Trong nhà bếp, đầu bếp Triệu khom người thận trọng bỏ mấy cái bánh mình đã làm xong vào trong chiếc hộp đựng thức ăn, rồi đính lên một mảnh giấy đỏ rộng chừng hai đốt ngón tay, bên trên viết mấy chữ “kính hiến cung Khang Tuyền”.
Hiện tại mặc dù chẳng phải giờ ăn cơm, thế nhưng mọi người đều biết Thái hậu cung Khang Tuyền thường sai nhà bếp chuyên dụng riêng làm vài món, dĩ nhiên bọn họ cũng toàn tâm toàn lực làm cho thật tốt.
Bởi vì cung Khang Tuyền chỉ có mỗi nhà bếp nhỏ này, cơ hội để bọn họ thể hiện tay nghề cũng không nhiều lắm.
“Tài nghệ của Triệu ca hôm nay rất tốt.” – đầu bếp nấu ăn bên cạnh vừa ngưỡng mộ vừa ganh tỵ nhưng ngại còn phải làm việc chung với nhau nên không dám nói những lời quá đáng, chỉ đùa: “Mấy cái bánh này chẳng khác nào hoa đào đang nở rộ, chắc cũng tốn nhiều công sức lắm?”
“Khiến mọi người cười chê rồi, có điều là chút tâm ý của người làm chúng ta.” – Triệu đầu bếp vốn béo mập cục mịch, cười ha hả tỏ vẻ chẳng đáng, những người xung quanh thấy thế càng ganh ghét nhiều hơn nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì.
Có trách thì trách vận khí hắn ta quá may mắn, vốn dĩ tay nghề chỉ tầm trung, nào biết mấy món bánh của hắn lại được Thái hậu và Cố Huyện quân thích, bởi thế thường có cơ hội kính hiến một hai đĩa bánh vào cung Khang Tuyền.
Những đầu bếp như bọn họ không dò la được tin tức bên trong nội cung, thế nhưng vừa thấy lão Triệu kính hiến này đi vào, trong lòng mọi người đều mơ hồ hiểu được, chắc là Thái hậu lại cho triệu Cố Huyện quân tiến cung.
Nhắc tới lại thấy khó hiểu, nhà mẹ đẻ Thái hậu cũng không thiếu tiểu cô nương, thế nhưng chưa từng thấy người cho triệu kiến, trái lại đối với cháu ngoại gái họ hàng xa cách mấy tầng quan hệ là Cố Huyện quân lại vô cùng yêu thích.
Cũng chính vì điều này mà đối với Cố Huyện quân tuy mới chỉ nghe tên chứ chưa từng gặp mặt một lần, thế nhưng ở trong nhà bếp này lại có địa vị thần bí làm mọi người luôn cảm thấy hiếu kỳ lại không dám nhiều lời.
Bánh ngọt của Triệu đầu bếp kính hiến nhanh chóng được thái giám mang đi, chừng nửa canh giờ sau hộp đựng thức ăn này đã được thái giám đưa trở về, phía sau dẫn theo một người, có người nhận ra đây là nội thị phục vụ trong cung Khang Tuyền, vì vậy đều nhiệt tình vây lại.
Phải biết rằng đây chính là người luôn phục vụ trước mặt Thái hậu, đừng nói là nội thị, cho dù là quét rác trong sân cũng là những người ngày thường hiếm khi được nhìn thấy.
Sau khi nội thị của cung Khang Tuyền đi vào, thái độ cũng không tỏ ra ngạo mạn, thế nhưng người trong nhà bếp lại thấy đối phương có uy nghiêm khí độ hơn hẳn nội thị của nơi khác.
“Hương vị bánh hoa đào kính hiếu lần này có mùi vị rất đặc biệt, Thái hậu sai chúng ta đến nói lời cảm ơn.”
Tất cả mọi người trong nhà bếp đều cảm thấy bụng mình dấy lên mùi vị chua chua, cái tên tiểu tử này đạp phải vận cứt chó gì vậy?
“Không dám, không dám, đây là vinh hạnh của tiểu nhân, không dám nhận hai chữ cảm tạ.” – Triệu đầu bếp vừa mừng vừa sợ, không ngừng chắp tay với nội thị.
Quý nhân trong cung tuy rằng sẽ không dễ dàng đem hai chữ “ban cho” này nói ra khỏi miệng nhưng lời “cảm ơn” thì chẳng phải ai trong số họ cũng có thể nhận lấy được, cho nên Triệu đầu bếp không ngừng chắp tay chối từ.
Thấy hắn thức thời, nội thị lại nói ra ý, nguyên lai là Thái hậu nhìn trúng thủ nghệ của hắn, sau này hắn chuyên làm bánh ngọt cho cung Khang Tuyền.
