Nhục Thân Thành Thánh

Chương 358 - Nhân Và Quả

Chương 358: Nhân và quả

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Nhìn cảnh tượng trước mắt, một thanh trường thương xuyên thấu thân thể của một tên Linh tộc cắm sâu trên đất, hai mắt của tên Linh tộc này đến khi chết còn không che giấu được vẻ hoảng sợ trong đó, dường như khoảnh khắc cuối cùng kia, hắn cảm nhận được một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

Theo từng đạo thiểm điện tại thương khung rền vang, một chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua tầng tầng sương độc, truyền xuống bên dưới, hiện rõ ra làn da của tên Linh tộc này đã trắng bệch một mảnh.

Bàn tay của Nhất Minh chậm rãi nắm lấy thân thương đen nhánh, một loại xúc cảm vô cùng mãnh liệt cấp tốc truyền tới, hắn nhanh chóng giữ vững tâm thần, ánh mắt khẽ nhíu, bản thân cẩn thận đánh giá thanh thương này.

Cảm giác băng lãnh từ trên thân thương phát ra, nó tựa như có linh tính một dạng, không hiểu sao, Nhất Minh có thể cảm nhận được thanh thương này đang phát ra tiếng khóc, khiến tâm tình của hắn bỗng nhiên trầm xuống theo.

Từng tiếng thút thít không ngừng vang vọng bên tai, Nhất Minh quay mặt nhìn xung quanh một chút, tỉ mỉ xem xét không phải là do bên ngoài phát ra, hắn lập tức nhìn về thanh trường thương trong tay, ẩn ẩn có chút suy đoán.

Bàn tay của Nhất Minh ngay lập tức dùng lực, trường thương lập tức từ trong người của tên Linh tộc rút ra, không có máu tươi vẫy ra, thân thể của tên Linh tộc cũng bắt đầu ngã rạp xuống mặt đất bên dưới, tóe lên một chút nước bùn.

Hắn cũng không có đi quan tâm tới thi thể của tên Linh tộc này, bản thân nắm chặt trường thương trong tay, dường như muốn từ bên trong thanh trường thương này nghe ra một chút gì đó.

Không biết có phải là do bản thân hắn cũng là một binh tu hay không, bản thân cầm trường thương trên tay, trong cảm giác của hắn, trường thương cho hắn một loại cảm giác rất là mềm mại, nhưng cũng thật là sắc bén.

Dụng tâm cảm thụ, tất cả mọi tiếng động từ phương xa truyền ra cũng không cách nào đánh gãy được sự tập trung của hắn, tất cả thanh âm ở xung quanh dường như lắng lại, bản thân hắn tựa như bước vào một thế giới tràn ngập trắng xóa, không hề có bất kỳ thứ gì, toàn bộ đều là hư vô.

Hắn ẩn ẩn nghe được từng tiếng thút thít quanh quẩn đâu đây, nhưng cho dù hắn có tìm kiếm như thế nào, nơi này vẫn không hề có bất kỳ một thứ gì.

“Ai ở đó?” thanh âm của Nhất Minh vang lên dò hỏi, hắn không ngừng nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không hề có bất kỳ một bóng người nào, nhưng lại có thanh âm phát ra, điều này khiến nội tâm của hắn có chút nghi hoặc.

Tại trong thế giới yên tĩnh này, tiếng thút thít càng phát ra rõ ràng.

Phảng phất như có một nữ tử mất đi người thân, thanh âm cứ quanh quẩn trong không gian.

Mà giờ khắc này, phía trước lại càng có một trận sương mù màu trắng lờ mờ xuất hiện, nếu không phải ánh mắt của hắn tinh tường một chút, e rằng muốn nhận thấy biến hóa này cũng là không thể nào.

Ngay khi nhìn lấy có một trận bạch sắc sương mù lan tràn ra, bao phủ hết thảy vào bên trong, thân thể của Nhất Minh có chút ý động, ngay lập tức lui về phía sau, hòng né tránh đoàn sương mù này.

Hắn không biết đây là thứ gì, tốt nhất vẫn là né tránh một chút cho thỏa đáng.

Thanh âm thút thít vẫn không ngừng phiêu đãng, rơi vào trong tai của Nhất Minh càng lúc càng gần, khiến cho cả người của hắn đều cảm nhận được tâm tình bi thương trong đó.

Hắn nhịn không được mà nhớ lại khoảnh khắc ly biệt mẫu thân, tựa như đặt mình trở lại vào khoảnh khắc lúc đó đồng dạng.

