Nhục Thân Thành Thánh

Chương 357 - Ta, Còn Sống!

Chương 357: Ta, còn sống!

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Một thương lấy thế sét lôi đình rơi xuống, giờ phút này tại một tiếng oanh kích mãnh liệt vang lên, mặt đất đã không còn trọn vẹn, bị một thương này oanh thành lỗ thủng.

Đại lượng độc khí nhao nhao tứ tán, phảng phất mở ra một cái lỗ hổng cho bạch thương xuyên qua.

Trong lúc nhất thời, độc khí tựa như gặp được khắc tinh đồng dạng, nơi trường thương bay qua, hoàn toàn không còn sót lại một chút độc khí nào.

Mà trong lúc độc khí bỗng dưng tan rã trong nháy mắt này, từ phía xa xa, thanh niên nhìn thấy một thương của mình đã xuyên qua lồng ngực của tên Linh tộc kia, khóe miệng của hắn giương lên một vệt nụ cười, đôi mắt lờ mờ suy yếu, hô hấp cũng bắt đầu chậm dần, thân thể vô lực ngã về phía trước.

Tại trong khoảnh khắc này, thanh âm đã hoàn toàn im ắng, chỉ còn thanh âm của bụi mù xốc lên bốn phía, từng cái cây vỡ nát thành từng mảnh vụn rơi xuống, vang lên từng tiếng xào xạc.

Thanh âm chỉ dừng lại trong chốc lát liền đã vang lên một tiếng động từ xa xa truyền tới, từng thanh âm ba động rất là kịch liệt, nhưng thanh âm lại rất nhỏ, có lẽ là do những cường giả tại nơi khác đang giao chiến với Linh tộc đi.

Thiên lôi nổ vang!

Oanh từng tiếng ùng ùng, quanh quẩn thiên địa, ở phía trên từng đám hắc lục đám mây chậm rãi chuyển động, tràn đầy nặng nề, phảng phất như có từng đầu hung thú giấu ở bên trong, đang không ngừng mà oanh kích lẫn nhau.

Khi thì có sấm rền, khi thì có từng tiếng vang liên hồi, từng đạo thiểm điện vạch phá trời cao, tại giữa đêm tối không ngừng lóe lên, nhìn thấy mà giật mình.

Bầu trời tựa như cũng vì khoảnh khắc này mà đồng cảm bi thương, ra sức mang theo từng giọt nước mưa không ngừng tuôn xuống đại địa bên dưới, phảng phất như nói cho mọi sinh linh bên dưới biết rằng, nó cũng rất là đau khổ.

Sáng sớm, nước mưa lớn hơn.

Thái Dương hoàn toàn bị hắc lục vân che phủ, giống như có một bàn tay khổng lồ đang che phủ nhân gian, không muốn cho sinh linh bên dưới bất kỳ một đường sinh cơ nào, đoạn tuyệt hết thảy.

Gió ở bên ngoài cũng trở nên càng lớn hơn rất nhiều, đại phong xuyên qua từng cánh rừng phảng phất như là từng tiếng gào thét của u linh, tiếng gầm truyền khắp bốn phương tám hướng, tựa hồ đang cùng với lôi đình tại thương khung tranh phong, quanh quẩn khắp nơi, thật lâu không tiêu tán.

Màn mưa bên trong khu rừng giống như một cái màn che, che phủ ánh mắt, khiến cho cảnh vật xung quanh cũng trở nên mơ hồ, sương mờ càng trở nên dày đặc, cảm giác âm u và lạnh lẽo càng hiện rõ ở trước mắt.

Từng hạt mưa xuyên qua tầng tầng hắc lục vân rơi xuống, lại tiếp tục xuyên len lỏi qua từng cái cây chiếc lá, truyền ra từng tiếng cạch cạch cạch tiếng vang, tựa hồ sứ mệnh của nó vẫn chưa có hoàn thành, không cam lòng bị ngăn cản, bản thân tiếp tục thuận theo tự nhiên đi đến biên giới của chiếc lá, hóa thành từng làn nước băng lãnh, chảy xuống.

Tại trong sáng sớm không chút ánh sáng này, từng giọt mưa trở nên nặng trĩu, chỉ cảm giác được ẩm ướt cùng với lạnh lẽo truyền tới, bọn nó một lần nữa hội tụ tại một thanh trường thương, bắt đầu mang huyết tinh gột rửa, thấm vào mặt đất bên trong.

Huyết tinh có thể rửa sạch, nhưng bản chất cay nghiệt cùng tà ác của khu rừng này, vẫn còn ở đó, mãi không tiêu tan.

