Lạc Mộ Thâm vẫn với dáng vẻ lạnh lùng tao nhã, anh ấy cười nói: “ Tổng giám đốc Bách Hợp, có phải rất ngạc nhiên, nếu như bây giờ cô nhìn thấy tôi, thế thì chính là nói mạng lưới của công ty đã hoàn toàn tê liệt, Tổng giám đốc Bách Hợp, đây là bài học Lạc mỗ dạy cho cô, tổng giám đốc Bách Hợp làm bao nhiêu việc xấu xa như thế, lẽ nào cho rằng chỉ như thế là xong? Thù có thể báo bất cứ lúc nào! Tổng giám đốc Bách Hợp, có phải vẫn không chịu phục, nhưng đây là do cô tự chuốc lấy. Đắc tội Lạc Mộ Thâm là một việc rất đáng sợ, hậu quả rất nghiêm trọng đấy, lẽ nào không có ai bảo cho cô sao? Ha ha ha. Bây giờ thương trường này, cuối cùng thành công cũng hạ màn rồi.”
Bách Hợp cầm một cốc nước hung hăng ném mạnh vào màn hình máy chiếu, cốc nước vỡ tan tành.....
Bách Hợp không kiềm chế nổi, mất bình tĩnh gào khóc lên, những người khác, nhìn thấy bộ dạng của Bách Hợp thế này, họ đều lắc đầu rời đi.
Không có ai khuyên nhủ an ủi Bách Hợp.
Tại vì người Nhật tôn sùng người thắng lợi, đối với kẻ thất bại, không ai thèm để ý, cũng không ai muốn đồng tình......
........
Lạc Thị.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm đắc ý nhìn những số liệu trong máy tính của mình truyền đến, anh ấy nhẹ tắt máy tính.
“ Lạc Mộ Thâm, trời đất ơi, anh đúng là quá tàn nhẫn, Bách Hợp lần này coi như đi đời rồi.” Tôi ngạc nhiên nhìn tất cả những gì xảy ra, cảm giác mắt mình sắp lòi cả ra ngoài rồi.
Tôi không biết, trận chiến này vẫn còn tiếp diễn, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng trở thành một trong những phần tử quan trọng của trận chiến.
“ Đương nhiên. Anh sao có thể dễ dàng bỏ qua cho con đàn bà Nhật đó được? Cô ta quá tham lam, dám ra tay với anh và người con gái anh yêu, anh bỏ qua cho cô ta mới lạ, bây giờ để người của nước cô ta đến xử lý cô ta, chúng ta có thể tưởng tượng, cô ta sẽ bại trận thế nào, là về nước đứng trước mặt công chúng phân trần nhận lỗi, hay là bị nhân dân Nhật ném trứng gà thối cho đến chết đây? Dù cho thế nào? Cô ta làm mất mặt ở nước ngoài. Làm xấu hổ người Nhật Bản, dù cho cô ta không chết, cả đời cũng không bao giờ được ra nước ngoài. Dân tộc đó rất biến thái.” Khóe miệng Lạc Mộ Thâm nở ra nụ cười mê hoặc người khác.
“ Đúng thế, dạy dỗ cô ta như thế là còn nhẹ đối với cô ta rồi.” Cát Vân cười nói sau lưng Lạc Mộ Thâm.
“ Trời đất ơi, thì ra là kế hoạch của anh sao?” Tôi khẽ nói.
Thật sự có cảm giác sởn gai ốc trong người.
“ Không sai, khi anh ý thức được bố anh và Bách Hợp liên kết với nhau, anh chỉ là tương kế tựu kế mà thôi.” Lạc Mộ Thâm bình thản cười nói, “ Bách Hợp này phải trả giá đắt cho lòng tham không đáy của mình.”
“ Cho nên, dù cho bọn em không cứu anh ra ngoài, anh cũng không sao đúng không?” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Theo lý mà nói thì không sao, có điều mọi người đến cứu anh, anh đương nhiên vui nhất, như thế, anh biết là bảo bối của anh lo lắng cho anh thế nào.” Lạc Mộ Thâm không quan tâm Cát Vân còn ở đó, hôn nhẹ tôi một cái.
Mặt tôi lập tức đỏ bừng lên. Liếc nhìn Cát Vân một cái.
“ Lạc Tổng, Tôi phải ra ngoài một chút, tôi nhớ ra còn có tài liệu phải chuyển cho bộ phận công trình!” Cát Vân cười nói.
Cát Vân này thật sự là người rất biết điều, nếu không tại sao người ta lại là thư ký thân cận nhất của Lạc Mộ Thâm chứ?
Tôi đột nhiên cảm thấy mình thật sự không xứng đáng với chức vụ, làm đâu phải là thư ký thân cận chứ? Nếu không phải vì Lạc Mộ Thâm thích tôi, có lẽ tôi đã bị đuổi việc từ lâu rồi, bị sút ra ngoài Thái Bình Dương rồi.
Lạc Mộ Thâm giơ cánh tay ra, kéo tôi ngồi trên đùi anh ấy, ôm chặt lấy tôi.
Con mắt tình tứ của anh ấy nhìn tôi, nụ cười nở trên môi, anh ấy nồng nhiệt hôn tôi lên má lên mặt.
