Nhục Thân Thành Thánh

Chương 371 - Ta Không Đồng Ý

Chương 371: Ta không đồng ý

Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân

Bản thân vừa mới xông phá thập tứ mạch, lực lượng trong người càng là tăng lên một cấp độ mới, mặc dù không phải là tăng lên đại cảnh giới, nhưng linh lực trong người đã hoàn toàn không giống như trước, ngay cả thân thể cũng biến cường hơn không ít.

Nắm chặt trường thương trong tay, linh lực trong người ầm vang bộc phát.

Nước mưa ở xung quanh lập tức rung động, nhao nhao né tránh, trường thương mang theo lực lượng cực kỳ kinh người, trực tiếp nghênh chiến thuật pháp bay tới.

Thanh âm nổ tung không ngừng vang vọng ở không trung, mỗi đạo thuật pháp đánh tới đều bị trường thương quét tan không còn.

Tên Linh tộc hoàn toàn không hiểu được, theo cảm nhận của hắn, tên thiếu niên này còn chưa ngưng luyện ra nguyên dịch a.

Một tên võ giả lại có thể chém tan công kích của mình, đây là tình huống như thế nào?

Hắn hoàn toàn không hiểu, càng không muốn hiểu, bởi vì giờ khắc này, trong tầm mắt của hắn, tên thiếu niên kia đang liên tục hướng về phía hắn lao tới, hoàn toàn không hề để những đạo công kích của chính mình vào trong mắt.

Từng đạo công kích đánh vào trên người của Nhất Minh, đều bị huyết sắc chiến y ngăn chặn trở lại, chỉ có một phần lực lượng là xuyên vào bên trong, loại cảm giác này vẫn tốt hơn khi đối đầu với Chân Nguyên cảnh rất nhiều, hắn cũng không cảm nhận được một chút áp lực nào.

Thân hình hóa thành một đạo hồng quang phá không bay tới, trường thương trên tay bộc phát ra lực lượng sắc bén mang toàn bộ công kích chém tan không còn, ánh mắt nhìn về phía tên Linh tộc càng phát ra băng lãnh, sát cơ lập tức khóa chặt hắn vào bên trong.

Cảm nhận được sát cơ bao phủ tới gần, toàn thân của tên Linh tộc đều run lên, hai tay huy động càng thêm mãnh liệt, hốc mắt ẩn ẩn còn có nước mắt chảy ra, sắc mặt càng là trắng bệch một mảnh, hoảng sợ vô cùng.

Hắn vừa muốn mở miệng nói gì đó, nhưng thân ảnh của Nhất Minh đã gào thét mà đến, chớp mắt tới gần, trường thương trong tay không ngừng huy động, thanh âm nổ oanh khiến một phiến khu rừng bên dưới đều tan nát không còn, lộ ra thân ảnh của hai huynh muội đồng môn đứng ở bên dưới.

Giờ khắc này, trong tầm mắt của nam tử, một thiếu niên với trường thương trong tay, không ngừng ép cho Linh tộc liên tục lui về phía sau, sắc mặt của tên Linh tộc càng là phát ra kinh hãi, điều này khiến hắn rất là rung động.

Nhìn thấy ba tên Linh tộc giờ khắc này chỉ còn lại một tên duy nhất, hắn rất muốn tự tay chém tên này thành muôn mảnh, nhưng sư muội đang bất tỉnh nhân sự, hắn không còn cách nào ngoài việc ở lại đây trợ giúp sư muội luyện hóa Lục Đan, ngăn cách độc khí.

Sự xuất hiện của hai người ở bên dưới, Nhất Minh cũng không có để ý đến, thân hình càng tiếp cận Linh tộc, cường độ liều mạng của tên này càng phát ra hung mãnh, từng chưởng từng chưởng liên miên bất tuyệt, muốn công kích hắn quả thật là có chút độ khó.

Linh lực trong cơ thể cũng không còn lại bao nhiêu, Quỳ Hoa Trục Nhật đã được hắn sử dụng trước đó, bây giờ nếu tiếp tục sử dụng, e rằng cơ thể sẽ ngay lập tức suy kiệt.

