Đó là một màu lam ngọc huyền ảo, giống như những viên lưu ly đổi sắc theo ánh sáng trong phòng, khúc xạ ra muôn tầng sắc mộng. Người đàn ông nằm trên giường dường như không dám tin rằng mình lại có thể nhìn thấy thế giới ngoài bóng tối thêm một lần nữa. Anh chớp mắt liên tục, như muốn xác nhận hết lần này đến lần khác rằng khung cảnh trước mắt là thật.
Anh đưa tay lên — đôi tay sinh ra để chơi đàn dương cầm nay không còn khô héo theo năm tháng nữa. Anh thử cử động các ngón tay giữa không trung, linh hoạt như thuở còn trẻ, là đôi tay từng tạo nên phép màu. Anh ngay lập tức bật dậy, vội vàng tìm kiếm điều gì đó.
Trong gương, anh nhìn thấy chính mình.
Mái tóc vàng óng như nắng, làn da mịn màng sáng bóng, gương mặt tuấn tú tự tin, dáng người cao ráo và tao nhã. Đó là Franz Liszt, ở độ tuổi hai mươi, là "vị Vua Dương cầm."
Liszt nhớ rõ rằng mình đã chết. Nhưng hình ảnh sống động trong gương lại phủ định điều ấy. Anh bắt đầu quan sát căn phòng — giống hệt nơi anh từng sống trên phố Montholon.
Lẽ nào —
Anh đẩy cửa phòng ngủ, bước qua hành lang, nhìn thấy đại sảnh quen thuộc. Chiếc Bösendorfer mà anh từng sợ nhìn thấy vì đau lòng, rồi đem bán đi, nay lại lặng lẽ nằm đó, như đang ngủ say. Anh lướt qua, chạy thẳng về phòng nhạc — bàn làm việc, giá sách, cây Érard, và... cánh cửa kia.
Tim anh đập thình thịch. Liszt đẩy cửa — khóa. Không mở được. Anh quay lại, chạy ra phòng khách, mở cánh cửa dẫn ra ngoài —
Niềm hân hoan trên gương mặt anh lập tức tan biến, thay vào đó là sự bàng hoàng.
Bên ngoài không phải cầu thang lên xuống, mà là một hành lang dài trải thảm Ba Tư đỏ thẫm, những chùm đèn pha lê tinh xảo treo lơ lửng, lần lượt sáng lên, từ gần đến xa, ngay khoảnh khắc anh mở cửa.
Anh khẽ nhếch môi cười gượng. Gặp gỡ "lịch sử" còn chưa đủ, giờ đây bản thân lại được lịch sử "gọi về" sao?
Những tia sáng lam lục lấp lánh trên viên ngọc quay tròn — liệu anh có thể gặp lại Charoline không?
Hít một hơi thật sâu, Liszt đóng cửa phòng, bắt đầu men theo hành lang dài tìm lối ra. Một tòa lâu đài tráng lệ như cung điện ư? Cả đời anh nào có thiếu những nơi như thế.
Bóng dáng người nghệ sĩ dần khuất ở cuối hành lang. Anh không để ý rằng, trên tấm bảng tên nơi cánh cửa vừa đóng dần hiện ra dòng chữ đen rõ nét — "F. Liszt (1811–1886)" — nét ký mạnh mẽ, phóng khoáng.
Tấm bảng trống trên cánh cửa đối diện cũng hiện ra hàng chữ mờ nhạt, tinh tế vô cùng: "F. Chopin (1810–1849)".
"...Quỷ tha ma bắt, sao lại không phải Fryderyk chứ!"
Người nhạc sĩ tóc nâu khẽ càu nhàu khi thấy chàng trai tóc vàng bước xuống cầu thang, cảm thấy tách cà phê ngon lành trên tay bỗng chẳng còn mùi vị. "Rõ ràng tên của Fryderyk cũng vừa hiện lên rồi mà—"
"Bình tĩnh nào, anh yêu," Người phụ nữ với mái tóc búi gọn gàng cất tiếng, giọng nói ôn hòa, "Ai xuất hiện trong tòa lâu đài này đều là điều đáng mừng mà."
