Nhìn thấy huynh trưởng Trần Trưng trong hội đèn lồng, Trần Nhu thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, nàng nào có to gan như Thích Nhung đâu, nàng che mặt muốn tìm một chỗ để núp.
Nơi nơi đều có đèn đuốc sáng trưng, vất vả lắm nàng mới tìm được một cây cột để núp vào đó.
Thích Nhung sẽ nói gì với ca của nàng nhỉ?
Nói rằng tối nay mình cũng tới xem hội đèn lồng ư?
Hay nói rằng ta vừa ôm muội muội Tiểu Thất của ngươi vào lòng?
…
Trần Nhu mất hồn mất vía mà suy nghĩ miên man, nàng nhìn chằm chằm bánh đường trong tay, lại không ngờ rằng, đột nhiên mình lại bị người ta ôm ngang vào lòng.
Cơ thể bỗng bị treo trên không, cảm giác mất trọng lượng khiến cả người nàng run lên, đương muốn giãy giụa, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy chiếc mặt nạ tiểu hồ ly quen thuộc.
“Chàng…”
Nàng mở to hai mắt, giơ tay xốc mặt nạ trên mặt người nọ ra, một khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ khuyết điểm hiện lên.
Chỉ thấy người nọ cong khóe môi lên, cúi người trêu đùa bên tai nàng: “Sợ cái gì? Tiểu ly nô.”
Một hơi thở nóng bỏng chui vào lỗ tai nàng, như xông cho hai tai nàng đỏ ửng lên, khiến lòng nàng nổi lên cảm giác tê dại lạ kỳ.
Trần Nhu khoanh tay lại, oán trách: “Chàng làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng ta đã gặp phải…”
Mày kiếm của Thích Nhung hơi nhếch lên: “Gặp phải cái gì?”
“Tiểu dâm tặc.”
“Ta còn tưởng là người khác, là tiểu dâm tặc động tay động chân với ta nữa kìa.”
Thích Nhung hừ cười, mang vẻ lười biếng mà nói: “Trong khắp cái thành Trường An này, nếu ai dám đụng loạn xạ vào nàng…”
Nói đến đó, chàng ta lạnh lùng cười gằn, lời nói sau đó còn mang theo sát khí nồng đượm: “Xem ta có giết hắn hay không.”
Trần Nhu nghe giọng điệu rét lạnh từ miệng chàng, nói giết người như giết gà vậy, nhưng nàng lại không thấy sợ hãi.
Nàng liếm bánh đường, nhẹ nhàng nói: “Dữ quá.”
“Chàng nói gì với ca ta thế? Huynh ấy có nghi ngờ gì không?” Vừa nói, Trần Nhu vừa cầm bánh đường trong tay đút đến miệng Thích Nhung.
Thích Nhung cắn “đầu ngựa” một miếng, nhai nhai hai lần, chàng khẽ nói: “Nghi chứ, nghi ngờ không biết vì sao ta lại xuất hiện trong hội đèn lồng.”
Trần Nhu trông khá thấp thỏm: “Vậy chàng nói thế nào?”
“Ta nói không phải là ta tới xem hội đèn lồng.” Thích Nhung không nể nang gì mà ăn tiếp cái đuôi ngựa, nói tiếp: “Bản Hầu gia mới nuôi một tiểu ly nô, đêm nay nó chuồn khỏi phủ, ta tới tìm nó.”
Trần Nhu đỏ mặt, nàng đẩy ngực chàng, nói: “Ai tin chàng cơ chứ, trong thành Trường An đều biết, tiểu Hầu gia chàng chỉ nuôi ưng nuôi chó nuôi sư tử nuôi hổ nuôi cọp, ai mà tin chàng sẽ nuôi… tiểu ly nô.”
Thích Nhung ăn hết bánh đường, chàng liếm khóe miệng rồi buông Trần Nhu ra, hai người cùng ngồi trên thềm đá, chàng nói: “Nhưng ta cứ cố tình muốn nuôi một con tiểu ly nô đấy.”
“Con có vẻ ngoài xinh đẹp, còn biết dùng móng vuốt cào người nữa cơ.”
Dứt lời, chàng hơi ngồi xổm trước mặt Trần Nhu rồi cầm lấy tay phải của nàng lên, khẽ hôn vào mu bàn tay nàng một cái.
