Dạ Thiên Kỳ trong việc lần này, thật sự có ảnh hưởng hết sức quan trọng, là anh ấy, kiên định lòng tin của tôi, là anh ấy, khiến tôi càng tin Lạc Mộ Thâm hơn.
Chúng tôi vốn dĩ muốn mời Dạ Thiên Kỳ đến, nhưng khi tôi gọi điện cho Dạ Thiên Kỳ, Dạ Thiên Kỳ nói bây giờ đang ở Mỹ.
Tôi biết anh ấy chưa chắc là đang ở Mỹ, chỉ là anh ấy lấy cớ từ chối mà thôi.
Con người anh ấy, khi tôi cần anh ấy nhất, anh ấy sẽ ở bên cạnh tôi, khi tôi vui vẻ hạnh phúc, anh ấy sẽ rời xa tôi.
Anh ấy khiến tôi thương xót như thế, khiến tôi kính trọng và khâm phục.
“Ồ, đúng thế, lần này Dạ Thiên Kỳ giúp chúng ta rất nhiều.” Phương Trạch Vũ nói, “ Thực ra, chúng ta có thể làm bạn tốt, nhưng xích mích bao nhiêu năm như thế.”
Trong đôi mắt sâu xa của Lạc Mộ Thâm mang đầy chân thành, anh ấy quay đầu lại, khẽ nhìn tôi: “ Nhụy Tử, nếu như có cơ hội, em nói với Dạ Thiên Kỳ, nếu như cần Lạc Mộ Thâm anh giúp chuyện gì, ngoài việc không thể đưa Nhụy Tử cho cậu ấy, những thứ khác, chỉ cần cậu ấy muốn, có thể lấy bất cứ lúc nào, kể cả mạng của Lạc Mộ Thâm anh cũng được.”
Tôi biết anh ấy nói được làm được.
Trong lòng tôi rất vui, bây giờ, hai người đàn ông tôi kính trọng, cuối cùng cũng không còn thù hằn đối phương nữa, tôi giống như một miếng băng dính hai mặt, gắn liền bọn họ với nhau vậy.
“ Có điều, Đại Thâm, mình thật sự nghiêm túc nhắc nhở cậu, Dạ Thiên Kỳ đó thật sự quá xuất sắc, đối tố với Nhụy Tử, cậu phải nắm lấy cơ hội, tranh thủ thời gian cưới Nhụy Tử về, nếu không, mình thật sự rất lo Dạ Thiên Kỳ đó có thể đưa Nhụy Tử đi bất cứ lúc nào đấy.” Lương Cẩn Hàn đột nhiên nói ra một câu, “ sau khi hợp tác một lần với thằng cha đó, phát hiện hắn thật sự quá lợi hại, không hổ danh là Dạ Xoa.”
“ này, Cẩn Hàn cậu đang uy hiếp mình phải không?” Lạc Mộ Thâm nói.
“ Mình đây là nhắc nhở cậu?” Lương Cẩn Hàn nói, “ Cậu nhất định phải đối tốt với Nhụy Tử.”
“ Đương nhiên, cứ nghĩ đến Dạ Thiên Kỳ, là mình không nói ra được mùi vị gì, cứ nghĩ đến có người xuất sắc như thế xếp hàng đằng sau, mình phải cẩn thận hơn rồi.” Lạc Mộ Thâm cười gắp một con châu chấu nướng cho vào mồm tôi, “ A, há mồm.......”
Tôi nghe lời há mồm ra, con châu chấu vừa thơm vừa to đó cho vào trong miệng tôi, thật sự quá ngon, quá hấp dẫn, mỗi lần ăn châu chấu nướng, tôi lại cảm thấy cả đời mình không sống uổng phí.
Tôi và Lạc Mộ Thâm dù cho chỉ có một bát canh tê cay cũng có thể ăn ra mùi vị lãng mạn của bữa ăn Pháp.
Kể cả một miếng nấm và một cọng rau thơm chúng tôi cũng có thể chia làm hai mà ăn, thật là đẹp mà!
“ Hơi hối hận.” Phương Trạch Vũ nhìn Tần Hạo Nhiên nói, “ Hối hận vì đã cứu Đại Thâm ra, nên để thằng cha này bị hành hạ trong tay con đàn bà Nhật đó, mỗi ngày bị hơ nến dầu vào da rồi ngâm nước muối mặn, cứu ra thế này, chỉ khiến chúng ta buồn nôn.”
“ Không sai, mình cũng hối hận rồi.” Tần Hạo Nhiên nói, “ Nhụy tử ở cùng Dạ Thiên Kỳ cũng không sến như thế này.”
Lương Cẩn Hàn không nói gì, chỉ cười nhìn chúng tôi.
Anh ấy cho từng xiên thịt thơm ngon vào mồm mà ăn ngon lành.
“ Nhìn mình ôm người đẹp, các cậu đố kị rồi tức giận, thế mà là bạn à?” Lạc Mộ Thâm cười nói, lớn tiếng gọi phục vụ, “ Phục vụ, cho thêm năm xiên quả thận to.”
“ hứ, đây rõ ràng là khiêu khích lộ liễu mà, sao chứ? Bọn mình không dám ăn thận sao? Đúng là truyện cười.” Tần Hạo Nhiên tức lẩm bẩm nói, “ Phục vụ, cho thêm mười năm xiên thận, chúng tôi cũng muốn.”
