Thịnh Lăng hầu biết chuyện này thì đương nhiên Liễu Thị cũng biết. Sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, nét mặt Liễu Thị vô cùng u ám. Dù cuối cùng chuyện này có kết quả gì, dù bà đỡ và lang trung thua thì bà cũng biết rằng mình đã mất sạch thể diện trước các thế gia.
“Nương, bên ngoài đều nói người và cha có con trước khi thành hôn, rốt cuộc chuyện này là thật hay giả?” Thịnh Thần Hy hớt hải chạy vào nội viện hỏi Liễu Thị. Nếu cha nương có nàng trước khi thành hôn thì thân phận của nàng sẽ không giống trước đây nữa, nàng không muốn bị người khác cười chê tới chết đâu.
Liễu Thị đang buồn bực lại nghe được những lời này, bà ta khua tay một cái, quét hết bộ trà cụ trên bàn xuống đất.
Thịnh Thần Hy chưa bao giờ thấy nương nàng giận dữ khủng khiếp như vậy, nên sợ đến nỗi run lẩy bẩy.
“Mẫu….mẫu thân….”
Liễu Thị trợn mắt quát: “Con là đồ ngu! Bên ngoài nói gì con cũng tin à? Sao con có thể tin những lời dơ dáy đó chứ!”
Mặc dù Thịnh Thần Hy bị mắng, nhưng trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn. Nghe ý của mẫu thân thì có nghĩa là lời bên ngoài nói đều là giả dối, không phải là thật.
“Bà tử và lang trung kia đáng ghét quá, vậy mà dám vu hãm danh tiếng của người và phụ thân, còn làm nữ nhi bị chê cười, người mau bảo phụ thân giết chết chúng đi, để chúng đỡ phải ra ngoài ăn nói bậy bạ.”
Thịnh Lăng hầu vừa đi đến cửa thì nghe được lời nói tàn bạo dã man của tiểu nữ nhi. Nếu là bình thường, có lẽ ông sẽ chẳng thấy vấn đề gì. Nhưng vừa nghĩ đến việc Liễu Thị phái người đi diệt khẩu hai người kia là ông lập tức cảm thấy chấn động.
Không biết từ lúc nào, nữ nhi hồn nhiên mơ mộng, thông minh đáng yêu trong mắt ông lại trở nên như vậy.
“Con nghĩ nương không muốn giết chết bọn chúng sao?” Liễu Thị cả giận nói. Bà đã muốn giết chết bọn chúng từ lâu rồi, chỉ tiếc là lần nào cũng thất bại. Trước đấy bà từng nói với hầu gia rằng không thể để hai người nọ sống, tiếc là hầu gia không nghe lời bà, nếu không đâu có chuyện như ngày hôm nay.
Trong này thật sự là thứ nữ yếu đuối nhu nhược bị đích mẫu, đích tỷ trong nhà ức hiếp sao? Thịnh Lăng hầu lại lần nữa nghi ngờ chính mình.
Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đi cùng đích tỷ đến phủ bọn hắn làm khách. Nàng trông có vẻ nhút nhát rụt rè mà đứng phía sau đích tỷ. Phu nhân và đích tỷ Liễu gia Đại cô nương vào trong phòng nói chuyện, cố tình đuổi nàng ra ngoài. Khi đó ông cảm thấy nàng là một vị tiểu thư rất đáng thương. Sau đó, khi dự tiệc ở phủ khác, ông lại thấy nàng hai lần. Mỗi lần nàng đều bị đích tỷ bắt nạt, nhưng chỉ dám trốn đi rồi len lén khóc thầm.
Rốt cuộc là do lòng người dễ đổi thay, hay là do nhiều năm qua ông đã nhìn lầm?!
Vương ma ma gọi người vào thu dọn mảnh gốm vỡ, song gọi mấy lần đều không có ai đáp lời, thế là bà ta đành phải đi ra ngoài. Lúc bà ta đang chuẩn bị mắng đám nô tài không nghe lời thì nhìn thấy Thịnh Lăng hầu đang đứng ngoài cửa với khuôn mặt sa sầm, và đám nô tài đang quỳ dưới đất.
