Như Ý Xuân

Chương 41

Thịnh Lộ Yên bị đau, giơ tay đánh vào tay Tầm Lại “bốp!” một cái: “Ngài nhéo ta làm chi!”

Hôm nay người này thật kỳ lạ, không chỉ có mấy hành động quái lạ mà sức cũng mạnh lạ thường.

Tầm Lại nhìn ánh mắt trách cứ của Thịnh Lộ Yên rồi mới liếc nhìn bên má bị hắn nhéo đỏ của nàng, tay hắn nắm thành quyền rồi đặt bên môi, ho khan một tiếng để che đi vẻ lúng túng.

“Khụ, vi phu chỉ muốn nhìn thử xem phấn trên mặt phu nhân đã rửa sạch hay chưa.”

Thịnh Lộ Yên nhíu mày, đưa mắt nhìn về phía Xuân Đào, kết quả Xuân Đào không biết đã lui xuống từ lúc nào mà lúc này trong phòng chỉ còn nàng và Tầm Lại. Nàng nhìn về phía gương đồng đặt trên bàn trang điểm.

“Làm phiền phu quân cầm gương đồng qua đây cho ta.”

“Không cần soi đâu, đã rửa sạch rồi.”

“Thật không?”

“Ừ.” Dứt lời, Tầm Lại nói tiếp: “Phu nhân nghỉ ngơi trước đi, vi phu đến tiền viện đây.”

“Dạ.”

Thịnh Lộ Yên nhìn vẻ mặt sượng sùng của Tầm Lại mà lòng thầm nghĩ, sao trông hắn chẳng đáng tin chút nào thế nhỉ, chẳng lẽ hắn đang lừa nàng?!

Sau khi Tầm Lại đi, Thịnh Lộ Yên gọi Xuân Đào vào lấy gương đồng cho mình soi, lại hỏi Xuân Đào xem phấn trên mặt đã rửa sạch chưa, sau đó mới yên tâm đi ngủ.

Khi ra hỏi chính viện, mặc dầu Tầm Lại không cười nhưng nét mặt có thể nói là vui vẻ hòa nhã. Thế nhưng, vừa đi đến tiền viện và nhìn thấy ba bà tử bị bắt lại thì hắn lập tức cau mày, nói với Đổng quản sự: “Ném ba bà ta về hầu phủ đi.”

Đổng quản sự giật mình, hỏi: “Chúng ta nên giải thích thế nào với hầu phủ đây?”

Tầm Lại nói: “Cứ nói ba bà ta truyền tin của chủ tử ra ngoài, Tầm phủ không nuôi những kẻ ăn cây táo, rào cây sung.”

“Đ….đừ….” Ba bà tử bị bịt mồm, không nói nổi một từ.

“Vâng thưa đại nhân.”

Không lâu sau, ba bà tử được đưa vào phủ Thịnh Lăng hầu.

Liễu Thị nhìn những người được đưa về tận phủ, tức đến độ ném cả bộ trà cụ.

“Cái thứ chó má kia quả nhiên lúc nào cũng cố tình chống đối chúng ta.” Liễu Thị hận Tầm Lại muốn chết.

Mắng xong, bà ta lại nói với Vương ma ma: “Đi tiền viện xem lão gia đã về chưa, nếu về rồi thì mời ngài ấy tới nội viện một chuyến.”

Tối đến, Thịnh Lăng hầu về phủ.

Nghe Liễu Thị nói, ông không hề có chút hoang mang.

“Chuyện này đã trôi qua nhiều năm như thế, dù có thể tìm được vài người thì cũng chẳng làm gì được. Chẳng nhẽ bọn chúng nói Hy nhi sinh đủ tháng thì con bé sẽ thật sự sinh đủ tháng sao? Bản hầu nói nữ nhi của chúng ta sinh thiếu tháng thì chính là con bé sinh thiếu tháng. Bọn chúng biết rõ ngày sinh của nữ nhi hơn người làm cha này sao?”

