Chương 419: Thần sắc bất động
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Đạo lôi kiếp thứ chín quả thật không phải bình thường có thể so sánh.
Lôi đình từ giữa thiên khung tựa hồ hóa thành một cơn sóng lớn ngập trời, mỗi một tia bọt nước văng lên đều tượng trưng cho một cỗ lôi đình tiềm ẩn ở bên trong, tất cả đều mang theo uy thế bàn bạc mà oanh kích xuống bên dưới, thẳng hướng về phía La Duệ Quân phóng đi.
Nhưng trên con đường này, sóng lớn lại bị một thiếu niên với toàn thân đỏ như máu chặn lại ở đó, huyết quang nở rộ, cùng với lôi đình hòa chung một chỗ, chiếu rọi bát phương.
Huyết quang tỏa ra một cỗ sinh mệnh lực cực kỳ nồng đậm, phảng phất như ngọn lửa từ vạn cổ vĩnh hằng, từ bên trong còn có thể nghe ra được từng tiếng long ngâm vang vọng trong đó, một ánh long hình đỏ tươi như máu chậm rãi hiện ra, hai mắt như thần, bao phủ toàn bộ thân thể của Nhất Minh vào bên trong.
Tại hư ảnh bộc phát ra một sát na, từ thương khung bên trên có thể cảm nhận được một cỗ sinh mệnh lực, một cỗ nhiệt lượng cùng với một cỗ lôi đình tàn phá bừa bãi đang lẫn nhau đối kháng, từng tràn oanh minh liên tục truyền ra, chấn động bát phương.
Làm hết thảy những điều này, một mảnh sóng thần tỏa ra lam quang sáng chói, trực tiếp từ giữa thương khung lần nữa hạ xuống, lôi đình ẩn chứa ở bên trong quả thật là không cách nào tưởng tượng.
Sóng gió nổi lên, đại phong quét qua đại địa bên dưới, thổi vào bên trong tâm thần của tất cả sinh linh, phảng phất như tử thần hà hơi thổi nhẹ, một làn âm phong gào thét thổi qua, tựa hồ muốn mang toàn bộ sinh mệnh của bọn hắn cuốn về phương xa, không còn quay lại.
Lôi kiếp hàng lâm đánh xuống, dị tượng ngút trời khiến cho sắc mặt của tên nào tên nấy đều nhao nhao đại biến.
Cả đám Linh tộc đứng ở bên ngoài kiếp vân nhìn một màn này cũng không khỏi hít một hơi khí lạnh, bốn tên Linh tộc càng là không cách nào tin vào mắt mình, trong nhận thức của bọn hắn, một võ giả không có khả năng đón đầu lôi kiếp như vậy.
Mặc dù bọn hắn ở bên ngoài phạm vi của lôi vân, nhưng một màn Cửu Lôi Oanh Đỉnh đã triệt để khắc sâu vào trong tầm mắt của bọn hắn.
Đạo lôi kiếp thứ chín quả thật là khiến cho tâm thần của bọn hắn cực kỳ rung động, một cỗ đau nhói không ngừng truyền vào trong mắt, phảng phất như ngàn vạn kim châm xuyên qua, Chân Nguyên cảnh thì còn tốt, một đám Linh tộc võ giả nhìn thấy một màn này đều nhịn không được nhắm nghiền mắt lại, không cách nào xem tiếp.
La Duệ Quân thì càng không cần phải nói, hắn đưa mắt nhìn Nhất Minh không hề rời đi dù chỉ một khắc, trong mắt càng là chấn kinh không gì sánh được.
Hắn khâm phục thiếu niên này, cực kỳ khâm phục.
Hắn không biết vì sao chính mình lại có thể gặp được người như vậy, rõ ràng là tu vi yếu hơn mình, rõ ràng là cùng với mình cũng không có bao nhiêu giao tình, trước đó thậm chí còn chưa từng giao tiếp dù chỉ một câu.
Đặc biệt hơn nữa là, thiếu niên này thậm chí còn chưa từng ngưng luyện ra nguyên dịch, có thể hết lần này tới lần khác, thế mà xả thân xông về phía trước bảo hộ chính mình, đây là chuyện một người võ giả có thể làm được hay sao?
Chuyện này mang đến cho hắn xung kích cực kỳ mãnh liệt, cứ ngỡ bản thân không cách nào vượt qua lôi kiếp, thân tử đạo tiêu.