Cơn mưa tầm tã, mang toàn bộ huyết tinh chìm sâu vào lòng đất, phảng phất từng dòng sinh cơ cứ thế mà bị tẩy sạch hết thảy, không còn dấu vết.

“Soàn soạt!”

Một tiếng động thanh thúy vang lên, cùng lúc đó, thương khung bên trên truyền đến một trận nổ vang long trời, từng tia lôi điện lóe lên rồi biến mất, kết hợp với màn mưa dày đặc rơi xuống, chỉ có thể thấy lờ mờ một cái bàn tay từ bên dưới lòng đất giơ lên, tối đen mà âm lãnh.

Bàn tay bắt đầu bấu víu vào mặt đất bên trên, giường như đang có một thứ gì đó từ bên dưới chuẩn bị chui lên.

Tại giữa phiến khu vực tan hoang và sơ xác này, mặt đất ướt đẫm một mảnh, chỉ còn lại mùi máu tươi không ngừng quanh quẩn, cảm giác âm u đầy tử khí bao phủ khắp nơi, dường như chỉ có thứ tại bên dưới mặt đất này, là còn động đậy.

Đại phong thổi tới, truyền đến từng tiếng gào rú rất là ghê rợn, mà theo tiếng mưa càng lúc càng lớn, thanh âm tại bên dưới mặt đất lại càng trở nên nhỏ bé vô cùng.

Mặt đất bên dưới bắt đầu tách ra một đầu lỗ hổng, một cánh tay từ bên dưới bắt đầu nâng thân hình lên trên, toàn thân đều đen thui một mảnh, từng giọt mưa rơi vào bên trên bóng đen, bắt đầu gột rửa.

Mà trong một sát na này, từng tiếng hô hấp kịch liệt bắt đầu vang lên, bóng đen nằm ngửa tại trên mặt đất, bắt đầu hít lấy từng luồng sinh cơ.

Mặc dù “sinh cơ” này cảm giác có chút khó chịu, nhưng sau khi tiến nhập thân thể lại cho hắn một loại cảm giác thoải mái lạ thường, hai mắt của hắn tràn đầy ý cười nhìn lên thương khung bên trên, tựa như đang nghĩ tới một chuyện vui vẻ nào đó.

Một đạo thiên lôi nổ vang trên không, truyền ra một chút tia sáng yếu ớt màu xanh thẳm, làn mưa rơi xuống, có thể nhìn thấy được gương mặt này chính là của một thiếu niên, quần áo tàn phá, tràn đầy dơ bẩn, dù là vậy, trên ánh mắt kia vẫn không che giấu được niềm vui trong lòng.

“Ta, còn sống!” Nhất Minh âm thầm nỉ non, thanh âm của hắn khàn khàn mà vô lực, cổ họng đã khô quắc, rất lâu rồi miệng của hắn không có mở ra, bây giờ lại có từng giọt mưa rơi xuống, hắn lập tức mở miệng, mặc cho “nước mưa” rơi vào bên trong thân thể của mình.

Nhất Minh híp mắt, không nhúc nhích, cảm giác lạnh lẽo thấu xương theo bốn phương tám hướng xuyên thấu qua quần áo cũ nát, lan khắp toàn thân, dần dần mang đi nhiệt độ trong người của hắn.

Cho dù nước mưa có rơi trên mặt, ánh mắt của hắn cũng không nháy một cái, bản thân cứ nhìn vào thiên không bên trên, cái miệng vẫn mở to điên cuồng thôn phệ “nước mưa”, bản thân từ từ vận chuyển linh lực, hấp thu luyện hóa.

Đây vốn không phải là “nước mưa” bình thường, mỗi một giọt đều ẩn chứa năng lượng kịch độc rất là khổng lồ, nếu đổi lại một tu sĩ khác tại nơi này, cho dù có Lục Đan hỗ trợ, e rằng cũng không cách nào duy trì nổi hai canh giờ.

Nồng độ độc khí vào lúc này đã tăng đến một cái tình trạng vô cùng khủng bố, nếu không phải trong cơ thể hắn có thể luyện hóa những thứ này, hắn e rằng đã không cách nào còn sống trở ra.

Qua một hồi, bản thân vẫn nằm tại nguyên địa, cái miệng của Nhất Minh bắt đầu khép lại, hai mắt khép hờ, lẳng lặng lâm vào trầm tư.

Bản thân không ngừng nhớ lại từng cái quyết định của chính mình trước kia, lúc đó nếu mình không nôn nóng hành động, lúc đó nếu mình dò xét kỹ càng hơn một chút, không hành động lỗ mãng, e rằng bản thân sẽ không rơi vào kết cục như thế này.