Nhưng Liễu thị không thể ung dung được như Thịnh Lăng hầu, bà ta nói: “Nhưng bà đỡ và lang trung kia quả thực là những người biết rõ nội tình năm đó, chúng ta không dám chắc trong tay bọn chúng không có bằng chứng.”

Thịnh Lăng hầu thản nhiên uống trà: “Sợ cái gì, trong tay bọn chúng có thể có bằng chứng gì được chứ? Phu nhân không cần lo lắng chuyện này.”

Liễu Thịu nhíu mày, nôn nóng nói: “Làm sao thiếp thân có thể không lo lắng chứ? Tầm Lại là Chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư đấy, bọn chúng đã quen với việc đổi trắng thay đen, ngộ nhỡ hắn tùy ý lấy vài bằng chứng giả thì phải làm sao?”

Nghe thấy tên của Tầm Lại, khuôn mặt bình tĩnh của Thịnh Lăng hầu hơi gợn sóng, ông cau mày và nói: “Không đâu, phu nhân nghĩ nhiều rồi. Bản hầu có cho hắn mười lá gan thì hắn cũng không dám làm những bằng chứng giả để hãm hại ta đâu.”

Nói rồi, Thịnh Lăng hầu rơi vào trầm tư.

Nếu Tầm Lại thật sự dám làm những bằng chứng giả thì đó cũng là một chuyện tốt, ông đang phát sầu vì không thể bắt được thóp của Tầm Lại đây.

Càng nghĩ, Thịnh Lăng hầu càng cảm thấy đây là một cơ hội tốt.

“Nhưng….”

Liễu Thị vẫn muốn nói ra những lo lắng của mình, nhưng Thịnh Lăng hầu lại ra chiều không muốn tiếp tục nghe nữa.

“Phu nhân chớ có làm loạn thế trận.”

Liễu Thị chỉ đành nuốt những lời bên miệng xuống. Nhưng chuyện này có liên quan rất lớn với bà, nên bà không thể không nói. Suy nghĩ một lát, bà nói ra chuyện ngày hôm nay: “Có việc gì mà cô gia không dám làm chứ. Hầu gia à, ngài không biết đó thôi, chiều nay hắn còn ném hai người bồi giá mà thiếp thân cho Đại cô nương về phủ, nói rằng bọn họ không thành thật. Ngay cả Vương ma ma bên cạnh thiếp thân cũng bị ném trả về. Đây không phải là tát thẳng vào mặt của vương gia sao?”

Thế nhưng, chuyện Thịnh Lộ Yên bị bệnh sắp chết bà ta không hề nhắc với Thịnh Lăng hầu.

“Còn có chuyện như vậy nữa hả?” Thịnh Lăng hầu lập tức nổi giận. Ba bà tử không hề quan trọng, điều quan trọng là ba bà ta đều xuất thân từ hầu phủ, đại biểu cho thể diện của hầu phủ, Tầm Lại làm như vậy chẳng khác nào tát thẳng vào mặt của hầu phủ bọn họ.

“Đúng thế ạ, hắn thật sự không cho ngài thể hiện. Hầu gia, ngài nhất định phải để ý chuyện của bà đỡ và lang trung đấy, chỉ sợ chúng ta sẽ gặp rắc rối trong chuyện này, phải chuẩn bị trước mới được…” Vừa nói, Liễu Thị vừa kéo ống tay áo của Thịnh Lăng hầu.

Thịnh Lăng hầu do dự trong phút chốc, ông cũng hơi lo rằng Tầm Lại thật sự đã nắm được nhược điểm của ông, cho nên hắn mới dám càn rỡ như vậy.

“Ừ, ta sẽ cho người đi điều tra chuyện này xem có phải là thật không.”

Liễu Thị cuối cùng cũng yên tâm hơn.

Ngày hôm sau, Thịnh Lăng hầu mang về một tin không tốt.

Khi Tầm Lại về kinh quả thực có dẫn theo bà tử cùng lang trung trở lại, hai người không bị dẫn về Hộ Kinh tư mà được hắn giấu ở bên ngoài.

Biết được chuyện này, mặt Liễu Thị tái mét.

