*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn ma ma nói với Thịnh Lộ Yên những tin bà đã nghe được: “Nghe Lí bà tử quét dọn ở tiền viện nói, khi Liễu Đại học sĩ đến đây thì mặt mày cau có cáu kỉnh, khi đi vẻ mặt thư thái hơn rất nhiều. Cô nương, có phải lần trước hầu gia đã giải quyết ổn thỏa chuyện này nên giờ Hộ Kinh tư không thể tra ra điều gì không? Chẳng lẽ chuyện này sẽ mãi bị bọn họ giấu nhẹm đi vậy sao….”
Thịnh Lộ Yên cầm kéo cắt cây hoa bên cạnh cửa sổ với vẻ mặt bình thản.
“Ma ma yên tâm, họ giấu không nổi đâu.”
Hộ Kinh tư là nơi nào chứ, đó là nơi dù ngươi không sai nhưng vẫn có thể tìm ra vài lỗi sai của ngươi. Ngay cả phủ Tuyên Bình hầu và phủ Giản Dực hầu còn bị chỉnh đốn, thì phủ Liễu Đại học sĩ sao có thể là ngoại lệ được chứ? Nếu chuyện này là do phủ Thịnh Lăng hầu làm thì có lẽ hoàng thượng còn không dám tùy tiện động vào nhưng phủ Liễu Đại học sĩ thì chưa chắc đã vậy.
Đến cả Lý Tương mà hắn còn dám động, Liễu Thị thì đã sao chứ? Ông ta có tư cách ấy sao!
Lại nói, nàng chỉ đưa một nửa bằng chứng cho Trương Ngự sử, còn nhân chứng vẫn nằm trong tay nàng. Chỉ có điều, có lẽ lúc này nhân chứng đó đã nằm trong tầm kiểm soát của Hộ Kinh tư rồi. Phụ thân nàng có thể tiêu hủy chứng cứ trong tay Trương Ngự sự, nhưng không thể thủ tiêu những thứ nàng giữ lại.
So với phụ thân nàng, nàng càng tin tưởng năng lực của Hộ Kinh tư hơn. Hoặc có thể nói là, nàng càng tin vào quyết tâm chỉnh đốn các thế gia của tân đế hơn. Nàng đã đưa cho Tầm Lại một cành cây và nàng không tin hắn có thể nhịn mà không bẻ gãy nó.
Một tiếng răng rắc vang lên, Thịnh Lộ Yên đã cắt bỏ một nhánh cây nhô ra cuối cùng.
Thấy cây hoa trước mặt được cắt tỉa gọn gàng, Thịnh Lộ Yên hài lòng đưa kéo cho Tôn ma ma.
“Đi, chúng ta tới chính viện.”
Tôn ma ma lấy làm ngạc nhiên: “Ơ? Còn phải đi sao? Chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn như vậy mà Liễu lão phu nhân vẫn còn tâm trí về quê ư? Dù Liễu Tam lang không phải do bà ta sinh ra thì bà ta cũng không thể về quê vào lúc này chứ.”
Thịnh Lộ Yên cười: “Đương nhiên phải đi rồi. Chúng ta vẫn luôn ở trong nhà, làm sao biết được nhà họ Liễu đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta chẳng những phải đi, mà còn phải vờ như không biết gì cả.”
Tôn ma ma bừng tỉnh: “Lão nô nghĩ lệch lạc mất rồi, vẫn là cô nương sáng suốt ạ.”
“Ma ma ở lại đặt những rương rỗng đó vào trong phòng, làm ra vẻ chúng ta sắp đi vậy.”
“Vâng thưa cô nương.”
Chẳng bao lâu Thịnh Lộ Yên đã đến chính viện.
Sau khi chào hỏi, Thịnh Lộ Yên nói: “Mẫu thân, nữ nhi đã thu dọn rương hòm xong hết rồi ạ. Không biết khi nào thì chúng ta khởi hành ạ?”
Tuy rằng đêm qua Liễu Thị đã nhận được câu trả lời chắc chắn của trượng phu, nhưng dù sao đệ đệ ruột vẫn còn ở trong ngục, lại còn bị Hộ Kinh tư thẩm vấn, không biết lúc được thả ra sẽ thành cái dạng gì. Bà đang định về nhà ngoại cầu xin phụ thân, nhưng lại nghe thấy câu hỏi của Thịnh Lộ Yên làm lòng bỗng sinh ra cảm giác bực bội.