Bây giờ nhìn lại, thiếu niên này không những ngăn chặn lôi kiếp rơi xuống, ngay cả khí tức trên thân cũng đang chậm rãi dâng trào lên cao, quả thật là thần kỳ!
La Duệ Quân cẩn thận cảm thụ tự thân một chút, khối tròn màu đen tại giữa đan điền giờ khắc này chỉ còn lại một chút mảng bám ở trên đó, lộ ra một khối cầu tỏa ra lam quang nhàn nhạt, bên trong còn có đại lượng chân nguyên bắt đầu lan tỏa, tràn ngập toàn thân.
Giờ khắc này hắn cảm giác lực lượng của bản thân cường hoành không gì sánh được, ngay cả vết thương trên người cũng không còn đau đớn, dù là như vậy, La Duệ Quân cũng không có từ bỏ, bản thân quyết định lần nữa, xông vào lôi kiếp.
Trước đó trải qua bảy đạo lôi kiếp tẩy lễ, khiến toàn bộ thân thể của hắn trọng thương không nhẹ.
Bây giờ có được một chút thời gian giảm xóc, lực lượng trong người cũng đã khôi phục không ít, với tình huống bây giờ, có thể tung ra một kích hắn vẫn là có thể làm được.
Nghĩ ngay liền làm, bản thân hóa thành một ánh lam quang phóng lên tận trời, hướng về phía chỗ Nhất Minh mà đi.
Trong nháy mắt, cả hai tựu đứng sánh vai cùng với nhau, lôi đình tàn phá hướng về phía người của La Duệ Quân xông tới, phảng phất như hung thú nhìn thấy con mồi, nó nhe ra chiếc miệng lớn một ngụm nuốt xuống.
La Duệ Quân nhìn thấy cảnh này, trong miệng càng là gầm nhẹ một tiếng, trường thương nắm chặt trong tay, toàn thân bộc phát lực lượng.
Một kích hoành không phóng lên tận trời, một ánh thương ảnh với bạch quang tỏa sáng ngay lập tức hiện ra, một cỗ lực lượng tinh nguyên không chút tạp trần hoành kích hư không, hướng về phía “con mắt” ở phía trên, ầm vang bạo phát.
Tỉ mỉ xem xét có thể nhìn thấy, bên ngoài thương ảnh có bạch quang tỏa sáng, bên trong càng có từng tia lôi đình hiện hữu, gào thét bốn phía.
Những tia lôi đình này, thình lình chính là lực lượng từ Chân Nguyên phát tán mà ra.
Có lẽ là do Chân Nguyên chưa hoàn toàn thuế biến, cho nên một kích này chỉ có một tia lực lượng lôi đình ở bên trong.
Dù là như vậy, một kích này cũng đủ để đối với Cửu Lôi Oanh Đỉnh tạo thành một chút ngưng trệ.
Oanh minh ở giữa, cả người của La Duệ Quân bằng mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu rách ra, máu tươi chảy xuống, ngay cả tròng mắt cũng đã tràn đầy tơ máu, hiển nhiên là đạo lôi kiếp này tạo cho hắn áp lực cực kỳ to lớn.
Đưa mắt nhìn qua thân ảnh của thiếu niên cách đó không xa, con ngươi của La Duệ Quân không khỏi co rút lại, khóe miệng càng là run rẩy không ngừng, không vì cái gì khác, bởi vì một màn xuất hiện trước mắt khiến hắn không cách nào bình tĩnh cho được.
Ở cách đó không xa, một thiếu niên thoạt nhìn với toàn thân máu tươi không ngừng vũ động, nhưng thật ra chính là từng sợi huyết tơ hóa thành một chiếc áo bào tung bay bốn phía, huyết quang lưu động, cả người tràn ra một cỗ sinh mệnh lực cực kỳ khủng bố, chậm rãi nâng cao.
Thần sắc giờ khắc này đã không còn vặn vẹo thống khổ, một đôi con ngươi cũng không hề có một chút hoảng loạn nào, có chỉ là một loại ánh nhìn vô cùng bình tĩnh, không ngừng nhìn vào “con mắt” ở phía trên, không rời một khắc.
