Nhục Thân Thành Thánh

Chương 348 - Chiến Chân Nguyên Cảnh

Chương 348: Chiến Chân Nguyên cảnh

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Cẩn thận cảm thụ một chút, khắp nơi đều có chiến đấu nổ ra, nếu như chính mình tại nơi này cảm nhận được sát cơ bao phủ, điều này chứng tỏ là có địch nhân đang hướng về nơi này chạy đến.

Mặc dù sương mờ tại nơi này đã tiêu biến không ít, nhưng độc khí ở xung quanh vẫn còn dày đặc lắm, sương độc tại xung quanh đang bắt đầu bổ sung về nơi này, e rằng không bao lâu nữa thì phiến khu vực này sẽ lại tràn ngập khí độc mà thôi.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh liền hạ thân hình xuống bên dưới, nhanh chóng cáo tri tình hình đối với đám người.

Bây giờ chỉ có một phiến khu vực là không hề xảy ra chiến đấu lan tới gần, đó hẳn là tuyến đường mà tổ đội của hắn đi qua trước đó, bên kia còn có hai vị huynh muội họ Lâm ở bên kia, để nhóm người này qua bên kia tụ họp bảo đoàn, hẳn là không sao.

Nghe như vậy, năm người liền không ngừng đa tạ thiếu niên trước mắt, qua hỏi thăm một phen đám người mới biết được thiếu niên này thế mà là cái tên “Minh Tôn” kia.

Đối với võ giả mà nói, cái tên này tựa như sấm bên tai, không ai không nghe, không ai không biết, nhưng để biết được chân thân thì lại không có bao nhiêu.

Bây giờ gặp được chân thân ở trước mắt khiến cho đám người đều kích động không thôi, hận không thể ngay lập tức liền lĩnh giáo tâm đắc a!

Nhìn thấy đám người kích động như vậy, Nhất Minh chỉ có thể cười khổ khoác tay.

Bọn hắn biết bây giờ cũng không phải lúc làm những điều này, cả đám chỉ đành tiếc hận rời đi nguyên địa, để lại một bóng thiếu niên hiu quạnh đứng ở nơi đó.

Nhìn thấy đám người đi xa, Nhất Minh liền thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt băng lãnh quét mắt nhìn về một bên khu rừng bên trong, thanh âm lạnh lẽo đột nhiên vang lên.

“Ngươi chủ động đi ra, hay là ta giết đi vào?”

Thanh âm này vang lên một sát na, toàn bộ một phiến khu vực tan hoang liền rơi vào tĩnh lặng.

Từng cơn gió dần dần thổi tới, xuyên qua từng cánh rừng cây xa xa liền truyền tới từng trận gào thét, thanh âm tựa như tu la địa ngục, phối hợp với màn đêm lạnh lẽo ẩn chứa từng làn sát cơ, ghê rợn vô cùng.

Sát cơ bao phủ trên người của Nhất Minh càng lúc càng nồng nặc, hắn cảm giác được có vô số côn trùng tại trên da thịt của chính mình không ngừng nhộn nhạo, khiến sắc mặt của hắn càng lúc càng phát ra dữ tợn.

Đôi mắt ẩn chứa sát cơ tràn ngập ở bên trong, cánh tay nắm chặt trường đao bộc phát ra lực lượng kỳ cực kinh người, lạnh lẽo nói.

“Xem ra là ngươi không chịu đi ra.”

“Cũng được, thế thì ta đi vào.” dứt lời, thân hình của Nhất Minh bắn vọt về phía trước, trong nháy mắt liền đã vượt ra khỏi mười trượng xa.

Thân hình của hắn xuyên qua tầng tầng rừng rậm, mỗi một nơi đi qua, toàn bộ độc vật đều bị từng đao chém tan không còn một mảnh.

Nhất Minh mặc dù không biết địch nhân chính xác đang ở nơi nào, nhưng hắn biết rõ sát cơ phát ra từ phương hướng nào cùng tại chỗ nào, chỉ cần có sát cơ nhằm vào chính hắn, bản thân hắn liền có thể cảm nhận rõ ràng.

Mà sát cơ bây giờ đã không phải bình thường sát cơ nữa rồi, loại sát cơ nồng nặc này đã khiến Nhất Minh không cách nào chịu nổi, cảm giác khó chịu khiến thần sắc của hắn đã trở nên dữ tợn.

Không mang tên này chém thành trăm mảnh hắn thề không bỏ qua, chỉ cần là địch nhân của hắn, tuyệt đối không có kẻ có thể sống sót.

Thẳng tới vượt ra gần trăm trượng bên ngoài, Nhất Minh cảm giác được tại một phiến khu vực bên dưới truyền ra sát cơ nồng đậm vô cùng.

