Nhục Thân Thành Thánh

Chương 342 - Xâm Nhập

Chương 342: Xâm nhập

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhất Minh nhìn thấy một vùng tràn đầy sương mờ màu lục chậm rãi lưu động, ánh mắt không khỏi co rút lại, cẩn thận cảm thụ một chút, mặc dù chưa có tiến vào bên trong cũng đã khiến cho hắn cảm giác được có rất nhiều đạo sát cơ bao phủ trên người của chính mình.

Điều này khiến hắn cảm giác rất là khó chịu, hắn bị sát cơ nhằm vào không phải lần một lần hai, mỗi lần như vậy đều là có người đang chăm chú nhằm vào hắn, bây giờ cảm nhận được sát cơ dày đặc như vậy, hẳn là địch nhân đang giấu tại bên trong vùng sương mờ này đi.

Thế là hắn hít sâu một hơi, cố gắng áp chế cảm giác khó chịu trong người để cho chính mình tập trung trở lại, trường đao bắt đầu xuất ra nắm chặt trong tay, tùy thời có khả năng làm ra ứng đối.

Hổ lão cùng với Linh Nhi thân là Chân Nguyên cảnh cũng không có khả năng đi theo bên cạnh của hắn, nhiệm vụ của hai người chính là đảm bảo không có cường giả của địch nhân đối với những võ giả bên dưới ra tay động thủ.

Mặc dù bề ngoài là như vậy, nhưng hai người đều tâm ý tương thông cố ý đi gần tổ đội của Nhất Minh một chút, nếu lỡ có bất kỳ biến cố nào xảy ra thì hai người bọn hắn liền có thể nhanh chóng tiếp viện.

Bởi vì không ai biết bên trong vùng sương mờ này ẩn giấu cái gì, vô số độc vật cùng với Linh tộc đều ấn nấp ở bên trong, địch trong tối ta ngoài sáng, không cần nói thì cũng biết bên nào sẽ chiếm ưu thế rồi.

Cô nàng Tô Linh Nhi vẫn bình thường vô cùng, nàng thân là Thần cảnh cường giả đương nhiên cảm nhận ra rất nhiều khí tức cường đại ở phía xa, nếu như nàng chủ động bạo lộ tự thân mà nói, không thể nghi ngờ sẽ có cường giả của Linh tộc chạy tới tìm nàng.

Một khi xảy ra Thần cảnh cường giả giao thủ mà nói, những tu sĩ bên dưới hẳn là chết rất khó coi.

“Nếu lỡ như xảy ra tình huống như vậy, chính mình cần phải làm trước chuẩn bị lôi kéo địch nhân rời xa nơi này a!” Tô Linh Nhi thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt không ngừng dò xét bốn phía, nàng không dám dùng thần niệm trải ra, miễn cho đánh cỏ động rắn.

Nhất Minh thì còn tốt, hắn vốn trải qua từng trận kinh lịch chém giết cho đến tận bây giờ, đối với tình huống quỷ dị ở trước mắt cũng không có e ngại bao nhiêu.

Mà lại, Nhất Minh ẩn ẩn cảm thấy chính mình không cần phục dụng Lục Đan cũng có thể tại bên trong vùng sương mờ này hoạt động bình thường a, hẳn là “giọt tí tách” cũng có thể giúp chính mình mang những khí độc này luyện hóa hoàn toàn.

Nghĩ là nghĩ như vậy, chưa thử nghiệm qua nên Nhất Minh hắn cũng không dám mang tính mạng của chính mình ra đùa giỡn, lỡ như “giọt tí tách” không hoạt động thì chính mình coi như chơi xong.

Hắn nhìn sang hai huynh muội họ Lâm ở bên cạnh, vị Lâm huynh này còn tốt, sắc mặt vẫn có thể duy trì bình thản quả thật là không dễ dàng.

Nhìn nữ tử bên cạnh thì không có thoải mái như vậy, sắc mặt của nàng rất là ngưng trọng nhìn về phía trước, thân thể nhịn không được run lên một chút nấp ở sau lưng nam tử họ Lâm.

“Đừng sợ, có ta ở đây!” Lâm Hữu Tài nắm chặt cánh tay của muội muội mình một chút mở giọng an ủi nói.

Đại chiến xảy ra, mỗi người đều có trách nhiệm đứng ra chiến đấu bảo vệ bản giới, cho nên không có bất kỳ võ giả nào có thể nấp ở nhà cho được, toàn bộ đều phải ra chiến trường chém giết.

