Tuy thường ngày Thịnh Lộ Yên sẽ nói với Tầm Lại những lời đường mật, cũng từng dùng mỹ nhân kế với hắn, nhưng thật ra nàng lại không hề có kinh nghiệm.
Trong khoảnh khắc đó, đầu nàng trống rỗng, tiếng tim đập thình thịch hỗn loạn vang lên bên tai, không biết âm thanh đó là của nàng hay là của Tầm Lại. Nàng mở to hai mắt, hai tay nắm chặt áo Tầm Lại.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tầm Lại cũng dừng lại, nhìn xuống nàng.
Tầm Lại nhìn vào đôi mắt to ngơ ngác mà trong veo trước mắt mình, rồi nhìn đến nội y đã tuột khỏi vai của nàng, cảm giác khó khăn lắm mới dập tắt được lại bùng cháy.
Hắn đưa tay giúp nàng mặc lại áo, nói bằng giọng khàn khàn: “Khuya rồi, ngủ đi.”
Thịnh Lộ Yên ngơ ngẩn nói: “Dạ.”
Tầm Lại nói dứt lời thì giơ tay xoa mái tóc rối bù của Thịnh Lộ Yên, sau đó xuống giường rời đi.
Đợi Tầm Lại đi rồi, Thịnh Lộ Yên mới đưa tay vuốt gọn mái tóc của mình.
Ngay sau đó, trong phòng truyền ra tiếng nước.
Tuy Thịnh Lộ Yên hơi khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lúc này đầu nàng đang rất loạn, chẳng có tâm tư suy nghĩ những chuyện khác.
Nghĩ đến việc vừa xảy ra ban nãy khiến mặt nàng đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, cả người trở nên bối rối, nàng kéo chăn bịt kín đầu như thể làm vậy có thể ngăn cách với thế giới bên ngoài. Và cuối cùng, trái tim của nàng đã dần dần không còn đập nhanh như thế nữa.
Nhưng vào chính lúc này Tầm Lại lại quay về.
Thịnh Lộ Yên có thể nghe thấy tiếng hắn đang đi đến cạnh giường, tiếng hắn vén màn lên, tiếng hắn ngồi xuống mép giường, và tiếng hắn cởi giày và lên giường.
Nhịp tim vừa bình yên lại đập nhanh trở lại.
Tiếp đó, chăn bị người nọ mở ra.
Thịnh Lộ Yên căng thẳng mà nhắm nghiền hai mắt.
Tầm Lại ôm nàng vào trong lòng, nói: “Ngủ đi.”
Thịnh Lộ Yên thở phào nhẹ nhõm.
Sáng ngày hôm sau khi Thịnh Lộ Yên thức dậy thì Tầm Lại đã rời giường, cũng không biết hắn đi bao lâu rồi mà chỗ chăn bên cạnh đã nguội lạnh.
Sáng sớm đầu thu trời se se lạnh, Thịnh Lộ Yên bọc chặt mình trong chăn, lại chợp mắt một lúc.
Sau khi thức dậy, nàng gọi Tôn ma ma đến và nói: “Ma ma, người đi nói với Thiệu đại nhân là bệnh của con có thể khỏi rồi.”
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Liễu Thị đã không còn cơ hội trở mình, từ nay về sau bà ta đã không thể uy hiếp nàng được nữa. Vì thế, nàng giả bệnh cũng không còn tác dụng nào khác, chi bằng khỏi bệnh để tiện cho nàng làm việc.
Tôn ma ma cười nói: “Vâng ạ, lão nô đi liền.”
Nếu nói về chuyện đang được người trong kinh thành bàn tán nhiều nhất hiện nay, thì đó chính là chuyện của phủ Thịnh Lăng hầu.
Mặc dù hôm nay Thịnh Lăng hầu không lên chầu, nhưng trong triều đều đang thảo luận về ông. Hôm qua mọi người đã bàn tán rôm rả rồi, nhưng vì hôm nay đã có kết quả xác định, cho nên mọi người càng bàn tán sôi nổi hơn.