“Hầu…hầu gia.” Vương ma ma hoảng hốt gọi.
Người bên trong tất nhiên cũng nghe thấy. Thịnh Thần Hy còn đỡ, nàng đang mong cha tới để nàng trút giận đây. Liễu Thị thì tim đánh thót, những lời hai mẹ con vừa nói sẽ không bị nghe thấy hết chứ….
Thịnh Lăng hầu không thèm nhìn Vương ma ma mà sải bước vào trong phòng.
Liễu Thị đứng lên, nhìn về phía Thịnh Lăng hầu đang bước tới, khom lưng hành lễ: “Thiếp thân bái kiến vương gia.”
Thịnh Lăng hầu liếc bà ta một cái rồi đi đến ghế trên, vén vạt áo và ngồi xuống.
Thịnh Thần Hy nhanh nhảu nói: “Cha à, người đã nghe chuyện bên ngoài nói chưa? Không biết bà đỡ và lang trung kia ở đâu tới, tự dưng làm ô uế danh tiếng của người và nương ở phủ nha kinh thành, làm danh dự của nữ nhi cũng bị tổn hại. Chuyện này người nhất định phải quản nha, phải xử lí thật nghiêm những kẻ ăn nói vớ vẩn kia! Nếu không nữ nhi làm sao gả đi được nữa!”
Thịnh Lăng hầu không nhìn nữ nhi mà nhìn về phía Liễu Thị.
“Phu nhân có biết tại sao hai người kia dám đi cáo trạng và trong tay bọn chúng có bằng chứng gì không?”
Liễu Thị nhíu mày, liếc nhìn nữ nhi rồi mới nhìn sang Thịnh Lăng hầu với ánh mắt trách cứ, trách ông đã nói chuyện này trước mặt nữ nhi. Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện gì vẻ vang, nữ nhi lại là đứa trẻ không khôn khéo, nếu để nó biết thì không biết sẽ ra ngoài nói thế nào.
Thịnh Lăng hầu nhìn ra ý của Liễu Thị, nhưng không hề để ý tới nữ nhi.
Liễu Thị thấy ông ta như thế chỉ đành nói: “Thiếp thân….thiếp thân làm sao biết được chứ.”
“Bà không biết? Bà thật sự không biết sao?” Thịnh Lăng hầu hỏi liền hai lần.
Liễu Thị mím môi, đến tột cùng vẫn không biết hầu gia có ý gì. Bấy giờ trong lòng bà cũng hơi cáu, muốn trách thì phải trách hầu gia không xử lý sớm hai người kia như lời bà nói, bây giờ sao lại tới hỏi bà.
Thịnh Lăng hầu nhìn gương mặt của Liễu Thị mà lòng trăm mối cảm xúc đan xen, tâm trạng khá phức tạp.
Vẫn là khuôn mặt mềm yếu ấy, nhưng trái tim chưa chắc đã thanh khiết mỏng manh lương thiện như ông nghĩ.
“Nếu không phải phu nhân tự ý phái người đến diệt khẩu hai người kia, thì làm sao Tầm Lại có thể có được bằng chứng!”
Nghe thấy lời này Liễu Thị lập tức hốt hoảng.
Hóa ra là vì bà tìm người diệt khẩu hai người kia? Không, không thể nào. Bà không làm sai!
Lúc này, âm thanh chói tai Thịnh Thần Hy vang lên: “Cái gì? Thì ra là Đại tỷ phu!”
Nói xong, nàng tức khắc nói thêm một câu: “Chuyện này chắc chắn là Thịnh Lộ Yên làm! Chắc chắn là tỷ ta!”
Giọng nói đầy quả quyết và phẫn nộ, như muốn khẳng định rằng Thịnh Lộ Yên đã làm chuyện này và cũng thể hiện căm hận nàng ta thấu xương.