Cũng may là lần này không sao, nếu như còn có lần sau, chính mình e rằng không có gặp may mắn như vậy.

“Đây cũng có thể coi như một bài học cho chính mình, về sau mỗi lần hành động, phải cẩn thận thêm mới được.” Nhất Minh âm thầm suy nghĩ, bắt đầu mở ra hai mắt, đánh giá chung quanh.

Trời mưa như trút nước, sương độc bao phủ xung quanh khiến cả một phiến khu vực đều lâm vào hắc ám, chỉ có thể dựa vào từng đạo lôi điện ở trên thương khung mà nhận rõ mọi vật.

Ánh sáng yếu ớt không ngừng lóe lên rồi biến mất, hắn kéo theo thân thể mệt mỏi bắt đầu ngồi dậy, bản thân lấy từ trong ngực ra một cái túi trữ vật, một khối linh thạch được hắn xuất ra, ném vào trong miệng ngậm lấy.

Mặc dù hắn có thể thoải mái luyện hóa độc khí ở xung quanh hình thành linh lực cho chính mình dùng, nhưng dù sao thì đây cũng là kịch độc, hắn cảm giác chính mình luyện hóa linh khí vẫn là dễ chịu hơn là độc khí ở xung quanh.

Đến thời điểm bây giờ, hắn cũng không biết “giọt tí tách” tại trong cơ thể của mình lại là thứ gì, theo như cảm nhận của hắn, cái đồ chơi này dường như có thể giúp bản thân chuyển hóa năng lượng thành linh lực.

Cơ bản chính là như vậy, chỉ cần là năng lượng hắn đều có thể hấp thu luyện hóa rất là dễ dàng, mà lại, hắn cảm nhận được loại linh lực mà “giọt tí tách” chuyển hóa có chút không bình thường.

Trước kia hắn đã từng dùng loại linh lực này để bài trừ chất độc bên trong cơ thể của người khác, ngay cả Mộng Nguyệt đại nhân cũng nói linh lực của hắn rất không bình thường, nó tinh thuần đến cực điểm, không hề có một chút tạp chất nào.

Điều này khiến Nhất Minh rất là hiếu kỳ, không biết “giọt tí tách” này còn có công dụng nào nữa hay không, trước mắt hắn chỉ cảm nhận được bấy nhiêu đó.

Cảm nhận được linh khí từ bên trong linh thạch truyền vào bên trong cơ thể, “giọt tí tách” rơi xuống, từng dòng linh lực bắt đầu xuyên qua từng khỏa kinh mạch, cất trữ ở bên trong.

Cảm nhận được bên trong thân thể tràn đầy năng lượng, Nhất Minh lộ ra một vệt mỉm cười.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng nổ oanh vang lên, một tia sáng lờ mờ bắt đầu lóe lên, một tia sáng yếu ớt từ cách đó không xa chiếu vào trong mắt của hắn, hai mắt của Nhất Minh bắt đầu ngưng lại, thân thể chậm rãi đứng dậy, từ từ bước về phía trước.

Kéo theo thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn bước đi, bước chân của hắn có chút không vững, mặt đất bên dưới cũng không có bằng phẳng, lồi lõm khắp nơi, nhiều lần khiến thân thể của hắn suýt chút té ngã.

Bản thân thôi thúc linh lực trong người, nhưng bởi vì tổn thương trước đó quá nặng, ảnh hưởng đến quá trình vận chuyển linh lực của hắn, khiến cho bản thân của hắn không cách nào ngự không lên cao cho được.

Cơ thể truyền tới từng cảm giác nhức nhói, xương cốt cũng theo đó vang lên từng tiếng, sắc mặt của Nhất Minh bắt đầu nhăn lại một chút, thân thể cũng không có dừng lại, miễn cưỡng phi hành một đoạn về phía trước.

Cảm nhận được xung quanh truyền tới mùi máu tươi vô cùng nồng đậm, cả khu vực đều tàn phá hết thảy, tựa như nơi này vừa trải qua một trận ác chiến đồng dạng.

Nương theo tia sáng yếu ớt mà bay về phía trước, một cảnh tượng thiết huyết truyền vào trong mắt của hắn, nhìn lấy một màn này, ánh mắt của Nhất Minh có chút ngưng lại, tỉ mỉ nhớ lại một chút, dường như chính mình đã nhìn thấy thanh binh khí này ở đâu rồi thì phải.

Bình Luận (0)
Comment