Chương 420: Một ánh mắt
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thời gian cứ theo từng giây từng khắc trôi qua, lôi đình ở phía trên vẫn chưa hề dừng lại.
Nhất Minh có thể cảm giác rõ ràng, Cửu Lôi Oanh Đỉnh tựa hồ đã tới hồi cuối, lực lượng của lôi kiếp đã đề thăng tới một tầng cao mới, nhưng với tầng lực lượng này, vô tình vẫn không thể nào giết chết hắn, tựa hồ đã được khống chế tới một cái mức độ vô cùng hoàn mỹ.
Điều này càng khiến Nhất Minh lộ ra một vệt ý cười, thân hình của hắn lăng không lơ lửng, huyết bào trải rộng toàn thân ánh lên từng trận huyết quang, một đôi con ngươi không chút ba động vẫn luôn nhìn về “con mắt” ở bên trên, phảng phất như đang đối với nó đưa lên lời khiêu khích.
Một màn này rơi vào trong mắt của La Duệ Quân, khiến hắn không cách nào bình tĩnh cho được, một cái hô hấp trôi qua, lôi đình tiếp tục oanh kích, La Duệ Quân không khỏi hít sâu một hơi.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, Chân Nguyên của bản thân đang chậm rãi hiển lộ đi ra.
Từng mảng màu đen phảng phất như tạp chất đang chậm rãi được lôi đình tẩy rửa, nhưng bởi vì thiếu niên bên kia đã hấp thu phần lớn lực lượng của lôi kiếp, cho nên quá trình này vẫn có một chút chậm chạp.
Dù là như vậy, La Duệ Quân vẫn không hề có một chút bất mãn nào, hơn nữa còn lộ ra từng tia kích động không thôi.
Hắn tinh tường một điều, một khi mà Minh Tôn huynh đệ ngừng lại việc hấp thu, chính mình không chết cũng phải trọng thương, mà tại một nơi hiểm địa như thế này, bản thân trọng thương so với việc tử vong cũng không sai biệt lắm.
Thế là hắn cũng không có lên tiếng làm phiền, bản thân chậm rãi đứng ở bên dưới Nhất Minh một chút, một thân cẩn thận dẫn động lôi đình tiếp tục tẩy luyện Chân Nguyên.
Thẳng tới một thời khắc, tạp chất ở bên trong Chân Nguyên biến mất không còn, một ánh lam quang mang theo từng tia lôi đình uy thế bạo phát ra xung quanh.
Một thân khí tức của Chân Nguyên cảnh phi tốc tăng cao, lôi đình cuồng bạo từ trong thân thể hiển lộ mà ra, chấn động bát phương.
Cũng vào giờ khắc này, một đoàn lôi kiếp cuối cùng cũng oanh thẳng xuống dưới, hai mắt La Duệ Quân từ từ mở ra, cảm nhận được lôi kiếp mang theo sinh cơ vô cùng nồng đậm, thân thể của hắn cũng vào giờ khắc này, chính thức hành động.
Chỉ thấy La Duệ Quân bộc phát ra từng ánh lam quang bao khỏa toàn thân, bản thân liền phóng lên tận trời, hướng vào bên trong đạo lôi kiếp cuối cùng tắm rửa trong đó.
Vào giờ khắc này, lôi kiếp rơi xuống không hề có một chút nguy hiểm nào, trái lại càng khiến thân thể của La Duệ Quân nhận được vô số chỗ tốt.
Sinh cơ ẩn chứa ở bên trong tựa như hồ như biển, mênh mông nồng đậm, một thân khí tức càng là phi tốc tăng cao.
Khỏa nguyên khiếu đầu tiên vốn đang trống rỗng cũng vào giờ khắc này nhanh chóng khuếch trương đi ra, mang theo lực lượng mạnh mẽ bắt đầu phóng thích, gia trì trên thân.
Vào giờ khắc này, nhìn thấy La Duệ Quân tắm rửa tại bên trong lôi đình, cả người đều tỏa ra lực lượng vô cùng kinh khủng, lôi đình vờn quanh, càng là có lôi quang sáng rực, ánh chiếu toàn bộ cấm khu.
Từng trận ba động khổng lồ truyền khắp bốn phương tám hướng, một đám Linh tộc ở bên ngoài lôi vân nhìn thấy cảnh này cũng không biết nên làm gì cho phải, khoảng cách là quá xa, cho dù bọn hắn có hợp lực ra tay cũng không cách nào đánh tới vị trí của La Duệ Quân cho được.