Mọi khi Thịnh Lăng hầu nghe Nhị nữ kể lỗi của Trưởng nữ ông chỉ mỉm cười cho qua chuyện. Nhưng vừa rồi nghe thấy Nhị nữ đòi đánh đòi giết người ta thì hình tượng Nhị nữ trong lòng ông đã xảy ra chuyển biến. Nhất là khi Trưởng nữ thân mang bệnh nặng mà lúc ở đất Bắc còn biết dò la tin tức từ Tầm Lại để bảo vệ thể diện của phủ Thịnh Lăng hầu.
So sánh hai hành động này với nhau, ai giỏi ai kém lập tức có ngay kết quả.
“Ngươi câm miệng lại cho ông! Ngươi là cô nương chưa xuất giá mà mở mồm ra là đòi đánh đòi giết, bây giờ còn dám vu hãm Trưởng tỷ của ngươi. Trong đầu ngươi còn có tôn ti, còn có tình thân không hả! Ta thấy những cuốn sách mà ngươi đọc đều rơi vào bụng chó hết rồi!”
Mắng nữ nhi xong, Thịnh Lăng hầu vẫn chưa nguôi giận, ông lại nghĩ đến những chuyện không vui xảy ra giữa tiểu nữ và Trưởng nữ khi Trưởng nữ ở nhà.
“Người đâu, dẫn Nhị cô nương về tiểu viện, ta không dặn thì không cho phép con bé ra ngoài.”
Phụ thân thường ngày hết mực thương yêu mình không ngờ lại nói với mình những lời này. Thịnh Thần Hy cảm thấy bất bình, vẫn cố tranh đấu: “Cha ơi, người làm vậy là có ý gì? Nữ nhi nói sai ở đâu chứ, rõ ràng là Trưởng tỷ làm, Trưởng tỷ hận mẫu thân vô cùng, tỷ ta làm những chuyện như vậy không kỳ lạ chút nào.”
Thịnh Lăng hầu hừ lạnh một tiếng: “Trưởng tỷ con hận mẫu thân con? Bình thường Trưởng tỷ của con là đứa hiếu thuận nhất, ta thấy con hận trưởng tỷ mình mới đúng!”
“Cha à, nữ nhi nói thật mà!”
Thịnh Lăng hầu tức quá hóa cười, hỏi: “Con nói đi, tại sao Trưởng tỷ phải hận mẫu thân con?”
“Đương nhiên là vì mẫu….” Vừa nói một từ này, Thịnh Thần Hy đã kịp phản ứng lại, nàng ta vội vàng ngậm mồm, nhìn về phía Liễu Thị.
Lúc này Liễu Thị cũng đi qua đấy với khuôn mặt hoảng sợ. Thấy nữ nhi biết chừng mực mà ngậm mồm, bà lập tức nói: “Hy nhi, ta thấy thường ngày ta chiều con quá nên sinh hư rồi, sao con lại cãi phụ thân mình, còn ở trước mặt phụ thân nói điều không tốt về Trưởng tỷ? Còn không mau xin lỗi phụ thân con đi.”
Nói xong, Liễu Thị lia mắt về phía Thịnh Thần Hy.
Thịnh Thần Hy mím môi, âm ức tiến lên và nói: “Thưa cha, vừa nãy nữ nhi nói sai rồi, nữ nhi không nên cãi lại người, không nên nói điều không phải về Trưởng tỷ, người tha thứ cho nữ nhi nhé.”
Đây là những mánh khỏe mà hai mẹ con nàng thường dùng. Đáng tiếc rằng hôm nay đã không giống khi trước, nó đã không còn có hiệu quả nữa.
Thịnh Lăng hầu không chút mềm lòng, nhìn bà tử đứng phía sau tiểu nữ nhi, khoát tay và nói: “Dẫn Nhị cô nương xuống, nhốt lại!”
Thịnh Thần Hy không ngờ cách này không có hiệu quả, nàng ta vội vàng ngẩng đầu nhìn Liễu Thị.
Bấy giờ Liễu Thị cũng đang luống cuống, xem ra hôm nay hầu gia giận thật rồi. Nhớ lại những lời ban nãy hầu gia nói với mình, Liễu Thị chỉ đành để mặc bà tử dẫn nữ nhi đi.
Hiện tại, chuyện của nữ nhi không phải chuyện quan trọng nhất.