Đương nhiên, nói cho cùng thì chuyện này cũng là một tai họa lớn đối với Liễu Thị, nhưng đối với Thịnh Lăng hầu mà nói thì chuyện này chẳng phải việc gì to tát, ông ta chỉ bị giáng xuống hai cấp, tước vị vẫn còn. Cho nên, tuy mọi người bàn tán sôi nổi, nhưng chẳng có mấy người dám nói trước mặt.
Lúc thấy Tầm Lại, mọi người càng không dám nói tiếng nào.
Có ai không biết, hai người đứng ra xác nhận Thịnh Lăng hầu đều do vị Chỉ huy sứ Hộ Kinh tư tìm được, hoặc có thể nói rằng, nữ tế của Thịnh Lăng hầu.
Hoàng thượng đâu phải đang kết tình thông gia cho bọn họ, rõ ràng là đang kết thù mà.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không biết vị Đích trưởng nữ xuất thân từ phủ Thịnh Lăng hầu hiện tại đang thế nào?!
Có người biết chuyện khẽ nói: “Nghe nói vị kia sắp không xong rồi, chỉ vài ngày nữa thôi.”
“Thật hay giả thế?”
“Thật chứ, các ngài đã quên chuyện của vị Đại cô nương này xảy ra ở phủ Thừa Ân hầu nửa năm trước rồi sao?”
“À, đúng rồi, hình như bị Nhị cô nương của hầu phủ đánh.”
“Chẳng thế còn gì.”
“Nói ra thì vị Đại cô nương này đúng là thảm.”
Không chỉ có những nhà quyền quý, ngay cả đầu đường cuối chợ cũng đang bàn tán chuyện này.
“Đây còn là hầu phủ không vậy, một thị tộc trăm năm mà có thể làm ra loại chuyện mất mặt này sao!? Thê tử kết tóc mất chưa đến một năm mà đã ngủ cùng tiểu thư nhà quan rồi.”
“Không ngờ còn giết cả những người biết rõ nội tình, thật đúng là tâm địa rắn rết.”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, đây là chuyện của phủ Thịnh Lăng hầu đấy.”
“Sợ cái gì, chẳng phải Hoàng thượng đã trị tội ông ta rồi sao?”
“Nhưng người ta vẫn là hầu gia đó.”
“Ôi, đúng vậy ha.”
Khi Tôn ma ma từ bên ngoài trở về đã kể cho Thịnh Lộ Yên những tin đồn bên ngoài, bà nói đến độ rất chi là vui sướng.
“Phu nhân không nghe thấy chứ, bên ngoài đều đang mắng hầu gia và ả tiện nhân Liễu Thị kia kìa!”
Thịnh Lộ Yên lập tức nổi lên hứng thú, đặt quyển sách trong tay xuống và nói: “Nói thế nào ạ, người nói cho con nghe với.”
Tiếp đó, Tôn ma ma bắt chước người bên ngoài mà kể lại cho Thịnh Lộ Yên, mặc dù những lời này hơi khó nghe nhưng Thịnh Lộ Yên vẫn rất vui khi biết mọi người đều đang mắng hai người kia. Có lẽ mẫu thân nàng ở nơi chín suối mà biết chắc cũng sẽ rất vui.
“Liễu Thị làm ra những chuyện như thế, đừng nói là Nhị cô nương, cho dù là cô nương của Liễu gia cũng đừng mong gả cho mối tốt!” Tôn ma ma nói.
Xuân Đào đứng bên cạnh nói: “Cũng đáng đời các nàng lắm, Nhị cô nương toàn làm hại cô nương chúng ta, Liễu gia lại càng ác độc.”
Tôn ma ma nói: “Còn phải nói sao, toàn bộ Liễu gia chẳng có ai là người tốt, cô nương của Liễu gia cũng là người hai lòng hai hai dạ cả thôi.”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn Tôn ma ma: “Ma ma nói vậy là sao?”
Bọn nàng chưa từng tiếp xúc với cô nương nào của Liễu gia, sao ma ma lại nói vậy.