“Hầu gia, phải làm sao đây!”

Sắc mặt Thịnh Lăng hầu cũng có chút ảm đạm, chẳng qua ông luôn cảm thấy hành động này của Tầm Lại có chút kỳ lạ.

“Không thể để hai người này sống được!” Mặt Liễu Thị lộ ra vẻ tàn bạo.

Thịnh Lăng hầu nghe được câu này thì giương mắt nhìn Liễu Thị. Ở trong lòng ông, Liễu Thị luôn là một nữ tử yếu mềm, hiện giờ ông không thể tin rằng những lời như vậy lại được thốt ra từ miệng Liễu Thị.

Liễu Thị thấy ánh mát dò xét của Thịnh Lăng hầu thì nhận ra mình đã nói sai, bà ta nhanh chóng bổ sung thêm vài câu: “Tầm Lại làm thế là để hãm hại hầu gia, thiếp thân lo lắng cho hầu gia, sợ hầu gia vì chuyện này mà bị Hoàng thượng trách mắng cho nên mới nói những lời như vậy.”

Thịnh Lăng hầu biết Liễu Thị một lòng suy nghĩ cho ông, nên cũng không nghĩ nhiều mà tin ngay lời giải thích của bà ta.

“Không thể hành động thiếu suy nghĩ, chuyện này rất có thể là một cái bẫy.”

Mặc dù Tầm Lại xuất thân thấp kém, nhân phẩm bỉ ổi, nhưng hắn lại rất có tài xử án. Hắn có thể điều tra ra cũng đành, nhưng sao Liễu Thị lại biết trước chuyện này? Nói không chừng đây chính là một cái bẫy mà Tầm Lại đào ra để đợi bọn hắn chui vào. Tuy nhiên, ông nghĩ không ra Tầm Lại sẽ đào cái bẫy này kiểu gì.

Liễu Thị sốt ruột muốn chết.

“Hầu gia à, dù đây là một cái bẫy thì ở trong Hộ Kinh tư hai người kia cũng không chịu được bao lâu đâu, nhất định bọn chúng sẽ khai ra chuyện năm đó. Đến lúc đấy, chúng ta sẽ mất hết danh tiếng.”

Nghĩ đến chuyện năm đó, rồi nhớ đến thê tử kết tóc của mình khiến trong lòng Thịnh Lăng hầu cảm thấy khó chịu, nói: “Bà sợ cái gì, chỉ cần hắn không có chứng cứ, dù có thẩm vấn ra thì đã làm sao? Bản hầu đâu phải kẻ tầm thường, chẳng lẽ đám người kia nói gì thì là cái đó sao?”

“Nhưng…”

“Được rồi, mấy ngày này bà đừng ra cửa, ở yên trong nhà đi, bản hầu muốn nhìn xem Tầm Lại gán những chuyện này lên người bản hầu như thế nào!”

Nếu Tầm Lại thật sự làm vậy, đến lúc đó ông có thể bắt ngược lại nhược điểm của hắn, thật ra đây cũng là một chuyện vô cùng tốt.

Thịnh Lăng hầu nói xong thì rời khỏi nội viện.

Liễu Thị không thể bình tĩnh được như Thịnh Lăng hầu, bà ta sợ đến nỗi đứng ngồi không yên.

Nói cho cùng, lý do khiến hai người có thái độ và cách cư xử khác nhau trong chuyện này là vì nếu sự việc bị bại lộ, danh tiếng của Liễu Thị sẽ mất sạch, chức cáo mệnh cũng bị tước luôn, tất cả những tôn vinh đều không còn nữa, mọi thứ sẽ hoàn toàn sụp đổ, còn Thịnh Lăng hầu có lẽ chỉ bị phạt bổng lộc, bị răn dạy hoặc cùng lắm là bị giáng tước.

Liễu Thị vất vả lắm mới có được ngày hôm nay, bà không cho phép bất cứ kẻ nào tới phá hỏng nó!

Nếu những việc này hầu gia không làm, vậy thì để bà tự làm!