Trần Nhu chỉ cảm thấy mu bàn tay mình như nóng ran lên một chút, nhưng nàng không rụt tay lại, mà để mặc cho luồng nhiệt đó tràn lan ra khắp thân mình.
Nàng ngước mắt nhìn người trước mặt, chỉ thấy nửa mặt chàng bị che khuất bởi mặt nạ tiểu hồ ly, sống mũi vốn cao thẳng bị bóng tối che chắn mất, lại càng có vẻ sắc sảo hơn bình thường, đường cong ở cằm chàng cực kỳ rõ ràng và vô cùng bén nhọn, đôi mắt hoa đào ấy, dù đang ở trong màn đêm thì vẫn tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ khôn cùng.
Bên tai như nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng, mặt Trần Nhu hơi nóng, nàng giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của chàng, dịu dàng lấy lòng, nói: “Chàng đừng chọc ta nữa, rốt cuộc đã nói gì với ca ta?”
“Huynh trưởng nàng nói tối nay hắn đến hội thơ, đang tính về phủ, chúng ta đợi chút nữa thì sẽ không đụng mặt hắn.”
Trần Nhu nghe xong thì cả cơ thể thả lỏng, vui vui vẻ vẻ ăn bánh đường hình bướm tiếp.
Thích Nhung xoa mũi, cố gắng nhịn cười, chàng cảm thấy tiểu cô nương trước mắt mình giống như là bé chuột mập mạp nằm trong lu gạo hoảng hốt chạy bừa vậy, bây giờ – khi nghe thấy mối nguy hại đã được giải trừ, thì lại giống như đã hoá thành bé chuột lười biếng an nhàn nằm trong lu gạo, còn thảnh thơi lăn lông lốc trong gạo trắng.
Chàng cười nhạo, bảo: “Tiểu ly nô mà tiểu Hầu gia ta nuôi có lá gan nhỏ quá.”
Trần Nhu trợn mắt liếc chàng một cái, hỏi: “Nếu bị ca ta phát hiện ra thì sao? Phát hiện ra hai chúng ta ở bên nhau…”
“Tất nhiên là ta sẽ cẩn thận, nếu đêm nay bị huynh trưởng của nàng phát hiện thì chắc chắn là hắn sẽ cầm dao tới chém ta ngay tại chỗ.”
Thích Nhung mặc sức tưởng tượng ra kết quả, e rằng, trường hợp đó sẽ vô cùng thảm thiết.
Trần Nhu ôm lấy cổ người trước mặt, nghiêm túc nói: “Chắc chắn ta sẽ ôm lấy chàng, che chở trước người chàng.”
Thích Nhung bật cười, nói: “Với cái cơ thể nhỏ xíu này của nàng thì nàng có thể che chắn được gì?”
“Ta che đằng trước chàng, ca ta sẽ không dám đánh chàng đâu, huynh ấy không nỡ đánh ta.”
“Ta sẽ nói với huynh ấy, là ta chủ động theo đuổi Thích Nhung, là ta quyến rũ chàng ấy, là ta quấn lấy chàng ấy, lưu luyến si mê chàng…” Lúc đầu Trần Nhu còn thấy hơi hơi xấu hổ, cố nén sự ngượng ngùng lại, kết quả là, vừa nói ra miệng thì càng nói càng thấy thản nhiên.
Thích Nhung dùng ánh mắt như kiểu không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng: “Trần Tiểu Thất, nàng nói gì đó?”
“Nàng chủ động theo đuổi ta?”
“… Nàng quyến rũ ta?”
Trần Nhu đỏ mặt, nhắc nhở chàng: “Chàng đã nhận hai chiếc khăn của ta rồi, Nhạn Thư có thể làm chứng.”
“Chẳng lẽ đây còn không phải là chứng cứ ta quyến rũ chàng hay sao?”
“Chàng còn từ chối ta một lần nữa chứ, lần đó ta rất đau lòng.”
“Ta phí rất nhiều công sức mới có thể theo đuổi được chàng mà.”
Thích Nhung nắm chặt nắm đấm lại, mắt thấy tiểu nha đầu này đổi trắng thay đen nhưng chàng lại không biết phải phản bác từ đâu.
