Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 459

Tôi gặm một cục xương hầm, lại uống một ngụm canh, mới hỏi Châu Đình, “ Châu Đình, tại sao cậu không học được một nửa tay nghề của bác Đoàn chứ? Cậu nên biết, để giữ một người đàn ông, phải giữ được khẩu vị của anh ta trước đấy! Cậu cũng chịu khó học nấu ăn đi, sắp thành cô dâu rồi đấy.”

Châu Đình nhún nhún vai ra vẻ không quan trọng, “ Mình kệ thôi, muốn ăn gì, về nhà tìm mẹ chồng mình là được rồi, hơn nữa, mình còn lâu mới vào bếp, cả người mùi khói dầu, rất dễ thành bà mặt vàng!”

Tôi lần này thật không biết nói gì nữa, Châu Đình vốn dĩ chính là người không biết gì về bếp núc, nói với cậu ấy những lời này, không khác gì nói, “ Có điều Châu Đình, thân hình của cậu, về sau chắc chắn càng ngày càng đậm đà, chắc chắn là do bác Đoàn chăm cậu, giống như chăm lợn con vậy! Ha ha!rn rn

“ Cậu thật đáng ghét, cậu còn nói mình, lần sau không đưa cậu về nhà ăn cơm nữa!” Châu Đình lẩm bẩm nói, chỉ ngón tay đầy dầu vừa ăn xương xong vào tôi mà nói.

“ Được rồi, mình biết rồi, sau này không nói cậu nữa đã được chưa?” Tôi cười nói, gạt ngón tay đầy dầu đó của Châu Đình ra, Châu Đình, nếu như Trần An An vẫn giữ được vẻ ngây thơ trong sáng như cậu thì thật tốt biết bao nhiêu?

Nếu như thế, chúng ta vẫn sẽ là ba người bạn tốt, đáng tiếc.....

“ Nhụy Tử, Châu Đình, các con ăn trước đi, bác bận làm một đơn nữa, sắp có một bàn khách đến ăn cơm.” Bác Đoàn sau khi nhận một cuộc điện thoại, nói với tôi và Châu Đình.

“ Lại có khách nữa đến ăn hả bác?” Châu Đình không vui nói, cậu ấy cũng thương mẹ chồng tương lai của mình.

“ Ôi, ai bảo vị khách này là khách hạng sang chứ, chúng ta không đắc tội được! Là người Nhật Bản, ôi.” Bác Đoàn nói.

“ Không sao ạ, Châu Đình, cậu ăn thêm chút, mình đi xuống nhà bếp xem có gì phải giúp không.” Tôi nói xong, đi ra ngoài, nhìn thấy trong phòng bên cạnh còn có vài vị khách, sau đó tôi đi thẳng vào nhà bếp.

“ Bác Đoàn, trong nồi này hầm gì thế ạ?” Tôi chỉ tay vào một chiếc nồi, bên trong là tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, tò mò hỏi.

“ Nồi đó à, đó là canh gà bác hầm từ sáng, có một người bệnh, đặt bác làm nồi canh này.” Bác Đoàn vừa nói, vừa mở nắp nồi cho tôi xem, “ Cháu xem, đây chính là gà ác chính gốc, củ này là nhân sâm, đều là những thứ rất bổ, không phải ai cũng ăn được!”

“ Cháu nói mà, mùi vị rất thơm, hấp dẫn quá, bác Đoàn, cháu thật ngưỡng mộ tài nghệ của bác!” Tôi hít hà mùi thơm của canh gà đó, thật lòng khen ngợi.

Bác Đoàn rất thoải mái, cười chỉ vào một chiếc nồi khác, nhỏ giọng nói, “ Bên trong nồi này, có bí quyết hầm canh của bác, đây là canh hầm cho cháu và Châu Đình, tẩm bổ cho hai con.”

“ Ôi, bác Đoàn, bác tốt với cháu quá, kiếp sau cháu nguyện làm con gái của bác!” Tôi đùa lại bác, đột nhiên nghe thấy chuông cửa kêu, “ để cháu đi mở cửa, bác làm đi ạ!”

Tôi còn chưa đi ra đến cửa, đã nghe thấy tiếng cười bên ngoài chuyển đến, nghe rất quen tai, tôi đột nhiên nhớ không ra đã nghe thấy ở đâu, trong lúc khó hiểu, thì thấy chủ nhân của giọng nói đó bước vào, tôi vừa nhìn cô ta, lập tức liền nhớ ra, đó là Bách Hợp – người Nhật Bản đó.

Bách Hợp này đã từng bị tôi đánh trên võ đài, luôn căm hận tôi, tìm mọi cách hãm hại tôi, lại còn muốn tạo ra sự cố giao thông để đâm chết tôi, con người này, rất độc ác tàn nhẫn, bây giờ có dã tâm muốn chiếm đoạt sản nghiệp thiết bị máy móc phân tích của Trung Quốc, bây giờ đang âm mưu hợp tác với Lạc Kiến Ba.

Con người này còn muốn tiêm một loại thuốc an thần vào trong người Lạc Mộ Thâm, muốn khống chế Lạc Mộ Thâm, là một phụ nữ cực kỳ độc ác.