Sau khi Thịnh Thần Hy bị dẫn đi, Thịnh Lăng hầu cho hạ nhân trong phòng lui ra hết, thoắt cái, trong phòng chỉ còn hai người là Thịnh Lăng hầu và Liễu Thị.
Tiếp đó, trong phòng bắt đầu vang lên tiếng nức nở khe khẽ.
Thịnh Lăng hầu chau mày nhìn nữ nhân đang quỳ trước mặt mình.
Liễu Thị nhìn Thịnh Lăng hầu bằng hai mắt đẫm lệ.
“Thiếp thân một lòng vì hầu gia, nghe nói cô gia tìm được bà đỡ và lang trung năm đó nên muốn giải quyết bọn họ cho hầu gia. Ai ngờ năng lực của thiếp thân không đủ, chẳng những không thể san sẻ với hầu gia, mà còn rước thêm rắc rối cho hầu gia. Thiếp thân thật sự không nên lỗ mãng, tự làm theo ý của mình mà nên nghe lời hầu gia. Chỉ là, thiếp thân thật sự rất sợ vì chuyện năm đó mà hầu gia bị người ta chỉ trỏ, nói xấu, làm danh dự của ngài bị hao tổn.”
Dù sao người trước mặt cũng là nữ nhân mình thích nhiều năm, cho nên khi Thịnh Lăng hầu nghe thấy những lời này thì lửa giận trong lòng tiêu tan đi một chút.
Tuy nhiên, như vậy không có nghĩa là ông không tức giận nữa.
“Đây là lần đầu tiên bản hầu biết phu nhân ghê gớm như thế, dám phái thuộc hạ đi giết người.”
Thuở thiếu thời ông từng giết vô số người trên chiến trường, sau khi về kinh thành cũng nhiều lần gặp ám sát và cũng thủ tiêu rất nhiều người, nhưng ông không mong người bên gối của mình là một đao phủ.
Lòng Liễu Thị lạnh đi, bà không ngờ một màn khóc lóc kể lể vừa rồi không hề có chút tác dụng nào.
“Thiếp thân làm thế là vì hầu gia mà…. đến cả một con gà mà thiếp thân còn chẳng dám giết, nhưng vì hầu gia thiếp thân sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì.” Liễu Thị tiếp tục ngụy biện.
Thịnh Lăng hầu lại mềm lòng hơn: “Cho dù là vì ta thì nàng cũng không nên có ý nghĩ giết người.”
Lần này Liễu Thị sợ thật rồi, xem ra hầu gia nhà mình rất để ý đến chuyện lần này. Vậy thì chỉ có thể thử những cách khác thôi.
Liễu Thị nhìn Thịnh Lăng hầu mà nước mắt càng chảy dữ dội hơn; bà dựa vào Thịnh Lăng hầu, kéo vạt áo của ông ta, vừa nức nở vừa nói: “Thiếp thân biết sai rồi ạ, thiếp thân không dám làm thế nữa đâu, xin vương gia tha cho thiếp thân.”
Một lúc lâu sau, Thịnh Lăng hầu thở dài thườn thượt.
“Đây là lần đầu tiên và bản hầu cũng hi vọng đây là lần cuối cùng.”
Liễu Thị lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lập tức cam đoan: “Thiếp thân nhớ rồi ạ, sẽ không bao giờ có lần sau nữa.”
“Ừ, nàng đứng dậy đi.” Ngữ khí của Thịnh Lăng hầu đã trở nên hiền hòa hơn.
Liễu Thị đứng lên.
Thấy đã qua ải này, Liễu Thị bắt đầu thăm dò về chuyện quan trọng nhất.
“Hầu gia, phủ nha kinh thành đã thẩm tra chuyện này rồi, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
Tay bưng chén trà của Thịnh Lăng hầu hơi chững lại, ông giương mắt nhìn Liễu Thị.
Liễu Thị vội nói: “Thiếp thân lo danh dự của hầu phủ bị tổn thất nên mới hỏi chuyện này.”
