng khóc, nhìn con gái khóc cha cũng đau lòng." Chu Thường Sinh thở dài.
"Lão gia, Nhị công tử của Vân Tiêu Sơn Trang đến trước cửa bái phỏng." Quản gia của Chu phủ ở bên ngoài nói vọng vào.
Chu Thường Sinh: "Mau mời." Nam nhân chống người ngồi dậy, dựa vào trên giường.
Đàm Thời Quan dẫn theo Chu Thạc bước vào, y phục màu đen nổi bật, trường sam chấm đất, phía trên thêu hoa văn mây trúc, khí vũ hiên ngang, cũng rất trầm ổn tiêu sái.
Chu lão gia hôm qua ở thọ yến đã gặp hắn, ấn tượng vô cùng tốt, ngay cả Chu Xảo Xảo vừa mới khóc xong cũng lén lau nước mắt, nhìn tới nhìn lui người vừa bước vào hết mấy lần.
Tiêu Cư Mạo đi theo bên chân nam nhân, thu hết tất cả thái độ của mọi người vào trong mắt, nhất là chăm chú nhìn Chu Xảo Xảo, đúng là lớn lên rất xinh đẹp, đôi mắt rất động lòng người.
"Vãn bối bái kiến Chu bá, các vị huynh trưởng."
Chu Thường Sinh cười cười: "Mau ngồi đi, hôm qua Liệt nhi ở chỗ ta còn bị thương, trong lòng ta thực sự khó có thể yên tâm, nó không sao chứ?"
"Đã trị liệu băng bó, không còn đáng ngại." Đàm Thời Quan dừng một chút, tiếp tục nói: "Chu bá, hôm nay vãn bối đến đây chủ yếu là muốn gặp người của Thái Lập hôm qua bị chúng ta bắt được."
Chu Thường Sinh sững sờ, bây giờ mới nhớ tới chuyện này, "Ngươi không nói ta suýt nữa quên mất, đi, chúng ta cùng đi."
Chu Thường Sinh nói xong liền đứng dậy, Chu Xảo Xảo đỡ hắn, mang theo Đàm Thời Quan cùng Chu Thạc đến phòng giam.
Còn chưa đến gần, đã nghe thấy bên trong vọng ra âm thanh gào thét cuồng loạn, người gác cổng nét mặt xanh lè, nhìn thấy mấy người Đàm Thời Quan đi tới mới lén thở ra một hơi.
"Có chuyện gì?" Chu Thường Sinh nghi ngờ hỏi.
"Hồi lão gia, từ sáng hôm nay hắn đã bắt đầu bị như vậy, không biết có chuyện gì xảy ra." Hộ vệ vừa dứt lời đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng cốp cốp đinh tai nhức óc, cửa phía sau bọn họ đột nhiên bị phá tan, một người tóc tai bù xù hai mắt đỏ ngầu từ bên trong lao ra, điên cuồng gầm rú, nhìn thấy người liền nhào tới đánh.
Đám người còn chưa kịp phản ứng, Đàm Thời Quan nhanh chóng nhảy lên, từ trên cao đạp xuống ngực đối phương, người nọ trúng một cước, bỗng nhiên ngã về phía sau, nhưng người nọ lại dường như không biết đau đớn, lại lập tức bò dậy, đứng thẳng người xong lại lao về phía Đàm Thời Quan.
Đàm Thời Quan đánh với đối phương mấy hiệp, liền tìm cơ hội điểm được huyệt hắn.
Mấy người con trai của Chu Thường Sinh lập tức lấy dây thừng ra trói lại, kéo người về lại trong phòng giam, trong phòng trên mặt đất còn có mấy sợi dây thừng bị tên này kéo đứt rơi vãi khắp nơi.
Mọi người trong Chu gia đều âm thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải hôm nay có Đàm Thời quan ở đây, có lẽ tên này đã chạy ra ngoài rồi.
"Chu Thạc, ngươi đến xem triệu chứng của hắn."
Chu Thạc nghe vậy bước vào trong kiểm tra, lát sau, hắn gật đầu với Đàm Thời Quan, "Hắn đúng thật đã ăn cùng một loại cỏ, hơn nữa đã nghiện, bây giờ lại không kịp thời được bổ sung loại cỏ kia vào người cho nên mới phát điên thế này."
"Trị được không?"