Liền xem như với tu vi hiện tại của hắn, trong bất tri bất giác lại rơi vào trong mộng cảnh lúc nào không hay.

Nhìn thấy tràn cảnh quen thuộc hiện lên, thương khung truyền đến từng trận ba động cực kỳ mãnh liệt, trước mặt chính là mẫu thân mà hắn luôn ngày nhớ đêm mong, muốn gặp lại một lần.

Trái tim của hắn vào lúc này kịch liệt gia tốc đi lên, hắn rất muốn chìm đắm vào trong mộng cảnh này, nhưng thực tế lại nói cho hắn biết, đây không phải là sự thật.

Tâm thần của Nhất Minh vào lúc này vang lên từng trận oanh minh, hắn ngay lập tức cắn nát đầu lưỡi, cảm giác nhức nhói xông thẳng lên đầu, khiến tâm thần của hắn bừng tỉnh trở lại, bên trong càng là phát ra một cỗ ý chí cực kỳ lăng lệ, dường như muốn mang toàn bộ nơi này chém thành muôn mảnh.

Hắn nhớ rõ, chính mình vốn dĩ còn tại bên trong Độc Lâm, chính mình còn đang cảm nhận thanh trường thương kia, bất tri bất giác lại lâm vào mộng cảnh, đây là tình hình thế nào?

Cảm nhận được một cỗ đao ý vô cùng mãnh liệt từ trên người của thiếu niên phát ra, thanh âm thút thít bỗng dưng không còn, từ bên trong bạch sắc sương mờ kia, một cái bóng hình uyển chuyển bỗng nhiên hiện lên, mảnh mai mà mờ ảo.

Lấy tay lau đi khóe miệng chảy ra máu tươi, ánh mắt của Nhất Minh bắt đầu chăm chú, hắn không muốn vì sự lỗ mãng của bản thân mà phải trả giá thêm một lần nữa, cho nên bây giờ, hắn rất cẩn thận.

“Ngươi là ai?” Nhất Minh mở miệng hỏi lại lần nữa, thân hình của hắn bắt đầu chùn xuống, lần này thanh âm của hắn có mang theo một chút sát ý, hắn không biết vì sao chính mình lại rơi vào mộng cảnh, nhưng hắn có thể xác định rằng, bóng người phía trước nhất định thoát không khỏi liên quan.

Cảm nhận được sát ý từ trên người thiếu niên phát ra, hơn nữa, bên trên còn phát ra một cỗ ý chí rất là nồng đậm, điều này khiến bóng hình bên trong bạch sắc sương mờ có chút ý động.

Nhất Minh nhìn chằm chằm bóng hình tại bên trong sương mờ hồi lâu, vẫn không nghe thấy bất kỳ điều gì đáp lại, bóng hình vẫn tại nơi đó vẫn không nhúc nhích, cũng không có hiển lộ chân thân, điều này khiến lông mày của hắn có chút nhíu lại.

“Ngươi nếu đã không muốn trả lời, vậy thì ta rời đi đây.” Nhất Minh nói ra câu này về sau, bản thân liền thu hồi khí thế trên người, thân hình chậm rãi thoái lui về phía sau, trong quá trình này, ánh mắt của hắn vẫn không hề rời khỏi bóng hình dù là một chút.

Thẳng đến khi hắn chuẩn bị thoái lui ra khỏi vùng không gian này, một thanh âm mới tại bên trong tâm thần của hắn vang lên!

“Cứu!”

Mà trong khoảnh khắc này, Nhất Minh đứng tại bên trong Độc Lâm bắt đầu mở mắt ra.

Ngay lập tức trong đầu của hắn truyền tới cảm giác nhức nhói không thôi, bản thân vứt bỏ trường thương xuống dưới đất, vang lên một đạo thanh âm thanh thúy của binh khí, một tay ôm đầu, bên trong hai mắt có từng sợi tơ máu bắt đầu nổi lên, cả người ngã quỵ xuống đất dường như muốn ngất đi đồng dạng.

Trong miệng càng là phát ra từng tiếng gầm nhẹ, cả người đều co rút lại, giữ chặt lấy đầu của mình.

Hắn thấy được, hắn thấy được từng đoạn ký ức mơ hồ xuất hiện trong đầu của hắn.

Một thanh niên với trường thương trong tay một mình xông trận chém giết Linh tộc, bản thân càng là một mình chạy trốn, thẳng đến khoảnh khắc cuối cùng, hắn tung ra một thương, bên trong càng là ẩn chứa lực lượng hủy diệt hết thảy.

