Trong khoảng thời gian Chu Thái hậu nói chuyện cùng Hoàng đế, Cố Như Cửu cảm giác mình giống như người ngoài, tựa hồ có chút không ổn, vì vậy lên tiếng cáo từ ra về.
“Cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, con còn quay về làm gì?” – Lúc này Chu Thái hậu liền cự tuyệt nói: “Ta đã bảo phòng bếp làm mấy món thức ăn con thích ăn rồi, nếu con bỏ về lúc này, những món ăn này chẳng phải uổng công chuẩn bị rồi sao?”
Tấn Ưởng cũng cười theo nói: “Muội chớ quay về, ta còn muốn cùng muội ở lại chỗ mẫu hậu dùng cơm.
Nếu như muội bỏ về, mẫu hậu làm gì còn tâm tình dùng cơm, cho dù ta muốn tiếp tục ở lại ăn chực một bữa, chỉ sợ cũng không được hoan nghênh rồi.”
Chu Thái hậu cười liếc mắt nhìn Tấn Ưởng, gật đầu đáp: “Hoàng thượng nói rất đúng.”
Hai người đã nói đến mức này, nếu Cố Như Cửu tiếp tục từ chối chính là không nể mặt bọn họ.
Huống chi, trước kia mỗi lần nàng đến cung Khang Tuyền cũng thường ở lại dùng cơm với Thái hậu.
Ngày hôm nay có mặt Hoàng đế ở đây, nàng lại khăng khăng đòi về, nếu để tiểu Hoàng đế mất hứng, dẫn đến làm khó dễ cha nàng thì làm sao?
Phải biết rằng tiểu Hoàng đế này tuổi còn nhỏ, hơn nữa vừa mới hết bệnh còn đang trong thời gian dưỡng sức.
Thấy rốt cục Cố Như Cửu không đề cập tới chuyện đi về nữa, nụ cười trên mặt Chu Thái hậu càng tươi thêm.
Nàng sai cung thị mang đổi trà khai vị cho Tấn Ưởng và Cố Như Cửu, sau đó lại nhắc đến chuyện xảy ra mấy hôm trước trên trường ngựa với Hoàng đế.
“Ta nghe nói hai vị cô nương xảy ra chuyện không may kia đều là dòng chính cả?” – Chu Thái hậu liếc nhìn Hoàng đế đang cúi đầu uống trà, ám chỉ nói: “Nữ tử hai nhà này đều không phải là người đơn giản.
Ngày sau Cửu Cửu có gặp gỡ mấy cô nương này cần phải cẩn thận một chút.”
“Thần nữ nhớ kỹ.” - Cố Như Cửu gật đầu, sau đó nói: “Cô nương Tư Mã gia rất tốt.” – Nàng do dự một chút nhưng vẫn không đem chuyện Tư Mã
Linh đã từng nhắc nhở mình kể với Thái hậu.
Ở trong mắt nàng, đơn thuần chỉ là đối phương hảo tâm nhắc nhở mà thôi, nhưng sau việc ngã ngựa xảy ra, bất luận lời nói và việc làm của kẻ nào cũng bị phóng đại lên gấp trăm lần, cho dù quan tâm thông thường, trong mắt người khác cũng sẽ biến thành có thâm ý khác.
Tư giao giữa nàng và Tư Mã Linh lúc đó cũng không mấy thân thiết, thường ngày qua lại với nhau chẳng qua đều nể mặt mũi nhau.
Thế nhưng thiện ý của Tư Mã Linh trước nay thì ít mà ác ý lại nhiều, cho nên nàng cũng không muốn dùng chút ác ý đi phỏng đoán một cô bé vẫn còn chưa tròn 15 tuổi.
“Bên phía Lý gia…” – Chu Thái hậu nhớ tới trước đó vài ngày, tựa hồ có người đề cập chuyện Lý gia dường như có ý định kết thân cùng Cố gia, chỉ là Cố gia hình như không có ý định này, sau đó sự việc cũng chẳng giải quyết được gì.
Bất quá nghĩ đến nha đầu Cửu Cửu còn nhỏ, nàng không muốn nói mấy chuyện này, lời nói được nửa chừng bèn nuốt xuống: “Trước đó vài ngày, con có đưa cho ta mấy quyển sách dạy nấu ăn, ta đã bảo nhà bếp học làm theo.
Hôm nay để con nếm thử xem tay nghề thế nào, coi có bằng tay nghề của đầu bếp trong phủ hay không?”
Cố Như Cửu cười đáp, hai người vừa nhắc đến chuyện xảy ra ngoài ý muốn ở trường ngựa, giờ lại biến thành thức ăn.
Một khi nữ nhân đã mở miệng bàn về mấy chuyện mà họ thích thì nam nhân chẳng thể góp lời gì được.
Tấn Ưởng yên lặng ngồi ở bên cạnh, lắng nghe Thái hậu càng nói càng lôi đề tài đi xa, xa đến mức lôi cả chuyện ân oán này nọ xảy ra trong kinh thành từ hơn 10 năm 20 năm trước.