Cô đứng dậy đón lấy vị khách, chiếc váy dạ hội sang trọng khiến dáng vẻ cô càng thêm thanh nhã.
"Ngài là Franz Liszt, phải không? Tôi là Charlotte Mendelssohn, vợ của chủ nhân tòa lâu đài này. Tôi nghĩ ngài chắc hẳn biết chồng tôi?"
Liszt đứng sững nơi bậc thang, đầu óc anh như bị bao phủ bởi hàng loạt thông tin dồn dập.
"V–vâng, tôi biết anh ấy... Felix là bạn tôi."
Lưỡi anh như vướng lại trong cổ họng. May mà năm xưa anh từng hoạt động ở Weimar, kịp thời nhặt lại chút tiếng Đức, nếu không giờ e rằng chẳng thể đối đáp được.
"Hừ, bạn ư?" Mendelssohn nhướng mày, nói bằng giọng mỉa mai: "Là bạn mà lại dẫn Wagner đến thăm Schumann, đến trễ không nói, còn hùa theo hắn nói xấu người vừa qua đời như tôi à?"
"Chúa làm chứng!" Liszt trừng mắt, "Tôi không làm những chuyện như vậy!"
Mendelssohn im lặng một lát, rồi khẽ hỏi: "Công chúa Caroline Sayn-Wittgenstein là người ngài từng muốn gọi bằng 'vợ' đúng không?"
"Anh đang nói gì vậy?" Liszt cao giọng, "Cả đời tôi chỉ có một người vợ, là Charoline!"
"Charoline? Ý ngài là nữ nghệ sĩ vĩ cầm Charoline sao?" Charlotte bất giác nhớ đến một gương mặt. Cô quay sang chồng: "Có phải là—"
"Là cô gái Fryderyk từng nhờ anh giúp làm giấy tờ tùy thân — Charoline Dovawkrin.." Mendelssohn cắt lời, ánh mắt ra hiệu cho vợ dừng lại.
lRất tốt. Xem ra, ngài không phải Liszt trong lịch sử mà sách vở ghi chép. Chúng ta ở cùng một thời không, Franz. Chào mừng ngài đến với thế kỷ XXI."
"Lại đây đi, ngài Liszt. Dùng cà phê hay trà?" Charlotte mỉm cười, chỉ chỗ bên cạnh chồng. "Những điều ngài đang thắc mắc, chúng tôi sẽ từ từ giải đáp."
*
Sau khi nghe hết lời giải thích của Mendelssohn, Liszt cuối cùng cũng sắp xếp được mọi thứ trong đầu.
Mọi chuyện thật ra không phức tạp: anh được đánh thức lại trong hình hài tuổi trẻ, có nghĩa là được ban cho một lần sống thứ hai.
Trong tòa lâu đài này sẽ còn nhiều nhạc sĩ khác lần lượt hồi sinh.
Tất cả thuộc quyền quản lý của Mendelssohn — anh là người trông coi, tiếp đón và sắp xếp nơi ở cho từng "linh hồn trở về".
Và hiện tại, thời gian đã trôi đến hai trăm năm sau — tại Berlin, Đức.
Liszt chợt nhớ đến những manh mối trong chiếc hộp bí ẩn, đôi mắt anh sáng rực lên.
"Felix, ở thời đại này... còn có Charoline không?"
Sự mong đợi trong giọng anh khiến Charlotte bật cười khe khẽ, còn Mendelssohn thì khẽ khựng lại, thở dài đáp: "Có. Cô ấy vẫn ở đây."
"Cô ấy ở đâu? Tôi phải đi tìm cô ấy ngay!"
Nhạc sĩ tóc nâu cuối cùng cũng hiểu thế nào là nụ cười "sáng như lưỡi dao dưới nắng" mà sách từng dùng để miêu tả chàng nghệ sĩ dương cầm tóc vàng — chói đến mức muốn lóa mắt luôn rồi đấy.
