Chương 438: Trận đạo hiển uy (2)
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Lão giả này toàn thân bạch bào tung bay, từng sợi tóc trên đầu đều đã bạc trắng một mảnh, gương mặt chứa đầy nếp nhăn nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy chiến ý không gì sánh được.
Nhất Minh có thể nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi lão già này chỉ dùng một cái trận bàn trên tay liền mang tám tên Linh tộc tỏa định tại chỗ.
Không những vậy, một chiêu vừa ra liền khiến bảy tên xung quanh trong nháy mắt liền hôi phi yên diệt, thân thể tựu ầm vang sụp đổ, ngay cả xương cốt cũng không còn để lại, khiến hắn rất là chấn kinh!
“Trận pháp!” tên Linh tộc khoác mũ trùm đầu cảm giác được toàn thân nặng nề vô cùng, cả người phảng phất như cõng một tòa đại sơn, nếu không nhanh chóng thoát khỏi, e rằng bản thân sẽ bị đè thành thịt nát mất.
Thế là hai tay của hắn nhanh chóng ấn niệm pháp quyết, đôi mắt tràn đầy xích hồng nhìn lên không trung, trong miệng càng là phun ra một ngụm tinh huyết, hai ngón tay khô bại hoành không xuất thế, hướng về lão giả phía trên nhấn tới.
Hai ngón tay tản mác ra khí tức âm lãnh vô cùng, khiến cho người ta cảm giác như bị một đầu lệ quỷ nhìn chằm chằm, ngay cả linh hồn tựa hồ cũng muốn rung rẩy kịch liệt.
“Nhân tộc chết tiệt, thế mà còn tại bên trong này ẩn giấu một lão già như vậy, đúng thật là khiến cho người ta chán ghét.” tên Linh tộc phát ra thanh âm khàn khàn, cổ họng phảng phất như bị ai túm lấy, thân thể đang không ngừng suy sụp xuống bên dưới, nhưng hai ngón tay ở phía trên thì đã đánh tới vị trí của bạch bào lão giả rồi.
Lão giả thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, trận bàn trong tay phát ra hào quang tỏa sáng, từng cái đường vân tựa như phô thiên cái địa hiện ra, hình thành một cái vòng tròn đồ án.
Theo bàn tay của lão hung hăng bóp chặt, từng sợi bạch xích từ bên trong đồ án phóng ra, hướng về hai ngón tay khô bại lập tức hình thành phong cấm, ngăn chặn thế công.
Oanh minh từng tiếng, ngón tay khô bại cùng với bạch xích không ngừng dãy dụa kiềm chế, tên Linh tộc cũng nhờ vào thời khắc này oanh một chưởng xuống đại địa bên dưới, thân hình nhanh chóng phi thẳng lên cao, hướng về nơi xa xa lui đi.
Theo thân hình của hắn lui về phía xa xa, ngón tay khô bại cũng đồng dạng tan biến không thấy, hai mắt của hắn nhìn về phía lão giả cẩn thận đánh giá một phen.
Lão già này chính là một trận tu, hắn không biết lão già này tại xung quanh đây đã bày ra bao nhiêu cái trận pháp, một khi chính mình rơi vào bên trong, hạ tràng chỉ có thể là vẫn lạc.
Lúc hắn cẩn thận đánh giá bạch bào lão giả, lão giả cũng đồng dạng khẽ híp đôi mắt đánh giá hắn.
“Chân Nguyên cảnh trung kỳ, ngươi có thực lực như thế vì sao còn phải lén lén lúc lúc như thế này, không bằng tới đây cùng ta chiến một trận, thế nào?”
Thanh âm của bạch bào lão giả vô cùng đạm mạc, một tay nâng trận bàn, một tay sờ sờ cằm, thần sắc vẫn như thường điềm nhiên như không có việc gì nhìn về phía tên Linh tộc nói ra.
Tên Linh tộc nghe vậy cũng không có đáp lại, tới bên kia chiến với lão già này một trận, đó quả thật là không có khả năng!