Nghe thấy ca ca của mình nói như vậy nàng cũng hít sâu một hơi, cố gắng để cho chính mình trấn định trở lại, nhưng dù thế nào cũng không trấn định lại cho được, trong lòng không ngừng run rẩy.

Hai người lấy ra Lục Đan bắt đầu nuốt vào không có bắt đầu luyện hóa, Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không biết phải nói cái gì, thôi thì không bằng cố gắng chiếu cố hai người này một chút.

Nhìn thấy Nhất Minh không có lấy ra Lục Đan nuốt vào Lâm Hữu Tài nghi hoặc hỏi: “Minh Tôn huynh không phục dụng đan dược hay sao?”

Nhất Minh đương nhiên là không có nói ra ý định của mình, hắn còn đang định tiến vào bên trong cảm thụ thử một chút, nếu như “giọt tí tách” có tác dụng thì chính mình cũng không cần lãng phí hai khỏa đan dược như thế, giữ lại bên người không chừng còn có thể có một tác dụng khác.

Tỉ như cứu người trong lúc nguy cấp đồng dạng, hắn đã nghe qua có không ít võ giả bởi vì bị những sinh vật bên trong câu kéo mà dược lực hao hết không kịp trở ra, nếu như có gặp phải tình trạng như vậy thì chính mình cũng có thể hỗ trợ một hai.

“Lâm huynh không cần lo lắng, bản thân ta đã phục dụng trước đó rồi.” Nhất Minh cũng không biết phải giải thích như thế nào, đành biện đại một lý do như thế.

“Được, ta nghe nói khí độc ở bên trong hung hiểm vô cùng, tại bên trong đó chúng ta cũng không cách nào phát huy ra toàn lực cho được, hai huynh muội chúng ta lấy Minh Tôn huynh làm đầu, huynh nói cái gì ta nghe cái đó.” Lâm Hữu Tài hướng về phía Nhất Minh nghiêm túc nói.

Cái nhìn này khiến Nhất Minh có chút bất ngờ, người nam tử này cũng thật là bạo a, ngay cả quyền quyết định cũng giao cho chính mình.

“Nếu đã như vậy thì chúng ta đi thành một đường thẳng phân biệt cảnh giác, bản thân ta sẽ đi trước mở đường, có tình huống bất ngờ gì thì Lâm huynh ở phía sau cùng hãy lược trận cho ta, Lâm cô nương hiểu biết y thuật làm phiền cô nương phân biệt dược liệu a.” Nhất Minh chậm rãi đối với hai người nói ra ý nghĩ của mình.

Hai người nghe vậy cũng không có ý kiến, lần xâm nhập đầu tiên này vốn dĩ là tuần tra một vòng và loại bỏ những độc vật ở bên trong, đợi đến khi kiểm soát được một phạm vi nhất định thì mới bắt đầu thu thập dược liệu cùng tài nguyên.

Mặc dù nơi này tràn đầy Độc dược, nhưng những thứ độc dược này nếu mang cho Luyện Đan Sư nghiên cứu mà nói, hẳn là còn có thể luyện chế ra không ít đồ tốt.

Linh Tộc xâm lấn giới vực vốn là nguy cơ nhưng đồng thời cũng là cơ hội, từ lúc chủng tộc này giáng lâm giới vực thì linh khí trong thế giới cũng đã phát sinh biến hóa, rất nhiều linh thảo, độc thảo lần lượt được phát hiện, những thứ này đều là đồ tốt a.

Ba người Nhất Minh theo trình tự bắt đầu tiến nhập vào vùng sương mờ bên trong.

Ngay khi bản thân Nhất Minh tiếp xúc với sương mờ một sát na, thân hình của hắn ngay lập tức dừng lại, điều này khiến cho hai huynh muội họ Lâm không hiểu ra sao.

Bọn hắn cứ tưởng đâu là đội của chính mình vừa bước vào liền gặp phải thứ gì đâu chứ, bởi vì là ở phía sau cho nên trong nhất thời bọn hắn cũng không kịp nhìn thấy tình cảnh trước mắt.

Mà sở dĩ Nhất Minh dừng lại như vậy là để cảm thụ một chút, xem xem “giọt tí tách” trong cơ thể của chính mình có hoạt động hay không.

Không để hắn thất vọng, ngay khi độc khí xâm nhập vào thân thể của hắn một sát na, Nhất Minh liền cảm giác được tựa như có hàng vạn con côn trùng không ngừng đục khoét thân thể của mình xông vào bên trong cắn xé, rất là tàn bạo.

Thần thể truyền đến cảm giác đau nhức khiến thân hình của hắn dừng lại một chút, nhưng ngay sau đó hắn liền tiếp tục hướng về bên trong bước đi.

