Như Ý Xuân

Chương 7

Sáng sớm ngày thứ hai, Thịnh Lộ Yên đi thỉnh an Liễu Thị.

Hôm nay trông tâm trạng của Liễu Thị rất tốt, lúc thấy nàng tới còn nở nụ cười chân thành hiếm thấy.

“Chuyến này tới phủ Bình Nam đường xá xa xôi, trên đường đi Đại cô nương phải tự chăm sóc tốt cho mình, nếu cảm thấy không thoải mái hoặc cần thứ gì thì cứ việc nói với ngoại tổ mẫu và cữu cữu. Con là nữ nhi của ta thì họ cũng chính là trưởng bối của con, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt.”

Xem ra Liễu Thị vẫn chưa biết chuyện Trương Ngự sử bị Hộ Kinh tư giải đi.

Thịnh Lộ Yên mỉm cười, ngoan ngoãn đáp một tiếng: “Vâng ạ.”

Thịnh Thần Hy chỉ cần nghĩ tới chuyện Thịnh Lộ Yên sắp sửa rời khỏi phủ là lòng vui mừng phơi phới. Nghe mẫu thân nói những lời này thì cười đến độ rất chi là đắc chí.

“Đúng vậy, ngoại tổ mẫu với cữu cữu của muội chắc chắn sẽ rất thương tỷ!”

Thịnh Thần Hy cố tình nhấn mạnh chữ ‘thương’ này.

Thịnh Lộ Yên hiểu ý trong lời nói của hai người, song nàng vẫn tỏ ra bình thản và nói: “Con nào dám làm vậy, con là vãn bối, sao có thể để trưởng bối chăm sóc được chứ, nữ nhi nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho hai vị trưởng bối ạ.”

Liễu Thị hài lòng gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Vương ma ma.

“Đưa cho Đại cô nương đi.” Liễu Thị nói: “Ta đã chuẩn bị một trăm lượng ngân phiếu, mười lượng bạc vụn, cộng thêm một bộ trang sức cài đầu cho con. Con chớ có dành dụm làm chi, không đủ tiêu thì viết thư về để ta cho người mang tới cho con.”

Thịnh Lộ Yên liếc bộ trang sức trong hòm, mày khẽ nhướng. Bộ trang sức ngọc đỏ này ít nhất cũng phải hơn mấy trăm lượng, lần này Liễu Thị ra tay hào phóng ghê.

“Đa tạ mẫu thân, nữ nhi xin nhận ạ, khụ khụ.”

Nàng chẳng những muốn nhận, mà còn phải nhận thật nhanh. Chắc chắn chuyện Trương Ngự sử bị bắt đã truyền ra bên ngoài và chẳng mấy chốc sẽ truyền tới Liễu phủ. Liễu phủ mà biết thì kiểu gì Liễu Thị cũng sắp biết rồi.

“Khụ khụ.” Thịnh Lộ Yên lại ho thêm hai tiếng nữa.

Liễu Thị đã nói xong những gì mình cần nói, có ở lại cũng chẳng có gì để nói nữa. Nghe thấy tiếng ho khan của Thịnh Lộ Yên, bà bèn thuận thế nói: “Đại cô nương lại cảm thấy không khỏe sao? Vậy thì mau chóng về phòng nghỉ ngơi đi thôi, chớ để mình phải mệt.”

Thịnh Lộ Yên tỏ vẻ áy náy, nói: “Đều tại sức khỏe của nữ nhi không tốt. Đa tạ mẫu thân đã thông cảm, nữ nhi xin phép được về phòng trước ạ.”

Thịnh Lộ Yên vừa đi, Thịnh Thần Hy đã ôm chầm lấy cánh tay của Liễu Thị làm nũng, nàng chu mỏ nói: “Nương, sao người lại cho tỷ ta bộ trang sức đó, người biết rõ nữ nhi thích bộ đó mà.”

Liễu Thị cười và vỗ lên tay nữ nhi, nói: “Chỉ là một bộ trang sức mà thôi, đáng bao nhiêu tiền chứ. Với cả bộ đó trông già lắm, không tôn màu da của con. Để ngày khác nương đặt làm cho con một bộ màu hồng hoặc xanh lá nhé, đeo mấy màu đó mới làm toát lên vẻ xinh đẹp đáng yêu của con.”

