Hai tay Dương Lạc đều xách đồ, nên đành nương theo ánh trăng lên lầu. Lúc đi đến đoạn cầu thang cuối cùng, chợt nhiên phát hiện trước cửa có một bóng đen. Cậu sững người, tăng tốc đi lên, bật đèn.
“Thầy!”
Cậu khẽ gọi một tiếng.
Thẩm Hàm ôm chân, cuộn mình ngồi trước cửa nhà cậu, tựa đầu lên vách tường, trong lòng có một chiếc túi bóng, bên cạnh để một cặp lồng hình tròn. Anh nhắm mắt, Dương Lạc gọi cũng không nhúc nhích.
Dương Lạc vội vàng cúi xuống, để túi đồ trong tay sang bên cạnh, lay người anh.
“Thẩm Hàm ơi?”
Thẩm Hàm chậm rãi mở mắt, vẫn còn đôi chút mông lung: “Em về rồi à? Tôi mang canh gà cho em đây.”
Dương Lạc chạm tay vào mặt anh. Quả nhiên lạnh toát như băng. Cậu nửa ôm nửa đỡ anh dậy, trong lòng vừa vui vừa xót: “Đến mà chẳng nói với em một tiếng. Thầy chờ lâu chưa? May mà hôm nay em về sớm.” Cậu ôm Thẩm Hàm ở trức người, lấy chìa khoá ra mở cửa, đỡ anh vào trong ngồi xuống trước.
Bấy giờ Thẩm Hàm mới tỉnh hẳn, cười bảo cậu rằng: “Không sao, buổi tối tôi mới từ nhà đi.”
Dương Lạc lại đi ra ngoài, mang hết đồ đạc bên ngoài vào: “Dì đi rồi mà thầy? Canh gà đâu ra thế ạ?” Cậu mở nắp ra, hương thơm nóng hổi phả vào mặt.
“Mua ở quán ăn dưới lầu. Chỗ em có nồi chứ?”
“Có ạ.” Dương Lạc gật đầu, “Em cũng mua ít đồ ăn đêm. Để em đi hâm nóng, lát nữa mình cùng ăn.”
Cậu cởi áo khoác ra, đắp lên chân Thẩm Hàm: “Em xin lỗi, ngay cả một cái máy sưởi cũng không có. Em sẽ ra ôm thầy ngay.”
Cậu cười khẽ, tức tốc hôn chụt lên má Thẩm Hàm rồi đi ra.
Thẩm Hàm che đi nơi cậu vừa hôn, mặt thoáng đỏ lên.
Dương Lạc nhanh nhẹn, chỉ hơn mười phút, mấy đĩa thức ăn đã được dọn lên. Cậu ngồi bên cạnh Thẩm Hàm, ngoảnh đầu nhìn anh chăm chú.
“Thầy ơi.” Cậu chợt chạm tay vào tóc Thẩm Hàm, “Sao lại hơi ướt thế này?”
“Tôi sợ về muộn không kịp tắm, nên tắm trước rồi mới đi.” Thẩm Hàm cầm bát canh mà Dương Lạc đưa cho mình.
Ấm quá đi.
Dương Lạc uống một hớp canh lớn, sau đó nói một cách nghiêm túc: “Sau này thầy gọi trước cho em rồi hẵng tới. Em biết thầy không muốn làm em tất bật. Nhưng mà, chốc nữa nhất định em phải đưa thầy về.”
“Không cần đâu, tối nay tổi ngủ lại đây là được rồi.” Thẩm Hàm bình tĩnh nói.
Tay Dương Lạc thoáng run, thịt bò vừa gắp lên lại rơi vào đĩa. Cậu cất cao giọng, vô thức lặp lại: “Ngủ lại đây ấy ạ?”
Nghe giọng cậu ngạc nhiên, Thẩm Hàm bật cười: “Tôi chỉ lo trời đã khuya quá rồi mà em cứ nhất quyết đòi đưa tôi về. Nên mới muốn ở lại đây qua đêm luôn. Em xem, tôi đã để hết quần áo ngủ các thứ trong túi rồi này.” Hai má anh ửng đỏ, cả khuôn mặt như sáng lấp lánh dưới ánh đèn màu cam, nom rung động khôn tả.
Dương Lạc sững sờ nhìn anh, người mà bản thân mình khao khát đã lâu, nay lại tắm rửa sạch sẽ, ngoan ngoãn dâng lên tận cửa… Cậu nghĩ ngợi giây lát, nhanh chóng xốc lại tinh thần, vội vàng gắp mấy miếng thịt bò vào miệng, nuốt gọn xuống cùng nước miếng tiết ra nơi đầu lưỡi.