Tôn ma ma mím môi, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét, nói: “Năm đó phu nhân chúng ta qua lại thân thiết với Liễu Đại cô nương, song lúc phu nhân qua đời nàng ta chưa từng tới thăm một lần, sau đó thì trốn đi thật xa, nàng ta đúng là kẻ vong ân bội nghĩa! Nếu không phải nàng ta dẫn Liễu Thị đến phủ thì phu nhân của chúng ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như này.”
Thịnh Lô Yên hơi nhăn mày, nàng chỉ biết Liễu Thị quen phụ thân nàng khi bà ta đến hầu phủ cùng Đích tỷ, chứ không biết chuyện giữa Liễu Đại cô nương và mẫu thân nàng. Tuy nhiên, đây đều là chuyện cũ năm xưa cả rồi.
Tôn ma ma lại mắng Liễu Thị và người nhà họ Liễu, sau khi mắng một trận, bà thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Nữ nhân kia rốt cuộc đã gặp xui xẻo, làm lòng chúng ta cũng được thoải mái hơn. Nhưng bà ta nhiều lần mưu hại cô nương, và có thể còn hại cả phu nhân nữa, giờ bà ta vẫn còn sống, đúng là hời cho bà ta quá!”
Thịnh Lộ Yên nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, nói: “Thiện ác đến cuối cùng đều có báo ứng, ai nói thế này là kết thúc?”
Nàng không có ý định bỏ qua cho việc Liễu Thị đã hại mình, đây chỉ được xem là một chút lãi mà thôi. Ngoài ra, nàng nhất định phải làm rõ chuyện năm đó.
Nàng muốn biết, rốt cuộc phụ thân nàng đã đóng vai gì trong vở kịch đó.
Tôn ma ma nghe phu nhân nhà mình nói vậy thì nói: “Cô nương nói đúng, không thể cứ thế là xong được, phải khiến bà ta lấy mạng đền mạng!”
“Vẫn không có tin tức của Hồng nhi bên cạnh mẫu thân sao?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Mấy ngày nay bọn họ luôn bận chuyện của bà đỡ và lang trung, nên lơ là chuyện này.
Tôn ma ma lắc đầu: “Không có ạ, huynh trưởng của nàng ta nghiện cờ bạc, miệng toàn nói lời gian dối. Lúc thì nói người bán hàng rong kia từ phía Nam tới, lúc thì nói từ phía Bắc tới. Cách đây vài ngày, hắn lại nợ tiền cờ bạc nên chạy ra ngoài trốn, vì thế chúng ta tạm thời chưa tìm được hắn.”
Thịnh Lộ Yên nhíu mày, nói: “Nếu hắn quay về thì chúng ta lại nghe ngóng chuyện của Hồng nhi tiếp.”
Việc của bà đỡ hiện giờ đã được giải quyết, nàng có thể điều tra sang Hồng nhi rồi.
“Vâng, cô nương yên tâm, lát nữa lão nô sẽ sai người đến tiệm thuốc chuyển lời.”
Kinh thành cũng có một tiệm thuốc Vân Thâm, và nó là cửa hàng của Thịnh Lộ Yên.
“Vâng ạ.”
Lúc này Thịnh Lộ Yên khá thoải mãi, còn phủ Thịnh Lăng hầu lại là cả bầu trời u ám.
Thịnh Lăng hầu bị phạt đóng cửa suy ngẫm một tháng nên hôm nay ông ta không phải lên chầu, trong thư phòng chốc chốc lại truyền ra tiếng đồ sứ rơi xuống đất, cùng với tiếng mắng Tầm Lại.
Bây giờ Thịnh Lăng hầu rất hận Tầm Lại. Nếu không phải tại Tầm Lại thì Hoàng thượng sẽ không can thiệp vào sớm như vậy, hai người này vừa nhìn là biết đã có chuẩn bị từ trước, đánh ông một cái trở tay không kịp.
Giáng chức là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.
Hôm qua thể diện của phủ Thịnh Lăng hầu coi như đã mất sạch rồi.
