Từ nhỏ, cô ta chính là thiên kim tiểu thư cao quý nhất mang dòng máu Nhật Bản, cô ta chỉ biết nói một không hai.
Hơn nữa đang ở Trung Quốc, cả lũ lợn Trung Quốc, còn muốn tranh đồ với Bách Hợp tôi sao?
Các người còn lâu mới xứng!
Đừng nói là một nồi canh gà, kể cả tôi muốn ăn canh thịt người Trung Quốc, cũng phải hầm cho tôi, đưa đến tận mồm tôi.
“ Cô Bách Hợp, cô đây không phải làm khó tôi sao? Sao mà thế được chứ, nên có trước có sau chứ? Đây là người ta đặt trước, cô làm như thế thì thật hơi quá đáng rồi....” Bác Đoàn cũng không vui lắm, người phụ nữ Nhật này tại sao không hiểu chút lễ phép nào chứ?
Đến canh người ta đặt trước mà cũng muốn cướp.
“ Đúng thế, cô Châu Đình, cô làm như thế, không hợp tình hợp lý lắm, dù sao cũng nên có trước có sau, nếu như cô muốn uống, có thể đặt trước, chúng tôi có thể hầm sẵn cho cô, nhưng hôm nay nồi canh hầm này, là không thể để cho cô được!” Thái độ của Châu Đình có chút không nhẫn nhịn được, cậu ấy nhìn không thuận mắt loại người như Bách Hợp, đặc biệt cậu ấy biết Bách Hợp vênh mặt thách thứ tôi thế nào.
“ Bao nhiêu tiền một nồi? tôi trả gấp mười lần! Tôi là muốn ăn, người Trung Quốc các người còn muốn tranh với tôi sao? Tôi đưa tiền cho các người đã là nể mặt các người lắm rồi.” Bách Hợp cảm giác như máu nóng bốc lên rồi, thế là bắt đầu ăn nói không biết phải trái thế nào nữa.
Châu Đình vừa nghe, có chút không nhẫn nại, đi ra đóng sầm cửa bếp lại, để lại mình và Bách Hợp ở phòng khách, “ Cô Bách Hợp, đừng nói trả mười lần, kể cả cô trả 100 lần, không phải thứ của cô thì đừng yêu cầu quá đáng!”
“ Cô…..!” Bách Hợp bị Châu Đình chọc tức cho nói không ra lời, một nồi canh gà, cũng khiến cho mấy người phụ nữ phải tranh cãi nhau, không biết mấy chữ này, có phải có chút khoa trương không, nhưng bây giờ xem ra, chỉ có thể hình như Bách Hợp đó như thế.
“ Nha đầu thối, cô biết tôi là ai không? Cô biết tôi xuất thân như thế nào không? Cô có tin hay không, tôi có thể khiến cái quán quèn này của cô phải đóng cửa trong tức khắc không?” Bách Hợp lạnh lùng nói.
“ Làm đi làm đi, cô làm đi, cô làm cho quán của tôi đóng cửa đi!” Châu Đình cũng bị kích động, giọng nói của cậu ấy cũng cao hơn.
Tôi nghe thấy tiếng bọn họ cãi nhau, biết là Bách Hợp và Châu Đình, bác Đoàn cãi nhau, làm thế nào đây?
Nghĩ đến đây, tôi cau mày lại, nảy ra sáng kiến.
Tôi vội tìm một cái khẩu trang dùng một lần đeo lên mặt, bình thường khi bác Đoàn hầm canh, múc canh, để đảm bảo vệ sinh, họ thông thường đều đeo khẩu trang che mồm, miệng lại, đề phòng nước bọt bắn vào trong canh, điều này là tôn trọng đối với khách hàng.
Tôi cũng đeo một cái khẩu trang lên, như thế, Bách Hợp sẽ không nhận ra tôi.
Tôi nhanh nhẹn đi vào trong bếp.
“ Cô à. Đây là canh người ta đặt trước, không thể nhường được, cô không thể đợi được sao?” Tôi ra sức khuyên bảo nói, “ Hơn nữa trong nồi canh này bà chủ chúng tôi dùng các loại dược liệu quý hiếm, đều là những thứ khó tìm, là để bồi bổ sức khỏe cho người bệnh, cô sao có thể tùy tiện tranh thế được?”
Tôi cố tình khoa trương loại canh này tốt hơn, quả nhiên, mắt của Bách Hợp trợn tròn sáng lên, tôi biết, cô ta bây giờ thật sự raát muốn uống canh này.
“ Tiểu Tô…..” Bác Đoàn vội vàng nói, muốn ngăn tôi lại.
Nhưng tôi đi đến bên cạnh bác Đoàn, vịn nhẹ vào bả vai bác Đoàn, đồng thời nhéo nhẹ sau lưng bác ấy, sau đó tiếp tục nói: “ Nồi canh này, cả tháng này chỉ có một nồi này, nếu như cô Bách Hợp lấy đi, cả tháng này chúng tôi cũng không tìm đủ nguyên liệu để làm nồi khác nữa, tại vì canh bên trong quả thật quá quý giá, hơn nữa là canh tẩm bổ, không phù hợp với người bình thường, hay là cô Bách Hợp chọn loại canh khác đi!”