Mendelssohn im lặng nhấp một ngụm cà phê, đứng dậy rút ra từ tủ một xấp giấy ném cho Liszt.
Liszt nhìn sơ qua, thấy ngoài vài giấy tờ tùy thân và một tấm thẻ đen ra, còn lại là một tập tài liệu trông như quy trình của một cuộc thi.
"Giấy tờ này tôi hiểu, nhưng tấm thẻ này và đống giấy trắng này là gì vậy?"
"Tấm thẻ đó coi như là tiền đi, thời đại này không ai mang theo tiền xu nữa, anh có thể dùng nó đổi ra bất kỳ loại tiền tệ nào, hoặc quẹt thẻ khi cần thanh toán. Phần này tôi sẽ dạy anh kỹ hơn sau.
Còn mấy tờ giấy kia — Franz thân mến, chắc anh nhận ra cái tên 'CHOPIN' nổi bật trên đó chứ? Đây là toàn bộ thông tin, lịch trình và danh mục tác phẩm của Cuộc thi Dương cầm Quốc tế Chopin. Tôi đã đăng ký sẵn cho anh rồi, chỉ cần đến đúng ngày là tham gia thôi."
Mendelssohn nói một hơi dài khiến Liszt choáng váng. Anh ngập ngừng: "Khoan... chẳng phải tôi đang muốn tìm Charoline sao?"
"Ngài Liszt thân mến," Mendelssohn nghiêm túc đáp, "Tôi phải làm giấy tờ hợp pháp, duy trì hoạt động của lâu đài, phát tiền cho các vị để không ai chết đói, tôi cũng rất cực đấy. Cho nên, chuyện tìm người ấy à, tự lo nhé? Dù sao cũng nể mặt ngài là Franz. Chứ nếu là Wagner... hừ, mặc kệ hắn chết đói cũng được."
Liszt bỗng rùng mình ớn lạnh.
Charlotte khẽ gõ ly nhắc nhở: "Felix, giữ lễ. Bình tĩnh."
Mendelssohn nở nụ cười giả tạo rạng rỡ: "Được rồi, nếu Wagner đến, tôi sẽ nhớ cho hắn ăn ba bữa để khỏi chết đói — À Franz, tin tôi đi, Charoline của anh tuy là nghệ sĩ vĩ cầm, nhưng cuộc thi Chopin này là sự kiện lớn, mọi nhạc sĩ đều chú ý, nhất là... người đoạt giải quán quân."
Liszt lập tức hiểu ra. Anh bật dậy, ánh mắt bừng sáng: "Dương cầm... tôi cần một cây đàn dương cầm!"
Lần đầu tiên Mendelssohn nở nụ cười thật lòng, chỉ tay về đại sảnh rộng lớn: "Ở đó, Franz thân mến. Bản nhạc nằm trên bàn — nhớ xem kỹ, có thể chúng hơi khác với Chopin trong trí nhớ của anh. Còn về đàn, có Steinway, Bösendorfer, Bechstein — chọn cây nào tùy anh thích."
......
Âm thanh du dương của dương cầm vang khắp ngôi nhà.
Giai điệu Chopin qua tay "vị Vua Dương cầm" trở nên say đắm đến mức khiến người nghe không nỡ tỉnh giấc.
"Felix, mấy cây đàn này tuyệt vời thật — cảm giác khác hẳn với thời của chúng ta — tôi thích âm thanh của chúng!"
"Phải, đúng rồi Franz, với nghệ sĩ dương cầm thì khác biệt là rất lớn đấy. Cứ quen dần đi, thuần phục chúng đi."
Sau một lúc chơi, các bản nhạc của Chopin bắt đầu mang chút "vị Liszt".
"Franz, nghĩ đến Charoline của anh đi —đánh đúng theo bản nhạc! Tin tôi đi, diễn như vậy thì chưa chắc qua nổi vòng loại đâu!"
"......"
Tiếng đàn dần quay lại đúng chất Chopin. Felix nhấm nháp cà phê, ngả người trên ghế, vẻ mặt đầy mãn nguyện.