Thịnh Lăng hầu luôn là như thế, ông ta không bao giờ tự hỏi mình đã làm gì sai, mà luôn trách móc người khác. Nếu nói về nguyên do thì nguyên nhân gây ra chuyện này là do ông ta và Liễu Thị không đứng đắn, càng quá đáng hơn nữa là Liễu Thị đã giết người diệt khẩu để che giấu chân tướng.
Ông nhất định phải giết chết Tầm Lại! Thịnh Lăng hầu nghĩ.
Liễu Thị đang tuyệt vọng ngồi bên cạnh cửa sổ. Bà ta không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chỉ trong một đêm, bà ta từ một phu nhân cao quý của hầu phủ biến thành thị thiếp. Chuyện này như thể một giấc mơ, nói cách khác thì nó là một cơn ác mộng.
Thuở nhỏ, di nương nói với bà rằng, sau này không bao giờ được làm thiếp mà phải trở thành chính thất phu nhân. Sau này lớn lên, phụ thân muốn gả bà cho thanh quý(*)trong triều. Bà nhìn Đích tỷ gả vào thế gia, cũng nhìn thấy sự giàu sang của thế gia, nên đã thầm thề rằng mình sẽ không bao giờ gả cho sĩ tử bần hàn.
(*) Thanh quý: Phái thanh liêm, mà họ thường nghèo.
May thay mọi chuyện đều như dự tính của bà.
Nhưng vào ngày hôm nay, mọi thứ đã không còn nữa. Giấc mộng tan vỡ, sau khi tỉnh mộng bà trở thành ‘thiếp’ mà mình không muốn trở thành nhất.
Thịnh Thần Hy càng sụp đổ hơn, nàng không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ trở thành thứ nữ, đã thế cha nương còn có nàng trước khi thành hôn. Nàng rất muốn chạy đi hỏi nương nàng, nhưng tiếc rằng bây giờ nàng vẫn đang bị cấm túc, bà tử canh cửa không chịu thả nàng ra. Càng đáng sợ hơn là, nàng cảm thấy thái độ của nô bộc trong nhà đã không giống ngày trước nữa…
Người duy nhất trong hầu phủ giữ được bình tĩnh có lẽ là Thịnh Nguyên Phong.
Sau khi biết chuyện này vào ngày hôm qua, Thịnh Nguyên Phong không hề cảm thấy khó chịu vì mình từ Đích trưởng tử xuống làm thứ tử, mà hắn cảm thấy hổ thẹn vì những việc cha nương đã làm năm đó. Từ nhỏ cha và nương đều được đọc đủ thứ thi thư, cương thường luân lý, vậy mà hắn không hiểu sao họ có thể làm ra chuyện này. Thậm chí, nương còn muốn giết người diệt khẩu. Song, hắn là nhi tử của họ, nên không thể chỉ ra lỗi sai của cha nương.
Sáng nay hắn đến thư phòng gặp phụ thân, nhưng chỉ thấy phụ thân đang nổi giận, đang mắng tỷ phu; hắn lại đến chính viện gặp mẫu thân thì thấy mẫu thân đang đắm chìm trong nỗi buồn bị giáng xuống làm thị thiếp, bà kéo tay hắn và liên tục dặn hắn phải coi chừng Trưởng tỷ; hắn đi qua tiểu viện của Nhị tỷ và cũng được nghe những lời giống mẫu thân.
Đây rõ ràng là lỗi của cha nương, chẳng có liên quan gì đến Đại tỷ và Đại tỷ phu cả.
Thịnh Nguyên Phong về tiểu viện của mình, suy nghĩ về biểu hiện của mọi người trong phủ mà lòng khó chịu.