Chàng gõ một cái lên mũi nàng:
“Biết tiểu Hầu gia ta đã thấy bao nhiêu nữ nhân nhào vào lòng không? Lấy cái công phu mèo cào của nàng ra mà còn muốn quyến rũ ta ư?”
“Vẻ ngoài của ta khó nhìn lắm ư?”
Trần Nhu lấy đèn hoa sen đang đặt ở một bên qua, áp vào sườn mặt mình, ngửa mặt nhìn Thích Nhung.
Vầng sáng mang theo hơi ấm chiếu lên mặt nàng, càng làm bật lên làn da trắng như tuyết, tinh xảo như sứ của nàng, cái trán trơn bóng đầy đặn, ngôi tóc mỹ nhân, đôi mắt dưới hàng mày liễu như nước hồ thu, bây giờ nàng còn cầm thêm một chiếc đèn hoa sen, mặt mày như tranh như vẽ.
Dưới đèn ngắm mỹ nhân, thật đúng là, càng ngắm càng thấy đẹp.
Thích Nhung nín thở nhìn nàng chăm chú, bừng tỉnh nhớ về hình ảnh tiểu nha đầu thả búi tóc năm nào, ấy thế mà nay nàng đã trưởng thành, trở nên sắc nước hương trời.
Khi nói chuyện còn nhả khí như lan.
“Đẹp.”
Chàng đè trái tim hãy còn đập rộn rã xuống, trịnh trọng nói: “Nhưng nàng phải nhớ cho thật kỹ, không phải nàng quyến rũ ta, là ta, Thích Nhung, Thích tiểu Hầu gia, hắn đã ngấp nghé Thất cô nương Trần gia từ rất lâu rồi.”
“Ta là nam nhân, chưa bao giờ cần nàng che chở trước thân mình, sau này, dù có chuyện gì sai trái xảy ra, thì đều sẽ do ta gánh vác.”
Trần Nhu đụng vào tay chàng, nói: “Thích Nhung, chàng nói chàng muốn bảo vệ ta, nhưng ta cũng muốn bảo vệ chàng mà.”
“Ta là ai chứ, ta cần nàng bảo vệ sao?”
“Chàng…”
Thích Nhung nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào lòng mình, chiếc đèn hoa sen trong tay Trần Nhu rơi xuống đất, môi răng nàng bị người ta dịu dàng mở ra.
Hai ngày trước, người mới chỉ biết cắn tới cắn lui giờ đã thành “kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác”.
Gáy nàng bị người nọ đè lại, sau lưng còn có một cánh tay mạnh mẽ khóa chặt nàng lại, tư thế ngang ngược này chặn hết tất cả mọi đường lui của nàng, muốn tránh cũng tránh không được.
Chỉ có thể bị ép phải nhận lấy nụ hôn vừa bá đạo lại vừa không mất đi sự dịu dàng này từ chàng.
Vì thế, nàng cũng không muốn trốn tránh chàng, nàng nhẹ nhàng vòng tay qua cổ chàng.
Chờ khi Thích Nhung buông nàng ra, Trần Nhu cũng không biết rốt cuộc là đã trôi qua bao lâu rồi, chỉ là, toàn thân bủn rủn kinh khủng, bên tai lại vang lên tiếng tấu trống tiêu điều, phía sau họ, ngoại trừ bầu trời đầy sao ra, thì còn có đèn đuốc rực rỡ đến lóa mắt, còn có vô số chiếc đèn Khổng Minh bay lên trời cao.
Thích Nhung ôm nàng, buộc chặt mặt nạ tiểu hồ ly của hai người lại, giọng nói khàn khàn vang lên: “Dẫn nàng đi thả đèn hoa sen.”
“… Chàng đặt ta xuống cái đã.”
Bên bờ sông, vô số khách nhân thả đèn.
Trần Nhu và Thích Nhung lần lượt thả một chiếc đèn hoa sen, rồi đi lên cầu đếm đèn, Trần Nhu bảo Thích Nhung thành thật đếm số đèn, còn mình lại nhìn chằm chằm hai chiếc đèn hoa sen mà bọn họ vừa thả vào trong làn nước.
Nàng thấy hai ngọn đèn đó gắn bó với nhau mà cùng trôi về phương xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm nhìn, bấy giờ nàng mới thấy yên tâm.
