Chương 437: Trận đạo hiển uy (1)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhất Minh ba người từ phương xa cấp tốc hướng về phía màn sáng bên này bay tới, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Càng tới gần, hắn cảm giác được một cỗ áp lực cực kỳ to lớn, cho dù bản thân bây giờ không sợ chân nguyên cảnh sơ kỳ, thậm chí còn có thể cùng với chân nguyên cảnh trung kỳ vật tay một hai, nhưng Nhất Minh vẫn cảm được nguy hiểm tràn ngập khắp nơi, khí tức ba động phát ra theo khoảng cách đến gần mà càng thêm khủng bố.
Điều này chứng tỏ chiến trường ở nơi này đã không phải bình thường có thể so sánh, mấy chục vị chân nguyên cảnh cùng nhau chiến thành một đoàn, cảnh tượng này e rằng chỉ có tại nơi đây mới có thể nhìn thấy, những nơi khác đa phần đều là phân tán, duy chỉ có nơi này mới có thể thu hút nhiều người như vậy tụ tập tới.
Càng tới gần, Nhất Minh cũng không có lỗ mãng mà xông đi vào, song phương cách nhau hơn ngàn trượng bên ngoài, hắn liền đã thu hồi khí tức trên người, bản thân liền rơi xuống khu rừng bên dưới, thân hình tựa như một đạo tàn ảnh lao nhanh, cấp tốc di động.
Hổ lão cùng với La Duệ Quân nhìn thấy cảnh này cũng không có làm theo, song phương ngay lập tức tách ra hai con đường từ hai cái phương hướng khác nhau, bắt đầu tiếp cận.
Trước đó cả ba người đều đã hoạch định một chút, Hổ lão cùng với La Duệ Quân sẽ tiến nhập chiến trường chém giết, còn hắn sẽ tranh thủ quét ngang một đợt.
Dù sao thì trên người của Nhất Minh cũng không hề có một tia chân nguyên ba động nào, nếu như hắn không tự chủ bại lộ thực lực, sẽ không ai có thể cảm ứng được thực lực của hắn, điều này khiến hắn rất thích hợp để tập sát đánh lén.
Thế là có một màn này xảy ra, hai đạo lưu quang từ hai cái phương hướng cấp tốc lướt tới, khí tức của chân nguyên cảnh hiện ra không thể nghi ngờ, nhưng cả hai cũng chỉ bộc phát ra lực lượng của chân nguyên cảnh sơ kỳ mà thôi, dù là như vậy cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của những người ở nơi đây nhìn tới.
Tại một trận hỗn chiến như thế này, việc có người ngoài tham chiến sẽ ảnh hướng đến chiến cuộc của cả hai bên, cho nên không có ai thờ ơ với điều này cả.
“Ha ha, lại có thêm hai vị đạo hữu chạy tới, các ngươi không trốn thì còn chờ tới khi nào?” một trung niên cười to đối với một tên Linh tộc hung hăng xuất thủ, mặc dù là bảo hắn chạy trốn nhưng hắn muốn chạy cũng không được a!
Một màn này đồng thời xuất hiện ở khắp mọi nơi, cả một khu chiến trường đều sôi động hẳn lên, cường độ oanh kích càng thêm hung mãnh, theo Hổ lão cùng với La Duệ Quân gia nhập chiến trường, Linh tộc một phương dường như gặp phải trọng kích một dạng, nhao nhao lui về phía sau.
“Sâu kiến muốn chết!” một đám Linh tộc gầm lên giận dữ, bản thân không ngừng kết hợp ấn quyết, từng cái ngón tay khô bại hoành không xuất thế, hướng về Nhân tộc một phương oanh tới, ba động phát ra cực kỳ dữ dội, khuấy động đại phong nhấc lên bốn phía.
Mà cũng tại thời khắc này, theo lấy bước chân nhanh chóng tới gần, đoạn thời gian này Nhất Minh hắn không biết đã thôn phệ bao nhiêu tên võ giả Linh tộc, đồng thời cũng không biết cứu bao nhiêu tính mạng của võ giả Nhân tộc.