Tôi thật sự không ngờ, hôm nay lại có thể gặp cô ta ở đây.

Châu Đình cũng ngạc nhiên nhìn cô ta, cậu ấy nhíu mày lại, cứng nhắc nói: “ Xin chào quý khách.”

Tôi quay người đi, không muốn nhìn người phụ nữ Nhật đáng ghét này. Cô ta cũng không nhận ra tôi.

“ bà chủ Đoàn đâu?” Sau khi đi vào quán, Bách Hợp vẫn với bộ dạng kênh kiệu đó, đưa chiếc túi hàng hiệu trong tay cho Châu Đình, nhìn khắp nơi, Bách Hợp đó không phải lần đầu tiên đến đây, nhưng mỗi lần đến, đều đặt trước.

“ bà chủ ở trong bếp.” Châu Đình nhìn chiếc túi trong tay, vứt cũng không phải, cầm cũng không phải, tức cũng chỉ có thể đặt bên cạnh, chỉ vào trong bếp, nói với Bách hợp, “ Cô không nên vào đó, trong bếp toàn mùi dầu mỡ, không hợp với làn da mềm mại của cô.”

Châu Đình thấy Bách Hợp với tư thế hình như muốn đi vào bếp, liền có ý ngăn lại, người phụ nữ này chính là yêu tinh phiền phức, ai mà biết cô ta đi vào bếp định làm gì chứ. Hơn nữa, bếp của nhà họ Đoàn, cấm người ngoài ra vào. Trên cửa bếp cũng dán biển hiệu cấm, lẽ nào Bách Hợp đó không biết chữ sao? Cô ta không phải người thông thuộc tiếng Trung Quốc sao?

“ Ôi, các người cũng thật lắm chuyện!” Bách Hợp đương nhiên nhìn thấy biển hiệu đó, không vui khi liếc qua nó, có điều cô ta là ai chứ, cô ta là Bách Hợp, cô ta còn lâu mới quan tâm có biển hiện hay không, đưa tay đẩy cửa bếp ra.

“ Bà chủ Đoàn, người của tôi dặn dò bà rồi, tôi không ăn hành gừng tỏi đâu đấy!” Bách Hợp dựa vào cửa bếp, lời lẽ như ra mệnh lệnh, nhìn bác Đoàn, nhưng bị mùi thơm trong bếp hấp dẫn, cô ta tò mò nhìn nồi canh gà đó, “ Đây là canh gà à?”

“ Cô Bách Hợp mũi thính quá.” Bác Đoàn mặc dù trong lòng cũng có chút không thích, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, mặc dù nói Bách Hợp không phải lần đầu đến, nhưng mỗi lần đều có thái độ sai khiến khiến bác ấy rất không hài lòng.

“ Bà chủ Đoàn, nồi canh này, bưng lên cho tôi!” Bách Hợp đương nhiên không nghe ra ý khác trong lời nói của bác Đoàn, mũi thính quá đương nhiên là lời mắng chửi người khác, nhưng cô ta đã bị sự hấp dẫn của nồi canh cuốn đi rồi, vốn dĩ không chú ý đến từ ngữ của bác Đoàn có vấn đề gì.

Bác Đoàn vừa nghe liền từ chối luôn, “ Xin lỗi, cô Bách Hợp, cô muốn uống canh gà, tôi có thể làm riêng cho cô, nhưng phần canh này là do người khác đặt, không thể để cho cô được!”

“ Người khác đặt sao? Thế thì bà làm cho cô ta phần khác, phần này để cho tôi!” Bách Hợp còn lâu mới quan tâm nồi canh này là ai đặt, Bách Hợp cô ta muốn thứ gì là có thứ đó, đừng nói là một bát canh gà, dù cho là Dạ Thiên Kỳ, Lạc Mộ Thâm, cô ta cũng có thể đưa tay tóm lấy!

“ Cô Bách Hợp, món canh gà này nhất định phải hầm trong hai mươi tiếng, không phải nói làm là làm, nhất định phải đặt trước! Hơn nữa đây là làm cho một người bệnh.” Bác Đoàn sẵn sàng giải thích, trong lòng mặc định, khách hàng là thượng đến, mặc dù vị thượng đế này có phần đáng ghét nhưng dù sao cô ta cũng là thượng đế!

“ Ý của bà là, Bách Hợp tôi không đủ tư cách uống canh gà sao?” Bách Hợp lạnh lùng nói, đôi mắt trợn trừng như muốn nuốt sống người khác.

Bác Đoàn hít một hơi thật sâu, cố gắng tươi cười, “ Xin lỗi, cô Bách Hợp, thật vạn phần xin lỗi, nồi canh gà này, tôi thật không thể để cho cô, đây chính xác là người khác đặt rồi, canh của cô ở bên này!”

“ Tôi đặt chẳng nhẽ không kém dinh dưỡng bằng loại này sao? Tôi là cần canh gà này đấy!” Bách Hợp có vẻ không vui liếc nhìn bác Đoàn, nếu như hôm nay cô ta không uống được bát canh gà này, chắc cô ta sẽ không được gọi là Bách Hợp!
Bình Luận (0)
Comment