Giờ đây, đột nhiên có một tiếng trống chuông vang to đến vang dội, rất nhiều đèn diễu hành khổng lồ vây quanh một chiếc đèn thần hoa mẫu đơn, dòng người chen chúc, trong tay mỗi người đều cầm theo một chiếc đèn, chiếu sáng đến nỗi, đang trong đêm tối mà cứ ngỡ như ban ngày.
Trên cầu, người ta bắt đầu chen nhau vây xem, Thích Nhung bảo vệ nàng trong lòng thật chặt chẽ, tiếng trống chuông rung trời, tiếng người khắp nơi ồn ã, gần như không nghe rõ được người bên cạnh đang nói gì.
Thích Nhung kề sát tai nàng, khẽ nói: “Ngựa quý xe chạm khắc hương ngập đường, tiếng tiêu phượng lay động, ấm ngọc tỏa sáng, một đêm cá rồng vui múa.”
Trần Nhu áp vào ngực chàng, nhẹ nhàng nói: “Tìm chàng giữa chúng sinh, bỗng ngoảnh đầu nhìn, người kia ở đó, dưới ngọn đèn le lói.”
Nàng nghĩ, dẫu là lúc nhỏ được xưng tôn là tiểu Hầu gia tiểu bá vương của kinh thành, hay sau này là chiến thần Định Bắc Vương, thì chàng cũng là Thích Nhung – người từ nhỏ tới lớn thương yêu nàng nhất, chiều chuộng nàng nhất, che chở nàng nhất.
Hội lồng đèn kết thúc, hôm sau, Thích Nhung dùng xe ngựa đưa nàng về thôn trang suối nước nóng, Trần Nhu ngồi trong xe cùng chàng, nàng ôm tay chàng, gối lên người chàng, cảm thấy ba ngày qua giống như một cơn ảo mộng không chân thật.
Tựa như được làm phu thê trong ba ngày vậy.
Rõ ràng là, lúc trước muốn đụng chạm nhau thì còn phải dùng khăn cản lại, mà bây giờ thì… hôn cũng đã hôn rồi, mà ôm thì cũng đã ôm luôn rồi.
Sắp đến lúc tạm biệt, cảm thấy buồn bã hơn bao giờ hết.
Tiếc nuối khi phải tách ra khỏi chàng, nhớ nhung những giây phút được ở bên cạnh chàng.
Trần Nhu nhắm mắt, nàng mong xe ngựa rời thành có thể đi chậm lại một chút, chậm lại một chút thì tốt biết bao, chỉ tiếc thay, dù xe ngựa có chậm, thì chung quy vẫn sẽ đến nơi cần đến mà thôi.
Xuống xe ngựa, Thích Nhung hôn lên giữa trán nàng, đưa cho Trần Nhu một chiếc túi gấm, rồi chàng nói: “Lúc nhớ ta thì mở ra.”
Trần Nhu ôm chàng một cái, dù mỗi bước đi đều mang theo vô vàn lưu luyến, những vẫn phải đi vào thôn trang.
Nàng trở về thôn trang, nhưng lại không có ai cảm thấy bất ngờ, cũng không có ai mở miệng dò hỏi ba ngày qua nàng đi đâu, làm gì.
Cẩm Họa tới trang điểm cho nàng, nàng ấy cũng không nói gì cả.
Trần Nhu thầm ghi nhớ lại mọi thứ, cũng không dò hỏi kẻ nào, làm như ba ngày nay mình chưa hề đi ra ngoài.
Chờ đến ban đêm, trước khi ngủ, nàng mở túi gấm Thích Nhung đưa, bên trong là một chiếc chìa khóa được bao bọc kỹ càng.
Trần Nhu ngẩn ra một chút, đây là muốn nàng cầm chìa khóa nhìn vật nhớ người ư?
Ngay lúc này, Cẩm Họa đến gõ cửa, dâng một hòm nữ trang có khóa lên.
Trần Nhu dùng chìa khóa mở hộp nữ trang ấy ra.
Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao mà mình đã rời đi ba ngày, nhưng lại không làm kinh động đến bất cứ kẻ nào.
… Thì ra là thế.
“Lúc hắn đối mặt với cô nương mà hắn thích, e là hắn sẽ không khống chế được tà niệm trong lòng, muốn tự tay chế tạo ra một cái lồng sắt rồi khóa chặt nàng ấy ở trong đó.” “Có sợ không?”