Nhưng bởi vì Triệu đầu bếp không phải hoạn quan cho nên vẫn đảm nhiệm chức vụ như cũ ở trong nhà bếp.
Triệu đầu bếp lúc này vui mừng nhận lời, lúc tiễn nội thị ra cửa, lôi tất cả tiền bạc mang theo bên mình ra nhét vào trong tay nội thị.
Nội thị bất động thanh sắc đem bạc nhét vào trong túi, mới chậm rãi mở miệng nói: “Ngày thường Thái hậu không thích dùng đồ ngọt, ngươi chỉ cần
làm món ăn nhẹ cho đỡ buồn miệng là được.
Nhưng những dịp như hôm nay, ngươi chỉ cần làm vài loại bánh ngon một chút, làm vừa lòng khách được yêu mến.” – khi nói câu tiếp theo giọng nói của hắn còn tỏ ra rất ngưỡng mộ - “Thánh nhân cũng rất hài lòng với bánh của ngươi hôm nay.”
Người trong cung sẽ không nói thẳng sự việc ra, nhất là những chuyện liên quan đến quý nữ chưa chồng, hoạn quan càng không đề cập tới hào danh của các nàng.
Nội thị đã nói chuyện này ra đến mức độ này rồi, Triệu đầu bếp cũng đoán được gần như rõ đầu đuôi ngọn nguồn.
Nguyên lai Thái hậu thích là giả, Cố Huyện quân thích mới là thật, lại thêm vừa khéo là hôm nay Hoàng thượng cũng ở lại đây dùng bữa.
Là người của nhà bếp, hắn sao có thể không biết suốt một năm qua kể từ ngày thành nhân đăng cơ đến nay, chưa từng soi mói đến phương diện ăn uống, cho nên làm sao biết nên làm bánh kiểu nào mới được ngài ấy hài lòng vui thích?
Tất cả đều bởi vì Cố Huyện quân mà thôi.
Sau khi nội thị cất bước rời đi, Triệu đầu bếp mừng rỡ quay đầu đi về phía cung Khang Tuyền vái vài cái, lại thầm khen Cố Huyện quân vài câu rồi mới xoay người trở về ngự thiện phòng.
Người bên cạnh thấy vậy đều mắng thầm trong bụng là Triệu đầu bếp khéo nịnh bợ, người của cung Khang Tuyền đã đi rồi mà còn nói những lời ấy làm gì, chẳng biết xấu hổ.
Bên trong cung Khang Tuyền, Cố Như Cửu và Tấn Ưởng vẫn ngồi đối mặt nhau như cũ, tuy rằng hai người cũng được tính là đã từng gặp mặt, thế nhưng dẫu nói thế nào đi nữa vẫn khó tránh khỏi cảm giác xấu hổ.
Chu Thái hậu nhìn thư pháp của cả hai lại bắt đầu nói từ chuyện này đến chuyện kia, rồi lại từ chuyện kia lan đến chuyện phong tục tập quán các tiểu quốc phụ thuộc, cuối cùng từ đề tài phong tục tập quán lại quay ngược trở thành thảo luận đến ẩm thực đặc trưng từng vùng từng miền.
Quả nhiên mặc kệ nói chuyện gì thì đề tài cuối cùng đều giống như trăm sông đổ về một biển.
Người của triều Đại Phong đối với nhu cầu văn hóa tinh thần là “ăn” dường như đã khắc vào tận trong xương trong tủy.
“Nghe nói cá dấm của Thanh Nguyên Châu là số một triều ta, ngự trù trong cung cũng từng làm món ăn này, chỉ tiếc ta không có cơ duyên đi đến Thanh Nguyên Châu nên không biết được lời này có thật hay không.” – Tấn Ưởng thấy Cố muội tỏ ra hiểu biết khá sâu sắc đến các món ăn nên cố ý chen vào một câu: “Nguyên quán của muội cũng là Thanh Nguyên châu.”
Cố Như Cửu thấy tiểu Hoàng đế cũng có tìm hiểu về ẩm thực các vùng, trong lòng bỗng thấy xúc động, nói vốn dĩ đây là một trong những món ăn nàng rất thích.
Rồi chợt nghĩ đến mới có tý tuổi đầu đã phải gánh vác tương lai của cả một quốc gia, còn không được tùy tiện ra khỏi kinh, trong lòng cũng dấy lên chút thương cảm đồng tình.
