Hôm nay là ngày cuối cùng của vòng thi. Liszt đang ở trong phòng nghỉ của thí sinh, chuẩn bị cho phần biểu diễn cuối. Mendelssohn nói không sai, tham gia một cuộc thi thú vị như thế này khiến khoảng thời gian chờ đợi gặp lại Charlene của anh trở nên bớt dài hơn, cũng thêm chút thi vị. Những giai điệu từ đôi tay của các thí sinh trẻ khiến anh vô cùng bất ngờ, trong âm nhạc của họ có sự thuần khiết, tình yêu chân thành với dương cầm và với Chopin. Mỗi lần nhìn họ biểu diễn, ánh mắt Liszt lại trở nên ấm áp và đầy bao dung.
Thế nhưng, trong mắt những người khác, đó lại được gọi là "ánh nhìn của Ma vương" — bởi ai bị anh nhìn đến, người đó hầu như đều cảm thấy một áp lực vô hình đến nghẹt thở. Có người chỉ cần bắt gặp ánh mắt ấy thôi cũng đủ căng thẳng đến mức lạc nhịp khi biểu diễn.
Trời mới biết người đàn ông này là từ đâu xuất hiện. Khuôn mặt anh tuấn tú như một thiên sứ, nhưng một khi đặt tay lên phím đàn, ngay cả người Ba Lan cũng phải ngỡ ngàng vì anh như thể chính là Chopin tái sinh. Huống hồ cái tên Franz Liszt của anh vừa vang lên trong phần giới thiệu đã khiến bao người kinh ngạc đến há hốc.
Nhưng giống như tên gọi ấy, chàng trai trẻ ngoài hai mươi này mang trong mình kỹ thuật dương cầm không ai sánh kịp, cùng sự thấu hiểu sâu sắc đối với Chopin. Ngay từ khi anh chạm vào phím đàn đầu tiên, cả khán phòng như rung chuyển — đó là một "quả bom hạt nhân" mà Liszt ném xuống, sức công phá chưa từng có.
"Chúa ơi, Liszt chơi Chopin trong cuộc thi Chopin sao? Tại sao tôi lại dại dột mà đăng ký năm nay chứ?"
Ban đầu, mọi người nghĩ cái tên ấy chỉ là chiêu trò gây chú ý. Nhưng càng theo dõi, họ càng bị chinh phục: là Chopin tao nhã trong những buổi hòa nhạc salon, là Chopin yêu sâu sắc quê hương Ba Lan, là Chopin cô độc trong suy tưởng, là Chopin bùng nổ trong giận dữ, là Chopin tỉ mỉ đến từng nốt nhạc trong bản thảo...
Tiếng đàn của Liszt có sức quyến rũ chết người. Mỗi lần ngón tay anh chạm phím, như thể có ma lực kéo người nghe đi theo — khiến họ rung động, khiến họ thổn thức, khiến họ không thể không tin rằng: "Đúng rồi, Chopin hẳn là như thế này."
"Thôi được rồi, chức vô địch khỏi mơ đi. Giờ chỉ mong tranh được giải nhì, giải ba, hoặc giải đặc biệt là may lắm."
Đó có lẽ là lần đầu tiên trong lịch sử Cuộc thi Chopin, các thí sinh lại nhanh chóng đạt được sự đồng thuận như vậy.
*
Đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Liszt bỗng nghe thấy đâu đó vang lên tiếng vĩ cầm, nhẹ nhàng mà mơ hồ. Anh chăm chú lắng nghe, giai điệu ấy càng nghe càng thấy quen thuộc, đến mức tim anh đập loạn lên.
Đó là tiếng vĩ cầm của Charoline.
Anh lập tức lao ra khỏi phòng, chạy thẳng đến căn phòng kế bên nơi cánh cửa đang mở toang. Anh gần như xông vào, chẳng màng đến phép lịch sự — nhưng bên trong không có Charoline.
Nụ cười nơi khóe môi anh khựng lại. Tiếng đàn ấy đến từ một thí sinh đã thi xong, cậu ta đang chơi cho bạn mình nghe.
"Đó là nghệ sĩ vĩ cầm trẻ mà anh mê à? Đúng là một cô gái xinh đẹp thật."