Thịnh Thần Hy mè nheo, đong đưa cánh tay của Liễu Thị và nói: “Nữ nhi muốn cả hai bộ cơ.”

Chẳng qua chỉ là hai bộ trang sức mà thôi, Liễu Thị đâu thể từ chối nữ nhi của mình được, bà cười nói: “Được được được, nương sẽ làm cho con hai bộ.”

Bấy giờ mặt Thịnh Thần Hy mới tươi cười trở lại, nói: “Mẫu thân nói rồi đấy nhé, người đừng quên đấy.”

“Ừm, không quên đâu.” Liễu Thị nói: “Đúng rồi, nghe nói vài ngày nữa thế tử Thừa Ân hầu sẽ về kinh, mấy ngày này con đừng có chạy lung tung, ngoan ngoãn ở yên trong phủ, nương sẽ sai người làm cho con vài bộ quần áo đẹp, chắc chắn sẽ khiến mọi người trong yến hội kinh ngạc.”

Hay tin người mình thích sắp trở về, Thịnh Thần Hy cười toe toét, giọng cũng cao vút lên: “Nương, người nói thật không? Uân ca ca thật sự sắp về rồi ư?”

“Tất nhiên là thật rồi, nương đoán con sẽ được gặp mặt hắn vào ngày thọ yến sáu mươi tuổi của lão phu nhân Thừa Ân hầu.”

“Ôi, tốt quá, tốt quá đi, Uân ca ca sắp trở về rồi.” Thịnh Thần Hy vui đến độ nhảy cẫng lên.

Việc này cùng với việc Thịnh Lộ Yên, thứ rắc rối lớn nhất ở đây sắp rời kinh cũng khiến cho Liễu Thị hết sức vui mừng.

Bên kia, Thịnh Lộ Yên đang cầm bộ diêu màu đỏ trong chiếc hộp. Bộ diêu này thật sự không tồi. Nhoáng một cái đã có được một đống bạc, đây đúng là một chuyện khiến người ta sung sướng.

Buổi chiều, sau khi nghe nói Liễu Tam lang cũng bị giải đi, Thịnh Lộ Yên lại càng sung sướng.

Khi nàng đến chính viện vào bữa tối thì bị chặn ở ngoài cửa. Xảy ra một chuyện lớn như vậy, Liễu gia cũng không thể không có phản ứng.

Khi màn đêm buông xuống, Liễu Đại học sĩ đến phủ.

Sau khi Liễu Đại học sĩ đi, Thịnh Lăng hầu tức đến độ hất hết trà cụ trên bàn xuống dưới đất.

Liễu Thị đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ phẫn nộ của Thịnh Lăng hầu thì vẻ mặt của bà trở nên dè dặt hơn, nhưng bây giờ có một số lời không thể không nói.

“Hầu gia, A Võ là đệ đệ ruột của thiếp thân, dù có thế nào thì xin ngài cũng phải cứu đệ ấy.” Liễu Thị khóc lóc nói.

Thịnh Lăng hầu nghiêng đầu nhìn bà thì thấy vành mắt của bà đỏ hoe, cả đôi mắt đều sưng lên, càng nhìn càng làm người ta đau lòng.

“Đừng khóc nữa, bản hầu có nói không cứu đâu. Vừa nãy chẳng phải nàng đã nghe thấy những gì ta và phụ thân nàng nói rồi sao, sao vẫn còn lo nghĩ như vậy?”

Liễu Thị thật sự đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Thịnh Lăng hầu và Liễu Đại học sĩ, nhưng cuộc đối thoại của họ phần lớn là nói về trường hợp Tầm Lại không tìm ra bằng chứng, chứ không hề nói về chuyện bảo vệ đệ đệ của bà. Ngộ nhỡ Tầm Lại thật sự tìm ra bằng chứng, còn hầu gia không nhúng tay vào nữa, lúc đó chẳng phải đệ đệ bà sẽ toi đời sao.

Phụ thân có nhiều nhi tử, nhưng bà thì chỉ có một người đệ đệ cùng mẹ này thôi.

“Thiếp là người nhìn A Võ lớn lên, nên tình cảm dành cho đệ ấy cũng nhiều hơn một chút.”