Tôi đỏ mặt hôn lại vào đôi môi của anh ấy, hai chiếc lưỡi ướt át cuốn vào nhau, triền miên dai dẳng.
Anh ấy đỡ say gáy tôi, cơ thể tôi hoàn toàn bị ép xuống, cơ thể anh ấy rạo rực hừng hực, dường như cả phòng làm việc như bị đốt lên vậy.......
........
Buổi tối, trong quán “ Say để quên”.
Tôi, Lạc Mộ Thâm, Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn hàn, Tần Hạo Nhiên ngồi quanh một bàn, mấy thằng cha này cười sung sướng giống như Phật Di Lặc vậy.
Trên bàn bày đầy món ngon, cả chiếc đùi dê nướng thơm ngon, phủ kín cả phòng là mùi thơm hấp dẫn.
Mẹ ơi, trước mặt đứa tham ăn, những món này quả thật là vũ khí có thể dễ dàng đánh gục tôi nhất.
Tôi nhìn món châu chấu thơm phức đó, thịt xiên còn cả canh tê canh khiến tôi chảy cả nước miếng ra rồi, tôi hưng phấn cầm đũa gần như nói không ra lời nữa rồi.
Thời gian trước, tại vì bị Lạc Mộ Thâm đá, tâm trạng không tết, cho nên ăn cái gì cũng không thấy ngon, thậm chí còn không muốn ăn cơm nữa.
Tôi thật sự đói hốc hác thành người giấy rồi, bây giờ tâm trạng tốt rồi, dường như mình tôi cũng có thể ăn hết được bàn đầy thức ăn này.
“ nào, cạn ly, vì Đại Thâm và đầu lợn của chúng ta! Thần điêu hiệp lữ của chúng ta.” Phương Trạch Vũ nâng ly nói trước.
“ cạn ly.” Chúng tôi vui sướng nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn ly.
“ Đại Thâm, cậu không nói vài câu sao?” Tần Hạo Nhiên nheo mắt nhìn Lạc Mộ Thâm, “ cậu nói cậu xảy ra chuyện mà cũng không thông báo cho bọn mình một tiếng, cậu nói xem có thất đức hay không? Cậu hại bọn mình ăn không ngon ngủ không yên, cậu hại đầu lợn khóc cạn nước mắt, cậu nói cậu có đáng bị phạt hay không?”
“ Đáng phạt.” Phương Trạch Vũ cũng nói, “ Đại Thâm, cậu không biết đâu, bọn mình thì không nói, cậu biết Nhụy Tử khoảng thời gian đó đáng thương thế nào đâu, mỗi ngày đều gọi điện hỏi bọn mình về việc của cậu, bọn mình thương xót đến nỗi néu như không nể mặt cậu, bọn mình đã ôm đầu lợn vào lòng rồi.” Phương Trạch Vũ quở trách Lạc Mộ Thâm nói.
Lạc Mộ Thâm âu yếm nhìn tôi, thở dài nói: “ Là mình không tốt, nhưng tình hình lúc đó đến gấp quá, khi mình phát hiện bác sĩ gia đình tiêm thuốc an thần cho mình có vẻ khả nghi, đã không còn kịp mà thông báo cho mọi người nữa, mình đành phải tương kế tựu kế, cậu cho rằng mình không thương Nhụy Tử sao? Mình không muốn cô ấy rơi một giọt nước mắt nào, khiến cô ấy khóc nhiều như thế, có điều may là, mọi người vẫn luôn tin mình, còn đầu lợn của mình cũng luôn tin tưởng tuyệt đối mình.”
Anh ấy vừa nói, vừa cầm lấy tay tôi, dùng lực nắm chặt lại.
Bàn tay của anh ấy ấm áp như thế.
Tay của tôi được tay của anh ấy nắm lấy bên ngoài, tôi cảm thấy tim mình cũng ấm áp theo.
“ Ở đây, mình bảo đảm với các cậu, mình sẽ không để Nhụy Tử phải khóc nữa, mình đồng ý với các cậu, cuộc sống sau này của Nhụy Tử sẽ tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy niềm vui,” Lạc Mộ Thâm vừa nói vừa hôn lên má tôi.
Mắt tôi lập tức lướt qua f3, thuận tay đáng nhẹ Lạc Mộ Thâm một cái.
“ Cậu nói như thế vẫn không được, cậu phải uống cạn ba chai, như thế mới đủ thành ý.” Phương Trạch Vũ cười nói.
“ Không vấn đề. Đừng nói ba chai, mười chai cũng được.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
Lúc này Tần Hạo Nhiên đã mở nắp ba chai rượu để trước mặt Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ Thâm không chút do dự, nâng chai rượu lên, ục ục ục, uống liền một hơi ba chai.
“ Xem ra không bõ công tiêm thuốc an thần mấy ngày này, tửu lượng tốt hơn trước rồi.” Tần Hạo Nhiên cười nói.
Lạc Mộ Thâm đặt chai rượu xuống, khẽ nói: “ hôm nay, ngoài muốn cảm ơn các cậu, mình còn muốn cảm ơn một người, đáng tiếc. Cậu ta không đến.”
Tôi và f3 đó biết anh ấy muốn nói đến ai, là Dạ Thiên Kỳ.