Rất nhiều người còn không kịp minh bạch điều gì xảy ra, chỉ thấy một cái bóng đen xoẹt qua, từng tên Linh tộc đang hung hăng chém giết liền hóa thành một bộ da bọc xương, nhao nhao ngã xuống.
Một màn này xuất hiện khiến rất nhiều võ giả âm thầm kinh hãi, bọn hắn còn tưởng đâu nơi này xảy ra biến cố gì cơ chứ, nhưng theo đại lượng võ giả Linh tộc ngã xuống, sĩ khí của một đám võ giả Nhân tộc lập tức đại chấn, vô cùng mừng rỡ.
Nhất Minh hắn cũng mặc kệ những người này, thân hình nhanh chóng lướt qua mỗi tên Linh tộc, từng khỏa huyết cầu nhanh chóng tụ hợp trên lòng bàn tay, thế là hắn nhanh chóng bóp nát, lập tức hấp thu.
Mặc dù huyết dịch của những tên võ giả này không coi vào đâu, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, để có thể nhanh chóng mang thân thể đạt tới cực hạn, hắn quả thật là không còn lựa chọn nào khác.
Không qua bao lâu, Nhất Minh liền đã tới được phụ cận của trận pháp, nơi mà Thanh Tử Vân đang chuẩn bị tấn thăng Chân Nguyên cảnh, nhưng theo khoảng cách càng lúc càng gần, bước chân của hắn cũng càng lúc càng chậm lại, thậm chí ngay cả hơi thở cũng không có thở mạnh, một thân khí tức đè ép đến cực điểm.
“Không thích hợp.” Nhất Minh âm thầm nhíu mày, một đôi con ngươi ở trong bóng đêm không ngừng quét qua bốn phía, cẩn thận quan sát.
Xung quanh đây hầu như không hề có bất kỳ thanh âm nào phát ra, những thanh âm chém giết đều phát ra từ những khu vực ở phụ cận, cộng thêm ba động mãnh liệt ở giữa thương khung, cho nên không có ai chú ý tới tình huống của nơi này.
Nhất Minh hắn đương nhiên là không ngốc, chuyện ra khác thường tất có yêu, thế là hắn chậm rãi tiến về phía trước, vừa tiến lên, bản thân vừa quan sát động tĩnh ở chung quanh, càng tới gần màn sáng, hắn càng cảm giác được không thích hợp.
Thời gian không lâu, theo lấy tiếng bước chân tới gần, một đám Linh tộc thân khoác áo choàng xuất hiện ở phía trước tầm mắt của hắn, điều này khiến con ngươi của Nhất MInh không khỏi co rụt lại.
Chân nguyên cảnh!
Bọn hắn hết thảy có tám tên, bảy tên đi ở xung quanh chỉ là võ giả mà thôi, nhưng tên đi ở trung tâm liền không đồng dạng.
Toàn bộ đều khoác lên một tấm áo choàng có lục quang ẩn hiện, bên trên còn khắc họa không ít hoa văn tản mác ra khí tức rất là quỷ dị đồng thời, cảm giác âm lãnh từ trên người bọn hắn phát ra, cũng phá lệ rõ ràng.
Nhất là tên đi ở trung tâm thân khoác áo bào có mũ che đậy, hắn không hề vận dụng lực lượng của chính mình, mà bản thân cẩn thận đi tại chính giữa một đám võ giả linh tộc che chắn, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt lạnh lùng mà âm lãnh, bên trong không hề có một chút gợn sóng gì, phảng phất như sinh mệnh tại trong mắt của hắn không hề đáng giá vậy, không có ý nghĩa.
Đám Linh tộc này chậm rãi hướng về phía màn sáng đi đến, rất nhanh liền bị võ giả Nhân tộc phát hiện, ra tay tập kích.