Nhờ phúc của Liễu Thị mà chỉ mấy hôm sau Tầm Lại đã lấy bằng chứng đanh thép.

Tối đó, Tầm Lại về phòng từ sớm và nói chuyện này với Thịnh Lộ Yên.

Thịnh Lộ Yên cũng rất vui mừng, nàng toan nói cảm ơn thì nhớ đến những lời khi trước Tầm Lại nói với nàng, vì thế nàng bèn nuốt lời cảm ơn vào trong lòng.

“Phu quân giỏi thật đấy!”

Tầm Lại cúi đầu uống trà, tuy không nói gì nhưng xét từ nét mặt thì có vẻ tâm trạng của hắn rất tốt.

Thịnh Lộ Yên tiếp lời: “Ngày mai ta sẽ đi tìm Cao bà tử, thuyết phục bà ta đến nha môn cáo trạng.”

“Không cần đâu.” Tầm Lại nói.

“Dạ? Tại sao?” Thịnh Lộ Yên nói.

“Chuyện ám sát hôm nay Cao bà tử và Ngụy lang trung đều biết cả rồi, có lẽ trong lòng bọn họ đã biết nên làm thế nào.” Tầm Lại giải thích.

Thịnh Lộ Yên suy nghĩ lời Tầm Lại nói, sau đó giơ ngón tay cái về phía hắn.

Chiêu này của Tầm Lại đúng là tài tình! Vừa đào bẫy Liễu Thị, lấy được bằng chứng bà ta muốn giết người diệt khẩu, vừa cho cả hai đương sự kia biết rằng Liễu Thị muốn giết bọn họ. Bằng cách này, hai người kia nhất định sẽ rất hận Liễu Thị, để bảo vệ mạng sống của mình bọn họ cũng sẽ kéo Liễu Thị xuống.

“Cứ như vậy, ngày mai có thể sắp xếp cho Cao bà tử đến phủ doãn Kinh thành cáo trạng rồi!” Lúc nói đến việc này, hai mắt của Thịnh Lộ Yên rực sáng.

Tầm Lại thích dáng vẻ này của nàng, hắn muốn giúp nàng hoàn thành tâm nguyện của mình.

“Thật ra cũng có thể đến Hộ Kinh tư.” Tầm Lại nói: “Nếu nói về hiệu suất phá án thì Hộ Kinh tư càng mạnh hơn, như vậy thì có thể nhanh chóng định tội.”

Thịnh Lộ Yên không chút do dự mà lập tức lắc đầu từ chối.

“Ta biết năng lực xử án của phu quân rất tốt, nhưng chính vì ngài làm việc ở Hộ Kinh tư nên càng không thể đến Hộ Kinh tư được.”

“Tại sao?”

“Vì có phu quân ở đấy, nên cho dù kết quả thế nào, mọi người đều sẽ nói rằng ngài cố ý làm vậy. Nếu Cao bà tử thành công, người khác sẽ nói ngài bất đồng chính kiến với phụ thân ta, nên muốn hãm hại phụ thân ta. Nếu Cao bà tử thất bại, người khác sẽ nói ngài thiên vị nhạc phụ. Tóm lại, cho dù kết quả thế nào thì luôn có người chất vấn nghi ngờ.”

Không ngờ nàng làm vậy là vì danh tiếng của hắn?

Tầm Lại nhìn chằm chằm Thịnh Lộ Yên, nói: “Đa tạ phu nhân đã suy nghĩ cho vi phu.”

Thịnh Lộ Yên nghe hắn nói thế thì thoáng giật mình, sau đó, nàng nhìn vào ánh mắt của Tầm Lại, cười đến độ ngã lên sạp.

Thoạt tiên Tầm Lại cảm thấy khó hiểu, nhưng nhanh chóng phản ứng lại. Vào ngay lúc này, Thịnh Lộ Yên cũng nói ra một đáp án giống vậy: “Thế thì ngài lại sai rồi, ta không phải suy nghĩ cho ngài, mà là đang suy nghĩ cho kết quả.”

