“Chị nói gì?” Dương Hoa mở to hai mắt, nhìn thẳng vào chị dâu ở đối diện bàn ăn, “Tết đến Lạc Lạc không về nhà?”
Bao Vân gắp một miếng thịt kho tàu vào miệng, rề rà nói: “Phải, đã bảo với chú là nghỉ đông nó phải học thêm tiếng Anh để chuẩn bị du học rồi mà. Học từ tám rưỡi sáng đến hai giờ hai mươi phút chiều. Nó lại còn phải học từ mới nữa. Lấy đâu ra thời gian mà về?”
Dương Hoa cau mày: “Học cả đêm giao thừa luôn hả?”
Bao Vân đưa mắt liếc ông, giọng như đang xem kịch hay: “Giữa chừng được nghỉ năm ngày. Cơ mà hình như nó tự có sắp xếp khác rồi.”
Quả nhiên, Dương Hoa nhảy dựng lên như dự đoán: “Nó nói vậy hả chị? Ở gần nhà như thế cũng không chịu về nữa?”
Bao Vân nhìn ông, nở nụ cười thoả mãn.
Đứa em này, chỉ những lúc cuống cuồng mới có chút đáng yêu. Nhưng mà mấy năm gần đây trên phương diện sự nghiệp ngày càng lão luyện và khôn khéo, cơ hội được thấy cũng ít hơn hẳn.
Ăn cơm xong, Dương Hoa trầm ngâm lái xe về công ti. Vợ chồng Bao Vân ngồi trên sô pha vừa uống trà vừa trò chuyện.
“Hay là mình tìm thời gian ghé qua một chuyến đi.” Dương Trung nói, “Dù sao con mình vẫn hay sang nhà người ta ăn chực, cũng nên đi cảm ơn người ta.”
Bao Vân cười, tựa vào vai ông: “Hình như anh nhìn nhận cũng thoáng quá nhỉ.”
Dương Trung thật thà thừa nhận: “Thật ra năm xưa anh làm nghiên cứu, vốn định cả đời không lấy ai; kết quả gặp được em, không chỉ kết hôn, còn nuôi được một thằng bé thông minh nữa.”
“Có thể gặp được một người như vậy hay không, anh nghĩ đều là duyên số. Lạc Lạc có thể gặp được.” Ông dừng lại giây lát, “Cũng coi như thằng bé có phúc.”
Bao Vân uống hớp trà, gật đầu.
Dạo này thời tiết ngày càng trở lạnh. Trên phố giăng đèn kết hoa, không khí tết ngày càng tràn ngập. Dì nói năm nay phải đưa cả gia đình con trai cả về quê ăn tết, từ sớm đã giúp Thẩm Hàm mua đồ sắm tết xong xuôi. Lúc sắp đi bà còn bắt anh lên cân ở nhà, để xem sau khi trở lại anh có chăm sóc tốt cho bản thân mình hay không.
Dương Lạc đã đến lớp tiếng Anh học rồi. Hôm nào cũng phải học hai list trong Hồng Bảo Thư, ngày qua ngày, còn căng thẳng hơn cả khi đi học. Buổi chiều học xong thì về thư viện tự học, đói thì ăn ít bánh mì lót dạ. Buổi tối trên đường về nhà trọ, sẽ ăn thêm đồ nóng.
Cậu dời mắt khỏi cuốn
Mechanics[1] bản gốc trước mặt.
[1] Mechanics: Cơ học.
Đã ba ngày không ghé qua rồi, tuy rằng ngày nào cũng gọi điện. Hôm kia dì đi, chẳng biết thầy ở một mình có quen không.
Hôm cuối gặp thầy, Thẩm Hàm cầm mấy cuốn sách bản gốc này đưa cho mình. Lúc nhìn giá, cậu không khỏi giật mình: “Đắt thế này. Thầy mua từ thời đi học mà không thấy tiếc ạ?”
Thẩm Hàm như ôm vật báu, ôm chỗ sách vừa dày vừa nặng lại vào lòng, nói một cách nghiêm túc: “Đây là thứ mà tôi muốn đọc cả đời. Có gì mà phải tiếc chứ.”
Dương Lạc nhẹ nhàng vuốt ve mặt bìa cứng, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp mà chua chát.
Thầy ơi, thật sự quá đáng tiếc.
Cậu nhớ khi ấy, Thẩm Hàm đã bảo mình rằng: “Đừng nghĩ tiếng Trung dễ hiểu. Bây giờ sách mà em đọc đều là bản dịch dựa trên bản gốc, được biên tập, tóm gọn lại mà thành. Cuốn sách đến được tay em đây, ít nhất cũng qua ba đợt xào nấu.”
“Thật ra, càng là sách của chuyên gia, thì diễn giải càng rõ ràng hơn. Không như khái niệm trong nước, lằng nhằng như mật mã ấy, không làm em hoa mắt chóng mặt thì không thôi.” Anh nghiêng đầu mỉm cười, “Chỉ cần em đọc quen những thuật ngữ thường gặp, thì sẽ dễ hơn hẳn…”
Ngoài cửa sổ, sắc trời tối mịt hoàn toàn. Dương Lạc nhìn đồng hồ, tám rưỡi.
Hôm nay đến đây thôi.
Cậu đẩy ghế ra, đứng dậy bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Quay về gọi điện, là có thể nói chuyện với thầy nhiều hơn. Nghĩ vậy, cậu bước nhanh ra ngoài.
Mua một túi thịt bò kho, một chiếc đùi gà muối ở sạp hàng ven đường, sau đó bảo chủ quán lấy hộp cơm đựng một phần cải thìa nấu với nước luộc gà. Bà chủ trung niên mập mạp vừa gói đồ giúp cậu, vừa cười bảo cậu rằng: “Hôm nay thịt bò kho bán đắt lắm, chỉ còn lại chỗ này thôi. Số cháu may lắm đấy, trở về chắc chắn sẽ có chuyện tốt.”
Dương Lạc cảm ơn bà, xách túi đi về nhà, trong đầu thấp thoáng nghĩ đến câu nói của bà chủ.
Chuyện tốt à?
Một buổi tối bình thường thế này, sẽ có chuyện tốt gì chứ?