"Dĩ nhiên rồi! Nữ thần của tôi — vừa đẹp vừa tài năng. Tôi thật sự chẳng biết còn từ nào đủ đẹp để miêu tả cô ấy. Nếu có thể được cô ấy thích, Chúa ơi, chắc tôi sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian!"
Không còn áp lực thi cử, hai chàng trai thoải mái tán gẫu về "mẫu người lý tưởng" mà chẳng hề nhận ra khuôn mặt Liszt phía sau họ đang dần phủ một tầng u ám.
Trên màn hình điện thoại nhỏ, Charoline đang nhắm mắt say mê kéo bản Paganini. Mỗi cử động của cô đều khiến trái tim Liszt run rẩy.
Phản xạ còn nhanh hơn lý trí — anh giật phắt chiếc điện thoại từ tay họ, kéo lại trước mặt mình.
"Nữ thần của các cậu? Ý cậu là nghệ sĩ vĩ cầm đang ở trong cái hộp nhỏ này sao?"
Người thanh niên định phản ứng thì bỗng khựng lại khi nhìn rõ khuôn mặt Liszt.
"Để tôi nhắc cậu, cô ấy đã kết hôn rồi. Dùng những lời đó để miêu tả một phụ nữ có chồng, e rằng hơi thất lễ đấy?"
Giọng anh lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao, khiến hai người kia chỉ biết gật đầu lia lịa.
Tiếng loa gọi đến lượt biểu diễn vang lên. Liszt bình thản thu lại khí thế, quay người rời đi.
"Khoan đã, đó là điện thoại của tôi mà—!"
Tiếng kêu thất thanh vang lên khi cánh cửa đóng sập.
*
Khi bước lên sân khấu, Liszt mới nhận ra mình vẫn đang cầm chiếc điện thoại ấy. Trên màn hình, Charoline đã dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cây đàn trong tay, đeo chiếc nhẫn khiến anh thấy lòng bình yên.
Anh nhét điện thoại vào túi quần, thầm nghĩ: "Đợi chơi xong bản này, mình sẽ trả lại cho cậu ta, rồi hỏi xem mua ở đâu. Mình muốn trong điện thoại của mình cũng có đầy ắp hình của Charoline như thế."
Ngón tay đặt lên phím đàn. Anh ngẩng đầu, nhìn lên bức tượng đồng khổng lồ của Chopin treo cao phía trên.
Liszt khẽ mỉm cười, trong lòng lặng lẽ nói: "Này, Fryderyk, lại gặp nhau rồi. Lần này, tôi mang Charoline đến cùng để chơi cho anh nghe."
Nhạc trưởng giơ cao baton. Khi cây gậy hạ xuống, dàn nhạc vang lên, và Liszt bắt đầu. Từng nốt đàn như giọt pha lê trong suốt, rơi xuống không trung, tan vào thính phòng đông nghẹt khán giả.
Một cơn gió Ba Lan mang theo giai điệu của Chopin khẽ thổi qua khán phòng — dịu dàng, sáng lấp lánh, như thể đang rắc xuống từng hạt bụi kim cương trên trái tim mỗi người.
*
Charoline khi đang chuẩn bị rời Warsaw trở lại Berlin mới phát hiện lúc này trùng đúng với thời điểm diễn ra cuộc thi Chopin. Sau chuyến đi từ nghĩa trang Père Lachaise ở Paris đến Żelazowa Wola, cô tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ, rong ruổi khắp Ba Lan.
"Dương cầm à..."
Cô khẽ thở dài, trong lòng dấy lên bao nhiêu cảm xúc đan xen. Cô vô thức mở điện thoại, gõ tìm từ khóa, rồi tùy tiện bấm vào một video.
Ánh mắt vẫn hướng ra cửa sổ xe, ngắm nhìn đường phố Warsaw, nhưng chỉ một lúc sau, Charoline đã hoàn toàn bị cuốn vào âm nhạc trong tai nghe.
Cách xử lý cảm xúc ấy, cách chạm phím ấy, phong thái biểu diễn ấy...
Cô run rẩy mở điện thoại ra nhìn. Mái tóc vàng, đôi mắt xanh lục ấy — chính là anh.