Trong đầu không ngừng lóe lên từng cái ý nghĩ, bỗng dưng ánh mắt của hắn rơi vào hai khối huyết cầu bên cạnh, trong lòng đột nhiên đại định.

Trường thương tiếp tục huy động không ngừng, cùng lúc đó, Nhất MInh liền phân ra một bộ phận tinh thần, âm thầm thôi động Huyết Thần Kinh, điều khiến huyết cầu rơi xuống khu rừng bên dưới.

Nhìn thấy huyết cầu đang chậm rãi rơi xuống, tên Linh tộc cũng không có nghĩ nhiều, trong nhận thức của hắn, tên thiếu niên này hẳn là đạt tới cực hạn, không cách nào điều khiển huyết cầu, cho nên nó mới rơi xuống như thế.

Nghĩ tới đây, khóe miệng của hắn càng phát ra cười lạnh, ánh mắt càng trở nên hung tàn, thanh âm gào thét vang vọng bốn phía, hai tay kịch liệt huy động, từng đầu thuật pháp giống như thiên hà vạn lũ, ào ào mà tới.

“Ha ha ha ha, nhóc con không biết tự lượng sức mình, để ta xem ngươi còn chống được bao lâu?”

“Ta biết ngươi rất là mạnh, nhưng giờ thì thế nào, dưới tay của ta, ngươi chẳng qua cũng chỉ là như thế, nếu bây giờ ngươi chịu thoái lui qua một bên, ta sẽ không cùng ngươi chấp nhất, còn nếu không, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!”

Càng nói về sau, thanh âm của tên Linh tộc càng phát ra băng lãnh, hắn không muốn cùng với tên thiếu niên này dây dưa, hắn muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến để tóm lấy hai tên Nhân tộc kia.

Dưới tầm mắt của hắn, hai tên Nhân tộc vẫn không hề rời đi, bọn hắn còn đang ở bên dưới, lẳng lặng quan chiến.

Nghe thấy lời này, Nhất Minh cũng không có trả lời, trong lúc giao chiến, hắn không muốn nói nhảm nhiều như vậy, chỉ thấy huyết cầu đang từ từ rơi vào khu rừng bên dưới, tan biến vào trong màn đêm, biến mất không thấy.

Nhưng sau vài cái hô hấp, một đạo huyết tiễn đỏ rực từ bên dưới khu rừng bỗng dưng gào thét phóng lên, trong chớp mắt, đạo huyết tiễn liền tới bên cạnh của tên Linh tộc, biến cố bất ngờ xảy ra khiến sắc mặt của hắn bỗng dưng trắng bệch.

Một tay nhanh chóng huy động, một chưởng đánh xuống bên dưới, ngăn chặn một đòn tập kích bất ngờ này.

Mà cũng trong khoảnh khắc này, thân hình của Nhất Minh đã xuyên qua tầng tầng thuật pháp, tay trái cầm thương, hướng thẳng vào cổ của tên Linh tộc, bỗng nhiên vạch một cái.

Lực lượng sắc bén bao khỏa toàn bộ thân hình của hắn vào bên trong, trong nháy mắt lơ đễnh này, hắn cảm nhận được tử vong gào thét mà tới, cường độ của một thương này vô cùng mạnh mẽ, đầu lâu bay lên.

Huyết dịch văng tung tóe khắp nơi, hắn không nghĩ tới, dưới tình huống như thế mà tên thiếu niên này vẫn còn có hậu chiêu như vậy, hơn nữa, hậu chiêu này lại âm hiểm vô cùng, nếu hắn không xuất thủ ngăn cản, bản thân cũng phải chết tại nơi đây.

Trong khoảnh khắc này, vô số ý nghĩ lóe lên trong đầu của hắn, nhưng rất nhanh, tầm mắt bắt đầu tối sầm lại, thân thể còn đang không ngừng phun ra máu tươi, đầu lâu tung bay, cả người chậm rãi rơi xuống khu rừng bên dưới.