Thịnh Lăng hầu thu lại tầm mắt đang nhìn Liễu Thị, nói: “Tiếp theo chúng ta phải xem Phạm phủ doãn có biết điều hay không. Nếu ông ta còn muốn giữ cái chức vị ấy, vậy thì phải ngoan ngoãn giao bằng chứng cho hầu phủ, nếu ông ta không muốn lăn lộn trong chốn quan trường nữa, hừ!”
Liễu Thị thấy chuyện này vẫn còn có thể xoay chuyển được thì trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Liễu Thị nghĩ đến kẻ khởi xướng chuyện này thì lấy làm lạ mà nói: “Đại cô nương theo cô gia đến đất Bắc, hai người cùng đi cùng về, con bé đâu thể không biết cô gia dẫn theo hai kẻ kia về được chứ? Sao con bé không biết cản vậy.”
Tiếc rằng Liễu Thị đã tính sai rồi.
Từ chuyện của Đỗ Tổng đốc, thái độ của Thịnh Lăng hầu đối với Trưởng nữ đã có sự thay đổi, vì thế lời này của Liễu Thị hoàn toàn không có được hiệu quả mà bà ta mong muốn.
“Nếu phu nhân không nhúng tay vào chuyện này thì cũng đâu đến nông nỗi này! Mấy ngày này phu nhân ở yên trong phủ chờ đợi đi.” Nói xong, Thịnh Lăng hầu sầm mặt rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của Thịnh Lăng hầu, Liễu Thị bỗng cảm thấy chuyện này dường như có thể nghiêm trọng hơn bà nghĩ, nhưng bà lại không biết phải làm gì.
Thịnh Lăng hầu rời khỏi viện chính rồi đến thư phòng, ông vẫn cảm thấy chuyện vừa xảy ra quá mức chấn động. Nữ tử yếu đuối trong lòng ông bỗng chốc như biến thành một người khác, ông chợt cảm thấy Liễu Thị hơi xa lạ và điều này khiến ông cảm thấy sợ hãi. Nhưng, khi vừa nghĩ đến những lời Liễu Thị nói, rằng bà làm mọi việc đều là vì ông, bấy giờ ông mới thấy thoải mái hơn một chút. Suy cho cùng, cũng vì quá quan tâm ông nên nữ nhân này mới đánh mất chính mình như thế.
Tuy nhiên, một chuyện khác vẫn luôn hiện lên trong đầu ông.
“Người đâu!”
“Hầu gia.”
“Đi gọi Đại cô nương về phủ một chuyến, nói là bản hầu có việc tìm con bé, bảo con bé về ngay bây giờ.”
“Vâng thưa hầu gia.”
Ông quả thực muốn biết rốt cuộc Trưởng nữ có biết chuyện này hay không, hoặc là, Trưởng nữ biết bao nhiêu và bọn họ có thể biết được tin gì từ Trưởng nữ.
Không lâu sau, vào lúc Thịnh Lăng hầu đang bàn bạc với phụ tá về cách giải quyết chuyện hôm nay thì hạ nhân tới báo.
“Đại cô nương đã đau ốm nhiều ngày, Thiệu viện sử cũng từng đến Tầm phủ chẩn trị, nói…”
“Nói cái gì?” Thịnh Lăng hầu bỗng nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.
“Nói rằng cô nương sắp không xong rồi ạ.”
Thịnh Lăng hầu suýt nữa không đứng vững.
Phụ tá vội nói: “Hầu gia chú ý giữ gìn sức khỏe, trước đó Thiệu viện sử đã nói Đại cô nương còn nửa năm nữa, hiện nay có lẽ cũng sắp đến ngày ấy rồi.”
Tuy đã sớm biết, nhưng lúc này Thịnh Lăng hầu vẫn khó mà chấp nhận nổi. Cho dù ông không thích nữ nhi này thật, nhưng dù sao con bé cũng là máu mủ của mình.
“Đưa dược liệu tốt nhất qua cho Đại cô nương đi.”
“Vâng thưa lão gia.”
Tối đó, Thịnh Lăng hầu sai người đến tìm Phạm phủ doãn. Thế nhưng, người mà ông phái đi lại không thể gặp được Phạm phủ doãn.