Thế là hai tay của hắn lần nữa ấn niệm pháp quyết, từng đoàn lục quang từ trên thân phát tán mà ra, theo hai cánh tay mạnh mẽ huy động, từng đoàn thuật pháp từ phương xa phảng phất như phô thiên cái địa phóng tới.
“Ha ha, đây quả thật là một lựa chọn không tồi, có đầu óc.” Bạch bào lão giả cười lên ha hả, một tay nhanh chóng xuất ra trận kỳ bày ở bốn phía, trận bàn trong tay lập tức tỏa ra hào quang óng ánh, một vòng màn sáng nhanh chóng được tạo thành, bao trùm một phiến khu vực vào bên trong.
Oanh minh liên tiếp truyền ra, từng đạo thuật pháp rơi vào trên màn sáng liền nổ tung không còn, màn sáng dường như cũng không hề tổn hại một chút nào, chỉ thấy lão giả vuốt vuốt cằm, nhìn lấy.
“Ngươi nếu như có thể duy trì trạng thái này khoảng chừng nửa ngày, hẳn là có thể phá trận của ta, còn nếu như ngươi sử dụng “món đồ đó” hẳn là trong nháy mắt liền có thể phá trận của ta, ngươi chọn.”
Lão giả dường như cũng không có vẻ gì là gấp rút, lão bình thản quan sát tên Linh tộc không ngừng oanh kích, nhưng chỉ vài cái hơi thở trôi qua, tên Linh tộc liền dừng tay lại, một bộ làm ra trầm ngâm tư thái.
“Thế nào? Ngươi đã quyết định được hay chưa, với một mình ngươi muốn phá Kim Cang Thập Lục Trận của ta hẳn là cần tốn chút thời gian, nhưng thời gian này lão già ta cũng không có rảnh rỗi mà ngồi yên, ngươi sẽ chết rất thê thảm.”
Bạch bào lão giả cũng không thèm quan tâm tới hắn có nghe lời của mình hay là không, dù sao thì lão cũng không có để cho hắn có thời gian suy nghĩ.
Thế là thân hình của lão nhanh chóng rời khỏi phạm vi trận pháp, theo trận bàn lăng không lơ lửng, một vòng đồ án màu đỏ rực cấp tốc hiện ra, hỏa diễm từ bên trong bỗng chốc hóa thành một đầu cự thú gào thét vang vọng, hừng hực bốc cháy hướng về phía hắn phóng tới.
Tốc độ này, so với Chân Nguyên cảnh trung kỳ cũng không có chênh lệch bao nhiêu, thế là thân hình của tên Linh tộc nhanh chóng tránh né, thế nhưng một màn kỳ dị lập tức xuất hiện, liền thấy cự thú ngay lập tức thay đổi phương hướng, một ngụm hướng về phía hắn cắn tới.
Bất ngờ xảy ra khiến thần sắc của tên Linh tộc bỗng dưng đại biến, hắn cũng không ngờ tới còn có loại chuyện như thế này, thế là bàn tay của hắn chỉ kịp kết hợp ấn quyết, một tầng lục quang nhanh chóng hiện ra, hình thành một vòng hộ thể quanh thân.
Oanh một tiếng, cự thú liền đã biến mất không thấy, chỉ thấy thân hình của tên Linh tộc bị đánh bay xuống đại địa bên dưới, toàn thân y phục đều rách tung tóe, thế nhưng thân thể lại không có vấn đề gì.
Sắc mặt của hắn lập tức giận dữ, bản thân liền muốn phi thân lên cao, thế nhưng vừa đưa mắt nhìn lên liền nhìn thấy một hai ba bốn con cự thú hướng về phía hắn đập tới.
“Muốn chết!” hắn quát to một tiếng, hai tay nhanh chóng huy động, hai ngón tay khô bại lập tức hiện ra, hướng về một đám cự thú đè ép xuống dưới, oanh minh truyền ra, một đám cự thú liền đã tiêu tán không còn.
