Nó uể oải bước vào
phòng. Đang định đi thay tắm thì chuông điện thoại vang lên. Nó nhận ra có cuộc
điện thoại thì chuông vang lên bài “ I will show you”, và người gọi là Quỳnh.
- Làm gì mà gọi mãi mới
nghe máy – Quỳnh gắt.
- Chuẩn
bị đi tắm.
- Thế nhà mày có việc
gì à?
- Họp .
- Liên quan gì đén mày
mà bị triệu tập.
- Tao sẽ quản bang
Yukasami mà mẹ tao để lại.
- Mày tính làm gì - Quỳnh
hỏi nó.
- Gia nhập.
- À. Thế bang chính của
dòng họ mày ai quản.
- Thiên Bảo.
- Thế à. Thôi mày làm
gì thì làm đi.
- Ừ.
- Bye.
- Bye.
Kết thúc cuộc gọi, nó
đi vào phòng thay quần áo. Lúc sau nó ra, mặc một bộ quần áo ngủ màu vàng làm bằng
tơ tằm trông rất cá tính.
Leo lên giường, nó đeo
tai nghe vào, bật bài hát mà nó yêu thích “ Gạt đi nước mắt – Noo ”. Đây là bài
nó yêu thích cũng là bài rất có ý nghĩa với nó. Gạt đi nước mắt, nó cũng muốn
như vậy. Nó cũng muốn ko phải khóc vì ai, mà nếu có khóc nó cũng sẽ phải mạnh
lên, gạt đi những giọt nước mắt.
===========================================================
Hôm nay có lẽ sẽ là một
nắng. Bình minh lên thật đẹp.
Đang ngồi chết lặng
ngoài sân thượng của biệt thự thì nó thấy anh. Một con người lạnh lùng đang ngồi
trong khuôn viên của biệt thự.
Anh giống nó sao, anh cũng ngồi ngắm bình minh
sao ? Hay anh đang nhớ về nó, cái quá khứ đã đánh cắp trái tim ấm áp của nó và
anh rồi trả lại cho họ những trái tim băng giá. Cái quá khứ ấy cũng đã đánh cắp
đi sự hồn nhiên và một phần kí ức của cô gái dẽ thương ngày nào.
Nó đang suy nghĩ linh
tinh nên ko để ý. Lúc sau quay ra thì thấy anh đang đứng gần nó. Thấy anh đang
đứng gần nó lên tiếng hỏi.
- Anh lên đây bằng cách
nào?
- … – Anh im lặng
Thực ra anh thấy nó
đang suy nghĩ nên anh đã nhảy lên.
Ps: Anh từng học khinh
công nên nhảy lên cao là chuyện bình thường.
- Tại sao lại đi học. -
Anh hỏi nó với giọng lạnh như băng.
- Giống như anh.
- Chỉ là giải khuây.
- Đúng.
- Ông ấy nhờ anh giúp
tôi.
- Ừ.
- …. –
- Tôi đã làm đơn xin học
cho 2 cô rồi.
- Nhanh thế.
- Ngày mai sẽ đi.
- Tùy.
- Đi đây.
Nói rồi ảnh nhảy từ ban
sân thượng xuống mà ko việc gì( May mà chưa chết...phù). Nhìn theo bóng anh cô thầm ước cô và anh sẽ được
như xưa, được như cái ngày mà họ còn sống.