Chương 343: Đi vòng?
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Cẩn thận quan sát một chút, hắn có thể cảm giác được những thực vật này không giống bề ngoài nhìn đơn giản như vậy, cảm giác nguy hiểm rình rập cảnh báo cho hắn biết chính là từ cái đồ chơi này phát ra.
Huynh muội hai người nhìn thấy cái thực vật cũng không nhìn ra cái gì, chỉ thấy nó quá là to lớn rồi, cẩn thận ngửi ngửi một chút còn có thể ngửi thấy được hương thơm từ bên trong nó phát ra, điều này khiến sắc mặt của cô nàng có chút biến hóa.
Nàng dù sao cũng là y tu, bản thân mặc dù không có rành về độc dược nhưng các loại thảo dược nàng đều có nghe nói qua, cái đồ chơi phía trước này rõ ràng có vấn đề.
Hơn nữa nơi này chính là Độc Lâm, nguy hiểm trùng điệp, xuất hiện một rừng “nụ hoa” cùng với hương thơm mê người thế này, nếu nói không phải là cái bẫy thì nàng cũng không tin!
Ngay lúc nàng vừa mở miệng lên tiếng thì đã thấy Nhất Minh cẩn thận nhặt một chút đất đá ở dưới chân lên ném về phía trước.
Tốc độ dứt khoát khiến cho nàng còn chưa kịp lên tiếng thì Nhất Minh đã ném đi qua, đất đá bay tại bên trong sương độc tạo nên những thanh âm rung động, chẳng mấy chốc liền đã tiếp cận rừng hoa.
Ngay khi đất đá tới gần thực vật kia một sát na, một cái miệng lớn như chậu máu lập tức mở rộng mang toàn bộ đất đá đều một ngụm nuốt đi vào.
Hắn còn nhìn thấy “nước dãi” của thực vật không ngừng tung bay bốn phía, thanh âm “xèo xèo” liên tục vang lên khiến cho ba người ngay lập tức lùi lại thân hình, trong lòng hiểu rõ.
Tất cả những sinh vật trong Độc Lâm này đúng thật là không phải đơn giản a, mỗi một thứ đều có khả năng giết người, chỉ cần nhìn “nước dãi” kia là biết, tính ăn mòn cực kỳ cao.
Tại bên trong sương độc này nếu không phải có Lục Đan hỗ trợ, thân thể của những tu sĩ dưới những sương độc này cũng có khả năng tan thành tro bụi chứ chẳng chơi, chứ đừng nói tới là những võ giả này.
Nhìn thấy từng giọt “nước dãi” không ngừng nhỏ xuống bên dưới, Nhất Minh có thể thấy rõ mặt đất liền bị lõm vào thành từng cái lỗ, tại trên đó còn có độc khí bốc lên, rất là cay mũi.
Nếu như thân thể con người rơi vào trong đó e rằng không cách nào còn toàn thây cho được, dù cho có linh khí hộ thể cũng là không thể nào, cái đồ chơi này quả thật là nguy hiểm a!
Mà khi nhìn thấy một đám thực vật giơ ra cái miệng tựa như chậu máu như vậy, từng khỏa răng nanh lộ rõ ra trước mắt, cảnh tượng đó quả thật là xuyên thủng phòng tuyến tâm lý của Lâm Nhược Vũ khiến nàng suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Cô nàng này còn không kịp hét lên thì thân thể đã lảo đảo một cái, Lâm Hữu Tài phản ứng nhanh liền lập tức lao tới đỡ cô nàng một chút, ánh mắt nhìn về một đám thực vật phía trước lộ ra ngưng trọng vô cùng.
Theo cảm nhận của hắn, chính mình nếu như chém giết những độc vật này e rằng cần khá nhiều thời gian, chỉ vì những độc vật này đều không phải đơn giản, bọn chúng đều là những sinh vật có tu vi trong người, mặc dù không thể di chuyển nhưng sức tự vệ vẫn là phải có.
