Hôm nay là ngày giỗ của
mẹ nó, có lẽ nó nên đến thăm mẹ. Cũng đã lâu lắm rồi nó ko đi thăm mộ mẹ nó.
Hôm nay nó sẽ cố gắng dành thật nhiều tg cho mẹ, cho người mà nó yêu thương nhất.
Nó lấy chiếc xe mui trần
BMW ra rồi tiến thẳng ra mộ mẹ nó sau khi mua cho mẹ nó một bó hoa hồng trắng,
loài hoa mà bà yêu thích.
Đặt bó hoa lên mộ, nó nhìn
bức ảnh của bà mỉm cười.
- Mẹ à. Con Trang Anh
nè mẹ. Con đến thăm mẹ đây.- Nó nói với mẹ nó.
- Cũng lâu lắm rồi con
mới đi thăm mẹ được, mẹ có giận con ko?
- Mẹ có còn nhớ con ko
mẹ?
- Con sống rất tốt. Bố
vẫn khỏe mẹ ạ.
- Mẹ có thấy cô đơn ko?
– Nó nói mặt cúi gằm xuống, nó cảm thấy nhớ mẹ, nhớ vô cùng.
- Sao mẹ lại đi sớm như
vậy? Sao ko ở bên con? Sao không ở lại để bảo vệ con chứ?
- Con nhớ mẹ nhiều lắm.
- Sao mẹ ko nói gì. Mẹ
trả lời con đi chứ. Mẹ đừng như vậy chứ.
- Mẹ trả lời con đi … mẹ
… hic hic- Nó chợt khóc. Một giọt, hai giọt…Những giọt nước mắt mặn chát cứ thi
nhau chảy trên khuôn mặt xinh đẹp của nó. Nó cảm thấy mình yếu đuối vô cùng.
Mẹ nó đã ra đi quá sớm.
Một cái kết buồn. Vì mẹ nó ra đi nên nó mới bị dòng họ khinh ghét. Căm hờ, tủi
nhục đó là tâm trạng của nó.
Bố và mẹ là chỗ dựa duy
nhất của nó vậy sao bà lại ra đi. Bà ra đi làm cho nó trở nên lạnh lùng. Phải
chăng bà đã mang luôn sự hồn nhiên của nó đi rồi. Làm sao có thể trả lại cho nó
được đây. Liệu có ai có thể trả lại cho nó ko? Haiz…
Nó ngồi tự kỉ ở cạnh mộ
của bà. Nó chia sẻ cho bà mọi thứ. Phải, là tất cả mọi thứ.
- Mẹ ơi, con buồn lắm.
Con và anh Bảo ko còn như xưa nữa. Bây giờ con và anh ấy như hai tảng băng vô
nghĩa. Lạnh lùng lướt qua đời nhau.- Nó khẽ thở dài, nói với bà.
- Tại con cả phải ko mẹ.
Tại con, tất cả là tại con…huhu – Nó khóc, một lần nữa nó lại bật khóc.
Nó khóc nấc lên rồi dựa
lưng vào gốc cây cạnh mộ mẹ nó mà thiếp đi lúc nào ko biết.
Nó ko muốn ai biết điều
này ngoài mẹ nó vậy mà giờ đây lại có người thứ 3 biết chuyện này. Người đó
chính là Thiên Bảo. Anh cũng đi thăm mộ mẹ anh. Hôm nay cũng chính là ngày giỗ
của bà.
Anh cũng ko cố tình
nghe, chỉ là tình cờ anh nghe thấy được. Anh cảm thấy có cái gì đó trong người.
Thực sự anh cũng muốn lạnh lùng với nó như vậy đâu. Chỉ tại… Anh cũng muốn anh
và nó như ngày xưa, như cái ngày mà hai người đàn bà ấy chưa ra đi. Anh rất muốn
vậy nhưng anh ko làm được. Bên ngoài anh tỏ ra lạnh lùng với nó nhưng đâu ai biết
rằng anh rất thương nó.
Anh ngồi tựa lưng vào
cái gốc cây cạnh đấy suy nghĩ. Đây là bí mật mà anh đã
chon dấu đấy là anh rất
quý cô em gái bất đắc dĩ của anh. Nhưng một sự việc xảy ra đã làm nhòe đi đất cả.
Nó cũng đã đánh cắp đi phần nào kí ức của đứa em gái dễ thương của anh. Anh muốn
đó ko phải sự thật nhưng ko thể. Con người mà, làm sao thay đổi được quá khứ chứ.
10 năm trước gia đình
nó định cư ở bên Nha Trang. Khi cả nhà đi chơi hết, chỉ có nó, mẹ nó và mẹ anh ở
lại vì nó bị ốm. Đó là chuyến đi dài ngày của gia đình mà ba người họ ko đi được
vì có viêc đột xuất.
Đó thực sự rất vui đối
với anh cho đến khi chuyến đi kết thúc…
Khi về nhà, đây đã trở
thành cuộc tàn sát lẫn nhau của hai người đàn bà. Phải, mẹ nó và anh đã tàn sát
lẫn nhau. Đó là ý nghĩ chung của tất cả mọi người, kể cả anh.
Nhưng sự thật thì đâu
phải vậy. Sự thật mà chỉ có nó biết. Nhưng cái kí ức ấy đã bị mất rồi. Điều đó
làm cho mọi người ghét bỏ nó. Chỉ có bố nó là người che chở cho nó. Chỉ mình bố
nó. Bây giờ, sau này và mãi về sau.
Suy nghĩ một lúc chợt
anh thấy buồn ngủ, anh muốn ngủ và anh đã ngủ. Anh ngủ chẳng khác gì thiên thần
cả. Chỉ khác là thiên thần có cánh còn anh thì không.
Lúc sau, anh thức giấc
thì trời cũng đã nhá nhem tối. Màn đêm dần buông xuống. Cái lạnh bắt đầu xuất
hiện.
Anh quay ra thì gặp nó
đang ngủ, miệng nó liên tục lẩm bẩm: Con sẽ trả thù cho mẹ. Bước lại gần nó, anh
nhìn nó với ánh mắt trìu mến rồi cởi áo khoác ngoài ra đắp tạm cho nó. Anh sợ
nó lạnh.
Mặt nó lúc ngủ trông rất
là baby. Nhìn nó ngủ anh cảm thấy lòng nhẹ nhỏm hơn nhiều. Bất giác anh khẽ mỉm
cười rồi đứng dậy phóng xe về nhà.