Chương 347: Liên tiếp vẫn lạc
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến một đám người còn không biết xảy ra chuyện gì, ngay lúc năm người đang kịch liệt chống trả thì bỗng dưng cảm thấy áp lực nhẹ hẳn, trong khoảnh khắc kia khiến cả năm người đều nghi hoặc không hiểu.
Tại giữa màn đêm cùng với sương độc bao phủ như thế này, muốn nhìn rõ tình huống trong lúc hỗn loạn là điều không thể nào, năm người mặc kệ là xảy ra chuyện gì, tính mệnh của bản thân mới là quan trọng.
Giờ khắc này, cả năm người đều đã dốc toàn lực chống trả, áp lực to lớn trước đó đã khiến năm người dường như muốn từ bỏ, nhưng bây giờ tự dưng cảm giác nhẹ nhõm khiến cả năm người càng thêm ra sức.
Mà Linh tộc bên kia ngay khi nhìn thấy một tên đồng bạn bị một đao chém bay, ánh mắt tên nào tên nấy đều kinh ngạc không thôi, thế công bỗng chốc dừng lại một chút.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc dừng lại như thế này, bọn hắn đã nhìn thấy được một bóng người tựa như hắc ảnh cấp tốc vọt tới một tên Linh tộc đồng bạn.
Thần sắc của tên Linh tộc thứ hai bỗng dưng đại biến, con ngươi của hắn co rút lại, vừa muốn thoái lui thân hình nhưng đạo hắc ảnh kia đã đến bên cạnh của hắn.
Trường đao mang theo một cỗ uy áp cực kỳ kinh khủng khiến toàn thân của hắn tê rần cả lên, trong nhất thời cũng không cách nào cử động thân thể, hai mắt trừng lớn nhìn đao quang lướt tới.
Khí tức tử vong tại trong sương độc này tựa như một đầu lệ quỷ, trường đao lướt tới mang theo thanh âm gào thét như hét vào tai của hắn, trong khoảnh khắc đó, hắn liền đã biết được chính mình sẽ chết, sẽ chết!
Toàn thân của hắn rất muốn cử động thoát ly nguyên địa, nhưng dù làm thế nào cũng không thể vận hành linh lực cho được, cứ thế mà trừng lớn đôi mắt nhìn lấy ánh đao xuyên thủng lồng ngực của chính mình.
Oanh một thoáng đâm xuyên vào lồng ngực của tên Linh tộc, huyết nhục tựa như bùn nhão trong nháy mắt liền bị trường đao thấu thể đi vào, sau lưng càng có đại lượng huyết dịch ào ào chảy ra, kèm theo đó chính là tiếng xương nứt vang lên liên hồi, giòn tan vỡ vụn.
Tay trái của Nhất Minh lắc một cái, trường đao mang theo một đạo lực lượng rất là cường đại lập tức mang thân thể của tên Linh tộc vạch ra một đường vết rách, huyết dịch văng tung tóe khắp nơi, hắn ngay lập tức dùng tốc độ cực nhanh thẳng đến tên thứ ba bắn đi.
Thần sắc không một chút biểu tình nào, hắn biết chính mình cần phải hành động thật nhanh, dù cho huyết dịch có bắn lên mặt cũng không khiến cho thần sắc của Nhất Minh làm ra một chút biến hóa nào.
Mùi máu tươi tràn ngập xông thẳng vào mũi càng khiến hắn cảm giác rất là hưng phấn, loại sự tình như thế này hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần, cho nên cũng không có vì một điểm huyết dịch trên người mà làm ra biến hóa.
Xương ngực của tên thứ hai toàn bộ vỡ vụn, trái tim sụp đổ, cả người đều đã bị chém ra một đường vết rách, thân thể lung lay sắp vỡ, tựa như lúc nào cũng có thể phân thành hai nửa đồng dạng, vào giờ khắc này, những tên Linh tộc còn lại mới hoàn toàn tỉnh táo.
Trong mắt của bọn hắn đều tràn ngập vẻ hãi nhiên, tên Linh tộc thứ ba càng là kinh hãi không thôi, bản năng nói cho hắn biết, chính mình cần phải chạy, ngay lập tức phải chạy!