“Nàng yên tâm, bọn Hộ Kinh tư kia sẽ chẳng tra ra được cái gì đâu.” Thịnh Lăng hầu tự tin và nói.

“Nhưng….lỡ như….” Liễu Thị vẫn lo lắng không yên.

“Nếu thật sự có lỡ như thì bản hầu cũng có thể bảo vệ đệ ấy chu toàn.” Đối với Thịnh Lăng hầu mà nói thì đây cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

Nghe được lời này, Liễu Thị cuối cùng cũng yên tâm. Chỉ cần hầu gia chịu cứu thì đệ đệ của bà sẽ không có chuyện gì.

Chẳng qua là…

“Hầu gia, ngài có thể đánh tiếng với Hộ Kinh tư trước không?

Yêu cầu của Liễu Thị càng ngày càng cao.

Thịnh Lăng hầu lườm Liễu Thị một cái.

Liễu Thị cắn răng, nói: “Thiếp thân biết ngài không thích vị Tầm đại nhân kia, nhưng giờ A Võ bị hắn bắt mất rồi. Nghe nói trong phòng gian tối tăm ẩm ướt lắm, có đủ phương pháp thẩm vấn khiến người bình thường không thể chống đỡ nổi. Ngài có thể bảo bọn họ đối xử tốt với A Võ, để đệ ấy bớt chịu khổ một chút không?”

Sau khi nghe xong, Thịnh Lăng hầu hừ lạnh: “Nàng bảo bản hầu đi cầu xin thằng nhãi đó sao?”

Liễu Thị có chút bối rối, nhưng vì đệ đệ mà vẫn cố bình tĩnh lại: “Thiếp thân không phải bảo ngài đi cầu xin hắn, mà là muốn ngài đánh tiếng với bọn họ. Ngài cũng biết mà, A Võ rất yếu nên đệ ấy không chịu nổi những hình phạt kia đâu. Hầu gia, xin ngài hãy giúp đệ ấy với.”

Vừa nói Liễu Thị vừa kéo tay áo của Thịnh Lăng hầu.

Ngày thường Thịnh Lăng hầu đối xử rất tốt với Liễu Thị, nhưng đứng trước chuyện này ông không hề có chút niệm tình nào, nghe xong lời Liễu Thị nói ông lập tức đứng lên, đi ra ngoài.

“Phu nhân ngủ sớm đi, bản hầu tới thư phòng xử lí nốt mấy việc còn dang dở đã.”

Cái thứ thấp hèn đó chỉ là con kiến trên nền đất, ông không giẫm nó chết đã là nhân từ lắm rồi. Giờ còn bảo ông phải cứu hắn ư? Hừ, trừ phi ông chết.

Liễu Thị nhìn bóng lưng rời đi của trượng phu mà nước mắt tuôn rơi.

“Phu nhân, người đừng khóc nữa, không khéo lại tổn thương đôi mắt. Vừa nãy hầu gia nói có thể bảo vệ Tam gia mà, nên người cứ yên tâm.”

“Sao ta có thể yên tâm được chứ? Ta là người nhìn A Võ trưởng thành mà. Không được, ngày mai ta phải về nhà cầu xin phụ thân. Hầu gia coi thường Tầm Lại nên không muốn giúp ta, nhưng phụ thân chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn A Võ chịu khổ.”

“Nhưng lỡ như lão gia cũng không muốn giúp Tam gia thì sao?”

Khuôn mặt của Liễu Thị lộ ra vẻ hung hãn, nói: “Không giúp cũng phải giúp, nói cho cùng thì những chuyện mà A Võ làm đều là chủ ý của phụ thân.”

Hộ Kinh tư.

Tuy lúc này đêm đã khuya nhưng nhà lao vẫn đèn đuốc sáng trưng.

“Tầm Lại, tốt nhất là ngươi mau thả ông đây ra, nếu không ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ!” Trong nhà lao vắng vẻ truyền ra tiếng gào hét đầy tức giận của nam tử.

Nam tử có dung mạo anh tuấn ngồi điềm nhiên trên ghế, nhìn chằm chằm vẻ mặt hèn mọn của nam tử trước mặt.

Chẳng bao lâu, nam tử kia đã không thét nổi nữa: “A……con chó họ Tầm kia! Sao ngươi dám đối xử với ông đây như vậy, ngươi có biết tỷ phu của ta là ai không……..a……đợi ông đây ra ngoài, chắc chắn sẽ giết chết ngươi…….a….”