Một thương này, vang lên một tiếng nổ cực kỳ to lớn, cũng chính vì điều này mà chính mình mới từ trong giấc ngủ bừng tỉnh trở lại.

Nhất Minh ôm đầu thở dốc, cảm giác nhức nhói dần dần hòa hoãn trở lại, ánh mắt của hắn cũng từ từ dịu đi, ký ức xung kích khiến tâm thần của hắn chịu áp lực cực lớn, điều này khiến hắn trong nhất thời không cách nào ngồi dậy cho được.

Cảm giác lạnh lẽo cùng hắc ám lại đập vào trong người, từng giọt mưa rơi trên thân thể khiến toàn thân của hắn cảm nhận được da thịt của mình có chút rục rịch, mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, cho dù là cơn mưa có lớn như thế nào cũng không hề gột rửa được loại mùi máu tươi này.

Nhìn lấy trường thương nằm dưới đất, bàn tay chậm rãi nắm chặt trường thương trong tay, ánh mắt nhìn trên thanh trường thương màu đen, trong miệng của Nhất Minh bắt đầu thì thào.

“Cứu?”

Mới đầu hắn còn không nhớ rõ được trường thương này là của ai, nhưng theo ký ức vừa rồi, hắn biết được chủ nhân của thanh thương này là ai, bản thân của hắn chậm rãi đứng dậy, thân thể có chút lảo đảo.

Trường thương trong tay nắm chặt, ánh mắt nhìn về một phương hướng, thì thào nói: “Ta không biết chủ nhân của ngươi có còn sống hay không, nếu như hắn còn sống, ta nhất định sẽ không để hắn chết đi.”

Nghe được lời này, trường thương trong tay bỗng nhiên rung động một chút, dường như muốn đáp lại lời của Nhất Minh.

Cảm nhận được điều này, khóe miệng của Nhất Minh lộ ra một vệt mỉm cười.

“Chủ nhân của ngươi đúng thật là một anh hùng, nếu như hắn biết được ngươi lo lắng như vậy, hắn hẳn là không có nỡ lòng nào bỏ ngươi mà đi đâu.”

Nhất Minh bắt đầu bình tâm trở lại, bản thân bắt đầu thúc dục lực lượng trong người hướng về một phương hướng bay đi.

Mặc dù thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng ngự không trong một khoảng cách ngắn vẫn là không thành vấn đề.

Bản thân xuyên qua từng đống đổ nát, tại trên con đường này, Nhất Minh còn cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng sắc bén vẫn còn để lại, một thương này so với đao hồn của hắn quả thật là không có xê xích bao nhiêu.

Điều này khiến hắn đối với thanh niên kia càng phát ra hứng thú, hy vọng là hắn vẫn còn sống đi, nếu như hắn chết, Nhân tộc tương lai ắt hẳn sẽ mất đi một vị cường giả đỉnh cao.

Nhất Minh không biết chính mình hoạt động tại trong thế giới này có ảnh hưởng gì tới tương lai hay không, nhưng cho dù thế nào, hắn vẫn là làm những điều có thể trong phạm vi năng lực của chính mình.

Cho dù không biết hành động của mình tại thế giới này có cải biến tương lai hay không, điều này cũng không quan trọng, chỉ cần ta cảm thấy phù hợp, chính là phù hợp, không cần bất kỳ lý do nào cả.

Bất kỳ một hành động nhỏ nào của ta làm ra, cũng đều gieo một nhân và một quả, đã gieo nhân thì ắt sẽ có quả, đó là một trong những quy tắc của thế giới này, không cách nào tránh khỏi.

Có thể nói rằng, nếu như một thương kia không tác động đến gần chỗ của ta, ta cũng chẳng thức tỉnh, và ta cũng không biết rằng ngươi đang bị trọng thương sắp chết.

Đây cũng chính là nhân và quả, nó có thể là một sự trùng hợp, nhưng tại sâu bên trong cõi u minh kia, hành động tung ra một thương cuối cùng đã chính thức gieo xuống hạt giống sinh mệnh.

“Ta không biết trong quá khứ ngươi có thể sống được hay không, nhưng hiện tại, nếu ngươi vẫn chưa chết, ta nhất định sẽ cứu sống ngươi.” Nhất Minh thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía, tìm kiếm thân ảnh thanh niên tại phụ cận.

Bình Luận (0)
Comment