Bàn tay của Nhất Minh chậm rãi xòe ra, một khối huyết cầu bắt đầu tập trung trở lại, nhìn thấy hai khối huyết cầu lơ lửng trên tay, sắc mặt của hắn cũng không có một chút biến hóa nào.

Nếu là trước kia, hắn sẽ còn do dự về việc không biết có nên tiếp tục luyện hóa hay không, nhưng bây giờ đã bước lên con đường này, nếu là như vậy, chỉ còn một cách là một đường đi đến đen.

Chỉ cần bản thân có thể giữ vững tâm thần, chỉ giết địch nhân, cho dù chính mình có thay đổi như thế nào đi nữa, điều đó cũng không còn quan trọng.

Nghĩ tới đây, Nhất Minh liền thu hồi huyết sắc chiến y trên người, thân hình mang theo hai khối huyết cầu lơ lửng quanh thân, chậm rãi hạ xuống bên dưới.

Nhìn thấy một nam tử đang dùng ánh mắt cực kỳ e ngại nhìn lấy chính mình, Nhất Minh chỉ có thể nở ra một nụ cười ôn hòa, ánh mắt tiếp tục nhìn về nữ tử bên cạnh, có chút bất ngờ!

Không nghĩ tới, tại nơi này cũng có thể gặp lại cô nàng này a!

Một nữ tử với váy dài màu xanh nhạt, trên thân còn mang theo một cái cung, ánh sáng lờ mờ từ giữa thiên khung truyền xuống bên dưới, hắn nhìn thấy được khuôn mặt kia, đúng thật là của cô nàng kia không sai.

Lúc mới bắt đầu khiêu chiến Thiên Kiêu Bảng, bản thân hắn cũng đã gặp qua cô nàng này một lần, lần đó hắn còn dây dưa hàng canh giờ để tiếp cận cô nàng, nhưng khi tiếp cận được thì cô nàng này liền mở miệng chịu thua.

Hắn đối với nữ tử này vẫn là có chút ấn tượng, nhưng ngược lại không nhớ rõ tính danh của cô nàng này tên gì, nhưng gặp người quen ở đây, hắn cũng không thể bỏ mặc rời đi cho được.

Còn về nam tử bên cạnh, hẳn là người quen của cô nàng, nhìn thấy nam tử đang giúp cô nàng luyện hóa Lục Đan, Nhất Minh sờ sờ cằm không nói gì.

Nhân lúc Nhất Minh đang đánh giá hai người, nam tử cũng yên lặng nhìn lấy thiếu niên trước mắt, trong ký ức của hắn, dường như đã thấy qua khuôn mặt này ở đâu rồi thì phải.

Trong đầu không ngừng suy tư, nhưng bản thân cũng không cách nào nhớ ra nổi là đã gặp thiếu niên này ở đâu.

Trong tầm mắt của hắn, thiếu niên này toàn thân đều rách rưới, trên người còn có không ít vết thương chồng chất ở bên trên, mặc dù không còn chảy ra máu tươi, nhưng những đường vết rách vẫn còn hiện rõ ở nơi đó, rất là dọa người.

Một cánh tay bị mất, một cái trường thương đen nhánh nắm chặt trong tay, điều này khiến hắn trừng lớn đôi mắt.

“Không lẽ là…” nam tử nuốt một ngụm nước bọt.

Nhìn thấy thiếu niên bị khuyết một tay, hắn nhớ tới một tên thiên kiêu gọi là Minh Tôn kia, nhưng theo trí nhớ của hắn, thiếu niên kia hẳn là dùng trường đao a, chẳng lẽ người này là anh em song sinh của tên thiếu niên kia?

Rất nhiều suy nghĩ lóe lên trong đầu của nam tử, nhất thời cả người của hắn đứng ngây ra đó, hoàn toàn không biết phải nói cái gì cho phải, nhưng dù sao thì hắn cũng là một vị võ giả đỉnh cao, tâm thần rất nhanh liền khôi phục trở lại, ôm quyền nói.