Đã có chứng cứ vô cùng xác thực, nàng chỉ muốn một kết quả công bằng không có gì phải bàn cãi, nàng không muốn thắng chuyện này còn bị người ta chất vấn, nghi ngờ.

“Hơn nữa, ta còn muốn vụ án này được xét xử công khai, muốn chuyện này được lan truyền khắp nơi, để người đời đều biết những gì bọn họ đã làm.”

Mặt Tầm Lại lộ ra vẻ lúng túng.

“Đã khuya rồi, đi ngủ thôi.”

Thịnh Lộ Yên nhìn sắc mặt của Tầm Lại, cũng phát hiện ra vừa nãy mình cười như vậy có vẻ không được tử tế cho lắm, dù gì đối phương đã giúp nàng nhiều như thế, nên nàng lập tức nói: “Vâng.”

Sau khi tắt ngọn đèn và nằm trên giường, Tầm Lại nói tiếp chuyện ban nãy: “Thật ra chuyện này phu nhân không cần vội.”

“Dạ, vì sao?” Thịnh Lộ Yên lấy làm khó hiểu.

“Phu nhân có thể lấy chuyện này yêu cầu phu nhân của Thịnh Lăng hầu giao ra thuốc giải, để giải độc trong người phu nhân.”

Bấy giờ Thịnh Lộ Yên mới nhớ ra chuyện mình quên hỏi ngày hôm ấy: “Làm sao ngài biết ta trúng độc của Liễu Thị?”

Thấy Tầm Lại không trả lời, nàng lại hỏi: “Lẽ nào cũng là hôm ở thôn Duyên Hà ư?”

“Gần như thế.”

“Dạ?”

“Trước khi rời kinh thành, ta đã tới tìm Thiệu đại nhân, sau đó bèn sai người đi điều tra chuyện này.”

“À à, hóa ra là thế. Không cần đâu, Thiệu đại nhân đã chế ra thuốc giải cho ta rồi, ta tin rằng mình sẽ nhận được thuốc giải trong vòng chưa đầy một tháng.” Thịnh Lộ Yên nghĩ, hắn chắn chắn chỉ điều tra được nàng bị bệnh thế nào, chứ không biết rằng nàng đang giả bệnh. Vì nếu hắn biết rồi thì sẽ không nói những lời như vậy.

Nếu chuyện này chỉ liên quan tới một mình nàng thì không sao, nhưng chuyện này còn liên quan đến cả Thiệu viện sử. Mà hôm đó nghe Thiệu viện sử nói Hoàng thượng từng hỏi thăm bệnh tình của nàng. Nếu nàng nói thật chuyện này cho Tầm Lại, nàng không dám bảo đảm hắn sẽ làm thế nào.

Mặc dù quả thực gần đây Tầm Lại đã giúp nàng rất nhiều, nhưng những chuyện đó đều có liên quan tới phủ Thịnh Lăng hầu, hắn và phụ thân nàng đứng ở hai phe đối lập, và vì bọn họ có cùng mục tiêu cho nên mới nói thật cho nhau nghe những chuyện này.

Nhưng bệnh tình của nàng không giống chuyện này. Nếu Tầm Lại báo chuyện này lên trên thì đây chính là phạm tội khi quân. Nàng xuất thân thế gia, có lẽ Hoàng thượng sẽ chú ý đến thân phận của nàng mà không nghiêm trị. Thế nhưng Thiệu viện sự lại khác, nàng không thể hại ông ấy được.

Tầm Lại cau mày.

Hình như Thiệu đại nhân biết rất rõ về bệnh tình của phu nhân. Ngay cả còn sống được mấy tháng, bao giờ chế ra thuốc giải, ông ta đều biết rõ ràng, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy lạ. Chẳng lẽ Thiệu viện sử cũng bị phủ Thịnh Lăng hầu mua chuộc, và tham gia và việc đó?

Nghĩ như thế, trong nháy mắt ánh mắt Tầm Lại đã trở nên sắc bén.

Sáng ngày hôm sau, Cao bà tử đi gõ trống cáo trạng.