“Tu vi của đám thực vật này hoàn toàn không thua kém gì ta, nếu như bằng hai người chúng ta muốn vượt qua chỗ này e rằng tốn khá nhiều thời gian, không bằng chúng ta đi vòng một chút, Minh Tôn huynh cảm thấy thế nào?”
Lâm Hữu Tài nói ra suy nghĩ của mình, hắn biết người thiếu niên trước mắt này thực lực rất mạnh, nhưng nếu một mình dẹp yên cả đám sinh vật này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều a?
“Đi vòng?”
“Không cần” Nhất Minh nhếch miệng cười khẽ, trường đao trong tay nắm chặt một thanh, một con tiểu long đỏ rực xuất hiện tại trên thanh đao không ngừng uốn lượn.
Thân hình của hắn nhanh chóng vọt thẳng về phía trước, một đao quét ngang mà ra, một đao mang theo một cỗ sóng nhiệt cực kỳ khủng bố quét thẳng về phía những sinh vật kia.
Cảm nhận được từ trong không khí mang tới nguy cơ tử vong, một đám sinh vật đều gào thét một tiếng, vô số hàm răng sắc nhọn mở ra táp thẳng về phía trước, lực lượng mang theo đúng thật là không thể khinh thường.
Hàng tá “nước dãi” tung bay bốn phía, ẩn ẩn trên đó còn tựa như keo dính không ngừng kéo giãn đi ra, phối hợp với cả một cái miệng to lớn bày ở trước mắt, nếu không phải hắn trải qua vô số kinh lịch cùng nguy hiểm, e rằng cũng phải run sợ trước tràn cảnh này a!
Nhất Minh nhìn thấy cảnh này cũng không có dừng lại, đổi lại trước kia hắn sẽ chọn đi đường vòng cho thỏa đáng, nhưng bây giờ tổ đội của hắn được giao cho dò xét tuyến đường này, hắn cũng rất muốn thử thực lực của chính mình sau khi khai mở thập tam mạch, để xem lực bộc phát đến trình độ nào rồi.
Trường đao xuyên qua, từng cái hàm răng sắc nhọn đều bị một đao chém ngang, cùng lúc đó một cỗ cự lực tiếp tục đánh thẳng về phía trước, một đao lãnh ý sắc bén vô song đảo qua trong nháy mắt liền khiến một cái sinh vật to không biết bao nhiêu lần thân thể của hắn ngay lập tức phân thành hai nửa.
Một nửa phía trên liền đổ ầm xuống đất, bụi mù bốc lên, không còn động đậy.
Bất ngờ xảy ra khiến cho hai huynh muội họ Lâm cũng trợn tròn cả mắt!
Hai người không thể tin tưởng được là người thiếu niên này lại mạnh mẽ như vậy, vẻn vẹn một đao liền đã mang một cái “nụ hoa” cho phân thành hai đoạn, chết không thể chết lại.
Trước đó hắn có nghe nói qua thanh danh của người thiếu niên này, nhưng dù sao cũng là nghe nói mà thôi, bây giờ gặp được chân thân xuất thủ, nếu người nào nói võ giả có thể phát huy ra chiến lực như thế này thì đánh chết hắn cũng không tin.
Đây là cái gì võ giả, đây là Chân Nguyên cảnh tu sĩ a!
Nhưng mà… trên người thiếu niên này cũng không có bất gì chân nguyên ba động nào phát ra, đây là tình hình thế nào?
Nhất thời, hàng tá suy nghĩ không ngừng chạy qua trong đầu của Lâm Hữu Tài, lấy kinh nghiệm của hắn, hắn mặc dù đã gặp qua không ít binh tu, nhưng làm gì có binh tu nào không có chân nguyên trong người đâu?
Điều này khiến hắn rất là nghi hoặc, nhưng lúc này cũng không phải là lúc để nghi hoặc những chuyện này, hắn nhanh chóng bảo cô nàng Nhược Vũ cẩn thận một chút, bản thân liền phi thân lên cao.
Y phục tung bay bốn phía, từng đạo thuật pháp triển lộ đi ra, linh lực thoải mái phun trào đánh thẳng về phía một rừng nụ hoa phía trước.