“Đa… đa tạ Minh Tôn huynh đã ra tay tương trợ.” hắn rất muốn biết, người này có phải là thiếu niên gọi Minh Tôn kia hay không, cho nên mới thử dò xét một chút.

Nhất Minh nghe được lời này liền có chút bất ngờ: “Ngươi nhận ra ta?”

Nam tử nghe vậy, trong lòng liền thầm nhủ: quả là thế!

Hắn hắng giọng một cái, nội tâm có chút kích động nói: “Minh Tôn huynh thanh danh không nhỏ, dường như trong giới võ giả ai ai cũng đều nhận biết, hôm nay được gặp, quả thật là tích góp toàn bộ may mắn của Thanh Tử Vân ta.”

Nhất Minh nghe vậy liền gật gật đầu, cũng không có tiếp tục nói về chủ đề này mà hướng mắt nhìn về nữ tử bên cạnh mở miệng nói: “Cô nàng này bị làm sao rồi?”

“Sư muội do tiêu hao quá nhiều linh lực mà bất tỉnh, hiện giờ ta đang thay cô ấy luyện hóa đan dược trong người, chiếu theo tình hình này xuống tới, e rằng hai người chúng ta không cách nào kịp rời khỏi Độc Lâm cho được.”

Nói tới đây, thần sắc của Thanh Tử Vân có chút ảm đạm, hắn biết linh lực trong cơ thể của chính mình không còn lại bao nhiêu.

Vừa phi hành vừa phải trợ giúp sư muội luyện hóa đan dược, quãng đường còn lại cũng không hề gần, chính mình một người cũng chưa chắc có thể thuận lợi rời khỏi, nói chi là phải mang theo sư muội rời đi.

Nhưng rất nhanh hắn liền khôi phục tinh thần, ánh mắt nhìn về thiếu niên trước mắt, giọng cầu khẩn nói.

“Minh Tôn huynh, hôm nay gặp được huynh đúng thật là may mắn của ta, mong huynh mang theo sư muội của ta rời khỏi nơi này, chỉ cần có thể trở về quan ải, Lam Hoa Tông chắc chắn sẽ không bạc đãi huynh.”

“Còn Thanh Tử Vân huynh thì sao? Huynh không định rời khỏi nơi này à?” Nhất Minh cũng không có trực tiếp đáp ứng mà mở miệng hỏi lại.

“Ta sao?” Thanh Tử Vân nghe vậy liền cười khổ lắc đầu, “Bản thân ta không còn lại bao nhiêu linh lực, độc khí đã dần dần ngấm vào thân thể của ta, cho dù có linh thạch ở đây cũng không cách nào đủ thời gian rời khỏi Độc Lâm cho được.”

“Ý tốt của Minh Tôn huynh ta xin tâm lĩnh, sư muội của ta vừa mới phục dụng thêm đan dược, cho nên hẳn là có thể rời khỏi nơi này, chỉ cần Minh Tôn huynh đáp ứng, ta nguyện lấy sinh mệnh của mình, dâng cho huynh.”

Dường như nhìn ra được thủ đoạn của thiếu niên trước mắt, Thanh Tử Vân không biết thiếu niên này làm sao lại có được truyền thừa của người đó, hai khối huyết cầu lơ lửng bên cạnh chính là minh chứng xác thực nhất.

Thiếu niên này hẳn là dùng huyết cầu để tăng cường bản thân, loại thủ đoạn này, nếu như không có sự xuất hiện của Linh tộc, thiếu niên này e rằng không sống được quá lâu.

Nhưng bây giờ không giống, cho dù biết thiếu niên này có thủ đoạn không bình thường, hắn cũng không có nói thêm cái gì, mà còn thẳng thắng lấy thân mình mang ra làm tiền đặt cược, với tu vi của bản thân, hẳn là thiếu niên này sẽ đáp ứng a?

Dưới sự chờ mong của nam tử, Nhất Minh chỉ là lộ ra một vệt mỉm cười, thanh âm nhàn nhạt vang lên.

“Thật là ngại quá, cuộc giao dịch này, ta không đồng ý.”

Bình Luận (0)
Comment