Cái gì gia chủ Lý gia năm đó là công tử nổi danh tuấn tú trong kinh thành, cái gì tam phòng Tư Mã gia trong lúc đó cũng từng xảy ra mâu thuẫn, và cả chuyện trước đây Ngô gia từng gây ra chuyện hoang đường gì gì đó.
Nghe đến nam nhân nhà nào đó ở bên ngoài trộm nuôi ngoại thất, bị chủ mẫu trong nhà biết được, đánh cho kêu cha gọi mẹ thì Tấn Ưởng uống một hớp nước cho đỡ sợ.
Không hổ là nữ nhân trong kinh thành, ngay cả tính cách cũng hung hãn hơn hẳn những nữ tử mà hắn từng gặp ở Cẩm Châu.
Quỷ thần xui khiến thế nào chả biết, hắn lại đưa mắt sang liếc nhìn Cố muội, thấy nàng ngửi thấy mùi hương, đôi mắt bỗng sáng long lanh, Tấn Ưởng rốt cục nhịn hết nổi ho khan một tiếng nhắc nhở: “Mẫu hậu, đã qua buổi trưa rồi.”
Hắn luôn cảm thấy rằng nếu để sư muội tiếp tục nghe những chiến tích “hung hãn” thế này cũng không phải là chuyện hay ho gì.
Hơn nữa, mấy nam nhân trong nhà đã có kiều thê hiếu tử rồi, chẳng biết trong đầu nghĩ thế nào mà làm ra những chuyện làm tổn thương đến thê nhi của mình, đành lòng đi ra ngoài tìm nữ nhân khác như thế?
Hắn hiện tại không thể hiểu được, cũng không thể lý giải được.
Lẽ nào bản tính nam nhân chính là ăn chơi đàng điếm, mà nữ nhân là phải ở nhà giúp chồng dạy con hay sao?
“Đã đến canh giờ này rồi sao, chuẩn bị ăn cơm thôi.” – Lúc này Chu Thái hậu mới nhớ tới trong phòng còn có một Hoàng đế đang ngồi, cố gắng ép mình thể hiện ra chút nghiêm túc và đoan chính.
Cố Như Cửu tiến lên đỡ lấy tay của Chu Thái hậu, cùng Tấn Ưởng mỗi người một bên đỡ Thái hậu xuống phòng ăn.
Họ nối đuôi nhau đi vào.
Ba người được hạ nhân hầu hạ rửa tay lau tay, sau đó cung nữ lần lượt bày ra mấy hộp thức ăn.
Khi nắp hộp được mở ra, thức ăn đựng bên trong chẳng khác nào đang được nấu trong nồi, có thể nhận ra cả quá trình chế biến, những cung nữ này đều nhanh tay lại cẩn thận múc ra.
Lấy khẩu vị của Cố Như Cửu làm tiêu chuẩn, mùi vị của mấy món ăn này chỉ có thể được xem là tàm tạm.
Chẳng qua trông ánh mắt đầy mong đợi của Thái hậu, đánh giá của nàng từ “tàm tạm” cũng được nâng lên thành “khá tốt”.
Trong lòng Thái hậu cũng biết, tay nghề ngự trù trong hoàng cung kỳ thực không thể bằng đầu bếp truyền thừa mấy trăm năm của các thế gia, chỉ được gắn thêm cái mác danh tiếng “ngự trù” trong hoàng cung mà thôi.
Cho nên nghe thấy Cố Như Cửu chỉ đánh giá hai chữ “khá tốt”, cũng không có mất hứng, trái lại cảm thấy nàng càng lúc càng thân thiết với mình hơn, cũng không nói dối với nàng.
“Có thể nấu ra được năm sáu phần hương vị thì đã là không tệ rồi.” Sau khi ăn xong, Chu Thái hậu súc miệng nói: “Bên ngoài, mưa đã tạnh, ở trong phòng hoài cũng không phải chuyện hay, hai con theo ta ra ngoài đi dạo một chút.”
Tấn Ưởng và Cố Như Cửu đồng loạt gật đầu.
Bên trong ngự hoa viên cũng không có loại cảnh trí “hoa hạnh như mưa rơi ướt áo, liễu dương thổi gió lạnh gì đâu” (Nguyên tác: “Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ.
Xuy diện bất hàn dương liễu phong; bài Tuyệt Cú – Tăng Chí An), trên mặt đất đã được dọn sạch sẽ, ngay cả một chút bụi bặm cũng không thấy.
Không thể trách Bạch Hiền lo lắng đề phòng như vậy, trong lịch sử các bộ tộc Tấn thị triều Đại Phong, quả thật từng có sự việc Hoàng đế và thái phi đã làm những chuyện không minh bạch, dân gian đến nay vẫn còn lưu truyền vài “giai thoại” xảy ra trong năm đó.
Hôm nay thánh thượng còn nhỏ, Ngụy thị cũng mới hơn hai mươi tuổi, đều ở độ tuổi chín mùi.