Nhất Minh lăng không lơ lửng, mật thiết chú ý động tĩnh của đám Linh tộc bên kia, nhìn thấy bọn hắn cũng không có làm ra phản ứng, hắn cũng không còn để ý tới, thế là đưa mắt tiếp tục quan sát La Duệ Quân tắm rửa tại bên trong lôi đình kia.
Dù sao đây cũng chính là thiên kiếp của La huynh, chính mình từ nơi đây cũng đã nếm được một chút chỗ tốt, bây giờ cũng không cần thiết tiếp tục nhúng tay đi vào.
Theo đại phong quét qua, huyết bào ở trên thân tung bay bốn phía, Nhất Minh triệt để thu hồi ánh mắt, bởi vì trong cảm giác của hắn, sự tồn tại ở bên trong lôi vân kia, đã biến mất không thấy.
Từng đạo vết thương trên người, đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được chậm rãi khép lại.
Huyết nhục trên thân chậm rãi bao phủ bạch cốt vào bên trong, sau đó chính là từng khối huyết nhục từ từ khép lại, quá trình này mặc dù có chút chậm chạp, nhưng bằng mắt thường có thể nhìn thấy, đã là không cách nào tưởng tượng.
Hắn chậm rãi nâng lên tay trái, trong đó còn có một khỏa huyết cầu đang tỏa ra huyết quang nhàn nhạt, bên trong còn mang theo một loại mùi hương rất là mê người, phảng phát đang muốn nói cho hắn, hãy thôn phệ nó đi.
Đưa mắt nhìn về khối huyết cầu trong tay, Nhất Minh biết đây chính là thủ đoạn của “người thần bí” kia, mặc dù đã có một chút suy đoán, nhưng như thế thì lại có thể làm thế nào?
Chính mình bây giờ đã rơi vào trong tay của người ta, là bạn là địch, vẫn còn chưa biết, thôi thì cứ tăng lên thực lực của bản thân trước đã, chỉ có bản thân tựu cường đại, hết thảy mưu kế đều là gà đất chó sành, không đáng nhắc tới.
Nhất Minh cũng không có do dự bao lâu, huyết cầu lập tức hóa thành từng sợi huyết tơ, dung nhập tự thân.
Theo từng sợi huyết tơ len lỏi vào bên trong thân thể, Nhất Minh lại nghe được một cái thanh âm trước kia mà hắn đã từng nghe qua, thanh âm mang theo một cỗ dụ hoặc vô cùng mê người, hoàn toàn lấn át toàn bộ tâm thần của hắn.
Dường như bản thân đã có đoán trước, hắn tựu trong nháy mắt liền cắn nát đầu lưỡi, máu tươi từ trong miệng chảy ra, cảm giác đau đớn xông thẳng lên não khiến tâm thần của hắn lung lay kịch liệt.
Đầu óc một mảnh mơ hồ, hoàn toàn không nhìn rõ thứ gì.
Toàn bộ khung cảnh trước mắt đều hóa thành màu đỏ, ngay cả lôi kiếp ở bên trên cũng hóa thành một màu đỏ rực, phảng phất như có ai đó mang theo một tấm lụa mỏng màu máu, bao trùm lên toàn bộ thiên địa, khiến cho tầm nhìn của hắn cũng trở nên huyết hồng, rất là quỷ dị.
Giờ khắc này, trong đầu tựu vang lên hàng loạt thanh âm vô cùng chói tai, tất cả đều mong muốn hắn mang thanh niên ở trước mắt thôn phệ không còn, một tia ý thức vẫn còn ở đó, lập tức giữ chặt thân thể của hắn, không cho hành động.
Thanh âm vang lên bên tai càng lúc càng lớn, phảng phất như sóng lớn ngập trời, não hải càng là oanh minh tột đỉnh, muốn bao trùm toàn bộ tâm thần của hắn vào bên trong.
Thân thể tựu trong khoảnh khắc này lung lay một chút, khí tức trên người đồng dạng tán loạn, một tay ôm chặt đầu, khóe miệng nhịn không được có từng giọt nước dãi chảy xuống, hai mắt tràn đầy huyết sắc, trông có vẻ như thèm khát một thứ gì đó, thèm khát đến cực điểm.