Thịnh Lăng chửi ầm Phạm phủ doãn ở trong phủ, định sáng mai sẽ cáo trạng ông ta.
Nào ngờ, Thịnh Lăng hầu còn chưa kịp làm gì thì sáng hôm sau trong cung đã truyền tin tới, bảo phu thê hai người vào cung.
“Hầu gia, lần này sẽ không liên quan tới chuyện hôm qua chứ?” Liễu Thị cực kỳ sợ hãi. Giờ đâu phải năm mới hay ngày lễ, sao bỗng nhiên trong cung lại gọi bà vào chứ!?
Thịnh Lăng hầu cũng không ngờ sự việc sẽ thế này, ông nói: “Đừng sợ, đợi vào cung xem tình hình thế nào rồi hãy nói.”
Đến chạng vạng, trong cung truyền ra thông báo, giáng chức quan của Thịnh Lăng hầu xuống hai cấp, phạt một năm bổng lộc, Liễu Thị bị tước cáo mệnh, giáng xuống làm quý thiếp.
Lúc Thịnh Lộ Yên nghe được tin này thì hơi ngỡ ngàng, cũng cảm thấy rất khó tin.
Kết quả tốt nhất mà nàng từng nghĩ tới là phụ thân nàng bị giáng tước, Liễu Thị bị mất chức cáo mệnh, nhưng nhìn thế cục ngày hôm nay rõ ràng rất khó làm được. Không ngờ kết quả còn tốt hơn nàng dự đoán.
Tuy phụ thân không bị giáng tước, nhưng chức quan lại bị giáng xuống hai cấp. Tước vị bên ngoài vẫn còn, nhưng quyền lực trong tay đã ít đi. Liễu Thị thì càng nghiêm trọng hơn, bà ta bị giáng thẳng xuống làm thiếp.
Có phải sự trừng phạt này đã đến quá nhanh, cũng quá nặng hay không?! Tất nhiên, Liễu Thị có khả năng là người hại chết mẫu thân nàng và còn là người nhiều lần đầu độc để hại chết nàng, quả thực bà ta có chết cũng không đáng tiếc. Nhưng trên thực tế, nếu chỉ nhìn từ chuyện này thì quả thực khiến người ta khó mà hiểu nổi.
Tôn ma ma kích động đến độ nước mắt đầy mặt.
“Thật là hả lòng hả dạ! Cuối cùng phu nhân đã có thể yên nghỉ rồi.”
Thịnh Lộ Yên phục hồi lại tinh thần và nhìn Tôn ma ma, khuôn mặt tươi cười: “Đúng vậy.”
Cho dù nguyên nhân là gì thì đây dù sao vẫn là một tin tốt.
“Đợi sang đầu tháng sau chúng ta đi miếu bái tế một chuyến, để nói tin tốt này cho phu nhân.”
“Vâng.”
Tuy Xuân Đào và Tôn ma ma vô cùng vui sướng, nhưng Thịnh Lộ Yên lại cảm thấy kết quả tới quá nhanh khiến nàng có chút không thích ứng kịp. Nàng nghĩ rằng một chuyện lớn như vậy kiểu gì cũng phải xảy ra tranh chấp cãi cọ, không thể kết thúc trong mười ngày nửa tháng được. Nhưng vụ án này chỉ mới hai ngày đã kết thúc, hơn nữa nó còn được kết án trong cung.
Chẳng lẽ Tầm Lại đã làm gì sao?
Bữa tối Tầm Lại không trở về, cơm nước xong xuôi Thịnh Lộ Yên cũng không vội đi ngủ, nàng vẫn ở gian ngoài đợi Tầm Lại. Nàng đợi mãi đợi mãi, đợi mãi đợi mãi, đợi đến gần giờ Hợi mà vẫn không thấy Tầm Lại về.
Mấy ngày nay đầu nàng luôn căng như dây cung, hôm nay nhận được kết quả cả người nàng mới dám thả lỏng. Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng hiện tại nàng thật sự không chịu được nữa, đành đi tắm gội rồi nằm xuống.