Mặc dù hai người không có gì, nhưng vẫn trách để truyền ra những lời khó nghe.
Cũng may khi Chu thị trở thành Thái hậu thì Ngụy thị luôn ở trước mặt tiên đế chẳng để ý đến quy củ, rốt cuộc cũng phải nghiêm chỉnh tuân theo răm rắp.
Cho nên khi nàng nhìn thấy tiểu Hoàng đế cũng đi theo ở phía sau thì cúi đầu lui về sau vài bước.
“Ngụy thái phi đang định đi đâu vậy?” – Chu Thái hậu cũng chẳng tỏ vẻ vui buồn gì khi nhìn thấy Ngụy thị, trong một năm qua cũng chưa từng làm khó dễ gì Ngụy thị.
Thế nhưng lúc này thấy đối phương ăn mặc bộ quần áo đã cũ, vật trang sức trên đầu có vẻ đã dùng lâu, không còn dáng vẻ của một Ngụy thị được tiên đế sủng ái, cuộc sống những ngày qua chắc không mấy tốt đẹp.
“Không dám để Thái hậu lao tâm, thiếp chỉ tùy ý đi dạo một chút thôi.” – Ngụy thái phi nhìn Chu Thái hậu tôn trọng đến mức có vẻ như sợ hãi, từ đầu tới cuối cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, xem ra có vẻ sợ Thái hậu sẽ khắt khe với nàng.
“Đã như vậy, người cứ đi đi, ai gia và hai đứa nhỏ cũng đi dạo xung quanh đây một chút.” – Chu Thái hậu nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, biểu tình
lạnh nhạt như nước.
Chờ tiếng bước chân dần đi xa, Ngụy thị mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn tiểu cô nương chăm sóc ở bên cạnh Chu Thái hậu, nàng có chút ngạc nhiên tự hỏi đây là con cái nhà ai, thoạt nhìn Thái hậu tựa hồ thích tiểu cô nương này vô cùng.
Hôm nay ở trong hoàng cung, phía sau lưng nàng đã không còn ai có quyền thế chống đỡ, nàng không thu được tin tức hữu dụng nào nên khi nhìn thấy bỗng nhiên bên cạnh Thái hậu xuất hiện một tiểu cô nương xa lạ, cũng thấy hết sức tò mò.
Chỉ là nàng không có dũng khí tìm hiểu để thỏa mãn phần tâm tình hiếu kỳ này.
Nàng dưới gối không con lại là phi tần được tiên đế lúc sinh tiền sủng ái nhất.
Nếu Thái hậu có chút ác tâm thì đã bắt nàng chôn cùng tiên đế rồi, thế nhưng Thái hậu không làm vậy, trái lại còn để nàng lấy thân phận Thái quý phi sống tiếp.
Chỉ dựa vào điểm này, nàng ở trước mặt Thái hậu đã hoàn toàn mất đi dũng khí cùng đấu khí lẫn thủ đoạn.
“Quý thái phi?” – Cung nữ đi sau lưng nàng nhỏ giọng nói: “Thái hậu đã đi xa.”
“Hôm nay khí trời không tốt.” – Ngụy thái phi thu hồi tầm mắt – “Không thích hợp đi tản bộ, về thôi.”
Thái hậu cùng đế vương dạo chơi công viên, người không liên can phải tránh mặt, tuy Thái hậu bảo nàng cứ tiếp tục đi, nhưng không có nghĩa là nàng thực sự có thể tùy tiện đi dạo.
Trong vườn, Cố Như Cửu cố vươn tay hái đóa hoa được Thái hậu nhìn trúng, thế nhưng điều khiến nàng cảm thấy bi thương chính là nàng không đủ cao, đã không đủ cao để hái hoa này thì thôi đi, còn chọc cho Thái hậu cười chế giễu.
Nếu chẳng phải nàng không có thói quen giẫm loạn lên cây cỏ thì chỉ sợ đám cây cối trong vườn lúc này đã nát bươm rồi.
Nhìn thấy muội nhảy tới nhảy lui, ngay cả đầu ngón chân cũng nhón hết cỡ mà vẫn chưa với tới hoa, hắn liếc mắt nhìn Thái hậu cười nghiêng ngả
đến mức nước mắt muốn chảy ra, đành phải bước lên mấy bước đưa tay hái đóa hoa kia xuống giúp Cố Như Cửu.
“Cho muội.”
Nhìn hoa trong tay, lại nhìn một chút tiểu Hoàng đế đang nở nụ cười thẹn thùng ở trước mặt, khóe miệng Cố Như Cửu cũng khẽ nhếch lên, đôi má lúm đồng tiền bỗng như ẩn như hiện lộ ra: “Cảm tạ bệ hạ.”
Quay đầu lại liếc nhìn Chu Thái hậu còn đang cười, Cố Như Cửu phồng má lên.
Quả thật là bà cô đáng ghét mà, cười đến mức đó nữa chứ, cũng không thèm cố nén lại dù chỉ một chút.