Chu Thạc thở dài, "Trừ phi ráng chống đỡ qua giai đoạn này, trước mắt vẫn chưa có thuốc trị."
"Có lẽ là, Thái Lập dùng biện pháp này để dụ dỗ nhiều người theo hắn, hình thành thế lực riêng?" Ánh mắt sâu thẳm của Đàm Thời Quan nhìn chằm chằm tên đang quỳ trên đất hai mắt đỏ ngầu kia, nếu là như vậy, thì số lượng lớn cỏ Ngân kia chỉ có thể thông qua cửa ngõ nào đó từ Địch quốc vận chuyển qua?
Cho nên, Thái Lập quả thật cùng với Địch quốc có quan hệ.
Đàm Thời Quan nghĩ ra được, Tiêu Cư Mạo đương nhiên cũng nghĩ tới.
Thái Lập cùng với Địch quốc quan hệ có vẻ rất thân thuộc, hắn tuy có hơi ngoài ý muốn, nhưng không quá mức bất ngờ.
Chỉ là phía sau tên này còn có Thái quốc công phủ, cũng không biết trong chuyện này Thái quốc công phủ có dính líu vào hay không.
"Chu bá, dây thừng loại thường e là không ngăn được hắn." Đàm Thời Quan nói với Chu Thường Sinh.
"A, đúng!" Chu Thường Sinh vội vàng sai hạ nhân tìm xích sắt đến.
"Chu bá, các vị huynh trưởng, ta còn có việc, như vậy cáo xin phép cáo từ trước." Nếu như đã xác định rõ là cỏ Ngân, hắn muốn trở về phủ chuẩn bị vài thứ.
Chu Thường Sinh gật đầu, "Xảo Xảo, tiễn Đàm Thời Quan ra cửa."
Chu Xảo Xảo xấu hổ gật đầu, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, "Đàm công tử, mời."
Tiêu Cư Mạo phồng má mèo, theo sát bên chân Chu Thạc, cách xa xa Đàm Thời Quan chút.
ngôn tình hài
"Đây là mèo Đàm công tử nuôi sao? Rất đáng yêu." Chu Xảo Xảo cấp tốc liếc nhìn sườn mặt anh tuấn của Đàm Thời Quan, thấp giọng cười nói.
Tiêu Cư Mạo nghe vậy, lập tức nhảy qua giữa hai người, để Chu Xảo Xảo né xa Đàm Thời Quan ra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng, lần này không thấy trẫm đáng yêu nữa sao? Trên má mấy sợi râu như chủ nhân nó hống hách vểnh lên.
Đàm Thời Quan quan sát thấy thấp giọng nở nụ cười, khom người ôm hắn vào trong ngực, quay đầu nói với Chu Xảo Xảo: "Chu cô nương, gần đây bên ngoài không yên ổn, không nên ra khỏi phủ thì tốt hơn."
"Ta hiểu rồi." Chu Xảo Xảo nghĩ tới chuyện hôm qua Thái Lập phách lối không coi ai ra gì, trong lòng cũng không yên tâm.
"Chu cô nương dừng bước, tại hạ cáo từ." Nói liền nhanh chân bước ra khỏi Chu phủ.
Chu Thạc đi một bên quay đầu chăm chú nhìn Chu Xảo Xảo một cái, nhích lại gần Đàm Thời Quan, "Ngươi nha, không biết đã giẫm trúng tim của biết bao nhiêu cô nương rồi, ngươi nói ngươi cứ ôm tâm tư thương nhớ thầm lặng người ta đến khi nào đây? Thấy không, đây rõ ràng là nhân quả tuần hoàn, ngươi đả thương trái tim thiếu nữ nhà người ta, mà tiểu hoàng thượng lại không tiếp nhận tâm ý của ngươi, ngươi sao có thể khổ vậy cơ chứ?"
Đàm Thời Quan cúi đầu chạm mắt với Tiêu Cư Mạo, đáp: "Ta rất sẵn lòng."
Tiêu Cư Mạo bị ánh mắt dịu dàng của nam nhân đốt cho trái tim nóng phừng lên, đốt tới trên mặt cũng nóng theo, hắn lẳng lặng nhìn nam nhân hồi lâu, cuối cùng dùng đuôi quấn chặt cánh tay nam nhân.
Trẫm nhất định sẽ không phụ ngươi..