“Con cứ chuẩn bị trước đi, ngoại tổ mẫu của con có chút việc bận, mấy ngày nữa mới đi được.”
“Vâng thưa mẫu thân.”
Mấy ngày sau đó ngày nào Liễu Thị cũng ra ngoài, trông bà ta có vẻ rất u sầu. Thế nhưng, đối với Thịnh Lộ Yên mà nói thì cuộc sống vẫn trôi qua êm ầm như cũ.
Phía Trương Ngự sử và Liễu Tam lang không có tin tức gì cả, nhưng vẫn không được thả ra. Người của Kinh Hộ tư rất kín mồm, không hề để lọt bất kì tin tức nào ra ngoài, chỉ nghe nói hình như hai người này bị đánh không nhẹ. Thịnh Lộ Yên nghĩ, Hộ Kinh tư chắc chắn đã đi phủ Bình Nam điều tra chuyện này rồi, cả đi cả về cộng thêm thời gian điều tra thì e là nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng. Nếu những dấu vết đó bị phụ thân nàng động tay vào thì sợ rằng phải trì trệ thêm chút nữa, nàng cứ việc đợi là được.
Có vài chuyện khi nói ra thật châm biếm. Trước đó phụ thân nàng luôn mồm nói rằng ông rất quan tâm đến sức khỏe của nàng, phải đưa nàng đến phủ Bình Nam để trị bệnh. Nhưng nay Liễu gia xảy ra chuyện, phụ thân nàng lập tức quẳng chuyện này ra sau đầu, không một lần nhắc đến.
Chờ đợi là thứ giày vò người ta nhất, thế nhưng, cả phủ Thịnh Lăng hầu cũng chỉ có Liễu Thị là người bị giày vò, còn những người khác ai cũng sống khá thư thái. Ngày mai chính là ngày phủ Thừa Ân hầu mở tiệc chiêu đãi, dù trong lòng Liễu Thị dầy phiền muộn nhưng chuyện chung thân đại sự của nữ nhi vẫn khiến bà lo lắng hơn.
Thịnh Thần Hy nhìn hai bộ quần áo trước mặt với vẻ không vui: “Nương, sao người lại chuẩn bị cho cả Thịnh Lộ Yên nữa? Chẳng phải người nói sẽ không để tỷ ta đi sao?”
Tất nhiên Liễu Thị cũng không muốn để Thịnh Lộ Yên đi, nhưng giờ bà cũng hết cách: “Nếu nó rời khỏi kinh thành thì đương nhiên không đi được. Nhưng phu nhân Thừa Ân hầu đặc biệt gửi thiếp mời cho nó, nên nó nhất định phải đi.”
Thịnh Thần Hy nói: “Mẫu thân nói tỷ ta bị ốm rồi là xong.”
Bà cũng đã nghĩ đến cách này nhưng vẫn không được.
Liễu Thị bác bỏ đề nghị của nữ nhi: “Không được đâu, sáng sớm nay phụ thân con đã nhiều lần dặn dò ta, phải để nó đi.”
Thịnh Thần Hy dẩu môi, tỏ vẻ không bằng lòng.
Liễu Thị an ủi: “Nó đi cũng tốt. Trước đây thì cũng thôi, nhưng giờ nó đã bệnh tật thành cái dạng này, con nghĩ phủ Thừa Ân hầu còn cần nó chắc?”
Đôi mắt Thịnh Thần Hy lập tức sáng lên.
“Nếu hai phủ đã muốn làm thông gia, nó không được, chẳng phải còn con sao. Đến lúc đó con cứ đứng cạnh nó, một tốt một xấu, kiểu gì phủ Thừa Ân hầu cũng hiểu cả thôi.”
Thịnh Thần Hy ôm cánh tay của Liễu Thị làm nũng: “Nương, người đúng là cao thủ.”
Buổi tối ngày hôm đó, Thịnh Lộ Yên nhận được quần áo mà Liễu Thị chuẩn bị cho nàng. Ngoài ra, nàng còn nhận được một hộp do vị hôn phu của nàng, cũng chính là thế tử Tạ Uân của phủ Thừa Ân hầu đưa tới.