Thịnh Lộ Yên đang ngủ mơ màng thì chợt cảm thất bên cạnh có tiếng động, nàng lập tức mở bừng mắt.
“Xin lỗi, ta đánh thức nàng sao?” Tầm Lại áy náy ra mặt.
Thịnh Lộ Yên dụi mắt, lấy lại tinh thần.
“Mới đến giờ Tý thôi, phu nhân ngủ tiếp đi.” Tầm Lại nói.
Nếu đã tỉnh rồi, Thịnh Lộ Yên đâu còn ngủ được nữa, giờ trong đầu nàng toàn là nghi hoặc.
Nàng lắc đầu, nói bằng giọng khàn khàn: “Ta không ngủ nữa, ta có chuyện này muốn hỏi ngài.”
Tầm Lại biết nàng muốn hỏi gì, bèn nói: “Được, nàng hỏi đi.”
“Tại sao trong cung lại can thiệp vào chuyện này nhanh như vậy?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Theo những gì nàng biết thì phủ nha kinh thành sẽ thẩm tra trước, vì chuyện này có liên quan đến hầu phủ nên ông ta sẽ báo lên từng cấp hoặc đến phủ Thịnh Lăng hầu đánh tiếng. Sau đó, chuyện này sẽ chậm rãi lên men. Cuối cùng, người đưa ra quyết định sẽ là Hoàng thượng, Thái hậu hoặc Hoàng hậu.
Nhưng nàng không bao giờ nghĩ rằng trong cung lại biết nhanh như thế.
“Có phải ngài nói trước cho Hoàng thượng không?” Thịnh Lộ Yên hỏi thêm.
“Phải.” Tầm Lại thừa nhận.
“Nhưng vậy cũng không đúng, vì sao sau khi ngài nói cho Hoàng thượng, Hoàng thượng lại lập tức thụ lí, còn phán nặng như vậy? Chuyện của Liễu Tam lang lần trước, không phải vì tiền tuyến đang đánh trận nên Hoàng thường đã lưới mở một mặt (*) với phụ thân ta sao? Chuyện này không hợp lí lắm.” Thịnh Lộ Yên càng nghĩ càng thấy lạ.
(*) Lưới mở một mặt: Ngày nay thành ngữ này được dùng để chỉ tấm lòng nhân hậu, khoan dung, độ lượng của một người, thông qua việc cho người có lỗi một lối thoát hoặc cho phép họ có một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm của mình.
“Vì phu nhân.” Tầm Lại nói.
Nghe vậy Thịnh Lộ Yên lập tức lấy lại tinh thần và hỏi một cách ngờ vực: “Ngài vừa nói gì vậy? Là vì ta? Tại sao?”
Nàng đâu có thể diện lớn như vậy, có thể khiến cho Hoàng thượng vì nàng mà tăng thêm hình phạt với Liễu Thị.
Nàng lấy làm khó hiểu, ngỡ rằng vừa nãy mình đã nghe lầm.
“Hoàng thượng đã biết mọi chuyện phu nhân làm ở đất Bắc. Mặc dù Hoàng thượng không thể công khai ban thưởng cho phu nhân, nhưng lại có thể giúp phu nhân hoàn thành tâm nguyện này.”
Hóa ra là vì chuyện này.
Vì thiện quả trước kia mình gieo đã đến ngày gặt quả.
“Ta cũng đâu có làm gì.” Thịnh Lộ Yên khiêm tốn nói.
Nhưng Tầm Lại nói: “Phu nhân cứu dân chúng của một thành, còn tiêu trừ một tai họa để nó biến mất trong vô hình. Công lao của phu nhân không hề nhỏ.”
Thịnh Lộ Yên nghe Tầm Lại khen mình thì nhoẻn miệng cười.
Đang cười thì bỗng nàng nghĩ đến một chuyện, nàng quay người nhìn Tầm Lại và hỏi: “Không phải ngài cố ý chứ?”
“Hử?”
“Lúc ngài báo cáo với Hoàng thượng những chuyện ta đã làm ở đất Bắc thì ngài đã biết Hoàng thượng muốn ban thưởng cho ta, mà ngài thì biết ta muốn cái gì nên đã cố ý nhắc đến chuyện của bà đỡ và lang trung, để Hoàng thượng làm chuyện này.”