Ăn xong, Dương Lạc lấy sách chữ nổi dự định tặng cho anh ra: “Nếu thầy chán thì đọc cái này đi ạ, vốn định đến tết sẽ tặng thầy.”
Thẩm Hàm sờ vào cuốn sách dày dày: “Sách gì thế?”
Dương Lạc cười: “Sách giải trí ạ. Thầy đọc thì biết.” Dứt lời xoay người đi tắm.
Mở vòi hoa sen, mấy giây sau, nước nóng đổ ào xuống người. Chẳng bao lâu, trong phòng tắm đã mờ hơi sương. Dương Lạc vừa sát xà phòng, vừa thầm đếm cừu.
Một con cừu, hai con cừu, Thẩm Hàm… Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, Thẩm Hàm…
Cậu bất đắc dĩ dựa trán lên lớp gạch sứ lạnh toát như băng. Không xong rồi, trong đầu toàn là hình bóng của Thẩm Hàm. Cậu ngẩng đầu lên, từ từ đưa tay xuống phía dưới…
Tắm xong đi ra, nhìn thấy Thẩm Hàm ngồi trên giường, quần áo trên người đã thay, đang rúc mình trong chăn, sách mở ra đặt trên đùi. Dương Lạc mặc áo khoác, cẩn thận vén chăn chui vào, phát hiện bên trong rất ấm.
“Em không có thói quen nằm đệm sưởi. Ban nãy có phải lạnh lắm không?” Cậu ôm lấy bàn tay Thẩm Hàm. May mà vẫn ấm, không lạnh toát như bình thường.
Thẩm Hàm quay đầu sang, không trả lời cậu ngay mà lấy làm lạ nói: “Em tắm lâu thế, ngón tay cũng nhăn hết cả rồi.” Chắc hẳn anh đã súc miệng, vừa lên tiếng là có thể ngửi thấy hương bạc hà tươi mát.
Mặt Dương Lạc đỏ lên, ngoảnh đầu đi: “Mùa đông mà thầy, bên trong ấm như thế, tất nhiên phải tắm lâu hơn rồi ạ.” Cậu nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, “Sắp mười một giờ rồi, thầy chưa ngủ ạ?”
“Khi nào em ngủ?” Thẩm Hàm hỏi ngược lại cậu.
“Em ôn lại hai list hôm nay một lần đã. Thầy mệt thì cứ ngủ trước đi ạ.” Dương Lạc nhẹ nhàng ấn môi lên mái tóc anh.
Thẩm Hàm gật đầu: “Được. Em học xong thì đi ngủ sớm nhé.”
Dương Lạc cởi áo khoác giúp anh, gấp lại rồi đặt lên tủ đầu giường. Thẩm Hàm nằm rúc vào chăn, nhỏ giọng chúc cậu ngủ ngon.
“Thầy ngủ ngon.” Dương Lạc cúi xuống hôn lên má anh, sau đó cầm lấy quyển
Hồng bảo thư.Như vậy là được rồi.
Cậu nhìn Thẩm Hàm đang ngả lưng bên cạnh mình, đưa tay xoa mái tóc anh. Bỗng nhiên cảm thấy mình như một chú sư tử lớn, đang canh chừng con mồi khó khăn lắm mới bắt được.
Thứ đồ ăn mà ngay cả một miếng cũng chưa động đến.
Cậu lặng lẽ cười, lòng cũng theo đó mà tĩnh tại. Giở sách ra, học mau rồi ngủ đi thôi.
Thẩm Hàm lẳng lặng nằm nghiêng người. Có thể nghe thấy tiếng tim mình đập từng hồi.
Trong chăn có mùi hương quen thuộc, không hiểu sao lại khiến người ta yên lòng.
Nhưng tại sao trên mặt lại nóng như thế?
Anh nằm trên gối, khẽ khàng xoa mặt.
Mấy ngày không gặp em ấy, do dự tái hồi, rồi cũng tìm cớ mang đồ ghé qua.
Ngay cả quần áo ngủ tôi cũng mang theo.
Lòng thầm nhớ lại những lời mình vừa nói. Thẩm Hàm cắn chặt môi dưới.
Câu đấy mà cũng nói ra được!
Anh không khỏi giận lây sang Dương Lạc bên cạnh.
Giận gì chứ? Anh cả kinh trong lòng. Mình đang giận cái gì chứ?
Mặt tiếp tục vùi sâu vào gối.
Rốt cuộc mình, đang nghĩ gì thế này?