Trong hộp là một bộ diêu vàng nạm ngọc, đầu trâm là một con bướm vàng đang hút mật trên một đóa hoa, phần thân được điểm xuyết bằng một vài hạt mã não màu hồng có đính chỉ vàng.
(*,**) Bộ diêu: là loại trâm có đính tua dài, đong đưa. Gọi là bộ nhưng chỉ là 1 cây thôi nhé. Chi tiết ở hình ảnh.
Tuy không đắt tiền bằng bộ trang sức mà Liễu Thị tặng, nhưng có thể nhìn ra người tặng đồ này rất dụng tâm.
Thịnh Lộ Yên cầm bộ diêu ngắm nghía một hồi rồi mới cẩn thận cất vào trong hộp.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tôn ma ma đã đến phòng Thịnh Lộ Yên từ sớm.
“Cô nương, thế tử đã trở lại, chúng ta cũng nên trang điểm cẩn thận một phen.”
Tay Xuân Đào chợt khựng lại, nàng nhìn Tôn ma ma, rồi lại quay sang nhìn Thịnh Lộ Yên, do dự hỏi: “Cô nương, hôm nay chúng ta…”
Lúc này Thịnh Lộ Yên vừa mới ngủ dậy, uể oải nói: “Tiếp tục.”
Xuân Đào nhìn Tôn ma ma, nói: “Ơ, dạ.” Vừa nói nàng vừa xoa phấn trắng lên mặt Thịnh Lộ Yên.
Tôn ma ma lấy làm khó hiểu: “Cô nương, sao hôm nay chúng ta vẫn trang điểm như vậy? Hôm nay là tiệc mừng thọ của lão phu nhân Thừa Ân hầu, chúng ta phải tới phủ họ làm khách mà. Họ vốn đã không vừa ý người, nếu giờ lại nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của người, ngộ nhỡ….ngộ nhỡ….họ thật sự hủy hôn thì phải làm sao đây?”
“Hủy thì hủy thôi.”
“Cô nương, người nói vậy là có ý gì? Không phải người không biết, Nhị cô nương vẫn luôn muốn gả vào phủ Thừa Ân hầu. Mấy ngày trước nữ nhân kia muốn người đi phủ Bình Nam chẳng phải là vì điều này thôi sao? Nếu phủ Thừa Ân hầu thật sự hủy mối hôn sự này của người và để thế tử cưới Nhị cô nương thì phải làm sao đây?”
Ánh mắt Thịnh Lộ Yên khẽ gợn sóng, nàng nhìn vào Tôn ma ma trong gương đồng và nói: “Ma ma, bảo vệ được mạng sống mới là quan trọng.”
Lời vừa nói ra đã lập tức làm cho Tôn ma ma ngậm miệng. Đúng vậy, bảo vệ được mạng sống mới quan trọng. Phu nhân đã bị người ta hại chết rồi, cô nương nhà bà nhất định phải sống lâu trăm tuổi.
“Nhưng…” Vị hôn phu tốt như thế lại để cho Nhị cô nương vẫn khiến Tôn ma ma có chút không cam lòng.
Thịnh Lộ Yên cười: “Ma ma, trong lòng con tự có tính toán. Mà cũng đâu phải con bị bệnh thật, người không cần lo lắng chuyện này đâu.”
“Dạ.” Tôn ma ma tiếc nuối đáp lời. Cô nương nói cái gì thì là cái đó đi. Tuy sẽ rất đáng tiếc nếu mất đi một vị hôn phu tốt, nhưng cô nương có thể bình an mà sống mới là điều quan trọng nhất.
Mặc dù không thể trang điểm công phu, nhưng cô nương chắc chắn sẽ áp đảo người khắc bởi kiểu tóc.
Hôm nay Tôn ma ma chải cho nàng kiểu búi bách hợp (**), đầu tiên chia mái tóc dài của Thịnh Lộ Yên thành nhiều lọn, sau khi chải lần lượt từng lọn thì xếp chúng lại với nhau trên đỉnh đầu.
Thịnh Lộ Yên thấy Tôn ma ma chăm chú chải cho nàng kiểu tóc phức tạp, chỉ mỉm cười mà không nói gì.