Nhân viên phục vụ đáng yêu đó, vừa cười vừa nhanh chóng ghi chép, vừa có lòng tốt nhắc nhở Tần Hạo Nhiên Phương Trạch Vũ: “ Tiên sinh, thận này ăn rất ngon, hơn nữa cực kỳ bổ thận tráng dương, nhưng nếu như ăn quá nhiều bổ quá cũng không tốt, đặc biệt là người không có bạn gái, vẫn nên thận trọng sử dụng.”
Tôi và Lạc Mộ Thâm không kìm được cười phá lên, ha ha.
“ Xem, đến người ta cũng nhìn ra các cậu không có bạn gái, còn cứng đầu làm gì?” Lạc Mộ Thâm cười nói.
“ Ba vị, 15 xiên thận nướng của các anh có cần nữa không ạ?” Cô nhân viên phục vụ cười hỏi Tần Hạo Nhiên.
Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ nhìn nhau, trong mắt mang đầy ngại ngùng.
“ Cần, tôi mang về làm tiêu bản. Sao nào? Ai dám ngăn?” Tần Hạo Nhiên tức lầu bầu nói.
Tôi và Lạc Mộ Thâm cười càng to hơn, đặc biệt là Lương Cẩn Hàn, cười ngật ngưỡng đến nỗi sắp lăn ra đất rồi.
Ăn cơm xong, mới có tám giờ, lúc này Lạc Mộ Thâm nhiệt tình rủ chúng tôi cùng đi hát karaoke.
“ này, Đại Thâm, không giống cậu chút nào, cậu không phải ghét nhất hát sao?” Tần Hạo Nhiên tò mò nói, “ Trước đây mỗi lần đề nghị đi hát, cậu đều không đi.”
“ Bây giờ muốn đi rồi.” Lạc Mộ Thâm cười nhìn tôi, “ Mình biết Nhụy Tử rất thích hát.”
Tôi cười nhìn Lạc Mộ Thâm, đúng thế, tôi thích hát, nhưng tôi biết Lạc Mộ Thâm vì hát chuyên sai nhịp nên anh ấy không thích hát.
Tại sao anh ấy muốn đi hát chứ?
Được thôi, anh ấy muốn đi thì đi.
Chỉ cần anh ấy thihcs, dù cho phải đi chân trời góc biển tôi cũng thích.
Huống hồ là hát?
Thế là, năm người chúng tôi lập tức lái xe đến quán karaoke, thuê phòng xa hoa nhất, chúng tôi lại gọi hoa quả những thứ ngon nhất, mang đến phòng cách âm.
Tôi ngồi trên ghế trước máy chọn bài, quay đầu nhìn f4 đó: “ Các anh hát bài gì, em chọn cho các anh.”
Nói thật, tôi đã nhìn thấy f4 mặc váy cỏ nhảy múa, chứ chưa bao giờ được nghe quá bốn thằng cha này hát cả.
Cũng không thể nói hoàn toàn chưa nghe, tôi đã nghe Lạc Mộ Thâm hát, nhưng giọng hát thật sự rất thảm.
Nhịp điệu chạy đi tận đâu, phải dùng dây thừng mới kéo lại được.
“ Các cậu hát trước đi, mình tình rượu chút rồi sẽ hát.” Lạc Mộ Thâm cười nói.
Trong lòng tôi biết Lạc Mộ Thâm vì hát không hay cho nên mới ngại hát.
“ Anh Đại Vũ, anh Hạo Nhiên, anh Cẩn Hàn, các anh hát gì, em chọn cho các anh.” Tôi cười nhìn f3 đó.
“ thất sự hơi hồi hộp, lần đầu tiên hát trước mặt Nhụy Tử, đột nhiên không biết hát bài gì, Nhụy Tử, hay là em hát trước, lấy động lực cho bọn anh. Trước đây Lạc Mộ Thâm vì không thích hát, cho nên bọn anh đến hát cũng không nhiều, bây giờ đột nhiên không nhớ ra mình thích hát bài gì nữa?” Phương Trạch Vũ cười nói.
Hì hì, thông thường mọi người đều như thế, đến quán karaoke, đều không nhớ ra mình hay hát bài gì.
“ Vâng, thế thì em sẽ hát trước.” Tôi chớp chớp mắt, tôi tương đối thích hát, chúng tôi thường xuyên đi hát karaoke, chẳng có cách nào, đây có lẽ là cách thức giải trí bình dân của chúng tôi.
Chúng tôi không giống như Lạc Mộ Thâm bọn họ, bình thường có nhiều cách để giải trí, đánh gold, cưỡi ngựa lướt sóng, chúng tôi có thể hát cả buổi chiều mà mất có mấy chục tệ, trong túi mang đầy đồ ăn, đủ khiến cho bọn tôi vui cả buổi rồi.
Tôi thích hát, hơn nữa tôi là ca sĩ đứng top mười trong trường nữa đấy!
Bảo tôi hát, không phải đúng sở trường rồi sao?
Phương Trạch Vũ bọn họ lập tức hào hững cổ vũ tôi, Lương Cẩn Hàn còn cầm chuông ra sức lắc.