Thảo nào hôm đó hắn lại hỏi nàng hết lần này tới lần khác rằng rốt cuộc nàng muốn giải quyết chuyện này thế nào.
Tầm Lại nói: “Vi phu cũng không làm gì cả, đều nhờ vào lòng tốt nghĩ cho trăm họ của phu nhân.”
Hắn nói vậy chẳng khác nào một lời thừa nhận trá hình rằng hắn cố ý làm vậy.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, không đúng, chắc hắn còn biết vì chuyện của Liễu Tam lang mà Hoàng thượng không thích Liễu gia. Vả lại, cữu cữu của nàng bây giờ vẫn đang đánh giặc ở biên cương, Hoàng thượng cũng phải cho Trịnh gia thể diện.
Đây là tất cả lý do mà lần này Hoàng thượng nhúng tay vào chuyện này.
Xét đến cùng, nàng vẫn phải cảm tạ Tầm Lại. Những việc nàng làm ở đất Bắc chỉ có hai người bọn họ biết, nếu Tầm Lại không nói cho Hoàng thượng thì Hoàng thượng cũng sẽ không biết nàng đã làm gì. Mà lần này, Hoàng thượng cũng chưa chắc sẽ thiên vị nàng như thế, giáng thẳng Liễu Thị xuống làm thiếp, rõ ràng là đang trút giận cho nàng.
Tầm Lại thật sự hiểu rõ chuyện lớn trong lòng nàng, trước đây nàng còn sợ Tầm Lại không giúp nàng, không ngờ hắn đã làm chuyện này từ lâu. Càng nghĩ, Thịnh Lộ Yên càng cảm thấy vui vẻ. Nàng nhịn không được mà nhổm người dậy, nhìn vào sườn mặt của Tầm Lại giống như ngày hôm đó, rồi sáp đến gần và hôn xuống.
“Cảm ơn chàng, phu quân.”
Dù Tầm Lại làm chuyện này vì nàng, hay vì muốn đấu với phụ thân nàng nên mới làm chuyện này thì chung quy kết quả vẫn là giúp nàng.
Ánh mắt của Tầm Lại lập tức thay đổi.
Ánh mắt này vừa có chút xa lạ vừa có chút quen thuộc. Quen thuộc là, có mấy lần nàng cố ý trêu hắn, hắn cũng nhìn nàng bằng ánh mắt này. Xa lạ là, lần này không giống mấy lần trước lắm.
Lòng Thịnh Lộ Yên trở nên bối rối, toan nằm xuống, nhưng ngay sau đó cổ tay nàng đã bị người nọ nắm chặt, cả người cũng nằm nhoài lên người Tầm Lại.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Tầm Lại trở nên sâu thẳm, yết hầu lăn qua lộn lại.
Thịnh Lộ Yên cũng căng thẳng đến độ nuốt nước bọt.
Không biết qua bao lâu, hai người đều không nói chuyện mà cứ nhìn nhau như vậy.
Thịnh Lộ Yên có thể cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch dưới lòng bàn tay, nó đập vừa nhanh vừa mạnh, hoàn toàn khác với những gì nàng nghe thấy trong núi giả ngày hôm đó.
Nàng đưa tay chỉ lên tim của Tầm Lại, nói: “Phu quân, tim chàng đập nhanh quá.”
Tầm Lại hơi híp mắt, một lần nữa bắt lấy bàn tay của Thịnh Lộ Yên.
Trong phút chốc, vị trí của hai người đã thay đổi, Tầm Lại tìm đúng cánh môi đỏ thắm mà phủ lên.
Hắn phải để nàng biết rằng, hắn là nam nhân, không phải lần nào cũng dễ dàng tha cho nàng như vậy, kẻo lần nào nàng cũng càn rỡ như thế.
Hơn nữa, hắn đã bị giày vò vô số đêm, cũng đã nghĩ về nó vô số lần. Chẳng qua là, hắn không ngờ hương vị còn ngọt ngào hơn hắn tưởng.