Bà không thể không làm chuyện này. Bởi bà đã phạm quá nhiều tội, gộp tất cả tội lỗi lại thì sẽ phải đi đày ba ngàn dặm. Nhưng nhi tử của bà còn đang bệnh, trượng phu đã qua đời, bà không thể để nhi tử lại một mình. Nếu chuyện này thành công thì tội của bà có thể được giảm xuống một ít.

Huống chi…

Chỉ được thành công, nếu không chỉ có đường chết.

Cảnh ám sát hôm trước như thể vẫn còn ở trước mắt, bà phải sống, bà nhất định phải thành công.

Cao bà tử càng nghĩ càng gõ trống mạnh hơn.

Phủ doãn Kinh Thành nhanh chóng thăng đường, thế song, sau khi phủ doãn đại nhân nghe thấy lời Cao bà tử nói và xem xong chứng cứ trong tay bà ta thì hận không thể hôn mê ngay. Ông ta đang định tìm lý do để bãi đường thì sư gia lại nói thầm bên tai ông vài câu, làm ông ta sợ tới mức vội vàng đến hậu đường.

Trông thấy nội thị bên cạnh hoàng thượng đến gặp mình, phủ doãn lẩy bẩy đi tới.

Sau khi từ phía sau quay lại, phủ doãn đại nhân đã không còn giống lúc nãy nữa, ông ta trở nên nghiêm túc, hẳn hoi hơn.

Thẩm vấn Cao bà tử xong, phủ doãn lại triệu Ngụy lang trung đến.

Những vấn đề nên hỏi đều đã được hỏi xong một cách nhanh chóng, việc còn lại là cho mời Thịnh Lăng hầu và Liễu Thị đến. Chuyện này đương nhiên không thể hỏi ra được trong một sớm một chiều, hoặc có thể nói rằng, ông ta không dám đi hỏi.

Cho nên vụ án này tạm thời rơi vào giai đoạn bế tắc.

Tiếp theo, hồ sơ thẩm vấn được hoàn thành và giao nộp cho nội thị để đưa vào trong cung.

Vì vụ án này được nha môn thẩm tra xử lý công khai, cho nên, chỉ trong khoảng thời gian ngắn nó đã làm náo động khắp kinh thành.

Thịnh Lăng hầu hay tin khi đang nghị sự với phụ tá ở tiền viện, lúc biết chuyện ông lập tức nổi trận lôi đình. Bấy giờ ông còn chưa biết trong cung đã phái người đến, ông chỉ đơn giản là cảm thấy rằng chuyện này làm mất hết thể diện của hầu phủ.

“Sao lại đi phủ doãn kinh thành mà không đi Hộ Kinh tư?” Phụ tá hỏi.

Người đến báo tin cũng không biết phải nói gì.

“Lúc đó Tầm Lại ở đấy không?”

Câu hỏi này thì người đến báo tin biết, hắn trả lời: “Không thấy ở đấy.”

“Có phải Phạm phủ doãn ngồi ở vị trí đó quá thoải mái rồi không, vậy mà đến cả vụ án của hầu gia cũng dám thẩm tra!” Phụ tá cả giận nói.

Thịnh Lăng hầu hừ lạnh: “Tháng sau để hắn cuốn xéo!”

Phụ tá nhìn hạ nhân đến báo tin, nói: “Ngươi kể lại tường tận vụ án này đi.”

“Vâng thưa đại nhân.”

Khi nghe tin hai ngày trước Liễu Thị phái người đến diệt khẩu, Thịnh Lăng hầu hoài nghi mình đã nghe nhầm.

“Ngươi nói gì? Người phu nhân cử đến?”

Hạ nhân báo tin rất sợ, nhưng vẫn nói thật: “Lúc đó bà đỡ kia đã nói như vậy, trong tay bà ta còn có nhân chứng và vật chứng.”

Phụ tá vuốt chòm râu ngắn suy tư chốc lát, nói: “Toi rồi, đây chính là bẫy của Tầm Lại.”
Bình Luận (0)
Comment