Hắn muốn tìm ai đó nói chuyện, nhưng lại không biết phải tìm ai để nói. Lúc Trưởng tỷ còn ở trong phủ, hắn vẫn có thể nói chuyện với Trưởng tỷ, mà nay trong phủ đã không còn ai có thể cùng hắn nói chuyện nữa. Mấy ngày nay hắn mới biết bệnh của Trưởng tỷ đã trở nặng hơn, đồng thời biết được chuyện cha nương mình làm năm đó. Thế nên, dù hắn muốn đi thăm Trưởng Tỷ nhưng lại không dám, hắn sợ Trưởng tỷ không muốn gặp hắn, sợ Trưởng tỷ chán ghét hắn vì những chuyện cha nương đã làm. Hắn cũng thẹn với Trưởng tỷ vì chuyện của cha nương nên không còn mặt mũi nào đến gặp tỷ ấy nữa.
Tối đó, lúc Tôn ma ma giúp Thịnh Lộ Yên chải đầu, sau khi trải xong, bà chần chừ một chút và nói: “Phu nhân, thực ra bên ngoài cũng có người đang mắng đại nhân.”
Thịnh Lộ Yên thoáng sửng sốt, hỏi: “Vì sao lại mắng ngài ấy?”
Tôn ma ma khẽ khàng nói: “Sáng nay trên đường đến Thái y viện, lão nô nghe thấy có mấy vị đại nhân nói việc này là do cô gia làm, mắng đại nhân máu lạnh vô tình, vạch trần chuyện xấu nhà nhạc phụ.”
Nghe vậy, Thịnh Lộ Yên thoạt ngẩn ra, sau đó hỏi: “Thế không có ai nghi ngờ là con làm ạ?”
Tôn ma ma lắc đầu, nói với giọng điệu tự hào: “Phu nhân thông minh như thế, làm sao có ai nghi ngờ người được.”
Quả thực lần này Tầm Lại đã gánh tiếng oan vì nàng, Thịnh Lộ Yên lập tức nở nụ cười.
Nàng đang cười, vừa ngẩng đầu lên đã trông thấy nam nhân nọ xuất hiện ở cửa, nói một cách chính xác thì đây chính là nam nhân thay nàng gánh tiếng oan.
Tôn ma ma bỗng nhận ra mình nói sai, bà vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn Tầm Lại.
Thịnh Lộ Yên khoát tay với Tôn ma ma, ý bảo bà ra ngoài.
Tôn ma ma vội khom người rồi nhẹ nhàng lui xuống, lúc đi qua người Tầm Lại bà sải bước thật nhanh.
Tầm Lại liếc bà một cái, rồi cất bước vào phòng. Đến cạnh sạp, hắn vén vạt áo và ngồi xuống.
“Phu quân, uống trà đi ạ.” Thịnh Lộ Yên rót cho hắn chén trà.
Tầm Lại nhìn chèn trà đầy tám phần, thầm nghĩ, lần này đã biết không nên rót đầy rồi đấy.
Sau khi nhấp một ngụm trà, Tầm Lại nhìn đôi môi đong đầy ý cười của của người nọ, hỏi: “Nghe thấy người khác mắng vi phu, phu nhân vui thế sao?”
Nụ cười của Thịnh Lộ Yên vẫn không thay đổi, nàng cười nói: “Sao lại thế được chứ, chúng ta là phu thê nhất thể, người khác mắng ngài chẳng phải là đang mắng ta sao?!”
Phu thê….nhất thể ư?
Tay bưng chén trà của Tầm Lại hơi sững lại.
Giờ này cũng không còn sớm nữa, Thịnh Lộ Yên đã chải đầu xong và đã lên giường nằm trước.
Chẳng mấy chốc, Tầm Lại cũng tắm xong và lên giường.
Tắt nến, buông màn, căn phòng lập tức trở nên tối đen như mực.
Thịnh Lộ Yên nghĩ đến chuyện hôm qua xảy ra mà lòng bỗng trở nên căng thẳng.
Tiếp đó, một bàn tay dày rộng đặt lên eo nàng.
Thịnh Lộ Yên lập tức run lên, khẩn trương hỏi: “Ngài….ngài….ngài làm gì?”
Tầm Lại nhìn người trong lòng, hỏi vặn lại: “Phu nhân nghĩ rằng ta muốn làm gì?”
Nàng nhìn vào đôi mắt của Tầm Lại và nói: “Ta không nghĩ ngài muốn làm gì cả.”