Nhất Minh ở phía trước nâng đao chém xuống, thuật pháp ở phía sau lược trận đánh vào những nụ hoa bên cạnh tránh cho nó công kích vào thân hình của Nhất Minh, cả hai phối hợp quả thật là không thể nào chê được.
Không qua bao lâu, cả một rừng hoa ăn thịt đều đã bị Nhất Minh cùng với Lâm Hữu Tài hai người chém giết hầu như không còn, từng cánh hoa rơi đầy trên đất, “nước dãi” còn tại trên mặt đất không ngừng trào ra khiến cho một phiến khu vực đều tan hoang không còn.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh cũng không có lơ là cảnh giác, hắn cẩn thận quan sát một vòng ở phía trước, cảm thấy không còn sát cơ nhằm vào lúc này mới thở phào một hơi, ánh mắt hướng về phía hai huynh muội nhìn lại.
“Minh… Minh Tôn công tử, có… có bị thương hay không?” Lâm Nhược Vũ có một chút run sợ trong lòng, lắp bắp hỏi.
Một màn chiến đấu vừa rồi quả thật khắc sâu vào trong tầm mắt của nàng, bản thân vốn là y tu cho nên không có thường xuyên ra chiến trường, lần này tuần tra có nhiệm vụ thu thập độc thảo, một số y tu như nàng cũng được mang theo đến đây để tiến hành thu thập.
Đây là không còn cách nào, lần đầu tiên nàng nhìn thấy tràn cảnh chém giết như vậy cho nên có chút sợ hãi.
Mà lại, những cái nụ hoa này quả thật là ghê gớm, ban đầu nhìn nó tỏa hương nhìn xinh đẹp thế kia, nhưng khi nó mở ra cái miệng lớn thì nàng không cách nào giữ được bình tĩnh.
Lâm Hữu Tài cũng ngự không đáp xuống bên dưới, cẩn thận dò xét Nhất Minh một chút, nhìn thấy hắn cũng không có thụ thương cho nên cũng không có lo lắng.
Nói đùa, tu vi của người ta so với chính mình còn cao hơn rất nhiều, thuật pháp của chính mình đánh lên người của những nụ hoa này còn không cách nào xuyên thủng cho được, thế mà người ta chỉ dùng một đao liền có thể chém thành hai đoạn, chênh lệch thật là lớn a!
“Ta không có việc gì.” Nhất Minh nghe được cô nàng quan tâm thăm hỏi liền mỉm cười lắc đầu, sau đó hướng về phía Lâm Hữu Tài gật đầu nói: “Vừa nảy may mà có Lâm huynh lược trận, nếu không thì ta cũng không có dễ dàng cầm xuống đám đồ chơi này.”
“MInh Tôn huynh khách khí, khả năng của ta chỉ có thể làm như thế, nếu không phải có huynh ra tay xuất thủ e rằng cũng không cách nào cầm xuống đám này cho được.” Lâm Hữu Tài khoác khoác tay cười khổ nói.
Hắn biết thực lực của mình nằm ở đâu, nếu như có thể xuất toàn lực thì may ra có thể cùng với những cái nụ hoa này phân ra cao thấp, còn bây giờ thì không cách nào làm được, chỉ có thể ở một bên lược trận mà thôi.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục tiến lên thôi.” Nhất Minh bắt đầu hít sâu một hơi, tinh thần tập trung đến cực hạn, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, cho dù là nhỏ nhất.
Cả ba người tiếp tục tiến vào bên trong, cả một rừng cây đầy âm u cùng với cảm giác lạnh lẽo không ngừng bao phủ, càng tiến vào bên trong, Nhất Minh cảm giác được dường như độc khí càng trở nên nồng đậm hơn thì phải.
Loại cảm giác này hắn không quá rõ ràng nhưng huynh muội hai người thì làm sao có thể không nhận ra cho được, dược lực tại bên trong Lục Đan bỗng dưng tăng cao tốc độ tiêu hao thêm một chút, điều này khiến cho hai người cảm giác có chút lo lắng.
Nhưng dù là vậy thì cả ba người cũng không có dừng lại, một đường cẩn thận xuyên vào bên trong.