Sau khi búi tóc xong lại đến phần cài thoa. Kiểu tóc phức tạp nên thoa (*) chỉ cần đơn giản là đã đẹp rồi. Thịnh Lộ Yên nhìn trúng một chiếc thoa ngọc mà ngày thường nàng vẫn hay đeo. Nhưng nàng còn chưa kịp lấy thì đã bị Tôn ma ma ngăn lại.
(*) 钗: Thoa, sai, đều là trâm nhưng đầu trâm được trang trí phức tạp công phu hơn. (**)
“Lão nô thấy bộ diêu mà hôm qua thế tử đưa tới rất đẹp, hay là cô nương dùng nó đi.”
Thịnh Lộ Yên không trả lời.
“Cô nương tốt của ta, người cài cái này đi mà. Ngài và thế tử lâu ngày không gặp, mà đây còn là đồ thế tử tự tay làm, người cũng đâu thể làm phật ý tốt của ngài ấy. Hơn nữa, thế tử đã từng giúp chúng ta rất nhiều…”
Thịnh Lộ Yên nghĩ đến những dòng thư chan chứa tình cảm trong bức thư ngày hôm qua, nghĩ đến chàng thiếu niên dịu dàng như ngọc…. với những chuyện đã được định trước là không có kết quả, chẳng bằng sớm ngày cắt đứt vẫn tốt hơn.
“Đổi cây khác đi.”
Tôn ma ma thấy thái độ kiên quyết của cô nương nhà mình thì không nhắc lại nữa, tuy nhiên bà cũng không dùng cây trâm mà Thịnh Lộ Yên nhìn trúng, mà đổi sang một cây trâm vàng nạm ngọc.
Thịnh Lộ Yên vốn đã xinh đẹp, chỉ cần sửa sang một chút là sáng chói ngay.
Sau khi trang điểm xong, Thịnh Lộ Yên mở một lọ sứ và lấy một viên thuốc ra uống. Uống thuốc này có thể khiến cho người ta nhìn trông vô cùng yếu ớt. Ngày thường nàng sẽ không uống thuốc này mà chỉ trang điểm sơ qua một chút. Nhưng hôm nay phải ra ngoài gặp nhiều người, nếu chỉ trang điểm sợ rằng sẽ bị nhìn ra sơ hở.
Lúc đến chính viện, Thịnh Thần Hy nhìn Thịnh Lộ Yên trong trang phục lộng lẫy tươi sáng và búi tóc xinh đẹp với vẻ cực kì ghen ghét.
Đến giờ xuất phát, cả nhà Thịnh Lăng hầu ngồi xe ngựa đến phủ Thừa Ân hầu.
Lần này Thịnh Thần Hy không ngồi chung xe ngựa với Liễu Thị, mà cố ý ngồi chung một xe ngựa với Thịnh Lộ Yên. Sở dĩ nàng ta làm như vậy là vì nàng ta có lời muốn nói riêng với Thịnh Lộ Yên.
“Thịnh Lộ Yên, với cái cơ thể này của tỷ e rằng cũng chẳng sống được bao lâu, ta mới chính là người được gả vào phủ Thừa Ân hầu! Nếu hôm nay tỷ dám lén lút gặp mặt Uân ca ca, ta chắc chắn sẽ cho tỷ biết tay….”
Chỉ có mỗi chuyện này mà Thịnh Thần Hy lải nhải suốt dọc đường. Hôm nay Thịnh Lộ Yên định cắt đứt với Tạ Uân nên cảm thấy có chút áp lực, nghe Thịnh Thần hy nói cả một đường càng khiến nàng khó chịu hơn.
Khi xe ngựa dừng trước phủ Thừa Ân hầu, trước khi xuống xe Thịnh Lộ Yên trừng mắt lườm Thịnh Thần Hy một cái, vẻ dịu dàng trước đây đã được thay bằng vẻ lạnh lùng: “Hôm nay tâm trạng của ta không được tốt. Tốt nhất là muội ngoan ngoãn một chút, nếu dám kiếm chuyện với ta thì ta sẽ cho muội nhớ đời!”
Nói xong, nàng không đợi Thịnh Thần Hy mở lời đã lập tức xuống xe ngựa.
(**)Thoa nek
(**) Bộ dao có tua nè
(**) Búi tóc bách hợp