Giây lát sau, màn hình chuyển cảnh. Trong tai nghe vang lên giọng nói trầm thấp, quyến rũ, mang đậm âm sắc tiếng Pháp của người ấy, chậm rãi cất lời trong buổi phỏng vấn...
"Tôi đã lạc mất vợ mình rồi. Tôi sợ rằng cô ấy sẽ không tìm thấy tôi, nên đành phải đến nơi rực rỡ nhất thế gian này đứng đợi thôi.
Có lẽ chỉ ở đây, người tôi yêu, chiếc chuông nhỏ bé của tôi, mới có thể nhìn thấy tôi trong một ánh nhìn."
Charoline không thể bình tĩnh nổi nữa. Cô lập tức ra lệnh cho tài xế đổi hướng, chạy thẳng đến Nhà hát Lớn Warsaw.
*
Cô loạng choạng bước xuống xe, gần như chạy vội vào khán phòng, nhưng bị nhân viên chặn lại. Người ta nói với cô rằng cuộc thi Chopin đã kết thúc từ vài ngày trước rồi.
"Nghe nói quán quân năm nay có một cái tên thật thú vị — anh ta tên là Franz Liszt. Thật đúng là một màn trùng hợp kỳ lạ khiến người ta nổi da gà, phải không?"
Charoline thất thần bước ra phố Warsaw. Hoàng hôn nhuộm bầu trời một màu đỏ rực rỡ, vừa thê lương vừa lộng lẫy. Dưới ánh chiều ấy, nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, nhưng giữa khung cảnh bùng cháy cực độ ấy, trong tim cô lại nhen lên một chút hi vọng mong manh.
Chỉ cần biết anh đã đến thế giới này, biết anh đã giành được quán quân cuộc thi Chopin... Dù em lại một lần nữa lỡ mất anh, nhưng Franz à, chỉ cần biết anh đang ở đâu đó, em sẽ có cả hàng vạn cách để tìm ra anh.
Charoline hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt hộp đàn vĩ cầm, tay kia khẽ lau đi nước mắt. Cô nhủ thầm — phải mỉm cười chứ. Người cô yêu cuối cùng cũng để lại dấu vết rồi.
Cô dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời nơi sắc xanh, trắng, xám và đỏ hòa quyện thành một bản giao hưởng hùng vĩ. Cô mỉm cười, khẽ nói với chính mình: "Lần tới, nhất định sẽ là lần gặp lại."
"Em định khi nào mới chịu quay lại nhìn anh đây, tình yêu của anh?"
Xác suất gặp một người nói tiếng Pháp giữa đường phố Warsaw vốn đã nhỏ — nhưng phát âm ấy, âm sắc ấy, cách ngắt nghỉ ấy... lại giống hệt người mà cô hằng thương nhớ.
"Charoline, anh về rồi."
Cô run lên, như một khung hình bị kẹt lại, chậm rãi quay người.
Người đàn ông với mái tóc vàng đứng dưới ánh chiều tà, tay cầm một đóa hồng đỏ rực như chính ráng mây sau lưng. Anh giơ cao tay trái, trên ngón giữa là chiếc nhẫn gắn viên ngọc lục bảo sáng rực.
"Hoa có rồi, nhẫn cũng có rồi..."
Hoàng hôn dát lên người Liszt một lớp ánh sáng vàng chói lọi, ôm lấy khung cảnh cổ tích của Warsaw. Charoline cảm giác như mình đang mơ, giấc mơ mà cô đã tưởng tượng hàng vạn lần, giữa tuyệt vọng và khát khao, giờ đây đã thành hiện thực.
"Chiếc chuông nhỏ của anh, bây giờ em vẫn còn muốn gả cho anh không?"
Anh đưa đóa hồng đỏ, giọng nói dịu dàng nhưng run rẩy vì bao nỗi nhớ dồn nén.
"Em đồng ý."
Charoline lao đến, ôm chầm lấy anh.
"Một vạn lần hỏi, một vạn lần trả lời — em vẫn sẽ nói 'Em đồng ý'."
Cánh hoa hồng kể lại câu chuyện tình yêu, còn những giọt lệ lấp lánh là niềm hạnh phúc sau cuộc đoàn tụ. Đèn đêm thắp sáng, Warsaw là thành phố không tin vào nước mắt, nhung lại tin vào phép màu của tình yêu.