“Đúng vậy, muội cũng từng nghe cha nhắc qua, chỉ có cá dấm ở Thanh Nguyên châu mới chính tông, ngoài ra cá và nước ở nơi khác cho dù có chế biến kiểu nào cũng không toát ra được hương vị ấy.” – Cố Như Cửu nói đến đâu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức khẽ nhíu – “Chỉ tiếc nguyên quán tiểu nữ mặc dù ở Thanh Nguyên châu nhưng lại sinh ra và lớn lên ở đất kinh thành, cũng không có duyên được thưởng thức mùi vị chính tông này.”
Nàng nói như vậy có làm tiểu Hoàng đế thêm tò mò hay không? Những người ở độ tuổi này thường mắc phải chứng bệnh muốn chứng tỏ mình.
Nàng cũng không muốn tiểu Hoàng đế chỉ vì chút bốc đồng tuổi trẻ, muốn nếm thử mùi vị món cá dấm chính tông mà học đòi làm Hoàng đế.
Vô duyên vô cớ lại tốn tiền tốn bạc bắt các quan viên chạy đôn chạy đáo khắp nơi, chỉ phí tiền lại làm nhiễu loạn dân chúng.
Chẳng nhẽ trong sử sách còn thiếu những minh chứng của các bậc hôn quân chỉ vì một vài món ăn sao? Món cá dấm có đáng tiền hơn so với bánh bao mĩ vị chăng?
“Không ăn được cũng không sao, mùi vị máy món cá trong kinh thành cũng rất ngon.” – Tấn Ưởng thấy dáng vẻ muội muội tựa hồ rất thất vọng, tự thấy hối hận vì bản thân nhắc tới món ăn này, bèn vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện từ hương vị món ăn từng vùng miền chạy về tới kinh thành: “Nghe nói trong kinh thành có một tửu lâu chuyên bán các món ăn chế biến từ cá, hương vị rất đặc biệt.
“Ở đâu?” – Cố Như Cửu thấy tiểu Hoàng đế tựa hồ cũng không mấy để tâm đến món cá dấm này nữa thì ấn tượng đối với tiểu Hoàng đế càng thêm
sâu sắc hơn, tuổi mới bi lớn đã biết tự kiềm chế bản thân như vậy rồi, có thể thấy được sau này lớn lên, hẳn sẽ không bị ngoại cảnh tác động đến.
“Ta cũng không rõ lắm, chỉ ngẫu nhiên nghe thấy thị vệ đề cập qua mà thôi, nếu như Cố muội có hững thú,ta sẽ cho thị vệ đi dò hỏi chuyện này, sau đó bảo Cố huynh quay về nói lại cho muội nghe?” – Tấn Ưởng áy náy cười, quay đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài, cúi đầu ngồi bất động ở trên ghế.
Cố huynh mà Tấn Ưởng vừa nhắc đến chính là Cố Tồn Cảnh đang làm quan ngũ phẩm của long cấm vệ.
“Cảm tạ thành nhân.” – Cố Như Cửu gật đầu đáp ứng, quay sang híp mắt cười với tiểu Hoàng đế ôn nhu săn sóc này.
Tấn Ưởng nhìn Cố muội mặt mày tươi tắn thì mặt bất giác đỏ lên.
Giờ thân một khắc, Cố Như Cửu mới lên mã xa rời khỏi hoàng cung.
Đương nhiên, nàng không biết tiểu Hoàng đế vì muốn nói chuyện phiếm cùng nàng mà bỏ học buổi chiều hôm đó.
Cũng may Chu Thái hậu phái người sớm đi thông báo nghỉ học với tiên sinh dạy học từ trước, bằng không chuyện Tấn Ưởng trốn học sẽ bị người khác dị nghị.
“Thái hậu, Cố Huyện quân cùng thánh nhân nói chuyện có vẻ rất ăn ý với nhau.” – dưới ánh nến, Lưu cô cô đang gỡ búi tóc cho Chu Thái hậu nói.
Chu Thái hậu thở dài: “Vẫn còn là những đứa bé chưa trưởng thành thì biết cái gì.
Cửu Cửu là một cô nương tốt, cuộc sống sau này ra sao đều do nàng tự quyết định, thâm cung nội viện này cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì, chỉ đến ngắm nhìn cho vui là được.
Lưu cô cô biết Thái hậu thật tâm thương yêu Cố Huyện quân, luyến tiếc nàng phải chịu ấm ức, buộc lòng phải nói ngược lại: “Ngày sau bệ hạ nhất định sẽ đưa vương triều Đại Phong càng ngày càng phồn vinh vững mạnh.”
Chu Thái hậu nghe vậy cười cười, không nói gì.
Ai nói nàng không có dã tâm?
Dã tâm của nàng chính là bồi dưỡng được một vị đế vương anh minh lưu danh thiên cổ, được người đời ca tụng.