Không chút nghĩ ngợi, trong mắt ẩn chứa sát ý giờ khắc này bộc phát đi ra, một mảnh hỏa diễm tràn ngập giữa không trung ầm vang rơi xuống.

Tại trong màn đêm u tối, một mảnh hỏa diễm ngập trời bộc phát đi ra là cỡ nào chói mắt, rất nhiều Chân Nguyên cảnh cường giả ngay lập tức đưa mắt nhìn về phía này, Hổ lão cùng Linh Nhi bên kia cũng không ngoại lệ.

Hai người đều có đối thủ của riêng mình, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc tại giữa một mảng hỏa diễm sáng rực kia, nội tâm của cả hai liền không thể nào bình tĩnh được nữa.

Hổ lão thì không còn cách nào, hắn có thể cầm chân tên Linh tộc này, nhưng muốn thoát thân đi ra quả thật là có chút độ khó, nếu không trả giá e rằng không cách nào thoát thân ra được.

Linh Nhi mặc dù áp chế cảnh giới, nhưng khi nhìn thấy thiếu niên kia bộc phát ra lực lượng kinh khủng như vậy, nàng làm sao không biết thiếu niên kia đây là gặp phải cường địch rồi.

Mà trong một cái hô hấp tiếp theo, diễn biến từ phương xa kia đã cầm chắc suy đoán của nàng.

Đối diện với cỗ lực lượng như thế này, một tên Linh tộc liền lộ ra một nụ cười quái dị.

“Khà khà, thế mà cũng có thể tìm ra ta, ngươi đúng thật là không bình thường a.” nương theo thanh âm phát ra, một cái chưởng lực to đùng từ bên dưới cấp tốc phóng lên tận trời.

Chưởng lực cùng với một đao của Nhất Minh va chạm cùng một chỗ, phát ra một trận ba động cực kỳ kinh người, cuồng bạo khí lãng quét sạch bốn phương tám hướng.

Vài cái hô hấp trôi qua, bùi mù tán đi, tên Linh tộc ở bên dưới dần dần phi thân lên cao đứng tại đối diện cách Nhất Minh không xa, ánh mắt dò xét.

Nhất là lúc hắn nhận được âm phù cấp báo hắn còn không biết xảy ra chuyện gì, bởi vì trong cảm giác của hắn hoàn toàn không có bất kỳ một cỗ lực lượng nào hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù võ giả cả, hay nói cách khác là hắn không cảm nhận được Chân Nguyên ba động.

Nhưng khi tới gần phụ cận quan sát một chút, một phiến khu vực mặc dù đã bị tàn phá không còn, nhưng khí tức kia hẳn là không có vượt qua võ giả mới đúng.

Dưới tình huống hơn hẳn về số lượng thì Linh tộc bọn hắn không có khả năng toàn quân bị diệt cho được, cho dù đánh chết hắn cũng không cách nào tin vào trong mắt của mình, toàn bộ cả một tiểu đội Linh tộc bảy tên thế mà không còn?

Sắc mặt của hắn có chút khó coi, hắn không thể không thừa nhận, chính mình vừa rồi phán đoán có chút sai lầm, hoàn toàn sai lầm.

Một đao vừa rồi đã hoàn toàn không phải võ giả có thể so sánh cho được, nếu như bỏ tên thiếu niên trước mắt này chạy long nhong trong khu rừng, e rằng sẽ có không ít Linh tộc tao ngộ phải tình trạng tương tự, hắn tuyệt đối không thể để điều này xảy ra.

“Bí pháp sao?” trong miệng của tên Linh tộc lẩm bẩm một tiếng, tên thiếu niên này chắc hẳn là dùng một loại bí pháp nào đó có thể che giấu tu vi, nếu không thì đánh chết hắn cũng không tin tên này lại là võ giả a!

Trong cảm giác của hắn, tên thiếu niên này đích thật là không hề có chân nguyên ba động, một chút xíu cũng không hề có, nhưng lực lượng phát ra lại hoàn toàn có thể so với Chân Nguyên cảnh, đây là điều mà hắn hoàn toàn không hiểu.

Mặc kệ như thế nào, hắn cũng không thể để tên thiếu niên này rời đi, bằng thực lực của bản thân muốn cầm xuống tên thiếu niên này hẳn là không thành vấn đề, cho nên cũng không cần lo lắng.

Ngay lúc tên Linh tộc này đang đánh giá Nhất Minh, thì hắn cũng đang đánh giá ngược lại.

Tên Linh tộc này có ngoại hình như một trung niên, trên thân tản mác ra khí tức cay nghiệt mà âm lãnh, khiến cho bầu không khí nơi này trầm xuống thấy rõ, cảm giác rất là ghê rợn.

Không thể không nói, một đao dường như bộc phát toàn lực trong thập tam mạch của chính mình cùng với đao hồn gia trì, thế mà không cách nào đối với tên Linh tộc trước mắt làm ra nửa điểm tổn hại nào.