Ngay sau đó lại là những âm thanh hỗn độn.

Một lát sau, người vừa nãy còn bừng bừng khí thế nay đã không thốt nổi một từ.

“Ngươi chủ động nói hay là bản quan nói?” Tầm Lại cất giọng lạnh lùng. Tuy hắn có tướng mạo xuất sắc, nhưng lúc  này một nửa khuôn mặt hắn đã bị chìm trong bóng râm, nửa còn lại bị ánh lửa đỏ rực chiếu rọi, trông hắn như một người vừa bò lên từ địa ngục.

“Ngươi….ngươi dựa vào cái gì mà bắt…bắt ta, các ngươi có…có chứng cứ không?” Liễu Tam lang đã mất đi khí thế hung hăng lúc nãy.

Tầm Lại quay đầu nhìn cấp dưới đang đứng bên cạnh mình.

Trâu Tử Xuyên hiểu ý, cầm lấy tờ giấy giơ trước mặt Liễu Tam lang.

Cơ thể vô cùng đau đớn khiến thần trí của Liễu Tam lang đã trở nên mơ hồ. Nhưng khi nhìn rõ nội dung trên tờ giấy hắn lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.

Không ngờ đây chính là khế đất khi hắn chiếm đoạt ruộng đất!

Những thứ này sớm đã bị hắn tiêu hủy hết rồi, sao có thể xuất hiện trong tay của Tầm Lại được cơ chứ!

“Thứ này ở đâu ra?” Liễu Tam lang cực kỳ sợ hãi.

“Câu này phải hỏi Liễu đại nhân rồi.” Trâu Tử Xuyên cất khế đất đi.

Liễu Tam lang hết nhìn Trâu Tử Xuyên lại nhìn về phía Tầm Lại, lâm bẩm: “Lẽ nào là Trương Ngự sử? Không….không thể nào…..Ông ta đang vu oan cho ta! Chắn chắn ông ta đang vu oan cho ta! Ông ta và nhà ta có thù!”

Cuộc thẩm vấn vẫn được tiếp tục, sau phút hớ hênh ban đầu, giờ phút này Liễu Tam lang cắn chặt răng, không chịu nói nửa lời.

Nửa canh giờ sau, Tầm Lại ra khỏi nhà lao.

Hôm nay là ngày mười lăm, trăng sáng sao thưa, Tầm Lại mặc bộ đồ màu đen như thể đang hòa mình vào màn đêm bất tận. Tuy là đang cuối mùa xuân nhưng khắp người vẫn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.

“Đại nhân, chẳng lẽ bức thư hôm qua chúng ta nhận được hoàn toàn là thật ư?” Trâu Tử Xuyên nói.

Trương Ngự sử và Liễu Đại học sĩ có thù oán, thế nên trong lần thẩm vấn đầu tiên vào tối qua Trương Ngự sử đã khai hết toàn bộ chuyện nhà họ Liễu ra. Thế song, ông ta vẫn là một con cáo già, từ đầu đến cuối không chịu giao ra bằng chứng, cũng luôn mồm nói chuyện này không có liên quan tới phủ Thịnh Lăng hầu. Ông ta đến phủ Bình Nam điều tra là vì có người mật báo, đồng thời không báo chuyện này lên trên là vì không tìm thấy bằng chứng.

Liễu Tam lang trẻ người non dạ, nên bao nhiêu tâm tư đều viết hết lên mặt, vừa thẩm vấn đã lộ ra sơ hở.

“Còn cần phải nghiệm chứng.” Tầm Lại nói: “Bản quan phải tới phủ Bình Nam một chuyến, ngươi tiếp tục thẩm vấn Liễu Tam lang, phải làm cho cho kĩ, có lẽ sẽ moi được thông tin từ hắn.”

Chứng cứ là thật, nhưng nội dung thì chưa chắc, mọi thứ vẫn cần phải điều tra lại lần nữa.

Có điều, hắn vẫn không biết người đưa tin này là ai mà có thể nắm được bằng chứng như vậy và mục đích của hắn là gì.

“Vâng thưa đại nhân.”
Bình Luận (0)
Comment