Lôi đình ở tại bên trong thân thể của hắn không ngừng tàn phá, từng dòng lôi điện chạy qua, hắn cảm giác được thống khổ không gì sánh được, loại khống khổ này đã vượt qua khỏi khả năng chịu đựng của hắn, toàn thân dường như muốn nổ tung không còn.
Tới tận bây giờ, hắn dường như đã quá quen thuộc với loại thống khổ này, mặc cho lôi đình tàn phá thân thể, thể xác đau đớn thì có là gì, chỉ cần không chết, thế thì không có việc gì phải lo lắng.
Kinh mạch điên cuồng giãy dụa tựa hồ muốn rách ra, thế mà hắn không hề cảm nhận được một chút nguy cơ tử vong nào, điều này càng khiến hắn minh bạch một cái ý niệm.
Cẩn thận hồi tưởng lại cả quá trình chính mình bắt đầu tham ngộ bia đá ở bên trên bình đài kia, dường như kể từ lúc đó, chính mình đã rơi vào trong tay của một người nào đó.
Cả quá trình mà chính mình rèn luyện tại thế giới này, không có lúc nào là không trải qua nguy hiểm, dù là như vậy, chính mình vẫn có thể thoải mái sống tốt đến tận bây giờ, thực lực của bản thân càng là tăng lên một mảng lớn.
Thế nhưng cũng không nói lên được cái gì, nhưng kể từ lúc chính mình sử dụng Huyết Thần Kinh thôn phệ huyết dịch, chính mình dường như đã có một chút cảm giác không đúng.
Mà loại cảm giác này bây giờ lại càng trở nên nồng đậm hơn rất nhiều, đặc biệt là khối huyết cầu của lão già Linh tộc kia.
Từ trên khối huyết cầu đó có thể cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng kinh khủng, chỉ cần hấp thu đi vào, chính mình liền có thể ngưng tụ ra càng nhiều huyết tơ, khiến cho thực lực của bản thân càng tăng thêm một mảng lớn.
Bây giờ càng là có lôi đình du tẩu toàn thân, ngay cả khối huyết cầu kia cũng phát ra một loại mời gọi vô cùng mê người, cũng chính vì điều này mà hắn mới có thể xác định được rằng.
Chính mình, đang được nuôi dưỡng!
Tất cả những thứ này dường như không hề liên quan gì đến nhau, nhưng nếu mang toàn bộ cùng xâu chuỗi lại, tất cả những thứ này đều nhắm tới cùng một mục đích, chính là tận lực để cho chính mình tăng cường bản thân.
Hắn cũng không phải là người vừa mới bước ra ngoài thế giới mà không hiểu thứ gì, trái lại, bây giờ hắn cảm nhận được từ phía sau “con mắt” kia có thứ gì đó đang quan sát chính mình.
Nó dường như đang chờ đợi, chờ đợi thời điểm chính mình mạnh lên, hoặc là đang chờ đợi một thứ gì đó… hoàn toàn không rõ.
Nhưng một khi thời cơ đến, nó sẽ lập tức mang chính mình thôn phệ không còn, loại cảm giác này theo chính mình hấp thu đại lượng huyết dịch càng phát ra nồng đậm hơn rất nhiều.
Một loại cảm giác từ sâu bên trong cõi u minh báo động, đối với cảm giác của bản thân, Nhất Minh rất là tin tưởng.
Giờ khắc này nhìn lên thương khung bên trên, Nhất Minh cũng không thèm để ý tới việc lôi đình đang tàn phá thân thể của hắn, dù sao đi nữa, cũng không chết được.
Nếu đã không chết, chính mình cũng không cần quản tới làm cái gì, thần sắc bình tĩnh đứng ở nơi đó, linh lực toàn thân thoải mái phun trào, mang phần nhỏ lôi đình dung hòa vào bên trong, thẳng tiến tới Thập Lục mạch mà đi.
Phần lớn lôi đình còn lại đều tại bên trên thân thể, không ngừng tàn phá bốn phía, khiến toàn thân của hắn đều tràn ngập máu tươi, ngay cả huyết nhục cũng bị xé toạc một mảng lớn, lộ ra bạch cốt ở bên trong.
Cảm giác đau đớn đã không cách nào khiến thần sắc của Nhất Minh bận tâm nữa rồi, điều mà hắn quan tâm bây giờ, chính là cái tên ở phía sau “con mắt” kia, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?