Tầm Lại giơ tay xoa đầu nàng: “Ngủ đi.”
“Dạ.” Thịnh Lộ Yên ngơ ngác đáp.
Chẳng biết có phải gần đây những chuyện phiền lòng cuối cùng cũng có kết quả hay không, mà bây giờ Thịnh Lộ Yên không hề buồn ngủ chút nào. Trong đầu nàng toàn là những chuyện xảy ra trong hai ngày này, càng nghĩ càng bừng bừng sức sống, càng nghĩ càng hưng phấn, ngược lại càng nghĩ càng không buồn ngủ.
Nằm một hồi lâu, nàng mới mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là cổ áo hơi mở ra của Tầm Lại, nàng có thể nhìn rõ yết hầu hơi chuyển động của hắn, trên đó có một giọt nước chưa được lau sạch. Nàng trơ mắt nhìn giọt nước nước từ từ chảy xuống và chạy vào cổ áo của hắn. Rồi nàng lại nhìn xuống dưới, nhìn chỗ cổ áo đang mở ra.
Có lẽ do hắn rèn luyện quanh năm, nên cơ thể thật sự rất rắn rỏi, hoàn toàn khác với cơ thể của nàng.
Ngắm nhìn nước da trước mặt mà Thịnh Lộ Yên nghĩ, có lẽ hắn đã ngủ rồi nhỉ. Nghĩ như thế, nàng không kìm được mà giơ tay lên, dí dí.
Thế nhưng, tay vừa chạm vào ngực của Tầm Lại thì bỗng dưng nàng nghe thấy một giọng nói ở trên đỉnh đầu mình, tiếp đó, tay nàng bị người ta bắt lấy.
“Phu nhân chưa buồn ngủ à?”
Thịnh Lộ Yên nghe thấy giọng nói khàn khàn thì sợ đến mức run lên, ngước mắt nhìn Tầm Lại. Mặc dù ánh mắt của Tầm Lại bây giờ hơi nguy hiểm, nhưng nàng thật sự không ngủ nổi, muốn tâm sự với hắn, vì thế nàng nói thật: “Ta không buồn ngủ lắm, vì trưa nay ngủ lâu quá, nên giờ tỉnh như sáo.”
“Hay là phu quân tâm sự với ta đi?” Thấy Tầm Lại không đáp, nàng tự đưa ra đề nghị.
Tâm sự? Lúc này hắn chẳng có hứng làm chuyện đó đâu, có điều hắn lại muốn làm một chuyện khác. Tầm Lại nhìn cánh môi gần trong gang tấc mà rướn người về phía trước và phủ lên.
Thịnh Lộ Yên lập tức mở to hai mắt, nàng vừa nói là tâm sự chứ có nói là muốn làm chuyện này đâu!
Nghĩ vậy, cơ thể nàng không khỏi lùi vào trong.
Làm đến đây rồi, sao Tầm Lại có thể buông tha cho nàng như thế được, một tay của hắn cầm bàn tay nàng đặt ở trước ngực, tay còn lại chặn vòng eo mảnh khảnh của nàng.
Qua hồi lâu, Tầm Lại hỏi bằng giọng khàn khàn: “Giờ phu nhân đã buồn ngủ chưa?”
Thịnh Lộ Yên không nói rõ được cảm xúc này của mình là gì, nàng chỉ cảm thấy rất căng thẳng, tim đập thình thịch, nàng vội nói: “Buồn….buồn ngủ rồi.”
“Vậy ngủ đi.”
“Dạ.”
Tầm Lại rủ mắt nhìn người đang ngủ trong lồng ngực mà lòng thầm thở dài. Một lát sau, hắn đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thịnh Lộ Yên nghe tiếng nước trong phòng truyền ra mà nghĩ bụng, người này đúng là kỳ cục, mỗi ngày thích tắm tận hai lần.Chị Yên cứ thích nghịch dại cơ, này thì hỏng hết của anh tôi, đêm nào cũng tắm nước lạnh thì chẳng mấy chốc cũng nghẻo.