"Anh thật xấu tính, Felix. Cô gái ấy vừa đoạt giải vô địch Paganini, tìm cô ấy đâu có khó với anh."
"Em yêu à, ngoài Chopin thật, anh còn biết tìm ai khác để nghe Chopin nữa đây? Chỉ có Liszt, khi anh ta đánh đúng theo bản nhạc, mới có thể biến thành một người khác hoàn hảo như thế."
"Vậy ra anh cố tình trêu anh ta à? Lịch sử viết đúng thật — tính tình của Liszt quá tốt, dễ bị bắt nạt."
"Đó không phải là bắt nạt. Ai bảo anh ta tỉnh dậy sớm hơn Fryderyk chứ? Anh nhớ tiếng đàn của anh ta lâu rồi. Hơn nữa, em không thấy quán quân Chopin mới xứng với quán quân Paganini sao?"
"Em thấy quán quân Liszt cũng được mà, Tchaikovsky thì càng hay?"
"Vợ à, im nào."
*
Trong những ngày Liszt làm quen với cây đàn dương cầm hiện đại, Mendelssohn và Charlotte thỉnh thoảng lại dạy anh về thế giới mới này.
Khi nói đến đèn điện, ô tô, tàu hỏa, Liszt khiến Mendelssohn phải há hốc mồm vì anh gọi tên chúng chính xác không sai một chữ. Sau đó, anh thẳng thừng từ chối nghe thêm — vì anh muốn để phần "khám phá hiện đại" ấy dành cho Charoline dạy anh.
Mendelssohn vừa "ăn" nguyên một phần cơm chó chua xót nhớ lại vẻ mặt ngớ ngẩn của mình lần đầu thấy mấy thứ đó, thở dài nghĩ: Sống lâu thật có lợi.
Sau đó, anh âm thầm đổi vé máy bay Berlin–Warsaw của Liszt thành vé tàu — chuyến tàu lâu nhất, tốn hơn nửa ngày mới tới nơi, thay vì một giờ bay.
Khi nhìn tài xế đưa Liszt ra ga Berlin Đông, Felix thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường.
"Felix, em phát hiện vài vấn đề nghiêm trọng..." Charlotte lên tiếng.
"Vấn đề gì nữa?"
"Thứ nhất, Franz tuy nói được tiếng Đức, nhưng ở Warsaw người ta nói tiếng Ba Lan, còn anh ấy thì hầu như không biết tiếng Anh. Ừm... bên đó có phổ cập tiếng Pháp chứ?"
"......"
"Thứ hai, nếu Franz bị lạc — không nói được tiếng, mà anh cũng chưa dạy anh ấy dùng điện thoại... nhỡ đi lạc thì chẳng phải chúng ta phải bay sang Warsaw đón về à?"
"......"
"Thứ ba, nếu chúng ta đi đón Franz, đúng hôm đó mà Fryderyk lại tới thì sao?"
Felix cảm thấy mắt mình tối sầm lại. Giữa nụ cười hiền hòa của Charlotte, anh nghiến răng, gọi điện thuê ngay một người đón Liszt tại ga trung tâm Warsaw — kiểu cầm bảng đứng chờ ngay cửa ra.
Ôi, độc giả thân mến, hãy cùng chắp tay cầu nguyện:
Cầu cho Liszt đáng thương, người vẫn vô tư nghĩ mình sắp dự thi bình an vô sự!
Và cầu cho toàn bộ thí sinh Cuộc thi Chopin năm nay, những người sắp phải đối mặt với "vị ma vương từ trên trời rơi xuống" giữ vững tinh thần!
*
[Gửi đến những người yêu Liszt nhỏ bé]
Câu chuyện này nối tiếp phần chính sau khi kết thúc.
Phần hiện đại chính thức xuất hiện, nhưng chưa phải mở đầu toàn bộ hiện đại.
Cốt truyện hiện đại được phân bổ xen giữa các phần của từng nhạc sĩ.