Nếu giờ khắc này La Duệ Quân quay người nhìn lại, có thể nhìn thấy được cả khuôn mặt của Nhất Minh đều đang không ngừng vặn vẹo, con ngươi tràn đầy xích hồng, ngay cả khóe miệng cũng nhịn không được nở ra nụ cười vô cùng hưng phấn.
Phảng phất như một con dã thú bỏ đói lâu ngày nhìn thấy con mồi ngay ở trước mắt, muốn ngay lập tức lao về phía trước mang con mồi toàn bộ thôn phệ không còn.
Mà theo thời gian trôi qua trong nháy mắt, Nhất Minh ngay lập tức lần nữa cắn nát đầu lưỡi, cảm giác đau đớn phi tốc dâng lên, xông thẳng vào tâm thần của hắn, khiến cho một tia thanh minh ngay lập tức tỉnh lại.
Từng sợi huyết tơ giống như có ý thức của nó vậy, ngay lập tức bao khỏa đầu lưỡi vào bên trong, cấp tốc khôi phục.
Hắn nhanh chóng lung lay cái đầu, tâm thần vào giờ khắc này đều đang choáng ngợp, ngay cả khung cảnh ở trước mắt, hắn đều không cách nào nhìn không rõ.
Một sợi huyết tơ từ trong thân thể bỗng dưng lao ra, hướng về một phương hướng nào đó, nhanh chóng kéo dài.
Nhất Minh ngay lập tức cảm giác được một tia liên kết rất là mơ hồ, hắn theo bản năng liền ngước đầu, nhìn lên thương khung.
Tất cả thương khung vào giờ khắc này đều là một mảnh oanh minh tột độ, mây đen ở phía trên vẫn không hề tán đi, lôi kiếp ở bên trên đã hóa thành huyết sắc, không ngừng rơi xuống.
Tia liên kết mơ hồ kia, dường như xuất phát từ trên đó, cũng tựa hồ là ở khắp tất cả mọi nơi.
Hắn đứng ở nơi đây, tia liên kết mơ hồ này dường như đối với phiến thiên địa này làm ra phản ứng, muốn hướng hắn đi tới một nơi nào đó, nhưng cũng tựa hồ không rõ nơi đó rốt cuộc là địa phương nào.
Tâm thần của hắn vào giờ khắc này đều oanh minh không ngừng, cả phiến thiên địa cũng dường như đang điên cuồng quay tròn, khiến thân thể của hắn nhịn không được lung lay, bỗng dưng rơi xuống.
Cảm giác rơi xuống càng lúc càng nhanh, một thân khí huyết ở trên thân cũng điên cuồng tán loạn, vốn dĩ 1023 sợi huyết tơ, giờ khắc này đã lập tức hiện ra thêm mười hai sợi, hòa vào bên trong.
1035 sợi huyết tơ lập tức dung nhập vào trong thân thể khiến toàn thân của hắn nhất thời không cách nào thích ứng, muốn làm ra cử động cũng không cách nào làm được, toàn bộ cứng ngắt.
Ý thức đều là một mảnh mơ hồ, thân thể vừa định rơi xuống đại địa một sát na, một ánh lôi quang từ giữa thương khung gào thét mà tới, lập tức tóm chặt hắn vào trong tay, phi tốc bay lên.
Nhìn thấy khí tức trên người thiếu niên đã tán loạn không còn, La Duệ Quân càng là xấu hổ không thôi, thiếu niên này vì chính mình mà liều mạng như vậy, chính mình càng không thể để hắn ngất ở đây như vậy a.
Đưa mắt nhìn về đám Linh tộc ở xa xa, thân thể của La Duệ Quân tựu dừng lại trong chốc lát, cẩn thận liếc nhìn một chút.
Giờ khắc này, toàn thân của La Duệ Quân có lôi quang lưu động, từng đầu thiểm điện không ngừng du tẩu quanh thân, một thân khí tức càng là cường hoành đến cực điểm, triệt để bộc phát, không hề che giấu.
Trường thương nắm chặt trong tay, lôi đình dày đặc hóa thành một thân lôi bào phủ che phủ xuống dưới, dường như trong khoảnh khắc này, cả người tựu hóa thành Lôi Nhân, xung quanh càng là có lôi quang chớp động không ngừng, cả người đều toát ra một cỗ lực lượng, phá diệt hết thảy.
Tại trong một cái chớp mắt này, đôi mắt của hắn càng có lôi quang ẩn hiện, quét về đám Linh tộc bên kia.