Nhưng theo lấy một trận kình phong đập tới, gió táp đập vào mặt khiến hai mắt của hắn đều nổ đom đóm, thân thể trong sát na liền cứng đờ tại chỗ, con mắt trợn to, bản năng cuối cùng khiến cho hắn giơ lên cánh tay làm ra cử động phòng vệ.
Ánh đao lướt qua, không biết có phải trùng hợp hay không, tiểu long màu đỏ rực cùng lúc đó cũng xoay vòng đi tới, phối hợp cùng với lưỡi đao tựa như đang há ra cái miệng lớn táp tới, uy thế bức người.
Trong nháy mắt, một đao thấu thể xuyên qua, cả người của tên Linh tộc thứ ba đều bị một đao xuyên thẳng, huyết nhục bay đầy trời, máu tươi hòa tan vào sương mờ bên trong, biến mất không thấy.
Toàn bộ điều này phát sinh chỉ trong vài cái hô hấp mà thôi, đều là dùng tốc độ ánh sáng phát sinh chỉ trong nháy mắt, khiến cho tất cả mọi người xung quanh cũng không kịp phản ứng.
Tốc độ của Nhất Minh quá nhanh, Quỳ Hoa Trục Nhật một khi thi triển sẽ tiêu hao một lượng lớn linh lực của hắn, nhưng dù vậy tại trong vùng sương mờ này, linh lực của hắn rất nhanh liền đã được bổ sung trở lại.
Cộng thêm việc hắn ngậm linh thạch trong miệng không ngừng hấp thu, cho nên tiêu hao cũng không có đáng kể.
Tốc độ nhanh cộng thêm xuất thủ quả quyết, giờ phút này theo tên Linh tộc thứ ba ngã xuống, lộ ra một thân ảnh thiếu niên tay cầm trường đao xuất hiện ở phía sau, toàn thân đều dính đầy máu tươi, một đôi mắt băng lãnh đang nhìn chằm chằm một đám Linh tộc ở trước mắt.
Cho dù là có sương mờ che phủ phần lớn tầm nhìn, nhưng bởi vì khoảng cách không xa cho nên hầu hết mọi người ở đây đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bốn phía bắt đầu nổi lên từng đợt đại phong, sương độc xung quanh bắt đầu dao động, thanh âm xung quanh đều nổ tung long trời, chiến đấu tại những nơi khác đều đang tiếp tục diễn ra.
Nhưng tại nơi này, bầu không khí dường như ngưng kết một dạng, ngay cả tiếng tim đập cũng có thể nghe thấy rõ rõ ràng ràng, rất là quỷ dị.
Nhất Minh lắc lắc trường đao một chút, máu tươi từ bên trên đó vẩy ra xung quanh, để lại một lưỡi đao sáng tỏ cùng với một đầu tiểu long đỏ rực không ngừng xoay quanh trên đó.
Bất ngờ xuất hiện một thiếu niên trong vài cái hô hấp liền giết chết ba tên Linh tộc như vậy, người nào người nấy đều rung động không thôi, một bên thì kích động đến hô hấp cũng trở nên gấp rút, một bên thì từ trong ánh mắt kia cảm nhận được khí tức tử vong tràn ngập ở bên trong.
Một bên thì hưng phấn vạn phần, một bên thì lên lòng thoái ý.
Nhìn ra được bốn tên Linh tộc còn lại chuẩn bị lên lòng chạy trốn, một thanh niên tại trong năm người bỗng dưng quát lớn một tiếng.
“Giết!”
Thanh âm vừa phát ra trong nháy mắt liền đã thức tỉnh mọi người, bốn người còn lại nhao nhao phát khởi thế công, từng đạo thuật pháp bay loạn khắp nơi, nhưng dù vậy lại tinh chuẩn phóng thẳng đến bốn tên Linh tộc bên kia.
Bốn tên Linh tộc thật quá sợ hãi, bọn hắn không nghĩ tới tình huống còn đang tốt đẹp, tự dưng trong nháy mắt lại biến thành cái dạng này, nếu nói không sợ thì quả thật là không có khả năng.