Thân hình của hắn ngay lập tức phóng lên tận trời, hướng về phía bạch bào lão giả cấp tốc lướt tới, tốc độ kinh thiên.
“Lão già chết tiệt, ngươi đã chính thức chọc giận bản tọa.” theo tên Linh tộc phất tay một cái, một tấm âm phù nhanh chóng lăng không lơ lửng, từng trận khí tức hủy diệt hướng về phía trận pháp bổ nhào mà tới, oanh một tiếng truyền ra, chỉ thấy từng vết rạn nứt từ trên trận pháp nhanh chóng lan tỏa, theo cánh tay của hắn nhấn xuống, trận pháp liền ầm vang toái liệt.
“Ha ha ha, ta chờ chính là thời khắc này!” bạch bào lão giả sảng khoái cười to, trận bàn trong tay nhanh chóng phát ra hào quang óng ánh, một vòng lại một vòng bạch sắc quang đoàn kết thành một vòng đồ án, đồ án nhanh chóng hiện ra chiếm lấy mấy chục trượng trên đại địa, biến cả khu vực hóa thành một vùng chói sáng rực rỡ.
Trong nháy mắt, thanh âm “ầm ầm” từ bên dưới đại địa phóng lên tận trời, tên Linh tộc nhìn thấy cảnh này sắc mặt lập tức đại biến, bản thân nhanh chóng thay đổi phương hướng chạy trốn, hắn thậm chí còn không tiếc tiêu hao đại giới, một ngụm tinh huyết phun ra, bao bọc toàn thân.
“Muốn chạy? Mơ tưởng!” theo bàn tay của lão giả khẽ bóp, Thập Nhị Kim Tỏa hóa thành từng dòng xiềng xích lập tức khóa chặt thân hình của hắn vào bên trong, lực lượng mạnh mẽ khiến hắn trong nhất thời không cách nào di chuyển.
“Lão già chết tiệt, để ta xem ngươi có thể duy trì được bao lâu.” tên Linh tộc gầm lên giận dữ, bản thân không ngừng thôi thúc lực lượng phá tan xiềng xích, một đầu, hai đầu liền ầm vang vỡ vụn.
“Tiểu bằng hữu, nhờ người!” thanh âm của bạch bào lão giả khẽ vang.
Một ánh hồng quang từ bên dưới đại địa phóng lên, một thiếu niên với toàn thân huyết y tung bay bốn phía, trong nháy mắt liền đã xuất hiện bên cạnh tên Linh tộc, một quyền hung hăng hạ xuống.
Cảm giác được tử vong bao phủ khắp người, toàn thân của tên Linh tộc đều run rẩy kịch liệt, hắn còn chưa kịp hô lên một tiếng liền đã bị một quyền oanh thẳng vào đầu.
Oanh một tiếng, đầu lâu của tên Linh tộc triệt để nổ tung, ẩn ẩn trong đó còn có long ngâm vang vọng khiến toàn thân của hắn lập tức chia năm xẻ bảy, máu tươi ồ ạt tung bay, nhưng theo bàn tay nhanh chóng xòe ra, một khối huyết cầu lập tức hình thành, dung nhập tự thân.
Cả quá trình đều một mạch mà thành khiến cho thần sắc của lão giả có chút rung động, lão dường như nhìn ra được cái gì, theo bàn tay nhanh chóng khẽ bóp, từng sợi xiềng xích lập tức hướng về cả người của Nhất MInh khóa chặt vào bên trong.
Một màn này chỉ trong nháy mắt liền khiến lão không cách nào ngờ tới, thiếu niên này, thế mà là tàn ảnh!
Nhất Minh hắn đương nhiên là biết một khi chính mình làm như vậy sẽ dẫn tới một số người hiểu lầm, thế là cũng trong nháy mắt đó hắn liền đã thúc dục thân pháp rời đi nguyên địa, dù sao thì thân ở trong trận pháp của người khác cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Bản thân không nên nghi ngờ ai, nhưng cũng không nên tin tưởng ai quá nhiều, đạo lý này, hắn hiểu rất rõ.