Hai linh hồn vượt qua thời gian để gặp lại nhau — từ giây phút ấy, sẽ chẳng bao giờ chia lìa nữa.
*
Sau một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau Charoline và Liszt cùng thức dậy trong ánh bình minh mờ ảo. Có lẽ do thói quen của thế kỷ XIX, họ dậy rất sớm. Rửa mặt xong, hai người tay trong tay dạo phố, chọn đại một nhà hàng có không gian dễ chịu, rồi bắt đầu bữa sáng trong tiếng nhạc Chopin du dương.
Tiếng chuông điện thoại trong trẻo vang lên phá tan sự yên ả ngọt ngào ấy. Charoline lấy điện thoại ra, thấy tên hiển thị liền sáng rỡ cả đôi mắt.
"Franz, em nghe điện thoại chút nhé."
Giọng cô nhẹ nhàng vui tươi, khiến Liszt cảm thấy yên lòng. Dù anh chẳng hiểu "nghe điện thoại" là gì, nhưng vẫn gật đầu, ra hiệu cho cô cứ tự nhiên.
Charlene nhấn nút nghe.
"Aurora."
Liszt nhướn mày. Tên thật hay biệt danh vậy? Nghe cách cô gọi, dường như mang theo một sự thân mật đặc biệt. Nhưng... chiếc "hộp nhỏ" ấy quả thật kỳ diệu — có thể giúp hai người nói chuyện với nhau từ xa sao?
"Cục cưng, mình đang ở—"
Liszt nghe không hiểu nữa, vì Charoline đang nói bằng ngôn ngữ quê hương mình — âm điệu du dương, lên xuống mềm mại, tựa như một khúc nhạc.
Charoline nhớ Aurora nói đang nghỉ ngơi ở Ba Lan, mà cô cũng đang ở đây. Nhưng chưa kịp nói mình đang ở đâu thì từ đầu dây bên kia vang lên giọng nói vội vã: "Hạ Hạ, cậu đang ở đâu vậy? Nếu ở gần Berlin, có thể đến đón mình... và người yêu của mình không?"
Charoline mở to mắt, giọng bỗng cao lên: "Người... yêu ư?"
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngượng ngùng: "Chuyện này... để gặp rồi mình kể cho cậu nghe được không? Hạ Hạ, mình còn cần cậu giúp tôi hẹn bác sĩ Gottorp nữa. Cậu biết đấy, từ lần đó, mình không lưu số bác sĩ nào nữa..."
"Cậu bị bệnh sao, Aurora?"
"Không, là người yêu mình. Phổi của anh ấy... không ổn lắm. Bản đồ hiển thị tụi mình đang ở Berlin, nhưng xung quanh toàn rừng. Có đường lớn, nhưng mình không chắc hai đứa còn đủ sức đi ra ngoài."
"Gửi định vị cho mình. Mình sẽ bay đến Berlin ngay."
Charoline liếc sang Liszt, người đang cố nghe hiểu mà càng nghe càng mơ hồ, rồi đổi sang tiếng Pháp, khẽ cười nói: "Aurora này, nếu cậu không ngại, mình cũng sẽ mang người yêu của mình đi cùng nhé?"
Biểu cảm ngạc nhiên ngây ngô của người Hungary trước mặt và tiếng im lặng sửng sốt từ đầu dây bên kia khiến Charoline bật cười. Cô dặn Aurora chờ tại chỗ, hẹn rõ thời gian rồi cúp máy.
Liszt lập tức giả vờ điềm tĩnh, tiếp tục cắn bánh mì phết mứt một cách... nghiêm túc. Charoline bật cười, rồi nghiêng người sang, ánh mắt rạng rỡ, cất lời mời đầy mong đợi: "Người yêu Franz của em, anh có muốn cùng em bay lên trời một chuyến không? Em sẽ cho anh thấy mây trắng, trời xanh. Và khi chúng ta trở lại mặt đất, em sẽ giới thiệu anh với một người vô cùng quan trọng trong cuộc đời em."
Không hiểu vì sao, khi nghe đến từ "bay", cơ thể Liszt khẽ cứng lại, nhưng anh nhanh chóng lấy lại phong thái điềm đạm, mỉm cười đáp: "Như em muốn, chiếc chuông nhỏ của anh."