Hắn tự nhận tu vi của chính mình mặc dù chưa thể so với chân nguyên cảnh, nhưng có đao hồn gia trì chí ít cũng nên gây chút ảnh hưởng chứ a.

Nhìn bộ dáng kia, xem ra là không hề thụ nửa điểm tổn thương nào, tên này thật mạnh!

“Đây là gặp phải cường địch rồi, chẳng trách sát cơ nhằm vào chính mình lại cường đại như thế.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng.

Hắn rất muốn quay người rời đi, nhưng nhìn bộ dáng kia xem ra là không buông tha chính mình rồi.

Nhưng dù là như vậy, tại trong hoàn cảnh có độc khí không ngừng được “giọt tí tách” chuyển hóa thành năng lượng bổ sung đi vào như thế này, Nhất Minh đối với địch nhân trước mắt cũng không có e ngại.

Toàn thân đều đang truyền tới cảm giác khó chịu đến cực điểm, hắn cũng không có khả năng đứng tại chỗ nói nhảm quá nhiều, sắc mặt của hắn vô cùng dữ tợn nắm chặt trường đao xông về phía trước, khí tức toàn thân ầm vang bộc phát, hướng lấy tên Linh tộc trước mắt cầm đao giết tới.

Trong chốc lát, từng tràn ba động cực kỳ kinh khủng bạo phát đi ra, chân nguyên cảnh khí tức hiển lộ không thể nghi ngờ, khí tức này hiển nhiên chính là từ Linh tộc bên kia phát ra.

Mà đối thủ của hắn không ai khác chính là một thiếu niên tay cầm trường đao có tiểu long đỏ rực không ngừng xoay quanh, khí huyết lực lượng hóa thành chiến y bao bọc toàn thân, từng đao đều mang theo uy áp cực kỳ khủng bố đánh tới, không hề thua kém một chút nào.

Nhất thời, lại thêm một trận chiến giữa chân nguyên cảnh lần nữa nổ ra, xung quanh đều bốc lên trận trận bụi mù, tiếng nổ long trời vang vọng khắp nơi, dồn dập không ngớt.

Càng đánh, tên Linh tộc càng phát ra hứng thú vô cùng nồng đậm, tên thiếu niên này không có chân nguyên trong người thế mà lại có thể cùng với chính mình đánh nhau có đến có về, đây là lực lượng gì?

Hắn có thể cảm nhận được, mỗi khi chưởng lực của chính mình đánh trúng vào trên người của thiếu niên này một sát na, có một bộ phận bị chiến y triệt tiêu hoàn toàn.

Hắn có thể cảm nhận được, chiến y này chính là do khí huyết ngưng tụ mà thành, lực lượng so với mình phải yếu kém rất nhiều, thông thường mà nói, hẳn là còn có một bộ phận lực lượng xuyên vào bên trong mới đúng.

Nhưng thực tế lại nói cho hắn biết, một bộ phận lực lượng còn lại kia liền biến mất không thấy, nó tựa giọt nước vào biển một dạng, đột nhiên tan biến, rất là kỳ lạ.

Đối với cách nhìn của hắn chính là như vậy, nhưng Nhất Minh cảm thụ lại hoàn toàn không giống.

Hắn mặc dù có thể mang trường đao chém tan phần lớn công kích phóng tới, xét về phương diện tấn công, thực lực của hắn có thể so với chân nguyên cảnh cường giả cũng không hề kém cạnh.

Nhưng còn phương diện phòng ngự mà nói, có lẽ là do tu vi có sự chênh lệch, cho nên hắn cũng không cách nào ngăn cản toàn bộ công kích phát tới cho được, chính vì điều này mà thân thể cũng tiếp nhận một bộ phận công kích đi vào.

Cỗ lực lượng này hoàn toàn vượt ra khả năng chống đỡ của hắn, dù cho chiến giáp trên thân có thể giảm bớt áp lực, thân thể của hắn vẫn cảm nhận được đau đớn đập tới, khiến toàn thân của hắn đau nhức không thôi.

Rất may là cỗ lực lượng này đã bị ma diệt phần lớn, mà lại thân thể của hắn cũng đã được rèn luyện không kém, cho nên mới có thể miễn cưỡng ngạnh kháng.

Lực lượng còn lại đánh trên thân thể của hắn cũng không có gây ra trọng thương, nhưng dù sao thì cũng khiến hắn cảm nhận được đau nhức kịch liệt, từng khỏa xương cốt đang không ngừng vang lên từng tiếng rung động, rất là miễn cưỡng.

“Tình hình này nếu tiếp tục kéo dài xuống dưới, chính mình e rằng phải bỏ mạng dưới tay tên này mất, quả nhiên là vẫn chưa đủ mạnh a!”

Bình Luận (0)
Comment