“Giọt tí tách” rơi xuống khiến cho hàng vạn con côn trùng này tựa như gặp phải nước sôi đồng dạng, toàn bộ đều không còn động đậy, tất cả đều hóa thành lực lượng truyền vào thân thể của hắn, một cảm giác sảng khoái xông thẳng lên đầu khiến cả người của hắn rất là thư giãn!

Hoàn toàn trái ngược với trạng thái của Nhất Minh, huynh muội hai người rất là đề cao cảnh giác, bản thân không ngừng thúc dục một hai thành lực lượng bắt đầu luyện hóa đan dược, độc khí đối với hai người hoàn toàn không có một chút ảnh hưởng nào, nói rõ đan dược này quả thật là rất hữu hiệu.

Mộc thụ vặn vẹo như hình bóng của lệ quỷ, trên mặt đất thì xuất hiện từng tầng sương mờ màu xanh lục không cách nào nhìn rõ mặt đất bên dưới rốt cuộc là tình trạng gì, cành lá của những cây cối nơi đây đều tựa như nanh vuốt của dã thú, che phủ trên cao.

Một đường chậm rãi bay về phía trước, Nhất MInh cũng không dám ngự không quá nhanh mà cẩn thận từng li từng tí dò xét bốn phía.

Từng mảnh rừng cây chứa đầy gai độc không ngừng lui về phía sau, ba người cẩn thận đưa mắt dò xét, từng tiếng gầm gừ không ngừng vang vọng ở xung quanh, từng cỗ khí tức âm lệ không ngừng thổi tới.

Màn đêm cùng với Độc Lâm kết hợp với nhau đúng là tuyệt phối, Nhất Minh dò xét ở trong này tựa như đang đi trong vùng đất của lệ quỷ đồng dạng, khí tức âm hàn bao phủ bốn phía, từng cơn lạnh lẽo không ngừng thổi qua, những thực vật tại xung quanh theo từng cơn gió mà đung đưa, lộ ra những thanh âm rất là ghê rợn.

Bỗng dưng cảm nhận được cái gì, thân hình của Nhất Minh ngay lập tức dừng lại tại nguyên địa, ánh mắt bắt đầu dò xét xung quanh.

Dùng cái mũi ngửi ngửi một chút, bên trong độc khí này thế mà lại tỏa ra một chút mùi hương?

Không những thế, ngay lúc hắn ngửi được mùi hương đồng thời cũng cảm nhận được có cái gì đó không đúng.

Từng luồng sát cơ không ngừng ẩn hiện ở phía trước, Nhất Minh có thể cảm giác được, phía trước đang có cái gì đó rất nguy hiểm, nhưng dù nhìn như thế nào đi nữa thì hắn cũng chỉ thấy những "bóng hình" to lớn đang chắn ở trước mắt mà thôi.

Độc khí trong này giống như sương mờ che phủ, hắn muốn nhìn rõ tràn cảnh ở xa xa là không cách nào làm được, chỉ có thể nâng cao cảnh giác, bước chân từ từ bước về phía trước.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Hữu Tài không khỏi nghi hoặc hỏi: “Minh Tôn huynh, thế nào?”

Hắn đi ở phía sau cách thân hình của Nhất Minh không xa cho nên cũng nhìn thấy phản ứng bất thường này, điều này khiến hắn ngay lập tức làm ra cảnh giác, cũng bởi vì sương mờ ở xung quanh cho nên hắn cũng không nhìn thấy rõ vật gì.

Mùi hương lan tỏa tại bốn phương tám hướng, Nhất Minh nhất thời không nhận ra mùi hương này là từ đâu phát ra, hắn dừng lại quay lại đối với hai huynh muội ở phía sau hỏi: “Lâm huynh và Lâm cô nương có ngửi thấy mùi hương gì hay không?”

Nghe hỏi lời này, hai người cẩn thận ngửi ngửi một chút, đúng thật là có mùi hương tung bay bốn phía.

Nhìn thấy “bóng hình” to lớn phía trước, Nhất Minh làm ra quyết định.

Một tay đặt nhẹ lên môi khẽ “suỵt” một tiếng, bản thân lặng lẽ từng bước nhè nhẹ tiến lên, thẳng đến khi hắn người nhìn thấy rõ hình thù của “nụ hoa” cũng không khỏi nhíu mày một cái.

Bề ngoài nhìn vào cái đồ chơi này cũng không khác gì thực vật bình thường a, có mỗi một điều bất thường chính là nó cũng quá to lớn rồi đi, mười tên như mình hợp lại so với cái đồ chơi này còn không to bằng.

Bình Luận (0)
Comment