Bọn hắn cũng không muốn chịu chết, bốn tên nhanh chóng làm ra phản kích, một tên trong lúc đó nhanh chóng lấy ra một tấm phù cầm ở trên tay, tấm phù vừa xuất hiện liền phát ra quang mang nhàn nhạt.
Tại trong sương mờ cùng với màn đêm thế này, cho dù chỉ là một tia sáng yếu ớt cũng có thể hấp dẫn không ít sự chú ý.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh thầm hô một tiếng “không tốt!”.
Hắn không biết tấm phù kia là thứ đồ gì, nhưng trong khoảnh khắc này liền được địch nhân lấy ra e rằng cũng không phải vật gì tốt, ngăn cản là được rồi.
Một ánh đao quang đỏ rực ngay lập tức phóng thích bay ra, hướng thẳng về phía tên Linh tộc chém tới, tốc độ mặc dù rất nhanh nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ của tên Linh tộc kia, tấm phù trong tay liền bị nắm chặt, lập tức bóp nát.
Tấm phù trên tay ngay khi bị bóp nát một sát na liền tiêu tán không còn, chỉ còn lại những điểm huỳnh quang tiêu tán tại giữa vùng sương mờ bên trong.
Mà trong thời khắc này, ánh đao cũng đồng thời lướt tới.
Bốn tên Linh tộc đang bị năm người đánh không ngóc đầu lên nổi, quân số chênh lệch khiến bọn hắn trong nhất thời cũng không cách nào làm ra ứng đối, hơn nữa bốn tên bọn hắn vừa phản kích còn phải để lại dư lực đề phòng thiếu niên bên cạnh, nào có khả năng không để ý đến.
Dù là như vậy, bốn tên Linh tộc cũng không khá hơn chút nào, một đao bất ngờ bay tới khiến cả đám đều trở nên lúng túng, tên vừa xuất ra tấm phù liền ngay lập tức bị một đao chém thẳng trên người, máu tươi vẩy ra, hét thảm một tiếng.
Nhìn thấy cảnh này, tên thanh niên tại tổ đội bên kia liền chớp lấy thời cơ, toàn lực bộc phát gầm lên một tiếng, đạo đạo công kích tựa như phô thiên cái địa phóng tới.
Cả năm người tựa như vừa cắn thuốc một dạng, cả đám so với một đám chó điên đều không khác bao nhiêu, toàn bộ những nỗi uất ức cùng với phẫn nộ đều bộc phát ra ngoài, đánh cho tới những tên Linh tộc còn lại đều không cách nào chịu nổi, liên tiếp vẫn lạc.
Thanh âm huyết nhục bị từng đạo công kích oanh nổ thành từng mảnh, huyết dịch văng tung tóe khắp nơi, cả một phiến khu vực đều đã tan hoang không còn, ngay cả sương mờ dường như cũng đã giảm bớt một chút, tầm mắt trở nên thông thoáng hơn rất nhiều.
Nhất Minh đứng ở một bên nhìn thấy cảnh này cũng không có biểu hiện cái gì, lẳng lặng quan sát lấy năm người.
Giờ khắc này cả năm người đều thở hồng hộc, cả người đều mềm nhũn ngã xuống đất bên dưới, nhìn bộ dáng dường như tiêu hao rất là nghiêm trọng.
Cũng may là không có ai gặp phải trọng thương, xem ra chỉ cần nghỉ ngơi bổ sung tiêu hao một chút liền sẽ khôi phục trở lại.
Nhìn thấy năm người không sao Nhất Minh cũng không còn quan tâm tới, điều hắn quan tâm chính là trong khoảnh khắc cuối cùng kia, tên Linh tộc bóp nát tấm phù kia là có ý gì.
Nếu đổi lại là chính hắn tại trong hoàn cảnh như vậy, điều có khả năng xảy ra nhất chính là cầu viện a.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Nhất Minh bỗng dưng ngưng lại, thân hình nhanh chóng phóng thẳng lên cao, cẩn thận cảm thụ bốn phía.