Nhưng theo ống tay áo phất lên, một loại phấn hoa nhanh chóng phát tán ra xung quanh, rất nhiều võ giả sau khi bị phấn hoa chạm phải, thân thể tự hành sụp đổ, hóa thành một bãi chất lỏng, không còn sinh cơ.
Nhìn thấy một màn này, con ngươi của Nhất Minh không khỏi co rút lại: “Độc thật là mạnh!”
Bọn hắn đi tới, khí tức âm lãnh cũng theo đó khuếch tán, tràn ngập toàn bộ một phiến khu vực, không ít võ giả Nhân tộc thần sắc đại biến, cuối cùng lựa chọn rời đi.
Trước khi đi, bọn hắn cũng không quên hô lớn, hòng để cho các đại nhân biết tình hình ở nơi đây, nhưng có vẻ như là không hề có một tác dụng gì.
Thanh âm của bọn hắn rất nhanh liền bị thanh âm của ba động lấn át không còn, hơn nữa theo thanh âm của hắn vang lên trong nháy mắt, thân thể liền bị một cỗ lực lượng ngay lập tức bóp nát, toàn thân đều hóa thành huyết vụ, tiêu tán không thấy.
Ánh mắt của Nhất Minh tại trên đám Linh tộc này đảo qua, hắn không biết tên Linh tộc tại trung tâm kia có thực lực như thế nào, trước khi minh bạch được thực lực của song phương, hắn cũng không như trước mà làm ra hành động lỗ mãng.
Thế là theo bước chân của đám Linh tộc này dừng lại tại phía trước màn sáng, Nhất Minh vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, ánh mắt vẫn chăm chú không bỏ.
Hắn nhanh chóng đảo qua khí tức tại bên trong màn sáng kia, khí tức của Thanh Tử Vân chập chờn không rõ, không biết có khả năng tấn thăng chân nguyên cảnh hay không, nhưng trông bộ dáng kia, e rằng là khả năng thành công không cao.
Điều này cũng là hiển nhiên thôi, quá trình ngưng kết chân nguyên đáng lý ra cần một nơi yên tĩnh để tiến hành, nhưng hoàn cảnh bây giờ quả thật không tốt, mặc dù trận pháp có thể tạm thời ngăn cách độc khí và thanh âm ba động, nhưng chấn động gây ra thì không cách nào ngăn chặn cho được.
Hơn nữa trong lòng tràn ngập lo lắng cũng sẽ khiến tâm cảnh bị dao động, khiến cho quá trình ngưng tụ chân nguyên trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Nhất Minh hắn cũng không có suy nghĩ quá nhiều, thành hay bại cũng không phải là chuyện hắn có thể quyết định được, việc hắn có thể làm, chính là tận khả năng không cho quá trình này bị đánh gãy.
Thế là hắn tựu thu hồi ánh mắt, lần nữa quan sát đám Linh tộc bên kia, chỉ thấy tên Linh tộc thân khoác mũ trùm đầu bước chân đi tới, trong tay xuất hiện một tấm lá phù phát ra âm quang hàn lãnh, phía trên còn có rất nhiều linh văn khắc họa trên đó, nó tản mác ra khí tức rất là quỷ dị.
Ngay khi lá phù chuẩn bị va chạm tới màn sáng lúc, một thanh âm quát chói tai từ bên trong trận pháp phát ra, tiếp theo chính là một lão giả từ bên trong đại trận phóng ra bên ngoài, tay nâng một cái trận bàn hướng về phía một đám Linh tộc nhanh chóng đè ép.
“Trấn!”
Oanh một tiếng, chỉ thấy nơi mà một đám Linh tộc đang đứng bỗng dưng xuất hiện một vòng đồ án ở dưới chân, từng cái đường vân sáng lên từng vầng bạch quang mang toàn bộ tám tên Linh tộc đều bao trùm đi vào.
Sau một khắc, thân thể của bảy lên Linh tộc tựu ầm vang sụp đổ, ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng, trong nháy mắt liền biến thành tro bụi, không còn vết tích.