Quả nhiên dã tâm muốn cướp nồi canh đó của Bách Hợp càng lên cao.
“Hừm hừm, cô nói như thế, tôi càng không thể từ bò, hôm nay nồi canh này, tôi nhất định phải uống, nếu không, tôi sẽ khiến cái quán này lập tức biến mất, cô có tin hay không?” Bách Hợp lạnh lùng nói.
“ Cô thử xem, cô Bách Hợp, cô thật không phân biệt phải trái nữa rồi!” Tôi dường như cũng bị kích cho tức điên rồi, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bách Hợp đó.
Hai người gườm gườm mang đầy sát khí, giống như chiến tranh có thể bùng ngay lập tức.
Còn Châu Đình cầm con dao băm rau trong tay: “ Tôi xem ai khiến quán của tôi biến mất nào?”
Bác Đoàn vừa nhìn tình hình như thế lập tức căng thẳng, vội vàng ngăn lại: “ Được rồi được rồi, cô Bách Hợp, chúng tôi không hiểu chuyện, là chúng tôi không tốt đã được chưa? Nồi canh này để cho cô là được rồi, để cho cô đấy.”
Châu Đình rất không vui nhìn mẹ chồng tương lai của mình: “ bác......”
“ Thôi thôi, đừng tranh luận nữa, để cho cô Bách Hợp đi, dĩ hòa vi quý.” Bác Đoàn giành lấy con dao băm rau trong tay Châu Đình.
Châu Đình dậm chân, vứt con dao xuống.
Bách Hợp mỉm cười, cô ta ung dung đi đến trước mặt tôi, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn tôi: “ Phụ nữ Trung Quốc, nhìn thấy chưa, đấu với tôi, tranh với tôi, thì sẽ không có quả ngon mà ăn đâu, cô, không phải đối thủ của tôi, trước đây không phải, bây giờ không phải, tương lai cũng không phải! Hừm, người Trung Quốc, chỉ là một cái đầu lợn.”
Cô ta quay sang bác Đoàn: “ Bà chủ, mang cho tôi phần canh đó.”
Bác Đoàn đành phải nói: “ Vâng, cô Bách Hợp.”
Bách Hợp đắc ý đủng đỉnh trên đôi giày cao gót đi ra ngoài.
Bên ngoài chuyển đến điệu cười đắc ý của Bách Hợp.
“ Bác, tại sao phải để canh lại cho loại phụ nữ Nhật đáng ghét đó?” Châu Đình vẫn không ngừng oán trách nói.
“ Châu Đình, cậu yên tâm, canh này là mình cố ý bảo bác để cho cô ta đấy.” Tôi đắc ý nói. Vừa nãy tôi ra sức làm ám hiệu với bác Đoàn, người phụ nữ thông minh ấy đã ngầm hiểu trong lòng.
“ Đúng thế, Nhụy Tử bảo bác làm như thế.” Bác Đoàn vội nói.
“ Nhưng tại sao thế?” Châu Đình vẫn không hiểu hỏi.
“ Đình Tử, đây là canh bác nói là để cho người bệnh, trong canh này có rất nhiều loại thuốc Đông y, còn cả nhân sâm nữa, cậu nghĩ xem, người bệnh gì mới ăn nhân sâm? Người bình thường khỏe mạnh có thể ăn nhân sâm không? đây là để dùng cho người bệnh nặng sắp không qua khỏi, Bách Hợp đó là người khỏe mạnh bình thường, cô ta tối nay ăn loại canh bổ này, cậu đợi xem cô ta sẽ phụt máu mồm cho mà xem, dọa chết cô ta.” Tôi cười nói.
Tôi tin trên mặt tôi lúc này đang hiện ra nụ cười nham hiểm nhất.
Châu Đình lập tức hiểu ra, cậu ấy ôm hai cánh tay cười cũng nham hiểm không kém tôi: “ Hì hì, Nhụy Tử, đúng rồi.”
Hai người cười âm mưu giống như hai mụ phù thủy vậy.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, Bách Hợp uống loại canh gà nhân sâm bổ này, tối hôm đó máu đều chảy ra mồm mũi tai, ban đêm khi cô ta soi gương, nhìn thấy mình trong gương máu chảy từ hai tai, hai mắt và hai mũi ra, bị dọa cho ngất đi, đầu đập vào bồn cầu, bị đưa vào bệnh viện cấp cứu, ha ha ha ha.
Thông thạo Trung Quốc thì sao chứ, văn hóa ẩm thực của người Trung Quốc loại phụ nữ Nhật như cô còn không hiểu sao, cô cho rằng canh bổ dưỡng là ai cũng uống được sao?
Dù cho thế nào, tôi cũng cho cô ta một bài học rồi.